Chương 1: Mở đầu

Một công chúa tôn quý đến mức nào, nhưng nàng lại vì những tranh đấu chốn hậu cung mà thất lạc suốt bao năm trời, cũng không biết đã trải qua những bi kịch gì đến mức tàn tạ như vậy. Cho tới khi nàng tỉnh lại, khung cảnh trước mắt đã trở nên hoàn toàn xa lạ, nàng đến bản thân là ai cũng không thể nhớ.

Cảnh tượng đầu tiên mà nàng trông thấy chính là một lão phu nhân ăn mặc lộng lẫy, trên người đầy những trang sức quý giá, hai mắt đã sưng đỏ lên vì khóc, đang nắm lấy tay nàng, trông gương mặt đã phù lên nhưng xem chừng rất hạnh phúc, lời nói vô cùng kì lạ, khiến nàng chưa kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra.

“Nghi Nhi của ta, cuối cùng con cũng trở về với ta rồi.”

Nàng đối với người trước mắt này có chút sợ hãi, lùi về phía sau, rút tay ra khỏi đôi tay đang nắm chặt lấy tay nàng của vị phu nhân kia, rụt rè hỏi,

“Vị phu nhân này, người là ai? Ta có quen người sao?”

“Ta là mẫu thân của con! Con không biết ta cũng phải thôi, từ khi con còn rất nhỏ chúng ta đã phải chia xa rồi.”

Nàng vẫn còn ngơ ngác chưa kịp hiểu thì vị phu nhân kia đã ôm chầm lấy nàng, nghẹn ngào,

“Nhiều năm như vậy rồi, không ngờ có ngày ta còn có thể gặp lại Nghi Nhi. Ngày tháng sau này, mẫu thân nhất định sẽ bù đắp cho con mười tám năm không thể bên cạnh con, nhìn con lớn lên.”

Giọng nàng ngập ngừng.

“Nhưng mà…... ta là……. ta là ai?”

“Muội chính là muội muội của trẫm, lục công chúa, Thanh Nghi.” Một nam nhân từ ngoài điện bước vào cất tiếng nói. Nam nhân này tướng mạo anh tuấn tiêu sái, lại khoác trên mình long bào cao quý, uy nghi bước đi.



Nàng ngạc nhiên đến nói không rõ chữ.

“Lục…. lục công chúa? Ta sao?”

Nam nhân kia tiếp lời.

“Mẫu hậu! Nghi Nhi muội ấy vừa tỉnh lại, cần nhiều thời gian tịnh dưỡng, chúng ta có lẽ không nên làm phiền đến muội ấy. Mẫu hậu hãy trở về Thanh Loan điện nghỉ ngơi trước, sau này vẫn còn nhiều thời gian để nói chuyện với muội ấy.”

Sau khi tất cả rời đi, nàng nhìn xung quanh căn phòng này. Nơi đây thực sự quá rộng lớn, quả nhiên là khuê phòng của công chúa, không thiếu thứ gì.

Tối đó, hoàng đế lại tới thăm nàng, kể cho nàng nghe toàn bộ sự việc năm xưa.

“Nghi Nhi, muội đừng trách mẫu hậu, người cũng là bất đắc dĩ mới phải đưa muội ra khỏi cung. Năm đó, khi phụ hoàng vẫn còn tại thế, mẫu hậu dù là hoàng hậu nhưng vẫn luôn phải dè chừng Trịnh Quý phi. Trịnh gia thế lực lớn mạnh, nên Trịnh Quý phi hoành hành khắp lục cung. Mẫu hậu sinh muội ngay lúc phụ hoàng không có mặt trong cung, Quý phi lo sợ sự ra đời của muội sẽ ảnh hưởng địa vị của bà ta, đã cho người phóng hỏa Phụng Nghi điện, mẫu hậu vì để bảo toàn mạng sống cho muội nên đã cho cung nữ lén đưa muội ra khỏi cung bằng cửa sau, sau đó vờ rằng muội đã chết.”

Trịnh Quý phi? Nàng nghe xong cũng khó mà tin được.

Hoàng đế tiếp tục, “ Người tính đợi sự việc lắng xuống sẽ tìm một gia đình nuôi dưỡng muội, nào ngờ cung nữ kia lại để lạc mất muội. Suốt nhiều năm qua, mẫu hậu vẫn luôn tự trách về sự việc năm đó, vậy nên ngay sau khi thế lực Trịnh gia sụp đổ, người ngay lập tức cho tìm muội khắp nơi, nhưng lại không có chút tin tức nào.”

Nàng nghe câu chuyện về thân thế của chính mình lại trầm ngâm, không biết nên nói gì.

“Làm sao các người nhận ra ta là công chúa của các người chứ?”

“Nửa tháng trước, thuộc hạ của trẫm trên đường trở về kinh thành đã thấy muội ở một bờ sông. Hắn đã đưa muội đến y quán để chữa trị, vô tình trông thấy vết bỏng trên cánh tay trái của muội…….”



Nàng nghi hoặc, kiểm tra tay của mình. Thực sự là có một vết bỏng!

“Chỉ có vết bỏng này mà các người đã nhận định ta chính là công chúa rồi sao?”

Hoàng đế giải thích,

“Đương nhiên không phải, trên tay muội còn có một chiếc ngọc trạc được thiết kế rất đặc biệt, đó là chiếc vòng mà phụ hoàng đã tặng cho mẫu hậu khi còn chưa đăng cơ. Trạc tử này, không có bất kì ai khác có được đâu.”

Hoàng đế tiếp lời,

“Nghi Nhi, những năm qua, muội đã ở đâu?”

Nàng….. nàng là từ đâu mà đến, bản thân nàng còn không biết, làm sao có thể trả lời câu hỏi này chứ!

“Ta.….... ta không biết! Ta…. không nhớ gì cả!”

“Được rồi, muội cứ nghỉ ngơi trước đi. Đây là điện của muội, nếu muội cần gì hay cảm thấy thiếu thứ gì cứ nói với trẫm.”

Nàng vẫn chưa thể tin vào thân thế của mình. Nàng thực sự là công chúa sao? Những người kia, thực sự là người thân của nàng? Nàng đến bản thân là ai cũng không biết, liệu có thể tin những lời họ nói? Những suy nghĩ ấy khiến nàng cả một đêm không thể ngủ.

Cho dù có là như thế nào, nàng cũng không có ý muốn nhớ lại những ký ức trước kia. Cũng có thể nàng cảm nhận được đó chẳng phải là ký ức tốt đẹp gì, vậy nên nàng đã lựa chọn tin tưởng họ, chấp nhận cuộc sống với thân phận của một vị công chúa cao quý.