"Liên Liên, chúng ta đi, để tên vô dụng này đi nhặt xác em gái của nó đi, em gái bị xuất huyết não, anh trai là tên vô dụng, đúng là không phải người một nhà thì không vào chung một cửa!"
Tô Hoa Trân kéo Trần Liên Liên định rời đi.
"Các người muốn đi cũng được, nhưng trả lại tiền cho tôi. Tôi không quan tâm cô đã dùng số tiền ba trăm ngàn đó để làm gì, nhưng cô phải lập tức trả lại số tiền đó cho tôi!"
Lâm Hiên đứng chắn trước cửa phòng bệnh, tức giận đến mức nổi cả gân xanh.
"Lâm Hiên, cậu còn dám cản đường chúng tôi? Liên Liên nhà tôi đã ở bên cậu ba tháng rồi, ba trăm ngàn của cậu chẳng đáng là gì so với những tổn thất mà Liên Liên đã trải qua, cậu đừng có được voi đòi tiên.”
Tô Hoa Trân đẩy mạnh Lâm Hiên một cái, muốn đẩy hắn ra.
Tuy nhiên, Lâm Hiên vẫn đứng chắn trước cửa phòng bệnh, không chịu lùi bước: "Đó là tiền bồi thường tính mạng cho mẹ tôi sau vụ tai nạn giao thông, cũng là tiền cứu mạng em gái tôi. Hôm nay, không cần biết các người nói gì, bắt buộc phải trả lại tiền cho tôi ngay!"
"Tiểu Hải, Tiểu Hải, mau đến đây, lôi cái tên vô dụng này ra cho mẹ."
Tô Hoa Trân hét to, ngay sau đó có một người đàn ông cao lớn tầm một mét tám lăm chạy đến, không chút do dự tung ra một cú đấm vừa nhanh vừa mạnh vào mặt Lâm Hiên.
"Hừ, chị tao chỉ lấy của mày ba trăm ngàn để mua nhà cho tao mà thôi, mày lại dám chặn cửa, tao đánh chết mày."
Em trai của Trần Liên Liên, Trần Thiết Hải, là một tên côn đồ, thường xuyên đánh nhau để rèn luyện, về mặt thể chất, Lâm Hiên không thể sánh bằng.
Cú đấm kia đã tức khắc khiến Lâm Hiên mơ hồ, ánh mắt dần trở nên mờ mịt, cuối cùng ngã xuống đất.
Nhìn thấy Lâm Hiên bị đánh đến ngất xỉu, Trần Liên Liên và Tô Hoa Trân không gọi bác sĩ, mà thay vào đó nhanh chóng nói:
"Mau đi thôi, đúng là xui xẻo mà."
"Là anh ta tự ngã xuống, không liên quan gì đến con."
"Không chỉ có nghèo, cơ thể còn yếu, chọn đại một người bạn trai cũ trước đây của con cũng đều mạnh hơn hắn ta."
Ba người mỗi người một câu, rồi nhanh chóng rời khỏi bệnh viện.
Lâm Hiên nằm trên sàn, cảm thấy đầu mình rất đau, cú đấm vừa rồi như đã mở ra một gông xiềng nào đó trong tâm trí hắn.
"Thần y Quỷ Môn, Cực Võ Thánh giả, trùng đồng* Thiên Nhãn, kiếp trước tôi là anh, kiếp này anh là tôi..."
*Trùng đồng: đồng tử đôi, hai con người trong cùng một mắt
Một luồng ký ức ào ạt tràn vào đầu óc còn đang mơ hồ của Lâm Tử Phong.
Những ký ức này vừa lạ lẫm vừa quen thuộc, như thể chúng luôn thuộc về hắn.
"Anh gì đó ơi, mau tỉnh lại đi, mau tỉnh lại, anh vẫn ổn chứ!"
Một giọng nói hối hả đột nhiên vang lên bên tai Lâm Hiên, hắn nhíu mày một chút rồi chậm rãi mở mắt.
Ngay sau đó, Lâm Tử Phong mở to hai mắt.
Trước mắt anh là một người phụ nữ có thân hình nóng bỏng, làn da trắng mịn như bạch ngọc, là một người đẹp chân dài không mặc quần áo.
Lúc này, cô ấy đang đứng trước mặt Lâm Hiên, hắn có thể thấy rõ những họa tiết trên áσ ɭóŧ ren của cô ấy.
"Tôi... Tôi đang mơ à?"
Lâm Hiên cảm thấy như thật như ảo, anh dụi mắt một cái, mỹ nữ chân dài khỏa thân đã biến thành nữ bác sĩ đang mặc áo blouse trắng.
"Thưa anh, anh ổn chứ?"
Nữ bác sĩ vẫn vội hỏi Lâm Hiên, khi cô ấy đến thay băng cho Lâm
Thanh Thanh thì nhìn thấy hắn ngất xỉu nằm trên sàn.
Lâm Hiên lại dụi mắt lần nữa, những ký ức vừa mới hiện ra lại xuất hiện trong đầu anh.
Đôi mắt ấy đã dần phát sinh những biến hóa vi diệu không thể phát giác, đồng tử càng trở nên thâm thúy.
Nữ bác sĩ đứng trước mặt lại trở thành người phụ nữ trần trụi.
"Những ký ức vừa rồi...đều là thật!"
Mặc dù Lâm Hiên đã có bạn gái, nhưng tối đa chỉ có nắm tay, còn chưa từng hôn nhau.
Bây giờ hắn đột nhiên nhìn thấy một cơ thể nóng bỏng mềm mại, đầy gợi cảm như vậy, không kiềm chế được mà chảy máu mũi.
“Thật đẹp, lớn thế này chắc cúp D nhỉ?”