Chương 18: Nguyệt dạ

Về đến phủ, Tiểu Lan đã chờ sẵn ở cửa lớn đưa nàng vào trong. Ở trong khuê phòng nàng, hạ nhân đều không có, Tiểu Lan mới bẩm báo,

“Công chúa, hôm nay lúc công chúa không ở trong phủ, Thái tử điện hạ có cho thuộc hạ đến nói rằng đêm Trung thu trên phố vô cùng náo nhiệt, muốn cùng người đi chơi, hẹn người tối mai ở trên cầu trước Duy phẩm các.”

Nàng trầm ngâm, bên ngoài không có biểu lộ cảm xúc gì, kì thực trong lòng rối loạn không biết có nên đi hay không, phải nhờ đến Tiểu Lan, “Tiểu Lan, ngươi hãy thay ta quyết định, ta có nên đi hay không.”

Tiểu Lan dường như đã thấu tâm nàng, chỉ nhỏ nhẹ trả lời, “Nô tỳ cảm thấy rằng, trong lòng người đã có đáp án rồi, nô tỳ có lựa chọn như thế nào cũng vô ích.”

Nàng thở dài một hơi, “Nếu là ngươi, ngươi có lựa chọn theo những gì tâm mình mách bảo không? Hay sẽ hy sinh vì đại cuộc?”

Tiểu Lan chậm rãi, “Thời thế không bình yên, làm sao biết được ngày mai sẽ ra sao? Mỗi một ngày trôi qua, thế sự sẽ thay đổi, không lúc nào giống nhau. Giữa thời thế loạn lạc mà tâm không đổi thay, thì đáng giá hơn sự hy sinh vô nghĩa kia vạn lần.”

Nàng đứng trước cửa sổ, lặng nhìn khung cảnh bên ngoài. Trước khung cửa này, bầu trời rộng lớn kia trong mắt nàng cũng chỉ nhỏ bé như vậy thôi, nàng cũng không thấy rõ được sự vật bên ngoài. Nhưng nàng không có can đảm bước ra ngoài để nhìn rõ thế gian, hiểu rõ lòng người.

“Vẫn là ngươi hiểu ta nhất. Nếu là A Ly khẳng định ta sẽ không có được câu trả lời vừa ý mình.”

A Ly rất thông minh, nàng vô cùng tin tưởng, nhưng nói đến hiểu ý nàng, so với Tiểu Lan suy nghĩ chu toàn, vẫn là không sánh bằng. Dù sao nàng cũng đã có kế hoạch của riêng mình, nàng cần phải nhanh chóng chuẩn bị vẹn toàn, không được có chút sai sót nào, cũng không thể thất bại.

Đêm trung thu, Tiểu Lan giúp nàng chải tóc gọn gàng, mang đến bộ y phục lam nhạt để nàng thay. Sau khi thay xong y phục, Tiểu Lan chỉnh trang lại một lượt, nói,

“Công chúa, cho dù lựa chọn của người là gì, nô tỳ mãi mãi đều sẽ nghe theo người.”

“Ngươi vất vả rồi, tối nay ngoài phố rất đông vui, ngươi cũng đi chơi cho khuây khỏa đi.”



Tiểu Lan khẽ từ chối, “Hôm nay mọi người đều đã ra ngoài, nếu trong phủ không còn ai thì nô tỳ cũng không yên tâm được.”

Nàng đi đến nơi mà Đường Thiên Hàn đã hẹn. Cách cầu một đoạn, dù dòng người đông đúc qua lại, nàng vẫn nhận ra hắn đang đứng giữa cầu đợi nàng. Cũng không biết từ khi nào, mỗi lần ở cùng hắn, tim nàng mỗi lúc lại đập nhanh hơn, nàng cũng không nhìn hắn bằng ánh mắt kiêu ngạo, lạnh lùng nữa.

Nàng hít một hơi thật sâu, rồi bước về phía hắn, giọng nói nhỏ vừa đủ để chỉ mình hắn nghe thấy.

“Thanh Nghi đã tới rồi đây. Điện hạ chờ có lâu không?”

Hắn quay đầu lại, vừa hay nhìn thấy nàng ngẩng đầu lên, hắn nhìn sâu vào đôi mắt nàng, sớm đã đoán được tâm ý của nàng, khẽ cười. Nàng không phải lần đầu thấy hắn cười, nhưng dáng vẻ của hắn khi cười lúc này lại vô cùng chân thật, không cho nàng cảm giác giả tạo như trước kia.

Nàng cùng hắn nắm tay đi dạo khắp ngõ phố. Đường phố hôm nay có rất nhiều gian hàng khác nhau, nơi nào cũng đông khách, đi qua vài đoạn đường còn có không ít đám đông biểu diễn tài nghệ, nàng thích thú cười thành tiếng. Lâu rồi nàng mới thoải mái như vậy.

Đâu đó vang lên tiếng mời gọi của những người bán kẹo hồ lô, khiến nàng bất ngờ ngó nghiêng tìm kiếm. Hắn thấy vậy, kéo nàng tới gian hàng bán kẹo hồ lô phía trước.

“Chủ quán, bán cho ta hai xiên kẹo hồ lô.”

Hắn cầm hai xiên kẹo trên tay, một xiên đưa cho nàng, giọng hắn trầm ấm “Công chúa đang tìm thứ này đúng chứ?”

Nàng nhìn hắn đến ngây người, vội vàng nhận lấy. “Đa tạ điện hạ!”

Bỗng trên bầu trời có không ít hoa đăng, hắn ôn nhu nói với nàng, “Chúng ta cũng thả hoa đăng đi!”, rồi kéo nàng tới một giao lộ lớn. Hắn mua một chiếc đèn lớn, cùng nàng viết lên những lời nguyện cầu tốt đẹp, sau đó thả lên trời. Nàng nắm chặt hai tay, thì thầm cầu nguyện về những gì đẹp đẽ sẽ đến với nàng.

Đi hết một vòng, nàng mới thắc mắc, “Ở Đông Lương, người ta chỉ thả hoa đăng vào Nguyên tiêu thôi, không ngờ người Thiên Ninh lại thả đèn vào đêm Trung thu nữa.”



Hắn ôn tồn giải thích, “Ở Thiên Ninh, chúng ta thả hoa đăng cả vào Nguyên tiêu và Trung thu. Nguyên tiêu là ngày nam thanh nữ tú gặp nhau, thả đèn là cầu duyên. Còn Trung thu, tất cả mọi người đều có thể cầu nguyện về bất cứ điều gì bản thân mong muốn.”

Nàng quay sang nhìn hắn, lại bắt gặp ánh mắt Đường Thiên Hàn đang đặt trên người nàng. Nàng và hắn cứ như vậy nhìn nhau đầy thâm tình dưới bầu trời sáng rực những ánh đèn hoa đăng.

“Hoàng huynh, huynh cũng ở đây sao?” Tiếng gọi của Đường Tĩnh Nhạn bất ngờ vang lên làm nàng giật mình, buông tay hắn ra, ánh mắt lập tức chuyển hướng lên nàng ta.

Nàng ngạc nhiên hỏi, “Trùng hợp thật! Tam công chúa cũng ở đây sao? Còn vị này chính là La phò mã đúng không?”

Nam nhân đi cùng Đường Tĩnh Nhạn kính cẩn hành lễ, “Tham kiến Thái tử điện hạ, tham kiến Đông Lương công chúa!”

Đường Tĩnh Nhạn hôm nay cũng thật nổi bật, một thân y phục đỏ rực, gương mặt rạng rỡ, cùng La phò mã tình nồng ý đượm, khiến người ta phải ngưỡng mộ.

“Hoàng huynh, muội đi trước đây. Hai người đi chơi vui vẻ!” Đường Tĩnh Nhạn nhanh chóng tạm biệt rồi rời đi.

Vừa đi, Đường Tĩnh Nhạn vui vẻ nói với phu quân, “Chàng nói xem, hai người họ thực sự rất xứng đôi phải không? Từ khoảnh khắc vừa nãy, thϊếp nhìn thấy ánh mắt họ nhìn nhau, đã đủ thấy tình ý thâm trường bên trong đó rồi. Mặc dù hiện tại phụ hoàng vẫn chưa quyết định ai sẽ là hôn phu của Đông Lương công chúa, nhưng thấy một đôi uyên ương như vậy, có ai nỡ lòng chia cắt chứ?”

“Nói thì nói thế, nhưng tứ ca và cửu đệ của muội không phải cũng chưa có chính phi sao? Nếu nói thẳng ra, Dực Vương mới là người thích hợp nhất để thành thân cùng Đông Lương công chúa.”

Đường Tĩnh Nhạn ngạc nhiên nhìn La phò mã, “Tại sao?”

Giọng hắn nhỏ dần, “Nếu gả cho Thái tử vậy sau này một nửa Thiên Ninh Đông Lương cũng có quyền hành, còn gả cho Thần Vương trong tay nắm binh quyền sẽ khó mà vững ngôi Thái tử. Dực Vương trong tay không có gì, cho dù có dã tâm, cũng không có đủ thời gian để thực hiện.”

Đường Tĩnh Nhạn buồn rầu cảm thán, “Chỉ là một mối hôn sự thôi cũng phức tạp như vậy! Nhưng đây cũng chỉ là lo xa thôi, thực chất nữ tử như thϊếp hay Đông Lương công chúa, gả đi chỉ là để có nơi dựa vào, sống bình bình an an đến hết đời.”