- 🏠 Home
- Tiên Hiệp
- Thiên Ngân
- Chương 7: Luyện thần (1)
Thiên Ngân
Chương 7: Luyện thần (1)
Mặt trời đã ngả về tây, Đăng Tiên Phong tràn ngập trong những tia nắng chiều hôm.
Trên những bậc đá rộng rãi ở cuối Đăng Tiên Lộ từ từ xuất hiện một cái đầu, kế đó là nửa thân trên của một người.
Mặt trời sắp lặn, nhờ vào dược lực thần kỳ của hoàn thuốc, trước mắt Dương Chân đột nhiên rộng mở, tràn mắt là trời đất tráng lệ rực rỡ, thời gian trong khoảnh khắc ấy như đã dừng lại.
Rốt cục hắn cũng trèo lên được Đăng Tiên Phong! Hắn gào lên trong lòng, hoan hỷ điên cuồng vượt mức tưởng tượng.
Trên đó là một cái sân kích thước chưa đầy nửa dặm, một ráng mây chiều từ từ trôi dạt bên trên, chính giữa có mấy gốc cổ tùng xanh biếc, mặt trời đỏ rực như đang treo tà tà nơi vách đá phía tây.
Không biết sức lực từ đâu ra, hắn bước liền mấy bước lên phía trên.
Một cảm giác mệt mỏi rã rời ập tới, hắn nằm vật ra nền đá xanh, chẳng muốn động đậy gì cả.
Trước mắt hắn hoa lên, chợt xuất hiện một đôi guốc mộc. Từ từ ngẩng đầu nhìn, thì ra một lão đạo sĩ đã thấy ở dưới núi, ông ta đang đưa khuôn mặt xấu xí ra nhìn hắn chăm chú.
"Nhóc con, chậm thêm chút nữa thì lão phu cũng chẳng đợi được ngươi."
"Tiền bối..."
Lão đạo đưa một cái trúc bài ra trước mặt hắn, hờ hững nói: "Ngươi xuống được chứ?"
Toàn thân Dương Chân đã kiệt lực, hắn nắm lấy trúc bài mà run lên bần bật, bàn tay bất giác cảm thấy lạnh ngắt. Hắn không khỏi ngơ ngẩn nhìn lão đạo, còn nói tới hạ sơn, ngay cả đi mấy bước e cũng chẳng có năng lực.
"Đây mới chỉ là bắt đầu thôi, phàm việc gì cũng phải tuần tự dần dần, bằng vào ba đạo Trầm Kim Phù trên người ngươi, lão phu phá lệ đưa ngươi một đoạn, lên!"
Chỉ nghe thấy một tiếng quát nhẹ, Dương Chân cảm giác mình bay bổng lên không, trước mắt vụt thành mờ mịt, bên tai gió rít ào ào rồi dần dần không biết gì nữa.
* * * ※※※ * * *
Khi Dương Chân tỉnh lại lần nữa, trước mắt chỉ một màu ảm đảm, hiện đã ở trong huyệt động rồi.
"Tỉnh rồi lại ngất, ngất rồi lại tỉnh, Nhạc sư huynh ta trở thành người trông trẻ rồi."
Tiếng cười cười sảng khoái cùng khuôn mặt của Nhạc Thiên lập tức xuất hiện. Dương Chân khẽ cử động, toàn thân đau mỏi kinh khủng, cố gắng lắm hắn mới dựa vào vách đá ngồi dậy được, hồi lâu vẫn không nói tiếng nào.
"Sao nào, ngươi đã ngủ một ngày một đêm rồi."
Dương Chân nhấc hai cánh tay xây xát lên quan sát, đột nhiên nói: "Nhạc sư huynh, người vì sao lại muốn tu đạo?"
Cái mặt đang nhăn như quả mướp đắng của Nhạc Thiên tức thì tỏ ra hứng thú, đi qua đi lại trong động huyệt hoa tay múa chân nói: "Đương nhiên là trường sinh, có được sinh mệnh vô tận ắt có thể làm rất nhiều việc, trên trời dưới đất, ăn đồ ăn ngon, chơi trò chơi vui..."
Dương Chân mỉm cười nhìn hắn, Nhạc Thiên chợt thở dài, nét mặt thoáng chút u ám, tự trào nói: "Năm xưa ta lưu lạc nơi đầu đường, theo người ta ăn bậy uống bạ, ngẫu nhiên gặp một lão đạo nói cho ta ăn, cho ta ngủ, thế là ta theo ông ta lên núi."
"Vậy có hối hận không?"
"Hối hận? chỉ là chịu đựng cái phòng luyện đan vừa nóng vừa bức suốt mười mấy năm, tuy là buồn chán nhưng lại được ăn no, cảm thấy cuộc sống tràn đầy hy vọng, so với lúc được bữa nay lo bữa mai ở dưới núi thì tốt hơn nhiều, hắc hắc."
Dương Chân cũng cười phụ họa, thật thà nói: "Ta hồi nhỏ lại muốn theo cha học làm một gã thợ mộc lành nghề."
"Thợ mộc?" Nhạc Thiên há hốc mồm, cười ngặt nghẽo một lúc rồi chợt cao giọng thốt: "Ta biết rồi, ta phải làm một Luyện đan đại sư giống như sư phụ, trở thành một Đại Đan Đạo tông sư, hắc hắc." Nói đoạn như chợt nghĩ ra thứ gì đó vui không thể tả, từ trên giường nhảy tới miệng huyệt, rồi lại nhảy trở lại, trông y như một đứa trẻ nhặt được bảo vật vậy.
"Còn ngươi thì theo sư phụ đỉnh đỉnh đại danh của ngươi trở thành một kiếm tiên cao thủ?"
"Ta?" Dương Chân bật lên một tiếng tự hỏi, đủ loại ý nghĩ tức thì ùa tới, khiến hắn ngẩn ra giây lát. "Ta cũng không biết, ta hiện tại chỉ có thế cố gắng tu hành, mong rằng được lưu lại Côn Lôn Sơn."
Nhạc Thiên nhảy lên trước chụp lấy hai vai hắn, nói giọng đầy vẻ tự tin: "Tin ta đi, ngươi nhất định có thể thành công, Nhạc sư huynh sẽ đợi tới lúc cùng ngươi ngự kiếm bay tận cửu thiên, ngươi sẽ không khiến ta thất vọng chứ?"
Dương Chân nhìn ánh mắt chân thành của gã, cảm động gật gật đầu, rồi lại không nhịn được cất tiếng hỏi: "Nhạc sư huynh vì sao lại tốt với ta như vậy?"
Nhạc Thiên lùi lại, ngồi xuống giường của mình rồi nhìn Dương Chân hồi lâu, cúi đầu nhỏ giọng thốt: "Ta cũng không biết, vừa nhìn thấy ngươi là đã rất hợp ý... kỳ thực, ta với ngươi cũng có vận mạng như nhau..."
"Vận mạng như nhau?"
"Năm xưa ta vào Vạn Thanh Cốc, chỉ ham ăn ham uống cho qua ngày, căn bản chưa từng nghĩ tới tu luyện gì hết, qua năm năm chẳng có thành tựu gì, đợi tới lúc phải trả xuống núi thì ta mới bừng tỉnh. Khổ sở cầu khẩn lão đạo đã mang ta lên núi lúc đầu, đi xin với Vạn Thanh Cốc Chủ để ta có thể ở lại thêm ba năm..."
Dương Chân trầm ngâm gật đầu.
Không khí trong động huyệt đột nhiên trầm hẳn xuống.
"Bảo đan của ta thế nào?" Nhạc Thiên nói vẻ thần bí.
"Bảo đan của ngươi?" Dương Chân sững người, tức thì tỉnh ngộ nói: "May mà có bảo đan đó của ngươi, không thì ta căn bản là không thể trèo lên được đỉnh núi."
"Đó là Đại Lực Đan do Nhạc sư huynh ngươi đích thân luyện ra, sư phụ vẫn khen ta đặc biệt có khả năng mà lại." Nhạc Thiên nhe răng cười vui vẻ, giọng nói đầy đắc ý nhìn Dương Chân.
"Đại Lực... Đan?" Dương Chân nhắc đi nhắc lại, ánh mắt nhìn Nhạc Thiên bắt đầu có chút kỳ lạ.
"Tráng dương, tẩy trừ uế khí, rèn luyện cơ thể thuần dương, ấy gọi là dương phi dương vậy, hắc hắc." Nhạc Thiên làm ra vẻ đàng hoàng trịnh trọng.
"Nhạc sư huynh, người trước đây rốt cục làm nghề gì?" Dương Chân hồ nghi hỏi.
"Khà!" Nhạc Thiên liếc ra bên ngoài một cái, rồi lén lút lại gần nói: "Nhạc sư huynh ngươi trước khi lên núi hàng năm vẫn theo một gã lang trung giang hồ đi bán các loại thuốc viên đại lực, kim thương kiếm sống đó mà, hắc hắc."
"Ặc" Dương Chân dẹp bỏ cái kiểu mờ ám, phá lên cười nói: "Nhạc sư huynh hiện tại bái làm đệ tử chi phái Đan Dương Tông, cũng coi như là vào đúng sở trường còn gì. hắc hắc"
Hai người lại nhìn ngó lẫn nhau, ánh mắt đột nhiên như có mấy điểm bất đồng.
"Ồ, suýt nữa quên mất." Nhạc Thiên chợt nhớ ra gì đó, với lấy hộp thức ăn nơi cuối giường, từ trong đó lấy ra mọt cái đĩa, bên trong là một miếng thịt màu đỏ rất đặc biệt. "Đây là phần mà sư huynh hôm qua liều mạng cướp được đó."
"Cảm ơn sư huynh..." Dương Chân nhận lấy, khóe mắt đỏ hoe. Hắn cẩn thận hít một hơi nói: "Thơm quá, đáng tiếc là nguội ngắt rồi."
"Nguội rồi à? Đơn giản!" Nhạc Thiên lần mò trong người một hồi rồi lôi ra một cái bùa màu vàng, dán lên miếng thịt, đặt cái đĩa lên trên giường đá, ngón tay làm dấu mấy lần "Phực phù...!" một ngọn lửa đỏ rực cao cả thước bùng lên, nháy mắt tiếng xèo xèo cùng mùi thơm đã phát ra ngào ngạt.
Một lát sau ngọn lửa từ từ tắt hẳn, Nhạc Thiên nhòm qua một cái gãi đầu áy náy nói: "Hình như cháy mất rồi."
Dương Chân đón lấy cái đĩa xóc xóc mấy cái làm bốc lên một màn tro bụi màu xám.
Hai người ngẩn ra hồi lâu, rồi cùng bật cười như nắc nẻ.
"Không sao, sau này sư đệ nhất định sẽ nỗ lực hơn nữa."
"Ngươi cứ nghỉ ngơi cho cẩn thận, sáng mai đừng có mà lại..."
"Biết rồi, Nhạc sư huynh."
"Còn nữa..." Nhạc Thiên vốn đã nằm xuống lại ngồi bật dậy, quay qua Dương Chân làm một cái mặt quỷ, cười nói: "Không được ôm cái bộ mặt nhăn nhó u ám đó, làm ảnh hưởng tới lòng tốt của sư huynh."
",,," Dương Chân ngạc nhiên gượng cười, chẳng hiểu gì cả.
"Làm người phải lạc quan, tất cả đều phải hướng tới phía tước, sư huynh năm xưa cũng đã từng trải qua như ngươi vậy..." Nhạc Thiên như thấy có đứa trẻ con dễ dạy, tức thì tỏ ra rất hứng chí, liền quay người lại thao thao mãi không thôi.
Dương Chân đành hoàn tất bài tập tối ngày hôm đó trong sự nhiễu loạn của Nhạc Thiên.
Thời gian đằng đẵng đã qua ba năm.
"Tức chết đi được, cái Thập Bát Quan Nguyên Tỏa này lợi hại quá, Nhạc Thiên ta mang ngũ hành Hỏa đức chi thân mà ngay cả chân hỏa cùng không phát ra nổi, ta không thực không tin được." Nhạc Thiên cố gắng vận công một hồi rồi gào lên tới đỏ cả mặt.
Đang là thời gian của buổi tập sáng, Nhạc Thiên đã hết hạn phạt ba năm, được trở lại tự do. Lúc này hắn đang liều mạng vận công giải trử phép cấm chế của sư phụ.
Hiện tại Dương Chân cũng đang minh tu nhập định, tâm tưởng đang phiêu dạt trong tử phủ, thả mình nơi hỗn độn.
Từ trong thiên địa hỗn độn, thần niệm đang ra sức đuổi theo một khối tròn xù xì, ánh sáng lấp lánh, hình dạng như vầng trăng, những đạo hào quang không ngừng lục tụ lúc tan, khi phân khi hợp, đó chính là pháp môn luyện thần.
Nửa năm sau khi vào Vạn Thanh Cốc, hắn không ngừng gia tăng rèn luyện, thể chất đặc biệt của hắn ngày càng hiển lộ rõ ràng, có thể mang đằng giáp vẽ ba đạo Trầm Kim Phù, lên xuống Đăng Tiên Phong một cách tự nhiên.
Có điều thủy chung hắn vẫn chưa nắm được điểm yếu quyết của Tiệt Thần Đạo. Không ngờ trong một lần mệt mỏi muốn chết đi được, hắn lại nhập định thành công. Khoảnh khắc đó thần trí như thoát ly ra khỏi thân xác, bản mệnh phát linh quang lộ xuất ra chân tướng, phần âm và phần dương tương hỗ vấn vít với nhau thành một khối, lưu hành thông sướиɠ trong thiên địa vô tận, bước sang một chân trời tu luyện mới. Sau lần đó mới coi như chân chính sơ nhập vào con đường tu đạo.
Chẳng qua cứ phải là lúc thân xác mệt mỏi cực kỳ thì mới có thể nhập định tu luyện Tiệt Thần Đạo. Thành ra hắn nhất định phải không ngừng đả phá tiềm lực cao nhất của bản thân.
Bởi phải không ngừng gia tăng tiềm năng, sau ba năm tới ngày hôm nay hắn đã có thể mang tám đạo Trầm Kim Phù, tương đương với đệ tử của phòng chữ Địa. Thân hình vốn gầy gò của hắn không chỉ là khỏe mạnh vạm vỡ ra, thậm chí còn cao hơn trước một cái đầu.
Mặt mũi cũng dần dần có mấy phần già dặn, đã trở thành một gã thiếu niên khí vũ bất phàm.
Mối hận duy nhất của hắn chính là lúc luyện khí, vẫn y như trước không tài nào có thể dưỡng khí thành Lô chiếu. Bất quá Dương Chân dần dần cảm giác được có một khối thiên địa nằm ngoài cơ thể, nhưng không nhìn không chạm thấy được.
Liên tiếp mấy tiếng nổ ầm ầm như sét đánh phát ra khiến Dương Chân đang nhập định bừng tỉnh. Đập vào mắt là một gã quái nhân toàn thân hỏa quang đỏ rực đang rống lên oa oa loạn xạ, nhảy nhót lung tung trong động huyệt.
"Ta thành công rồi, ta thành công rồi!"
"Nhạc sư huynh... người sao rồi?"
Nhạc Thiên đang trong trạng thái vui mừng tới phát điên, chẳng để ý tới tiếng gọi của Dương Chân, vẫn tiếp tục múa may.
Dương Chân chỉ lo mấy tấm đệm trên giường bị đốt cháy, liền phát khởi thần niệm, bên dưới chiếc giường đã bay lên ba viên đá cuội to bằng nắm đấm một cách kỳ diệu, lơ lửng trước mặt hắn, rồi đột nhiên rít gió veo veo đánh thẳng vào ba trọng huyệt trước ngực của hỏa nhân.
Sau khi nhận liên tiếp mấy đòn nặng, toàn thân hỏa nhân vẫn không hề hấn gì nhưng cũng bắt đầu trở tỉnh táo trở lại, ánh lửa dần dần biến mất lộ ra một gã nam tử anh tuấn đang rất phấn chấn. Gã mặt tròn cằm nhọn, da thịt dường như thành màu đỏ nhạt, tóc nâu và quăn bù xù quá tai, điều kỳ lạ là quần áo trên người hắn vẫn nguyên lành không bị tổn hại gì hết.
"Dương sư đệ, cấm cố của sư huynh đã giải khai rồi, có thể trở về Đan Dương Phong rồi."
"Chúc mừng sư huynh."
Dương Chân liền đấm vào ngực Nhạc Thiên mấy cái, Nhạc Thiên lại ôm chặt lấy hắn mà nhảy choi choi, sung sướиɠ vô cùng.
Hồi lâu sau, hai người mới phân ra, sau niềm vui tự nhiên lại thành ra u ám. Ba năm ở cùng một nơi, hai người đã sinh ra tình cảm rất thâm hậu, thậm chí còn như huynh đệ ruột thịt.
"Ta phải đi thôi, sau này hãy tới Đan Dương Phong tìm ta."
"Nhất định, ngươi phải luyện cho ta một viên tiên đan thượng hảo hạng, tốt nhất là ăn vào lập tức có thể phi thăng hay gì đó, hắc hắc."
Sắc mặt Nhạc Thiên trở thành xám xịt, nhăn nhó như trái mướp đắng, nói: "Chi phái Đan Dương Tông ta từ khai tông tổ sư gia tới giờ chưa ai có được bản lãnh đó."
Dương Chân cười hắc hắc, thần sắc ngưng trọng, lập tức giữa hai người chợt bay vọt lên một đám đá cuội, lớn nhỏ cũng tới cả chục viên không ngừng xoay vòng vòng giữa không trung.
Ánh mắt Nhạc Thiên chiếu ra những tia sáng kỳ lạ thốt: "Pháp môn mà ngươi tu luyện thật là cực kỳ huyền ảo, nếu theo đạo pháp tu hành của Côn Lôn thì phải đạt tới Tích Cốc mới có đủ niệm lực để khu vật. Bất quá đan điền của ngươi tình trạng kỳ quái, ngươi từng nghĩ ra cách gì khắc phục chưa?"
Dương Chân đột nhiên cảm thấy nản lòng, hơn chục viên phi thạch dừng lại giữa chừng không rồi rơi xuống mặt đất, khắp nơi vang lên những tiếng lóc cóc không dứt.
Nhạc Thiên ôm lấy cái gối nơi đầu giường cúi đầu suy nghĩ hồi lâu rồi nói: "Cho dù ngươi ngộ được Thiên tâm, đạt tới cảnh giới Tiên thiên dẫn khí nhập thể, cũng ắt phải có phép ngưng luyện hóa khí quy nguyên thì mới xong. Cơ thể con người bí ảo vô cùng, kỳ thực nếu cứ khư khư đi theo lối mòn thì khác gì tự treo cổ lên cây... Sư huynh tu hành cũng bất quá là đi trước ngươi mấy bước, chỉ có thể nhắc nhở ngươi vài điểm như vậy thôi."
Nói đoạn đứng dậy thu thập hành trang chuẩn bị lên đường.
Bên ngoài Vạn Sào Huyệt, hàng chục đệ tử Vạn Thanh Cốc đã nghe tin chạy lại, lớp lớp vây lấy Nhạc Thiên, không ngừng chào hỏi tạm biệt, nét mặt có mấy phần hoan hỉ lại có mấy phần buồn bã. Nhạc Thiên tính vốn phóng khoáng, ở nơi này đều rất hòa hợp với người ta, ba năm trong Vạn Thanh Cốc quan hệ thế nào thiết nghĩ cũng chẳng cần phải nói. Ngay cả đệ tử phòng chữ Thiên thấy gã cũng phải ngoan ngoãn kêu một tiếng sư huynh.
"Nhạc sư huynh đừng quên ta nhé."
"Yên tâm, sư phụ ta mà thu đệ tử nhất định sẽ mang ngươi lên núi."
"Nhạc đại ca, ta sẽ nhớ người lắm."
"Sư huynh sẽ luyện một đám hảo tiên đan cho các ngươi..."
Nhạc Thiên thấy thời gian cũng không còn sớm, liền vẫy tay với Dương Chân ở ngoài đám người rồi lắc mình bay lên không, tế khởi một thanh tiên kiếm đỏ rực, trong ánh mắt vô cùng hâm mộ của mọi người, thân kiếm hợp nhất lao vọt lên cao. Kiếm quang chiếu rọi khắp Vạn Sào Huyệt, lượn quanh một vòng rồi mới phá không bay về nơi xa.
Nhìn lên làn kiếm quang nhanh chóng biến mất vào những đám mây trên sơn cốc, lòng Dương Chân chợt sinh ra một chí khí mạnh mẽ chưa từng có!
Tiệt Thần Đạo luyện thành sơ bộ đã gia tăng lòng tin của hắn lên gấp trăm lần, con đường trước mắt rộng mở, thời gian chỉ còn có hai năm khiến hắn càng phải tiếp tục tự vượt lên bản thân.
Càng gặp khó khăn tâm chí hắn lại càng thêm kiên cường, càng thêm bền lòng, mỗi ngày đều có tiến bộ.
Gần đây hắn đã thoáng cảm giác thấy rất gần với nguyên khí, đột phá Tiên thiên cảnh giới chỉ còn là vấn đề thời gian. Có điều phần lớn khí mạch của hắn còn chưa khai thông, cái vực sâu nơi đan điền kia, nếu muốn luyện thân thành đạo rốt cục cũng không sao tránh được.
Trong đầu Dương Chân chợt lóe linh quang, giống như đã nắm được cái gì đó, cố gắng đào sâu suy nghĩ thì nó lại biến đâu mất.
Nhớ tới những câu nói mà sư phụ truyền đạt qua đại sư huynh Bá Vân Đình trong mấy lần ghé thăm, lại càng thêm khó hiểu.
Khí thần nhị bảo, giai khả điên đảo; Pháp môn vạn thiên, thủy chung như nhất. (Hai bảo vật là khí và thần đều có thể đảo lộn, ngàn vạn pháp môn rốt cục cũng chỉ là một mà thôi)
Nhân pháp địa, địa pháp thiên, thiên pháp đạo. (người theo đất, đất theo trời, trời theo đạo).
Hay tìm lấy một đan điền khác?
Một tia chớp xẹt ngang trong đầu hắn, cái ý niệm to gan lớn mật đó khiến hắn đột nhiên kinh hãi vô cùng.
Hoàng đình (*) là giữ lấy cái Nguyên ở giữa Tinh Khí Thần tam bảo. Có thể dùng niệm lực của Thần trong Tiệt Thần Đạo chuyển ngược xuống thành khí. Nhưng theo thiên Trúc Cơ của Nguyên Thủy Thiên Chương thì lại lấy khí để tuần hoàn vòng chu thiên. Nếu bây giờ đem Khí từ Thần của Tiệt Thần Đạo đặt vào trong chu thiên tạo ra Lô đỉnh thì kết quả thế nào?
Cách này tức là đem Nguyên Thủy Thiên Chương luyện ngược trở lại, lấy Thần để dưỡng Nguyên, dùng nguyên hóa khí, lấy khí đó tản mác ra khắp cơ thể. Một nút được gỡ thì trăm nút khác cũng tự bung, Dương Chân tức thì vui sướиɠ phát điên, cảm giác khả năng thành công là rất lớn.
Nhìn thấy đám người bên ngoài Vạn Sào Huyệt dần dần rời đi hết, hắn vội vàng quay lại huyệt động, lập tức tọa thiền kết ấn, quyết tâm thử một lần xem sao.
Thần niệm đã rọi chiếu, hình ảnh thất kinh bát mạch, thông thể bách khiếu đều hiện ra mồn một.
Trống rỗng, tĩnh lặng, hoàn toàn rơi vào trạng thái nhập định.
Giữa hữu vi và vô vi, Thần khí sinh ra từ Thần Phủ bắt đầu ở Nê hoàn cung chạy xuyên kinh mạch thông tới Hoàng đình, bắt đầu Lô khởi, chân khí hòa hợp, chân nguyên mềm mại uốn lượn dịch chuyển theo chu thiên của Thiên chương. Lấy tiên thiên thần khí từ trên chuyển xuống thành thần lực tinh thuần, dùng thần niệm vận động lấy một luồng thần lực xuyên qua kinh mạch rồi nhanh chóng tạo ra một tầng tiểu chu thiên, xuyên suốt tuần hoàn, càng vận động càng mạnh, khí mạch thông sướиɠ, khiếu huyệt manh động rồi chợt mở òa ra.
Trong chốn hư minh, Dương Chân như đứng một bên, hờ hững quan sát hết thảy, đột nhiên nảy ra một phương pháp càng thêm táo bạo: Bách khiếu toàn thân, mỗi khiếu như một nguyên lô (cái lò mới), có âm có dương, có lớn có nhỏ, có cả vạn vật, tại sao không từ đó làm thành một khí hải?
Nếu được như vậy, sẽ có thể càng nhanh chóng đả khai những khiếu huyệt trọng yếu, sinh ra càng nhiều chân nguyên, trăm con suối nhỏ rồi cũng có thể biến thành sông dài, viễn cảnh tươi đẹp đó tựa như đang vẫy gọi hắn.
Thực ra vì không biết nên không sợ, chứ lục phủ ngũ tạng trong người cùng bách mạch vốn liên thông chặt chẽ với nhau, âm dương hòa hợp, tuy hỗn độn nhưng thực ra chỉ là một khối, chỉ cần một chỗ bị tác động là kéo theo phản ứng toàn thân. Nếu tùy tiện ép khí huyết nghịch chuyển, đảo lộn âm dương, lật nhào cả phủ tạng ngũ hành tinh khí thì đó thực là hành động điên rồ, hồn phi phách tán, tuyệt không thể được.
Ý nghĩ vừa mới nảy ra, Nê hoàn cung đã phát xuất toàn bộ thần khí mà Dương Chân khổ tu suốt ba năm, cứ một ý hóa trăm ý, một đạo hóa trăm đạo, lớn mạnh dần lên theo thần niệm, trong khoảnh khắc thế như chẻ tre trùng phá từng luồng kinh mạch trọng yếu, sinh tử huyền quan tức thì bừng mở, toàn thân kinh mạch thông suốt rộng rãi.
Từ xưa tới nay chẳng có ai lại tu đạo bằng cách tán niệm ngược đời như vậy, đây hoàn toàn là do vô tình mà sinh ra. Tử phủ thần khí lấy Tinh tụ lại thành lò nguyên khí, nháy mắt đã xuất hiện tại khắp bách khiếu trên cơ thể, mỗi chỗ một vẻ không hề giống nhau, y như khai phá hỗn độn bước đầu tạo thành thiên địa. Nhất nguyên vừa động lập tức cả thiên địa hỗn độn cũng động theo, dần dần hình thành một linh hài khí cơ vô cùng cổ quái thông suốt cả thân thể.
Thần thức tại Tử phủ trống rỗng, thiên cơ tĩnh lặng, thần niệm đột nhiên bất giác lan tỏa ra khắp thiên địa rồi lại bất giác co cụm trở thành cực kỳ nhỏ bé, như cảm thấy có một luồng áp lực vô cùng kỳ lạ từ thế giới bên ngoài đang ép xuống.
Thời gian tức thì như ngưng đọng vĩnh hằng.
"Uỳnh!"
Dương Chân chỉ cảm thấy có một luồng sét kinh thiên đánh vào giữa đỉnh đầu, vô số tia điện phóng xuống khắp toàn thân, linh thần tựa như xông lên tận trời cao, bức tường vô hình ngăn cách giữa hậu thiên chi thân cùng thiên địa đột ngột vỡ òa, ngàn vạn đạo tiên thiên tinh khí từ bách khiếu toàn thân, thậm chí cả từ khắp các lỗ chân lông nơi nào cũng có ùa vào trong cơ thể.
Hô hấp tại mũi, miệng chậm dần rồi ngừng hẳn. Cảnh giới Tiên Thiên Thai Tức bất ngờ xuất hiện.
Thế mà chủ thể của thần phủ đột nhiên lại chia nhỏ ra, vô số thiên tâm đồng loạt khai mở, nguyên khí trong thiên địa như vô cùng vô tận liên miên bất tuyệt từ tám hướng ập tới, nhưng hỗn loạn không theo đường lối nào cả, ngàn vạn đạo nguyên khí tức thì như những con ngựa hoang phá phách lung tung đấu đá lẫn nhau, khí mạch toàn thân cùng các khiếu huyệt đầy rẫy chân khí căng phồng cả lên, da thịt cũng không ngừng rung động như sóng triều, tinh thần đột ngột rơi vào cảnh tượng tẩu hỏa nhập ma.
Dương Chân lúc này thất khiếu xuất huyết, trông dữ tợn vô cùng, gân cốt cùng da thịt đau đớn khiến hắn phát điên lên được, không cách nào kiểm soát được các luồng chân khí cuồng bạo. Lúc đó, huyệt đan điền bên dưới chợt cuồn cuộn phát ra một luồng sức mạnh kỳ dị như nước vỡ bờ xông thẳng ra khắp toàn thân, trong nháy mắt tất cả các luồng nguyên khí loạn xạ kia đều đổ cả vào đấy.
Đồng thời, hắn cũng mất nốt phần ý thức cuối cùng còn sót lại.
"Không biết trải qua bao lâu, lục thức (**) từ từ quay lại cơ thể của Dương Chân.
Hắn uể oải mở mắt ra, chợt thấy bừng sáng, thân hình không tự chủ được bước ra khỏi động huyệt.
Từng sợi dây leo xanh ngắt rủ xuống người hắn, ánh nắng chói chang chiếu vào thân thể, trời đất bên ngoài tĩnh lặng êm ả, gió thổi nước chảy, không gian như dệt gấm sáng sủa mê li, tất cả đều rực rỡ tươi mới, huyền diệu lay động lòng người.
Đây là hiệu quả của Tiên Thiên cảnh giới sao?
Trước lúc mất đi ý thức, đã có chuyện gì xảy ra.
Trạng thái tẩu hỏa nhập ma như điên như cuồng ấy, cảm giác sợ hãi tới ngập đầu ấy trong ký ức của hắn vẫn còn rất rõ ràng, hiện tại hết thảy lại chỉ bất quá như một cơn ác mộng. Vận động ý niệm kiểm tra trong thân thể, hắn đột nhiên như lạc giữa một khối thiên địa kỳ quái.
Trăm ngàn đạo nguyên khí nhỏ bé xuất phát từ Tử phủ, lấy bách khiếu làm lò luyện, đồng loạt chạy ngược chạy xuôi xuyên qua bách mạch liên miên bất tuyệt mãi mãi không dừng, trông như giải ngân hà vận chuyển rất có trật tự, hình thành nên một đại chu thiên tuần hoàn nguyên lực huyền ảo vô cùng.
Đồng thời thâm nhập quan sát chỉ thấy thiên địa nguyên khí chầm chậm tuần hoàn bên trong cơ thể, đan xen vận chuyển vĩnh hằng bất diệt.
Loại tâm pháp này so với Tiệt Thần Đạo hay Nguyên Thủy Thiên Chương đều hoàn toàn không giống, tình trạng bên dưới huyệt đan điền lại càng khiến hắn kinh hãi vô cùng.
Chân nguyên tại Khí hải huyệt cuồn cuộn vận chuyển lúc xuất lúc nhập nhưng lại nhẹ nhàng chậm rãi, lại đều đặn có quy luật, trông giống như người ta hô hấp vậy. Thần niệm mấy lần muốn xâm nhập vào nhưng lần nào cũng bị một bức tường vô hình ngăn lại.
Hắn đành thu hồi niệm lực, trước mắt không biết từ lúc nào đã xuất hiện một lão đạo áo xám, thân hình lọm khọm.
"Ngươi có thể chuyển tới phòng chữ Thiên, chúc mừng ngươi, nhóc con."
"Thật sao?"
Dương Chật đột nhiên nghe thấy cảm giác như còn ở trong giấc chiêm bao chưa tỉnh, cứ theo lời lão đạo thì mình đã có cơ hội lưu lại Côn Lôn Sơn. Trong lòng hắn liền có một tư vị rất khó tả.
"Ngươi đã nhập định mười tám ngày rồi, ngươi có biết không?"
"Mười... mười tám ngày?"
Dương Chân ngơ ngẩn gật đầu, rồi ngoái lại huyệt động xem xét, vết chân của hắn đã được in rõ ràng bởi một lớp bụi dày trên nền huyệt.
"Lão phu là đệ tử của Nhất Nguyên Chân Nhân thuộc Đạo tông của Côn Lôn sơn, muốn thu ngươi làm đệ tử cuối cùng, ngươi có đồng ý không?"
Dương Chân sững người, rồi giật mình nhận ra đây chính là chủ sự của Vạn Thanh Cốc, Tử Thừa Chân Nhân. Suốt mấy năm qua chưa từng nhìn thấy ông ta lần nào.
Trong lúc Tử Thừa nói, thân hình lọm khọm của ông ta đột nhiên đứng lên thẳng băng, cảm giác như cao hơn trước tới nửa cái đầu, khuôn mặt đầy những nếp nhăn cũng sáng bừng lên, cặp mắt mờ đυ.c chợt biến thành trong trẻo vô cùng, đang kỳ vọng nhìn hắn chăm chú.
"Không, ta đã có sư phụ rồi."
"Tiêu Vân Vong a... lão phu ngay cả thu đồ đệ cũng không tranh lại với ngươi. Thôi bỏ đi, bỏ đi!"
Tử Thừa Chân Nhân thần sắc ảm đạm, thờ dài khoanh tay rồi xoay người định đi, cảm giác như một giây cũng không muốn lưu lại.
"Tiền bối!"
"Hôm nay toàn cốc trồng trọt vườn tược, không có bài tập, ngươi tự đi đi thôi."
Lão đạo buông lại một câu rồi phất tay áo đi xuống dốc núi mấy bước, thoáng cái cả hình lẫn bóng đã chẳng còn thấy đâu nữa.
Đông qua xuân tới, đã là thời tiết thích hợp cho vạn vật sinh trưởng.
Phóng mắt nhìn về rừng núi xanh ngát phía xa, Dương Chân bỗng nhiên bừng tỉnh. Sau giây phút vui sướиɠ điên cuồng, tâm tư của hắn hiện tại lại bình tĩnh tới khó mà tưởng tượng, trong lòng chỉ còn một nguyện vọng duy nhất, đó là đại sư huynh sẽ sớm quay lại đón hắn đi.
Hắn biết hiện giờ bất quá chỉ là mới bước chân vào thế giới tu chân, vấn đề đăng đường nhập thất tuy không còn gì phải lo lắng nhưng pháp thuật cùng kiếm thuật một chiêu hắn cũng chưa biết, con đường trước mặt vẫn còn xa lắm.
Một cơn gió lạnh thổi tới, thoáng xộc vào mũi là một mùi hôi tanh ghê người, lúc đó hắn mới phát giác toàn thân mình bẩn thỉu dơ dáy, trước mắt cũng không có việc gì, liền tìm hướng khe suối cách đó không xa chạy tới.
Chỉ thấy một bóng người thi triển khinh công cực kỳ vụng về, nhưng chỉ nhô lên hụp xuống mấy lần, nháy mắt đã xông vào trong khu rừng phía dưới Vạn Sào Huyệt.
* * * ※※※ * * *
Tiết lập thu hàng năm chính là thời điểm thu hoạch, Vạn Thanh Cốc lại chào đón một kỳ Long Môn Đại Hội mới.
Các tông mạch, các chi phái thuộc Côn Lôn lại bắt đầu phê duyệt tuyển chọn đệ tử nhập thất. Trong ngày đó, toàn bộ đệ tử trong Vạn Thanh Cốc cũng dừng tập luyện.
Đại hội lần này so với những lần trước cũng có khác biệt, thời hạn diễn ra sớm hơn độ nửa tháng.
Khắp cái sân rộng của Vạn Thanh Đường treo đèn kết qua, trải bàn thiết tiệc, chân nhân do các mạch phái tới đều ngồi phía trên, chủ sự của Vạn Thanh Cốc, Tử Thừa Chân Nhân thường ngày khó gặp cũng dẫn đám chấp sự trong cốc đứng ra chủ trì đại hội.
Trên khoảng đất rộng trước sân, gần trăm đệ tử của phòng chữ Thiên ngồi ngang dọc thẳng hàng, đợi tới lúc được tuyển chọn.
Hôm nay chính là thời khắc quyết định vận mệnh của bọn họ, bao năm chịu đựng khổ cực, thành bại đều nằm ở lúc này thôi.
Dương Chân cũng gia nhập đám đó, ngồi tận cuối hàng. Nửa năm trước hắn đã nhảy vọt lên liền ba cấp, trực tiếp được vào phòng chữ Thiên. Sau ba năm đằng đẵng không có tiến bộ, hắn đột nhiên một bước lên trời, tu vi vượt bậc, trở thành một trong mấy đệ tử xuất sắc nhất Vạn Thanh Cốc.
Bao vây bên ngoài sân là đệ tử của phòng chữ Địa và phòng chữ Nhân, đang nhìn vào những vị trí trong hàng kia đầy vẻ khao khát.
Trên sân đột nhiên phát giác có một lão đầu cổ quái gầy gò bé nhỏ, thân mặc áo vải, đầu đội nón trúc, một tay cầm chiếc Long đầu trượng có treo một cái hồ lô màu đỏ, tự ý đến ngồi xếp bằng ngay bên cạnh.
Điều thu hút ánh mắt của mọi người chính là trên vai lão ta có một con vượn kích thước chỉ vừa lòng bàn tay, toàn thân lông vàng rực rỡ, đang gãi đầu gãi tai nhìn ngang nhìn dọc, ánh mắt quét qua tất cả những đệ tử ngồi gần đó.
Sư phụ với đại sư huynh sao còn chưa tới?
Dương Chân thỉnh thoảng lại nghển cổ nhìn lên đài cao, tuy kỳ hạn năm năm chưa đến nhưng hắn đã có tư cách chính thức gia nhập làm đệ tử của Ngọc Tiêu Phong, hôm nay chính là cơ hội có thể quay trở về. Lúc này, Tử Thừa Chân Nhân đã nói mấy câu mở màn, tinh thần hắn tức thì càng thêm thắc thỏm.
Bá sư huynh năm vừa rồi cũng không tới thăm hắn, lẽ nào... lẽ nào sư phụ thực sự không cần hắn nữa?
Nhớ tới khuôn mặt tươi cười của đại sư huynh, ánh mắt đầy kỳ vọng của sư phụ... còn có Thanh Nhi sư tỷ lặng lẽ cổ vũ, hắn liền tự phản bác trong lòng, không muốn tin vào khả năng đó.
Cho dù Nguyệt Nhi sư tỷ từng bắt nạt hắn, nhị sư huynh chẳng thèm để ý tới hắn, tuy trong lòng hắn nhớ rất rõ những điều đó nhưng chưa từng có ý giận bọn họ, hiện nay những việc đó lại như những ngọn roi quất lên mình hắn.
Các người nhất định phải tới... ta sẽ không để các người thất vọng lần nữa. Gã thiếu niên không ngừng tự kêu gọi ở trong lòng.
Lại ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xanh ngắt phía trên sơn cốc, vẫn chẳng thấy có động tĩnh gì.
Nhìn lần lượt từng đệ tử được gọi ra sân, được dẫn tới sư trưởng của các chi phái, lớp lớp đều tìm được chốn về của chính mình.
Một cảm giác giận dỗi dấy lên trong lòng hắn.
Trái tim hắn bắt đầu bật khóc, trước mắt hết thảy mọi vật đều trở lên nhạt nhòa, giữa đất trời phảng phất như chỉ còn có một mình hắn, cô độc lẻ loi.
Hết chương 7
Ghi chú:
(*) Hoàng đình: là một khái niệm khá trừu trượng trong việc luyện khí của đạo môn, thường được dùng để chỉ trung tâm của nguyên khí. Trong sách Hoàng Đình Nội Cảnh Kinh, Vu Thành Tử có giải thích: "Hoàng là màu của trung ương, Đình là ở giữa bốn phương. Bên ngoài là dùng để chỉ sự vật nằm trong Thiên - Địa - Nhân, bên trong cơ thể thì được dùng để chỉ Não - Tim - Lá lách, do vậy viết thành Hoàng Đình." Còn trong Mộng Khê Bút Đàm, Trầm Tống Quát lại có diễn giải: "Cổ nhân cũng từng coi Hoàng Đình là tì vị (lá lách), nhưng cũng không hẳn như vậy, Hoàng Đình chỉ có tên chứ không xác định chính xác vị trí, ý nói là nơi tập trung nguyên khí."
(**)Lục thức: sáu giác quan cảm nhận của con người. Cong người bình thường có năm giác quan là Xúc giác, vị giác, khứu giác, thị giác, thính giác. Giác quan quan thứ sáu là giác quan mang nhiều tính thần bí và còn nhiều tranh cãi. Tuy nhiên trong truyện này, Dương Chân ngoài năm giác quan cơ bản của con người, do hắn luyện Tiệt Thần Pháp nên có thêm Thần thức. Tổng hợp thành lục thức.
- 🏠 Home
- Tiên Hiệp
- Thiên Ngân
- Chương 7: Luyện thần (1)