Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thiên Ninh Kỳ Hậu

Chương 23: Tri âm tri kỷ

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trên đường phố vắng vẻ, chỉ còn những chiếc đèn với ánh sáng yếu ớt soi rọi màn đêm đen, tiếng xe ngựa đều đặn “lộc cộc” của bánh xe lăn rồi lại tiếng dây cương “lách cách”.

Khoang xe ngựa lớn, hoa văn được điêu khắc rất tinh xảo, vừa nhìn liền biết là xe ngựa của quý tộc. Không gian bên trong xe tĩnh mịch lạ thường. Nàng ngồi tựa đầu vào thành gỗ, đôi mắt rũ xuống, gương mặt vô hồn.

Qua một quãng đường nàng bất ngờ hỏi hắn “Điện hạ cũng thấy vậy đúng không?"

“Ý công chúa là sao?”

“Gương mặt này của ta rất giống với biểu muội của điện hạ.” Nàng bỗng ngồi thẳng dậy đối diện với hắn, giọng nói chứa đựng ý châm chọc.

Đường Thiên Hân nhìn nữ nhân đối diện với hắn, vẫn là dung mạo ấy, vẫn là sự kiêu ngạo lạnh lùng ấy nhưng nàng đã bị những vết thương lòng chồng chéo nhau bao trùm lấy, lấn át đi cả sự cẩn trọng thường ngày.

Hắn điềm tĩnh đáp lại câu hỏi của nàng “Vì sao công chúa lại cho rằng như vậy?”

Khi hắn nghe thấy từ “cũng” kia thì đã hiểu được nguyên do của tình cảnh ở hồ sen rồi. Nàng bất ngờ nhắc đến Cảnh thị khiến hắn lại nhớ về biểu muội của hắn. Cảnh Như Đình trước đây cũng vậy, vốn là tiểu cô nương vui vẻ hoạt bát vô lo vô nghĩ, luôn mang theo nụ cười tươi hồn nhiên rạng rỡ nhưng sau khi gả cho Đường Thiên Hàn trở thành chính phi của Đông Cung thì chỉ còn lại dáng vẻ trầm tư tịch mịch.

Nàng cười nhạt “Các người đều giống nhau. Thiên Ninh các người ai nấy cũng đều lừa gạt ta, coi ta là kẻ thay thế cho nữ nhân Cảnh thị đó. Lần đầu điện hạ và ta gặp nhau ở Thiên Hoa Lầu điện hạ cũng đã ngỡ ngàng không ít, chính là vì gương mặt này đúng chứ?”

Hắn biết rõ nỗi đau trong tim nàng, cho dù là đúng hay không nàng cũng đều sẽ đem những suy nghĩ đó quẩn quanh trong tâm trí không buông. Đường Thiên Hân nhìn nàng thở dài một hồi, cảm thán “Bổn vương luôn cho rằng bổn vương và công chúa có thể trở thành tri âm tri kỷ. Công chúa có biết vì sao không?”

“Vì ta và điện hạ đều có sở thích cầm nghệ âm luật.” Trong câu nói của nàng có hơi chút chần chừ.

Hắn bình tĩnh nói “Đâu chỉ là như thế. Giữa bổn vương và công chúa còn có một điểm rất giống nhau, là sự thận trọng tuyệt đối với bất kỳ ai. Nhưng bổn vương thấy công chúa giờ đây có lẽ đã không còn sự thận trọng kia nữa rồi.”

Nàng chấn động. Lời hắn nói không sai, ngày hôm nay nàng đã quá mất bình tĩnh, đặc biệt là sau khi gặp Đường Thiên Hàn ở hồ sen nàng càng không thể điều khiển được cảm xúc của chính mình. Nàng vẫn luôn nhắc nhở bản thân không được quên kẻ gây ra đau khổ cho nàng là Đường Thiên Hàn, nàng không thể để hắn toại nguyện nhìn thấy nàng chìm trong bóng tối của những vết thương lòng. Hơn nữa nàng vẫn còn phải thành thân với một trong số những hoàng tử ở đây, hiện giờ lại để Đường Thiên Hân biết được tư tình của bản thân, không phải là một điều tốt lành gì đối với một nữ tử sắp gả đi.

Xe ngựa dừng lại ở trước cửa lớn phủ công chúa. Đường Thiên Hân chu đáo bước xuống xe trước đỡ nàng. Sau khi nàng xuống xe ngựa hắn vẫn chưa có ý định lên xe, đứng một chỗ nhìn nàng bước qua cửa lớn.



Nàng cảm nhận được hắn còn lời muốn nói nhưng lại không biết nên mở lời thế nào. Trong lòng nàng đang hối hận vì những lời đã nói khi ở trong xe ngựa. Nàng không nên nói với hắn như vậy, không nên vì một kẻ như Đường Thiên Hàn mà trút nỗi căm giận lên người khác. Ở Thiên Ninh này, ngay đến cả Đường Tĩnh Nhạn mà nàng có cảm tình khi trò chuyện cũng không thể khiến nàng an tâm như Đường Thiên Hân.

Nàng và Đường Thiên Hân người không hẹn kẻ chẳng rằng lại cứ tự nhiên phối hợp ăn ý như vậy, một người nhất định không lên xe ngựa, người kia lại cố gắng đi thật chậm trông chờ hắn gọi nàng nói hết những gì chưa nói.

Khi nàng bước đến bậc thang đầu tiên, hắn mới lên tiếng “Công chúa khi nãy đã hỏi bổn vương có cảm thấy gương mặt công chúa và biểu muội của bổn vương có giống nhau không. Thật ra lần đầu gặp công chúa, bổn vương cảm thấy dung mạo thực sự là giống nhau đến không sai lệch một chút nào nên mới ngỡ ngàng như vậy. Nhưng sau khi trò chuyện và tiếp xúc với công chúa, bổn vương cảm thấy rằng công chúa và biểu muội hoàn toàn không giống nhau. Công chúa luôn kiêu ngạo mạnh mẽ lại nhất mực cẩn trọng từng hành động lời nói, còn biểu muội của bổn vương từ nhỏ vẫn luôn hoạt bát náo nhiệt, thực chất rất nhu nhược yếu mềm. Bổn vương cũng chưa bao giờ xem công chúa là người thay thế cho muội ấy cả. Đây chính là câu trả lời của bổn vương.”

…………….....

“Công chúa, tay của người bị sao vậy, vì sao lại thâm tím một vòng?” A Ly hốt hoảng.

Nàng vội trấn an “Ta không sao, các ngươi không cần lo.”

Tiểu Lan nhìn bộ dáng nàng cũng đoán được sự việc đã xảy ra, đau lòng thay cho chủ nhân nhưng vẫn cố gắng trấn tĩnh bản thân “Để nô tỳ lấy thuốc thoa cho công chúa.”

“Không cần đâu, chỉ là vết thương nhỏ thôi, ta cũng đã thoa thuốc rồi. Các ngươi mau nghỉ ngơi đi.”

A Ly đã lui xuống, còn Tiểu Lan vẫn lặng lẽ ở lại bên cạnh nàng, im lặng không nói gì. Nàng nhỏ giọng hỏi “Ngươi còn điều gì cần nói sao?”

“Nô tỳ lo cho công chúa. Ngày hôm nay ở trong cung hẳn là người đã trải qua rất nhiều chuyện, nhưng lại để A Ly hồi phủ trước, là không muốn để A Ly lo lắng.”

Nàng đã không thể khống chế cảm xúc nữa, nước mắt cứ thế trào ra chảy xuống khóe miệng, khuôn mặt tái nhợt đi, giọng nghẹn ngào “Ta cảm thấy chính mình thật nực cười. Ban đầu đến Thiên Ninh không phải là để hòa thân sao? Mấy tháng rồi hôn sự vẫn chưa định đoạt, hoàng huynh vì sao vẫn không có ý kiến gì đối với sự việc này? Ở lại nơi này mấy tháng, ta từ đề phòng Đường Thiên Hàn hết mức trong thời gian ngắn lại động tâm với hắn, rồi để hắn giày vò đến như vậy. Hiện tại ta thực chẳng dám tin tưởng ai nữa, nhưng lại mất kiểm soát mà nói ra những lời tổn thương người khác, sợ rằng bản thân đã vô tình làm tổn thương người đối đãi chân thành với mình.”

Chỉ khi ở cạnh A Ly hay Tiểu Lan, nàng mới có thể nói ra hết những lời bản thân luôn cất giấu trong lòng. Tiểu Lan cũng rất hiểu nàng, vừa nghe liền biết nàng đang nói đến người nào.

“Ý công chúa là Dực Vương điện hạ?”

Nàng trầm tĩnh nói “Vừa rồi Dực Vương đã nói với ta rằng hắn coi ta là bằng hữu thực sự, là tri âm tri kỷ của hắn, chỉ là vì ta và hắn rất giống nhau, không vì thứ gì khác. Ta đối với câu nói này luôn là nửa tin nửa ngờ. Có lúc ta cảm thấy rằng Thiên Ninh này chẳng ai đáng tin cả bao gồm hắn, có lúc lại cảm thấy hối hận vì đã nói với hắn như vậy.”
« Chương TrướcChương Tiếp »