Mọi người tề tựu ở trong phòng khách để xem Thư Chi Mị sẽ làm thế nào giải trừ tà thuật cho Kỷ Quân Đằng,nàng lại thản nhiên mỉm cười nói mình không biết các giải,làm cho mọi người thêm trận sửng sốt,nàng có lầm hay không,thân là độc vương lại là người bỏ tà thuật,bây giờ nói không biết cách giải,nàng muốn giỡn mặt với mọi người sao,Huyền Tử còn chưa lên tiếng nàng đã ngăn lại.
"Đạo trưởng chớ nóng vội,ta không biết cách hóa giải còn nó thì biết nga,ngươi cứ việc luyện theo nó sẽ giải được Hoán Tình"
Thư Chi Mị hóa phép biến ra quyển cổ thư đưa cho Kỷ Quân Đằng,nàng từ nhỏ nổi danh là thiên tài chế luyện độc dược chứ đâu nói qua mình giỏi về tà thuật,phương cách bỏ tà thuật cũng như hóa giải là nhờ vào một bậc tà sư nổi danh ở Thư quốc truyền dạy cho nàng,hắn nói muốn hóa giải chỉ cần chăm chỉ tu luyện loại tâm pháp cổ này thì thời gian sau có thể khôi phục thể trạng lẫn pháp lực,Kỷ Quân Đằng xem qua đến đoạn thứ hai liền âm thầm cười giảo hoạt,khi bị hạ Hoán Tình không thể gần nữ sắc,nhưng trong quá trình tu học tâm pháp thì có thể,tức là nàng không cần phải kiềm nén cảm xúc,có thể tận tình cưng chìu Đường Thi Vũ rồi,nàng có suy nghĩ thoáng hơn so với trước kia nhiều,không còn lo ngại vấn đề tế nhị này nữa,bây giờ vui mừng không kịp nữa là,phải tranh thủ tu luyện mới được,bắt nương tử bồi thường đêm tân hôn khó quên,Đường Thi Vũ không đoán ra được Kỷ Quân Đằng làm gì cười một mình như tên ngốc thần kinh có vấn đề,nàng hướng Thư Chi Mị mỉm cười cảm kích.
"Lần này rất cám ơn quận chúa giúp đở,nhân đây ta chính thức xin lỗi vì đã giam giữ ngươi suốt thời gian qua,mong rằng ngươi bỏ qua cho"
"Hết thảy là lỗi của ta trước,ngươi không trách thì ta đã rất vui,cần chi phải xin lỗi chứ,bây giờ ta không còn nhiệm vụ gì nữa,xin phép được hồi quốc"
Thư Chi Mị cảm thấy Đường Thi Vũ dù là trước kia làm cung chủ Tuyệt Ảnh cung hay hiện tại là nữ vương thì cách đối nhân xử thế vẫn không đổi,không hề tỏ ra kiêu ngạo như vẻ lãnh diễm bên ngoài,dù nàng từng bị bắt giam lại được đối xử tốt,không hề bị ngược đãi,nàng cần học theo cách xử sự của Đường Thi Vũ mới phải,sau này không muốn làm quận chúa ngang ngược khiến mọi người sợ hãi nữa,nàng sẽ thật lòng đối đãi với mọi người,để họ tự nguyện tôn trọng mình,nàng ly quốc đã lâu,có lẽ phụ mẫu rất lo lắng,hiện giờ đến lúc phải trở về,nàng đã có ý rời đi Đường Thi Vũ cũng không níu kéo,sai người chuẩn bị xe ngựa và tùy tùng hộ tống nàng an toàn hồi quốc,mọi người cùng nàng ra khỏi cung thì Vi Tuyết cũng theo đến tiễn biệt,cả hai từng có đoạn thời gian làm tỷ muội đồng môn,tiểu sư muội xảo quyệt bỏ đi ngày sau không gặp lại nữa,Vi Tuyết nhất thời không biết nên vui hay buồn đây.
"Tiểu sư muội hãy bảo trọng,lúc rảnh rổi nhớ trở lại thăm ta"
"Ngươi thật muốn người phiền toái như ta trở lại sao ?"
Thư Chi Mị mỉm cười yêu nghiệt với Vi Tuyết,nàng rất rõ Vi Tuyết có tình cảm đặc biệt đối với mình,chẳng qua khi đó nàng vẫn để tâm đến Kỷ Quân Đằng nên đã lờ đi sự quan tâm của Vi Tuyết,thực ra thì Vi Tuyết cũng rất đáng yêu,có lẽ nàng sẽ suy nghĩ lại xem có nên yêu Vi Tuyết hay không,Vi Tuyết xấu hổ khi bị mọi người ở cách đó không xa nhìn đến,ấp úng nửa ngày mới nói tiếp.
"Ngươi quả thật rất phiền toái,lại có chút đáng ghét...nhưng mà...nhưng mà ta thích ngươi..."
"Vậy ngươi có đủ kiên nhẫn chờ ta trở lại không ?"
"Tất nhiên là có...bao lâu cũng chờ được..."
Thư Chi Mị mỉm cười hôn nhẹ lên mặt Vi Tuyết,chẳng cần phải chính miệng thừa nhận,hành động ân cần này là câu trả lời rõ ràng nhất,nàng cảm thấy nên cho cả hai cơ hội cũng tốt,biết đâu thật sự có thể yêu nhau,hiện giờ nàng lại muốn Vi Tuyết cùng mình hồi quốc,cùng nhau ngắm nhìn cảnh sắc xinh đẹp của Thư quốc,Vi Tuyết rất vui mừng nếu có thể cùng nàng hồi quốc,chỉ còn lo lắng không biết ý của mọi người thế nào,Đường Thi Vũ mỉm cười gật đầu,âm thầm cho phép nàng đi du ngoạn,Diệp Dung định lên tiếng phản đối Thư Chị Mị cái này tiểu quận chúa ngang tàn bá đạo dẫn đồ tôn của mình đi,Kỷ Quân Đằng vội đứng ra tán thành.
"Tuyết nhi đã trưởng thành rồi,nàng có thể tự mình quyết định chuyện tình cảm,ngươi đừng quá lo lắng"
"Các ngươi cho ta đi theo nàng thật sao ?"
"Đứa ngốc,còn không nhanh đi theo nàng"
Đường Thi Vũ đưa lộ phí cho Vi Tuyết liền đẩy về phía Thư Chi Mị,nếu tâm nàng đã hướng về người mình yêu thì có níu giữ cũng không tác dụng gì,chỉ làm nàng hối tiếc thêm thôi,vậy thì cứ để nàng tự tại truy đuổi tình cảm,dù kết quả ra sao vẫn là do nàng lựa chọn,nàng cảm động vẩy tay chào mọi người liền nắm tay Thư Chi Mị cùng nhau rời khỏi,Diệp Dung lắc đầu thở dài.
"...Các ngươi tại sao cản ta"
"Sư phụ đừng lo nghĩ quá nhiều,hết thảy đều do duyên phận định đoạt,cứ để nàng thể nghiệm đi,biết đâu họ thật sự có duyên với nhau"
Diệp Dung thở dài bỏ đi,nàng có lẽ đã già không sao hiểu nổi mấy đứa nhỏ này nghĩ gì,có lẽ ái tình thật sự nên có chút mạo hiểm,cần trải nghiệm qua mới biết được đối phương có thật là chân ái của mình hay không,thôi thì đành để Vi Tuyết thỏa nguyện,Kỷ Quân Đằng cùng Đường Thi Vũ nắm tay nhau trở về tẩm cung,hai người có cùng thắc mắc như nhau,nhưng không phải chuyện từ bao giờ Vi Tuyết lại trưởng thành và biết yêu,thắc mắc là không biết giữa Thư Chi Mị cùng Vi Tuyết ai sẽ chiếm ưu thế hơn.
"Tương công,ngươi đoán xem Tuyết nhi hay là Chi Mị bại dưới tay đối phương đây ?"
Đường Thi Vũ cảm thấy tò mò việc này,cả hai nữ tử đều có dáng ngoài đáng yêu và nữ tính như nhau,khác hẳn nàng cùng Kỷ Quân Đằng,nàng bản tính khá mạnh mẽ,nhưng khi yêu thì lại vô cùng thể thϊếp với người mình yêu,Kỷ Quân Đằng tuy bề ngoài ôn nhu nhưng chưa hẳn đã vậy,lĩnh hội qua sự hư hỏng của đối phương để nàng phải suy nghĩ lại,nàng thắc mắc không biết giữa Vi Tuyết cùng Thư Chi Mị ai mới là người đóng vai trò bảo vệ nửa kia,Kỷ Quân Đằng cũng không có đáp án chính xác,Thư Chi Mị dù bản tính bá đạo nhưng Vi Tuyết cũng không kém,từ nhỏ đã ma lanh hơn người khác,phương diện này thật khó nói,mà nàng hiện giờ cũng không quá bận tâm đến họ nữa,chỉ muốn bận tâm đến nương tử nhà mình,nàng vẻ mặt đắc ý cười,vội ôm Đường Thi Vũ lên.
"Ta không rõ giữa họ ai sẽ bại dưới tay ai,nhưng dám chắc một điều ngươi từ lâu đã bại dưới tay của ta rồi nha"
"Ngươi muốn chết sao,mau buông..."
Đường Thi Vũ xấu hổ đánh vào người Kỷ Quân Đằng,nàng sợ bị mọi người phát hiện cả hai thân mật nơi công cộng,không rõ từ bao giờ tên ngốc này dám ngang nhiên trêu ghẹo nàng,thật không còn sợ nàng nữa,nhưng quả thực Kỷ Quân Đằng đã nói đúng vấn đề,nàng thật sự đã bại trận ngay từ đầu,trong lòng chưa từng nghĩ có phục hay không,chẳng còn ý nghĩ muốn là người chủ động nữa,hiện giờ đã hoàn toàn cam nguyện đón nhận yêu thương,cả hai cảm thấy hài lòng là đủ,chẳng cần quan trọng vấn đề đó nữa.
Không lâu sau Huyền Tử cũng quyết định quay về Tinh Vũ phái,Kỷ Quân Đằng đi ra ngoài tiễn biệt hắn,lần này đã để hắn phải lo lắng nhiều,Diệp Dung thấy vậy cũng liền từ giả,đi nhờ xe của hắn về Tuyệt Ảnh cung,hắn không muốn gần nữ giới quá nhiều,nhưng cũng ngại không thể từ chối liền cùng nàng lên đường,Diệp nữ hiệp năm xưa phải để cho biết bao nam tử si mê,muốn nàng để tâm đến tên lão đạo sĩ như hắn sợ là không có cửa đâu,chỉ đơn thuần là đi nhờ xe thôi,có bạn đồng hành trò chuyện đở hơn đi một mình.
Tây Trạch từ sau hôn lễ cũng đã trở về atula giới,mọi người rời đi hết cả hai có chút tiếc nuối,sau này còn có thể gặp lại nhau nên không quá buồn,Kỷ Quân Đằng bắt đầu tu luyện tâm pháp cổ,nhận ra sự huyền diệu trong pháp thuật của tây vực,mỗi nơi đều xuất hiện kỳ tài,sở hữu thế mạnh riêng,đáng học hỏi lẫn nhau,nàng đang nhắm mắt tu luyện thì cảm giác có ai đó kéo tay áo của mình,mở mắt ra liền thấy Đường Trọng Anh đang mỉm cười khả ái,nàng mỉm cười ngồi dậy ôm lấy hài tử.
"Kỷ thúc,cùng ta ra ngoài chơi nha"
"Anh nhi,buổi trưa sao không ngủ lại chạy đến đây nữa rồi"
Đường Thi Vũ nghe tiếng của tiểu chất liền đoán có lẽ lại tới quấy rầy Kỷ Quân Đằng,từ ngày Kỷ Quân Đằng xuất hiện Đường Trọng Anh không thèm để tâm đến người làm hoàng cô là nàng nữa,suốt ngày chỉ thích đi theo Kỷ Quân Đằng thôi,hắn mới không thèm chơi với nàng nữa,dù nàng thương hắn nhưng vẫn hay bắt làm chuyện mình không thích,suốt ngày bắt học cái này cái nọ,còn Kỷ thúc đây lại khác,thường dẫn hắn đi chơi,dạy hắn chế tạo đồ chơi nữa,cái gì hắn không biết thì Kỷ Quân Đằng đều có thể giải thích tường tận cho hắn hiểu,đấy là lẽ dĩ nhiên hắn thấy thích Kỷ Quân Đằng rồi,thấy nàng trừng mắt nhìn hắn liền ôm lấy cổ của Kỷ Quân Đằng,giơ một tay nhỏ bé dính mực đen ra,ý chỉ mình mới vừa luyện chữ viết xong.
"Ngươi nói nàng Anh nhi rất ngoan đi,không lén lười biếng đâu"
"Đúng vậy,Anh nhi rất ngoan,học tập chăm chỉ đến tay đều là vết mực,đã học xong mới đến đây chơi,ngươi chớ trách hắn"
Kỷ Quân Đằng mỉm cười xoa đầu hài tử,bọn nhỏ bây giờ thật thông minh lanh lợi,sợ bị la mắng luôn biết cách biện minh,Đường Thi Vũ thật là hết cách dạy dỗ,đành để cho chất nam được ở đây cùng Kỷ Quân Đằng,để cho tiểu chất ở cạnh Kỷ Quân Đằng cũng tốt,Kỷ Quân Đằng kiến thức uyên thâm,kiên nhẫn hơn người,giỏi về vấn đề giảng dạy cho hài tử hiểu hơn là nàng.
"Các ngươi đi đi,lát nữa đến giờ dùng bữa phải trở lại"
Đường Thi Vũ từ trên kệ đựng đồ lấy quả túc cầu đưa cho Đường Trọng Anh,hắn thích nhất là đá túc cầu,nên có sai người ra phố mua vài quả về,nhận được túc cầu hắn liền cười tươi từ trên tay Kỷ Quân Đằng nhảy xuống đất,kéo theo nàng chạy ra ngoài sân chơi đá bóng,nàng mỉm cười đi theo hắn,hai người đã đi,Đường Thi Vũ tranh thủ nghĩ trưa,an tĩnh nằm trên ghế dựa thưởng thức trái cây tươi,loại quả này có thể giúp làn da trắng hồng,mịn màng hơn,da đẹp tự nhiên là một chuyện,có biết bảo quản tốt hay không lại là lẽ khác,nàng trải qua nhiều năm vẫn không già tất nhiên không chỉ dựa vào việc tu luyện,còn cần phải biết chú ý dưỡng nhan,Kỷ Quân Đằng nếu già đi vẫn có nàng yêu,riêng nàng cần phải giữ được nét thanh xuân,mới có thể tự tin giữ được lòng của tướng công,muốn làm nương tử tốt của người ta thật không phải chuyện dễ.