Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thiên Phá Tinh Không

Chương 21: Năng lực của Tiểu Bạch

« Chương TrướcChương Tiếp »
Vũ Thiên đề khí nhảy lên một cây cao gần đó, nàng phải hành động thật nhanh, chỉ có thể đột ngột xuất hiện mới khiến đám ma thú không kịp phản ứng. Lúc đó nàng mới có cơ hội cứu tiểu ma thú kia ra.

Tích tụ nguyên lực điều khiển phong nguyên tố bao bọc xung quanh đôi chân mình.

Tiến vào huyễn giai cấp Vũ Thiên có thể điều khiển các nguyên tố của mình. Tuy chỉ là cấp thấp nhưng nó cũng có khả năng phụ trợ trong chiến đấu.

Nhìn chằm chằm đám ma thú, Vũ Thiên thấy được Thạch Toản Địa dần dần tiến đến chổ tiểu ma thú đang nằm với khí thế mạnh bạo.

Lúc này Vũ Thiên biết, nàng không ra chắc chắn tiểu ma thú kia nhất định sẽ chết. Khẽ cắn răng, Vũ Thiên lao đến tốc độ nhanh nhất của mình, sau đó nàng lập tức dùng thủy nguyên tố tấn công Thạch Toản Địa khiến cho nó choáng váng một hồi, cùng một thời gian đó nàng chạy đến ôm chầm lấy tiểu ma thú kia vào lòng.

Tính xoay người bỏ chạy thì con Cự Hỏa Ma Viên đã đứng đằng sau Vũ Thiên từ lúc nào. Ngay cả ba ma thú tứ tinh cũng bao vây xung quanh nàng.

Đàn ma thú nhìn thấy Vũ Thiên liền gầm lên dữ tợn, ma thú Thạch Toản Địa dẫm mạnh xuống đất lỗ mũi nó phát ra tiếng khò khè. Nó cảm thấy tức giận vì một nhân loại yếu kém cũng dám tấn công nó.

Ngay cả Cự Hỏa Ma Viên cũng đập bùm bụp vào ngực tức giận, nó nhớ ra đây là nhân loại lúc trước thoát khỏi tay nó, lần này nó sẽ không để Vũ Thiên chạy khỏi mắt nó đỏ ngầu nhìn nàng.

Bốn ma thú xung quanh cũng lập tức hò hét phản ứng theo hai ma thú ngũ tinh.

Vũ Thiên cắn răng mặt trắng bệch, nàng cũng không nghĩ tới Cự Hỏa Ma Viên lại nhanh như vậy đã vòng ra phía sau nàng.

Thật sự là có chút khinh địch.

Tiểu ma thú nằm trong lòng Vũ Thiên hai mắt mở to kinh ngạc nhìn nàng, sau đó giãy dụa miệng phát ra tiếng rên rỉ yếu ớt.

Vũ Thiên nhìn nó nhẹ nhàng mỉm cười nói:

- Ta sẽ cứu ngươi. Ngoan nhé!

Vũ Thiên cũng không biết là nó hiểu không, sau khi nghe nàng nói nó im lặng nhìn nàng cũng không lại giãy dụa. Sau đó ánh mắt nàng tập trung vào đám ma thú, Vũ Thiên biết muốn thoát khỏi đám ma thú này thật là nghĩ cũng đừng nghĩ.

Muốn bảo toàn mạng là may mắn trong may mắn a.

Thạch Toản Địa vung đuôi đập mạnh về phía Vũ Thiên, nàng nhanh chóng lộn một vòng né tránh. Chưa kịp thở dốc đã thấy bàn tay to lớn của Cự Hỏa Ma Viên hướng người nàng tát đến, thấy vậy Vũ Thiên lập tức quay người hứng chịu cú đánh kia. Ngay sau đó nàng liền bị Cự Hỏa Ma Viên chưởng mạnh lên lưng, cả thân thể văng xa cả chục mét đập người vào trong một thân cây.

Vũ Thiên liền phun ra một ngụm máu tươi văng tung tóe, sắc mặt tái nhợt.

Tiểu ma thú nhìn thấy máu của Vũ Thiên văng trúng mặt nó, nhất thời tức giận giãy dụa khỏi vòng tay nàng. Khập khiểng đi tới chắn đám ma thú trước mặt nàng. Cố gắng gầm grừ kêu lên.

Vũ Thiên cảm nhận được tiểu ma thú không muốn nàng bị thương vì nó.

Lúc này tiểu ma thú dẫm mạnh cái chân nhỏ, miệng phát ra tiếng gầm gừ non nớt của sói con. Sau đó xung quanh thân thể nó lại đổi màu đỏ rực phát ra luồng hỏa diễm yếu ớt.

Vũ Thiên biết luồng hỏa diễm này không còn mạnh như lúc nàng đã gặp nó, hiện tại là nó đang cố gượng thôi.

Nàng bất đắc dĩ cười, tiểu ma thú này cũng thật là quật cường a!

Ôm một thân bị thương đi đến chổ tiểu ma thú đang đứng, Vũ Thiên cũng không vô dụng đến mức để cho một ấu thú bảo vệ mình. Huống hồ là nàng chạy tới cứu nó, chứ không phải làm gánh nặng cho nó.

Tiểu ma thú quay đầu mở to đôi mắt màu lam nhạt nghi hoặc nhìn nàng.

Cảm nhận được ánh mắt nó, Vũ Thiên cười nhẹ nói:

- Ta cũng không phải bị thương tới mức để ngươi cứu a.

Thấy tiểu ma thú còn có sức chống đở, không những thế xung quanh còn phát ra hỏa diễm khiến cho ba con ma thú tứ tinh chần chờ không dám tiến đến.

Nhưng Thạch Toản Địa và Cự Hỏa Ma Viên liền lao đến trước mặt Vũ Thiên và tiểu ma thú.

Tiểu ma thú trong miệng ngưng tụ ra một luồng hỏa diễm, sau đó nó khè một ngọn lửa mạnh bạo về phía hai con ma thú ngũ tinh kia.

Luồng hỏa diễm tuy mạnh nhưng hai ma thú kia phóng ra xa nhanh chóng né tránh được.

Tạo ra một luồng hỏa diễm đã khiến cho tiểu ma thú như nỏ mạnh hết đà. Màu lông đỏ rực cùng hỏa diễm quanh người biến mất trở lại trạng thái như lúc ban đầu. Nó suy yếu ngã gục ra đất, Vũ Thiên thấy vậy nhanh chóng chạy đến ôm nó vào lòng.

Biết hiện giờ tiểu ma thú thật sự đã rất yếu ớt rồi, Vũ Thiên phải kiếm cách chạy thoát khỏi chổ này để chữa trị cho nó. Đang lúc đau đầu vì tìm cách thoát khỏi đây, thì tiểu Bạch đột ngột xuất hiện ở trên vai nàng.

Vũ Thiên cả kinh, nàng thậm chí không thốt được thành lời.

"Tiểu gia hỏa này! Sao xuất hiện được ở bên cạnh ta? Thậm chí ta còn không cảm nhận được nó đến."

Tiểu Bạch đôi mắt màu tím sẫm mở to nhìn Vũ Thiên, tâm trạng vui vẻ dùng cái đầu nhỏ nhắn mềm mại cọ cọ lên mặt nàng kêu:

- Da da...da da

Vũ Thiên cười khổ, nghĩ thầm:

"Này không phải là tự chui đầu vào lưới rồi hay sao?"

Hai ma thú ngũ tinh phát hiện một ma thú khác đột nhiên xuất hiện, chúng nó dừng lại đợt tấn công cảnh giác nhìn ma thú đang đứng trên vai Vũ Thiên.

Vũ Thiên nhíu mày, ngữ khí có chút tức giận nói:

- Ngươi a! Không việc gì chạy ra đây làm gì? Không thấy nguy hiểm ư?

Thấy Vũ Thiên tức giận đôi mắt Tiểu Bạch rưng rưng ủy khuất nhìn nàng.

Nó đây là nhớ nàng a, vì muốn gặp nàng nên mới tới, nàng không những không vui còn mắng nó.

Thật tủi thân a!

Thấy biểu cảm đáng thương của nó, Vũ Thiên đành thở dài, thật là không cách nào nổi giận được với tiểu gia hỏa này a!

Nàng ngữ khí dịu xuống nhẹ giọng nói:

- Tiểu Bạch a! Chúng ta đang gặp nguy hiểm, ngươi chạy ra đây là cũng không an toàn rồi. Ngươi không thấy chúng ta đang bị bao vây bởi đám ma thú trước mặt sao?

Tiểu Bạch nghe vậy hai mắt nó nhìn về phía hai ma thú to lớn kia, tức giận kêu:

- Da da da da..da...a

Hai ma thú nhìn Tiểu Bạch một cách khinh thường, miệng gầm lên càng thêm dữ tợn, hai hàm răng nanh đều nhe ra uy hϊếp, như muốn nuốt chửng tiểu trùng ở trước mặt.

Tiểu Bạch thấy hai con ma thú có thái độ như vậy, nó liền tức giận kêu to một tiếng:

- Da..a..a...

Thạch Toản Địa và Cự Hỏa Ma Viên đang chuẩn bị lao vào Vũ Thiên, thì bất thình lình toàn thân Tiểu Bạch phát sáng, chuyện tiếp theo đó là...

Khi hai con ma thú lao vào, thì Vũ Thiên lập tức biến mất. Chúng nó ngơ ngác một hồi, sau đó mới hiểu ra là Vũ Thiên cùng hai tiểu ma thú kia đã chạy thoát, đám ma thú tức giận gầm lên dữ tợn. Sau đó chúng nó tản nhau ra tìm kiếm dấu vết của Vũ Thiên.

……………………………

Cách đó không xa, Vũ Thiên cùng hai tiểu ma thú đột nhiên xuất hiện ở một nơi khác. Nàng cũng ngơ ngác một hồi lâu, nhìn cảnh tượng trước mặt không còn đám ma thú kia khiến cho Vũ Thiên không thể tin vào mắt mình. Nàng mở to mắt nhìn tiểu Bạch giọng run run nói:

- Tiểu...tiểu Bạch! Là..là ngươi..ngươi làm sao?

Tiểu Bạch nghe vậy vui vẻ cọ cọ đầu nhỏ thân thiết với Vũ Thiên. Tiểu Bạch nghĩ:

"Hừ...dám tổn thương "người" của ta ai cũng đừng tưởng, muốn thì các ngươi cứ giỏi kiếm ta đi a! Hắc...hắc..."

Tiểu Bạch vui vẻ cười khúc khích, da thịt béo núc ních trên thân thể nó run run.

Bần thần một hồi Vũ Thiên cũng không để ý đến tiểu Bạch khác thường, nàng hiện giờ vẫn chưa hết đi kinh ngạc.

Sau đó lại nghe thấy tiếng ma thú rống giận ở đằng xa, Vũ Thiên biết hiện tại cũng không phải là lúc thắc mắc, tính mạng quan trọng hơn.

Vì hiện tại đã cách khu rừng độc khí khá xa, không gian giới cùng trữ vật giới chỉ đã có thể sử dụng. Vũ Thiên liền xuất ra một bình dược, trong đó có chứa nước linh tuyền ở không gian. Sau khi uống nước trong bình dược, nàng cảm nhận được sự đau đớn dần dần biến mất.

Dùng hết tốc lực của mình Vũ Thiên lập tức co giò chạy thục mạng, cũng không dám quay đầu lại nhìn. Chạy không ngừng không nghĩ, hiện giờ nàng cũng không dám ở trong tiểu khu của Hắc Vụ Sâm Lâm nữa.

Bây giờ đã khuấy động lũ ma thú, tụi nó sẽ không buông tha cho Vũ Thiên cùng tiểu ma thú. Tiểu ma thú trong lòng nàng có vẻ như rất quan trọng với chúng nó.

Chúng nó là muốn giết tiểu ma thú này.

Vũ Thiên còn ở đây chắc chắn đám ma thú kia sẽ truy đến, đến lúc đó có chạy cũng chạy không kịp a.

Huống hồ nàng còn cả gan đem theo tiểu gia hỏa ở trên vai từ ốc đảo đi, chủ nhân nơi đó cũng sẽ không tha cho nàng.

Nghĩ như vậy da đầu Vũ Thiên tê rần, nàng làm gì nên tội a!

Sao tự nhiên nàng lại đắc tội nhiều "người" đến vậy?

Tâm tình của Vũ Thiên đột nhiên liền phiền não đến cực điểm, nàng không dám một khắc nào ngừng nghĩ, không những vậy còn tăng hết tốc lực chạy trối chết tới Nam Vu Thành.

Khi Vũ Thiên nhìn thấy Nam Vu Thành gần ở trước mắt, nàng dừng lại. Đôi chân trở nên run lẩy bẩy vì vận dụng quá nhiều huyền lực. Hiện tại trong đan điền huyền lực đã khô cạn.

Vũ Thiên thở hồng hộc mệt mỏi đến không chịu nổi. Nàng nhìn cảnh tượng phía trước muốn hoa cả mắt, lắc lắc đầu mình cho trấn tỉnh. Ngay sau đó liền tìm kiếm một nơi không có người xuất ra y phục. Hiện giờ hai mảnh vải chắp vá trên người nàng quá dọa người. Nếu mặc như vậy vào trong thành người ta sẽ nghĩ nàng là một người rừng, hay ma thú biến dạng. Vậy phiền phức không nhỏ a!

Ăn mặc xong xuôi, Vũ Thiên nhìn Tiểu Bạch rồi lại nhìn tiểu ma thú trong lòng. Nàng nghĩ thầm:

"Mang theo hai ma thú này cũng quá bắt mắt đi, hay là cho chúng vào không gian giới? Sẵn mình đưa dược thảo cho Thanh Đồng luôn."

Nghĩ vậy Vũ Thiên ngay lập tức mang theo hai ma thú tiến vào bên trong không gian giới.

Thanh Đồng thấy Vũ Thiên đột nhiên xuất hiện liền kinh ngạc, sau lại thấy Vũ Thiên một đầu trọc lóc miệng nàng mở to ra. Càng kinh ngạc hơn là chủ nhân nàng lại có hai ma thú nhỏ xíu theo bên cạnh.

Thanh Đồng đứng ngơ ngác hồi lâu, Vũ Thiên thấy vậy cười cười nói:

- Không có vấn đề gì đâu, ta gặp cơ duyên. Thực lực đề thăng bên cạnh đó chịu không ít khổ nên khiến cho tóc rụng hết. Sau này mọc lại. Đừng lo!

Thanh Đồng gật gật đầu, sau đó nhìn về phía Tiểu Bạch và tiểu ma thú. Vũ Thiên đưa một tay lên xoa đầu Tiểu Bạch cười nói:

- Đây là tiểu Bạch.

Sau đó hướng ánh mắt về tiểu ma thú trong lòng nàng, cười to nói:

- Còn đây là tiểu Hắc a!

Tiểu ma thú nghe vậy liền rên rỉ kháng nghị, nó bất mãn nhìn Vũ Thiên.

Nàng cũng dám đặt tên cho nó?

Tiểu ma thú quay đi không thèm để ý đến nàng. Vũ Thiên nhìn thấy vậy cười vang, tay xoa xoa đầu nó vui vẻ nói:

- Ha..ha..Ngươi toàn thân là màu đen, kêu tiểu Hắc là đúng rồi a.

Tiểu Hắc nghe vậy hừ lập tức nhẹ.

Nó mới không cần.

Tuy vậy nhưng nó rất hưởng thụ sủng ái mà Vũ Thiên đối với nó.

Từ lúc tiểu Bạch được Vũ Thiên mang vào đây, hai mắt nó tỏa sáng kích động đến mức chảy cả nước miếng.

Nơi đây thật đẹp, thật rộng a!

Còn lớn hơn cả ốc đảo nó ở, tuy không có gì để ăn nhưng cái nguồn nước trước mặt làm nó thật sự kích thích nha!

Không như nguồn nước ở ốc đảo của nó thật là khó uống, mỗi lúc nó uống lúc thì nóng lúc thì lạnh thật khó chịu.

Nhìn nguồn nước trước mặt tỏa ra linh khí nồng đậm nó hận không thể chạy tới ngay uống cho bằng được a!

Nhưng...nơi đây của Vũ Thiên Tiểu Bạch cũng không thể làm chuyện mất đi hình tượng được! Tuy vậy nó cũng không kìm nén được sự thèm thuồng của mình, nước miếng nó đang chảy ròng ròng ướt cả vai áo của Vũ Thiên.

Cảm thấy trên vai mình ẩm ướt, nghiêng đầu nhìn thì thấy Tiểu Bạch đang nước miếng chảy. Khóe miệng Vũ Thiên giật giật mấy cái.

Thật muốn ném đi tiểu gia hỏa này ra khỏi vai mình.
« Chương TrướcChương Tiếp »