- Tác giả: Chương này ta tặng cho
nhungty1234 cám ơn đã luôn ủng hộ ta.
Đọc xong chương này, các nhân vật mơ hồ đã có thân phận. Các nàng đã đoán ra được chưa? 😍😍😍
Ta thấy mỗi lần ta viết đều có một chi tiết nhỏ để nhắc khéo các nàng, mà chẳng thấy ai ngộ ra. Haizzz... Là ta nhắc không đủ hay các nàng vô tâm đây? 😂😂😂
Thân phận nam tử?
Thân phận nữ ma đầu?
Thân phận boss cuối?
Cuối cùng thì mọi người biết được Vũ Thiên, tại sao lại mang trong mình hai dòng máu huyết khác biệt chưa?
Nói nhiều rồi, các nàng đọc truyện vui vẻ.😘😘😘
Yêu các nàng nhiều!!! ❤️❤️❤️
P/S: Quên mất có thể trong vài ngày tới sẽ không có chương. Ta bận, với lại cần sắp xếp một số thứ. Vũ Thiên khi tỉnh lại sẽ đến Trung Đô hội ngộ Mộ Dung Mẫn, chuyện diễn ra sau đó cần ta suy nghĩ kỹ càng. Nên mọi người thông cảm. Nếu ta viết đủ chương, ta nhất định sẽ đăng. Yên tâm nhé!!!
😂😂😂
★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★
Lúc này nam tử nhìn đến Tiểu Bạch, hắn mỉm cười ôn nhu nói:
- Tiểu Điệp Nhi! Đã lâu không thấy.Nghe hắn kêu mình, Tiểu Bạch nước mắt lưng tròng, ngay tức khắc bò đến trước mặt hắn, liên tục kêu lên:
- Da da dà da da dá...Nam tử đưa tay muốn vuốt ve Tiểu Bạch, nhưng khi hắn chạm đến... dĩ nhiên liền xuyên qua. Hắn quên mất mình chỉ là linh hồn, không có thực thể. Nam tử cười buồn, không lại suy nghĩ lung tung. Sau đó hắn nhìn Tiểu Bạch vẻ mặt cảm kích nói:
- Tiểu Điệp Nhi! Cám ơn ngươi đã hai lần cứu tiểu nha đầu này.Tiểu Bạch gật đầu với ý tứ : "Chuyện mà 'tiểu ca ca' nhờ, nhất định sẽ không quên."
- Da da da dà dà dá....Nam tử cười cười, đưa mắt nhìn Vũ Thiên, lập tức liền đem thân thể nàng nhẹ nhàng hạ xuống mặt đất. Lúc này hắn chợt nhận ra bên cạnh lại có sự hiện diện của Bạch Quân, lông mày liền nhíu lại cất giọng ngạc nhiên tự hỏi:
- Không nghĩ đến Thần Nữ - Tiên Linh Tộc cũng ở đây?Lão nhân kia nghe vậy, cơn giận cũng tan biến hơn phân nửa, hắn hừ hừ vài tiếng rồi cau có nói:
- Là do tiểu nha đầu kia ép nàng thành ra như vậy. Ngươi còn không mau dùng Thánh Quang Thuật tẩy trừ tà khí trên người nàng?Linh Tôn vốn có giao tình với Thần Nữ - Tiên Linh Tộc, cũng nhờ có nàng mà Điệp Nhi có được lời tiên đoán về vận mệnh. Khi hắn đến đây, vốn dĩ đã nhận ra sự có mặt của nàng, bất quá vì nóng giận nên mới hoàn toàn phớt lờ. Hiện tại nghe tên tiểu tử này nhắc đến, lúc này hắn mới thấy bản thân mình quá thất trách, lập tức liền hối thúc chữa trị.
Thấy Linh Tôn gấp gáp như vậy, nam tử bất đắc dĩ khẽ cười, hắn đi đến trước mặt Bạch Quân, từ trên tay liền phát ra đạo bạch quang sáng ngời.
Đạo bạch quang này ngay sau đó liền bao phủ toàn thân Bạch Quân, phút chốc liền đánh tan những khí tức hắc ám lượn lờ xung quanh. Thậm chí còn tống xuất hết tà khí đang thẩm thấu trong máu huyết của nàng.
Làm xong hết thảy nam tử liền nghe Linh Tôn lạnh giọng vọng đến:
- Chuyện ở đây liền giao cho ngươi. Điệp Nhi, theo ta về!Tiểu Bạch giật mình, ngay lập tức không ngừng lắc đầu, đưa mắt nhìn về phía nam tử cầu cứu.
Nam tử vẻ mặt bất đắc dĩ nói:
- Linh Tôn, ngài hà tất phải như vậy?- Hừ... Đừng tưởng ta không biết tiểu nha đầu kia là gì của ngươi. Muốn lợi dụng nhà ta Điệp Nhi? Ngươi nghĩ quá tốt rồi!Nam tử không lại cưỡng cầu, nhưng vẻ mặt hắn trở nên nghiêm túc, ngữ khí khẳng định thốt lên:
- Tiểu Điệp Nhi đã ký khế ước vĩnh cửu với nàng.Nghe vậy Tiểu Bạch gật gật đầu phụ họa.
Đúng vậy a!
Đâu thể nói đi là đi như vậy được!
Quá không có trách nhiệm!!!!
Linh Tôn không cho là đó chuyện hệ trọng, hắn cất giọng không thèm quan tâm nói:
- Đúng là khế ước vĩnh cửu không thể phá giải, nhưng ta là gia gia nó. Không ai có năng lực này, nhưng ta có khả năng.Nghe vậy nam tử giật mình, thất kinh hỏi:
- Không lẽ.... Ngài định dùng một nửa thần lực cùng nửa sinh mạng của mình đánh đổi?Càng nghe Linh Tôn càng cảm thấy bực bội, hắn lập tức quát lên:
- Ngươi nói nhiều như vậy làm gì?Nếu không phải tiểu tử này trước đây có ơn cứu mạng cháu hắn, hắn mới không ở đây nhiều lời với tên nhóc chết tiệt này.
Nam tử thở dài, cảm thấy cách làm này của Linh Tôn quá xúc động mạo hiểm. Nếu như Linh Tôn quả thực làm vậy, e rằng...
- Ta nói ra điều này hi vọng ngài cân nhắc kĩ.Không thấy Linh Tôn nói gì, hắn liền cất giọng nói tiếp:
- Trong Ngũ Giới ngoại trừ ngài và "người đó" đã đạt tới ngưỡng cửa sức mạnh này, thì không còn ai nữa. Nếu hiện tại ngài lại vì khế ước vĩnh cửu của Tiểu Điệp Nhi, mà phế đi một nửa tu vi cùng sinh mạng của mình...Nam tử bất chợt ngừng lại, sau đó thở dài lắc đầu nói:
- Với tính cách của "người đó", ta không nghĩ "người đó" sẽ bỏ qua cho ngài, càng là Tiểu Điệp Nhi.Quả nhiên khi nghe nam tử nói rõ nguyên do, Linh Tôn liền trở nên im lặng.
Đúng là lúc nãy hắn có chút xúc động, thật đã quên mất đến sự uy hϊếp của "người kia", càng không cân nhắc chu toàn. Nhưng nghĩ đến vận mệnh của Điệp Nhi sau này... Trong lòng Linh Tôn càng là không dễ chịu.
Nam tử nhanh chóng 'rèn sắt khi còn nóng' cố gắng đánh động Linh Tôn, tiếp tục khuyên nhủ:
- Ngài đang lo về lời tiên tri của Tiểu Điệp Nhi? Ta thiết nghĩ chỉ cần có ngài, hơn nữa còn có ta, tính mạng của Tiểu Điệp Nhi sẽ không gặp vấn đề gì.Tiểu Bạch nghe nam tử nói có lý như vậy, tất nhiên gật đầu như trống bỏi, đồng tình kêu lên vài tiếng:
- Da da dá dá da dà da dà....Linh Tôn lập tức phẫn nộ quát lên:
- Ngươi còn dám nói! Đừng cho là ta không biết tính toán của ngươi. Điệp Nhi, đi theo tiểu nha đầu kia đồng dạng gặp nguy hiểm. Ta lại không thể thời khắc luôn ở bên cạnh bảo vệ nó. Còn ngươi, bất quá chỉ là một nửa thần hồn, bản thân ngươi còn không ở đây. Ngươi nói ngươi bảo vệ được cho ai? Hừ... Mạnh miệng!Sau đó hắn liền bất mãn nói với Tiểu Bạch:
- Ta là gia gia ngươi a! Sao ngươi lại nghe lời người ngoài, không nghe ta? Ngươi muốn ta tức chết có phải không?Tiểu Bạch lắc lắc đầu ỉu xìu nhỏ giọng kêu:
- Da da da da...Nam tử bất đắc dĩ cười khổ, lời của Linh Tôn nói không sai. Hiện tại hắn đích xác chỉ là một nửa thần hồn, thân xác cùng nửa thần hồn khác lúc này đây đã không biết thế nào. Phân tách ra khá lâu làm cho nửa linh hồn này của hắn, đã triệt để mất đi sự liên kết của nửa linh hồn kia.
Thấy nam tử tựa hồ có tâm sự, lại nghĩ đến lúc này hắn chỉ có một nửa thần hồn, Linh Tôn nghi hoặc hỏi:
- Ngươi... Không lẽ "tên kia" ra tay với ngươi?Nam tử nghe vậy ngữ khí trầm trọng lắc đầu tỏ vẻ không chắc chắn nói:
- Trước khi tách ra thần hồn, ta chỉ là linh cảm bản thân sẽ gặp chuyện. Còn hiện tại.... đã không biết. Nhưng ta e rằng thân xác cùng nửa linh hồn kia hẳn là...Nói đến đây nam tử liền im lặng, bởi vì hắn một khi xuất hiện linh cảm đều rất chính xác. Chẳng qua trong lòng dâng lên một nỗi niềm khó chịu cùng cực, là hắn đánh giá quá thấp sự tham vọng của "người kia", hay hắn quá ngu ngốc đi tin tưởng thân tình?
Linh Tôn bất giác thở dài, hắn tựa hồ đã quên mất chuyện phải đem Tiểu Bạch mang về, mà bất tri bất giác liền hòa nhập vào vấn đề mà nam tử đề cập.
- Theo ta nghĩ "tên kia" cũng không làm tới mức tuyệt tình như vậy. Dù sao ngươi cũng là...Nam tử lập tức cắt ngang lời nói của Linh Tôn, giọng nói có vài phần khó chịu cùng thống khổ vang lên:
- Ngài không hiểu... Tham vọng của "người kia" lớn hơn sự thân tình, lớn hơn rất nhiều với những gì ngài nghĩ. Nếu không hắn cũng không phái người đi gϊếŧ tiểu nha đầu này, để lời tiên đoán không thể thành sự thật. Lần truy sát đó thuộc hạ dưới trướng ta đều đã chết. Tiểu nha đầu này lại lưu lạc vào nhân tộc, càng không biết đến thân phận của mình.- Ngươi tại sao không đem tiểu nha đầu này vào Quỷ Giới, ít nhất "nữ ma đầu" kia có thể bảo vệ được nàng. Lại đem đến hạ dị viện. Ngươi là muốn kéo ta tham dự vào vũng nước đυ.c này? Hừ... Cũng dám tính toán lên cả ta.Nam tử nghe vậy cười khổ, hắn vốn là có dự định như vậy, hơn nữa theo như lời tiên đoán của Thần Nữ dự báo, "tiểu nha đầu" có thể an toàn ở hạ dị viện. Nhưng nếu hắn mang "tiểu nha đầu" đi Quỷ Giới, không nói đến toàn bộ Quỷ Giới sẽ gặp nguy hiểm, mà "nàng ấy" cũng...
Nhớ đến nữ nhân kia, nam tử có chút mong nhớ, lại có chút khổ sở.
Cũng không biết "nàng ấy" hiện tại thế nào, trong lòng nam tử bất giác dâng lên nỗi niềm thấp thỏm cùng không an lòng mở miệng hỏi:
- Linh Tôn, ngài lâu rồi có đi ngang qua Quỷ Giới không?Nghe nam tử nói vậy, Linh Tôn tâm tình đang bình thường bổng chốc nổi giận mắng chữi:
- Ngươi đừng nhắc tới, nhắc tới càng khiến ta tức giận. Hừ... Năm đó ta tới cửa kêu nàng đưa cho ta vài chục viên Hỗn Độn Thiên Thạch, nàng lại dám nói ta lòng tham không đáy, còn thẳng thừng từ chối. Chỉ đưa ta ba viên, sau đó liền hạ lệnh trục khách, coi ta là ăn xin sao? Ngươi nói... Ngươi nói a.... "Nữ ma đầu" kia có phải hay không quá đáng? Hừ... Từ nay về sau lão tôn mới không bao giờ bước chân vào Quỷ Giới.Linh Tôn vừa dứt lời, nam tử nghe xong linh hồn lập tức choáng váng, mém chút liền mất đi khống chế bay về Bát Bảo Linh Lung Ấn. Hắn đưa tay lau lau mồ hôi, cố gắng tiêu hóa những lời nói vừa nãy của Linh Tôn. Mặc dù linh hồn không có mồ hôi chảy ra, nhưng đây là thói quen mỗi khi hắn đàm luận cùng lão nhân gia này.
Bất quá khi nghe Linh Tôn nói vậy, hắn cảm nhận được "nàng ấy" hiện tại ở Quỷ Giới sống khá tốt. Vậy là đủ rồi, những chuyện khác cứ để hắn gánh vác đi.
- Linh Tôn a! Ngài đòi một lần liền đòi chục viên Hỗn Độn Thiên Thạch. Ngài cho rằng Hỗn Độn Thiên Thạch là cải trắng sao? Nàng ấy mặc dù hành xử không thỏa đáng, nhưng ngài cũng không đúng a.Linh Tôn ngữ khí bất mãn thốt lên:
- Ah... Ah... Tiểu tử ngươi... Tốt! Ngươi lại đi binh vực "nữ ma đầu" kia. Điệp Nhi! Không lằng nhằng nữa, mau theo gia gia về.Nãy giờ Tiểu Bạch tưởng Linh Tôn quên nó, càng quên mất vụ này. Nó trong lòng đang vui vẻ đâu, lim dim nhắm mắt ngủ.
Nay đột nhiên bị điểm danh khiến cho tâm linh nhỏ bé của Tiểu Bạch lập tức run rẩy.
Ô... ô... Coi nó là con sâu tàng hình không được sao?
Ai yêu nói gì nói đi, đừng hở chút gọi tên nó, nó vừa mới khế ước còn đang yếu ớt đây.
Hở chút kêu nó, hở chút đòi bắt về. Muốn ngủ một giấc ngon lành cũng không được. Thật là trời đánh cũng không tránh được bữa ngủ!!!!
Tiểu Bạch ngữ khí ai oán, vô cùng bất mãn kêu lên:
- Da da dà da dá dà da da da da....Linh Tôn nghe xong lập tức phẫn nộ quát:
- Tốt! Ngay cả con sâu ngươi cũng chống đối ta.