Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thiên Phá Tinh Không

Chương 142: Thần bí lão nhân

« Chương TrướcChương Tiếp »
- Tác giả: Chương này tặng cho 2212dithe, cảm ơn người đã ủng hộ, theo truyện của ta lâu như vậy. Mặc dù không nói câu nào nhưng những người theo từ đầu đến giờ ta vẫn luôn nhớ kỹ. 😍😍😍

Ta cảm thấy ta quá ư là giỏi rồi, ba ngày ba chương. Hix... Tuy rằng không thể so về độ siêng với các tác giả khác, nhưng ta nhận thấy mình ăn trúng dược gì rồi, cho nên mới xuất sắc vượt qua sự lười biếng mà viết nhiều như vậy.

Ahhhh.... Ta biết ta lười, điều này không thể chối cãi. Các nàng cũng đừng chỉ trích. Haha...

★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★

Ngay lập tức Tiểu Bạch liền lè lưỡi liếʍ láp giọt máu huyết ấy, giống như đang ăn một món ăn bổ dưỡng, cũng cùng lúc này toàn thân nó bổng dưng phát sáng. Thứ ánh sáng này rất ấm áp lại rất tinh khiết, rất nhanh luồng quang mang liền khuếch tán, lập tức bao phủ lấy thân thể của Vũ Thiên.

Trên mặt đất bổng dưng lại xuất hiện một vòng tròn đồ án to lớn, nhìn sơ có chút giống với trận pháp. Nhưng nếu để ý kĩ sẽ thấy được xung quanh có những chữ cổ xưa kèm theo hình thù phức tạp kì lạ, không đoán ra được đây là chữ hay hình vẽ. Vòng tròn này bao bọc khắp người Vũ Thiên cùng Tiểu Bạch.

Lúc này nằm trên người Vũ Thiên, Tiểu Bạch dụi đầu vào cổ nàng, kêu lên vài tiếng nho nhỏ:

- Da da da da...

Người này là người nó chọn.

Nó muốn được mãi bên cạnh nàng.

Đồ án trên vòng tròn chậm rãi chuyển động, màu vàng nhạt từ vòng tròn bao phủ lấy hai người, mang Tiểu Bạch cùng Vũ Thiên chậm rãi bay lên không trung. Quang mang đỏ nhạt từ trên người Tiểu Bạch từ từ thẩm thấu vào bên trong thân thể Vũ Thiên.

Rất nhanh, cơ thể Vũ Thiên liền tiếp nhận sinh mệnh lực lượng mà Tiểu Bạch truyền đến, vết thương lớn nhỏ trên khắp cơ thể đều chậm rãi khép lại. Đặc biệt là vết thương trí mạng ở tim, tuy rằng tốc độ lành lặn chậm hơn những chỗ khác nhưng quả thật là đang khép lại. Gương mặt vốn dĩ trắng bệch tựa hồ chậm rãi hiện lên tia sinh cơ, cơ thể lạnh như băng dần dần đã có một chút độ ấm.

Mà ở bên cạnh Vũ Thiên, Tiểu Bạch yên tĩnh nhắm mắt, đôi mắt không che giấu được sự mệt mỏi. Nó sử dụng khế ước vĩnh cửu, qua nghi thức hiến tế đem một nửa sinh mệnh truyền cho người này, hiện tại và sau này Vũ Thiên vĩnh viễn là chủ nhân của nó. Tiểu Bạch tin tưởng nàng sẽ mang đến hạnh phúc cho nó.

Đến khi tất cả vết thương của Vũ Thiên đã hoàn toàn khép lại, cơ thể của nàng cùng Tiểu Bạch chậm rãi hạ xuống mặt đất. Vòng tròn đồ án theo đó mà biến mất, nghi thức cũng liền kết thúc.

........................

Vũ Thiên cho rằng mình đã chết, theo ý thức dần dần mất đi, nàng liền rơi vào trạng thái huyền ảo, khắp nơi đều là một màu trắng xóa, không có bất kỳ sinh vật cũng như thứ gì tồn tại.

Chỉ duy độc là một màu trắng tang thương chết chóc, Vũ Thiên không rõ nơi đây rộng lớn thế nào, nhưng từ lúc nàng bước đi cho đến lúc nàng đếm được số bước chân, thì con số đã lên tới hàng nghìn vạn, nhưng lại không hề thấy điểm dừng.

Vũ Thiên càng không hề cảm thấy mỏi mệt, vì nàng đã chết sao?

Về vấn đề này Vũ Thiên không muốn suy nghĩ, càng là không muốn biết. Nàng cảm thấy mình có chút tiếc nuối, tham luyến được sống lại.

Nếu như có thể, nàng hi vọng mình chưa chết.

Có nhiều thứ nàng vẫn chưa hoàn thành, cuộc sống này nàng vẫn chưa sống đủ.

Sao lại cam tâm chấp nhận tử vong như vậy đâu?

..........................

Trong khi Vũ Thiên mơ mơ hồ hồ tìm kiếm lối thoát, cũng như cánh cổng có thể đem nàng rời khỏi khu vực trắng xóa này, thì lúc này đây ở bên ngoài hiện thực đã có rất nhiều chuyện xảy ra, mà nàng không tài nào biết được.

Tiểu Bạch ngay khi vận dụng nghi thức hiến tế cùng Vũ Thiên kí kết khế ước vĩnh cửu, nó mệt mỏi giống như bùn nhão nằm nhoài trên người Vũ Thiên nghỉ ngơi.

Gió từ khắp nơi nổi lên, giống như cuồng bạo, chợt khí tức quen thuộc bổng dưng xuất hiện làm cho Tiểu Bạch đang lim dim chuẩn bị thiu thiu ngủ, kinh hoàng giật mình tỉnh dậy.

Tiểu Bạch ngóc đầu nhỏ lên, mắt dáo dác nhìn khắp nơi tìm kiếm nơi phát ra khí tức quen thuộc, cũng khiến nó sợ hãi kia.

Một giọng nói già nua vang lên ẩn chứa lực lượng kinh khủng, khiến người khác nghe liền có cảm giác run rẩy tận linh hồn:

- Gan ngươi càng lúc càng phì!

Thân ảnh chưa xuất hiện, nhưng giọng nói lại vang ra, chứng tỏ người này sở hữu lực lượng kinh người cở nào.

Nghe vậy Tiểu Bạch toàn thân run lẩy bẩy, từng thớ thịt lung lay khiến cho người ta có ảo giác trước mắt tuyệt đối không phải là sâu, mà là một đống thạch hình dạng sâu làm từ sữa.

Nếu nói trên đời này ai là người mà Tiểu Bạch sợ nhất, ắt hẳn là vị này.

Trước đây vì mê chơi nên mới tự ý rời khỏi chổ ở của mình, sau đó lại cảm nhận được sự tức giận của người này, Tiểu Bạch biết nó không thể lại bỏ đi.

Nếu để người này biết Vũ Thiên là tiếp tay cho giặc... Ah! Phi.. phi... Nó mới không phải là giặc... Đây là giúp nó giải thoát khỏi cái l*иg giam mới đúng, mà nó cũng không muốn nàng chịu tội cùng nó.

Bởi thế mà Tiểu Bạch mang theo tâm trạng không tình nguyện, lưu luyến rời đi Vũ Thiên, nó không muốn nàng bị người này ghi hận. Một khi để người này biết được sự tồn tại của Vũ Thiên, nó biết nàng chắc chắn sẽ bị người này gϊếŧ chết.

Lúc rời đi, Tiểu Bạch liền để lại một sợi dây linh hồn ấn ký trên ngón tay Vũ Thiên, nó muốn cho nàng một sự liên kết với nó.

Bất quá sự liên kết này chỉ có mình Tiểu Bạch biết đến, Vũ Thiên hoàn toàn không hề nhận thức được sự tồn tại của sợi dây linh hồn ấn ký này.

Khi cảm nhận được sinh mệnh của Vũ Thiên chấm dứt, lúc bấy giờ Tiểu Bạch mới rời khỏi chổ ở của nó, tìm đến Vũ Thiên. Những chuyện sau đó liền cứ như vậy xảy ra....

- Da dá dà... da da....

Tiểu Bạch nhỏ giọng ủy khuất kêu lên, mặc dù vẻ mặt rất điềm đạm đáng yêu, nhưng vị kia không một chút động lòng, khí tức lại càng phát ra kinh khủng khiến cho gió lốc xung quanh liền điên cuồng gào thét, cát bụi cuồn cuộn bay lên, cây cối ầm ầm ngã rạp....

Người này từ lúc phát ra giọng nói cho đến bây giờ, không hề có ý tứ muốn hiện thân, càng không biết được hắn hiện đang ở nơi nào. Thần thần bí bí nhưng không kém phần khủng bố, Tiểu Bạch lại càng không dám khinh nhờn hắn.

- Tự ý khế ước vĩnh cửu, ngươi biết ngươi làm vậy sẽ dẫn đến hậu quả gì không?

Tiểu Bạch biết mình làm trái quy tắc, nhưng nó không hối hận. Đây là lời hứa khi xưa mà nó đã hứa với "tiểu ca ca" kia. Nó sẽ giúp "tiểu ca ca" đó cứu Vũ Thiên khi thời khắc sinh tử.

- Da dá da da dà da da...

- Ngươi... Ngươi... Tức chết ta! Vì tên tiểu tử kia ngươi lại cứu nha đầu này. Ngươi không biết một khi ngươi kí kết khế ước vĩnh cửu, vận số của ngươi cũng vì thế mà vận chuyển sao? Ta... Ta.. Ta sao lại có một đứa cháu ngu như ngươi a?

Vị kia to tiếng chữi một hồi, lại lầm bầm làu bàu như một lão nhân khó tính.

Bất quá hắn lâm vào trầm tư tựa hồ đang suy nghĩ vấn đề gì, phải rất lâu sau mới mở miệng lạnh giọng ra lệnh:

- Theo ta về! Khế ước vĩnh cửu ta có thể giải quyết cho ngươi. Nhưng ngươi từ nay tuyệt đối không được rời đi Linh Khê Lâm Viên nửa bước.

Nghe vậy Tiểu Bạch càng là không chịu, nó lập tức lắc đầu ngoạy ngoạy kêu lên:

- Da da dá dà da dá da....

- Hừ..

Vị lão nhân thần long không thấy đầu không thấy đuôi kia hừ lạnh một tiếng. Sau đó một lực lượng vô hình bất chợt mang thân thể Vũ Thiên cùng Tiểu Bạch bay lên cao, kèm theo luồng sát khí ngập trời bộc phát ra, lúc này hắn đã ngập tràn tức giận:

- Nếu ngươi cứ kiên quyết muốn vậy. Ta ngay lập tức sẽ gϊếŧ nha đầu này.

Tiểu Bạch nước mắt "xoạch... xoạch..." lợi hại rơi, tựa như mưa rào không ngừng trút xuống, nó biết vị này không nói đùa.

Nhưng nó không muốn rời đi, chưa nói đến khế ước vĩnh cửu đã khiến nó liên kết chặt chẽ với Vũ Thiên, nó càng là muốn ở bên cạnh chủ nhân, cùng nàng đồng hành. Nếu cứ nhốt mình đời đời ở Linh Khê Lâm Viên, nó sẽ mãi không biết được những điều mới lạ, càng không biết được thế gian có bao nhiêu mỹ thực tuyệt phẩm. Nghĩ thế Tiểu Bạch bất mãn u oán thầm than:

"Ta mới không thèm ở cái nơi buồn chán chết người đó."

Nếu lão nhân kia tựu biết được ý nghĩ này của Tiểu Bạch, ắt hẳn hắn sẽ tức giận đến thổ huyết.

Mỹ thực thế gian đều tập trung ở Linh Khê Lâm Viên có được không?

Chỉ cần con sâu ngươi muốn, lão phu đều cho ngươi cực phẩm thức ăn.

Đừng nói là Tiên Linh Tộc cất giữ Thiên Thánh Chi Tuyền, Thần Thụ Mộc Quả, chỉ cần lão phu mở miệng, bọn họ tự khắc dâng lên.

Ngay cả Thánh Huyết Nhân Sâm, Hồng Hoang Linh Chi tuyệt thế tiên thảo của Yêu Tộc lão phu vẫn có thể đem đến cho ngươi gặm chơi. Huống hồ còn có Nhân Tộc, Thần Thú Tộc đều không ít đồ tốt đâu.

Con sâu ngươi quả thực là không biết tốt xấu!!!

Ngay khi tưởng chừng như vị lão nhân kia sẽ ra tay gϊếŧ Vũ Thiên, thì xung quanh thân thể nàng đột ngột hiện ra một ngôi sao tám cánh, ngôi sao dần dần biến lớn, giống như một đại trận bao bọc lấy Vũ Thiên tựa hồ là đang bảo vệ nàng.

Lúc này từ bên trong ngôi sao liền bước ra một mỹ nam tử, dung nhan tuyệt mỹ, một thân bạch y khí chất cao quý ưu nhã, tóc đen như mực, con mắt tựa như trăng nhưng lại có màu lam nhạt như nước biển, lại tựa như mây xanh trên bầu trời. Ẩn chứa vô vàn mê hoặc, khiến người khác nhìn vào bổng chốc trầm luân vào sự ôn nhu dịu dàng đó.

Nếu để ý kĩ sẽ thấy được Vũ Thiên có bảy phần giống nam tử này.

Nam tử vừa hiện thân liền cung kính ra lễ với lão nhân, giọng nói trầm ấm thanh duyệt vang lên:

- Linh Tôn! Ngài nể mặt ta tha cho nha đầu này một mạng đi.

Nghe vậy Linh Tôn hừ lạnh, giọng nói tràn đầy khinh bỉ:

- Ra là ngươi. Bất quá mặt ngươi có cái gì để ta nể?

Lời nói thốt ra thật không cho người khác một chút mặt mũi.

Nam tử nghe vậy chỉ im lặng mỉm cười, hắn biết lão nhân gia hiện thời đang tức giận, nên lời nói trở nên cay nghiệt, hắn cũng không muốn tính toán làm gì.

Từ khi thấy sự xuất hiện của ngôi sao tám cánh, Linh Tôn đã rất kinh ngạc. Nếu còn không biết lai lịch của vật này thì hắn đã trở nên quá già, lẩm cẩm rồi.

Nhìn vật, tất nhiên sẽ suy ra được chủ nhân của nó. Khi thấy thần hồn của nam tử này xuất hiện, Linh Tôn càng không hiếm lạ gì. Bất quá nhìn thấy người này, không những cơn giận không nguôi ngoai, mà có dấu hiệu tăng trưởng.
« Chương TrướcChương Tiếp »