Chương 37: Luân Hồi (1)



Tới gần, hai người mới phát hiện trung tâm của tế đàn đó là một ngọn ám hỏa, không khí đầy vẻ u minh trong căn động nhất định là từ đó mà sinh ra, làm dấy lên một loại cảm giác đầy chết chóc mơ hồ, khiến lòng người không khỏi bất giác hồi hộp khôn tả.

Cảnh tượng kỳ dị trước mắt làm hai người chùn bước.

"Bạch tỷ tỷ, hắn... đó là..." Tiêu Nguyệt Nhi vội vàng ngậm miệng.

"Quỷ ảnh đó nhất định là chúng ta đã gặp qua phải không?" Dương Chân càng lúc càng cảm thấy nơi này quá quỷ dị.

"Không đúng, đó là Cửu U Minh Hỏa, trong truyền thuyết chính là lửa luân hồi chuyển thế nơi niết bàn, sao lại xuất hiện ở đây chứ?" Tiêu Nguyệt Nhi kinh hãi thất sắc đáp.

Dương Chân cẩn thận quan sát, quầng minh hỏa mềm mại đang phiêu động kia thuần khiết vô cùng, giống như ngọn linh tuyền uyển chuyển vấn vít, chẳng hề phát ra tiếng động nào, so với Tam muội chân hỏa hoàn toàn bất đồng.

Hai người nấp sau một cây trụ đá đang tính tiến tới gần một chút, chợt cái bóng như không như có bên trên tế đàn đột nhiên sáng bừng lên rồi từ từ ngưng tụ thành hình.

Một nam tử trung niên dung mạo tuấn tú trán rộng mũi thẳng nháy mắt đã hiện ra bồng bềnh ngay bên trên ngọn âm hỏa, thân hình tựa như thật mà lại như ảo phát ra ánh sáng xanh nhạt, trong không gian u ám càng tăng thêm mấy phần thần thánh.

Hơi thở của hai người bất giác đều trở nên nặng nề, cặp mắt đều bị cảnh tượng cổ quái kia thu hút.

Nam tử đó lúc mới hiện dung mạo còn có chút cứng ngắc, theo ánh mắt chuyển động dần dần trở nên có thần thái, sau cùng ánh mắt dừng lại nơi nữ tử đang ở bên dưới tế đàn, không dời đi đâu nữa.

"Mạc lang, người chính là Mạc lang?" Bạch Tiêm Tình hươ tay định tiến tới nhưng lại rụt lại bậc đá, tựa hồ bàn tay đã chạm phải tàn lửa. Trên tế đàn giống như đang ẩn chứa một sát cơ vô hình.

"Tình nhi, nàng rốt cuộc cũng tới rồi." Nam tử thần bí thở dài não nuột, cặp mắt rưng rưng như mang cả một bể thâm tình, sắc mặt biến chuyển như kích động, như đau khổ lại như cam chịu, mang đủ nỗi đau của nhân thế.

"Mạc lang, chàng sao rồi, sao lại biến thành bộ dạng này?" Bạch Tiêm Tình có chút không cam tâm, muốn lần nữa thử xông tới tế đàn, trên cánh tay lập tức bốc lên một lằn khói xanh, tựa hồ muốn thiêu đốt luôn cả sinh mệnh. Khuôn mặt đẹp đẽ như ngọc của nàng khẽ co rút, không khỏi bật lên tiếng rên khẽ, rõ ràng là đau đớn tới cực điểm.

Tuy như vậy nhưng nàng vẫn kiên trì, ngón tay lại ráng giơ lên chộp vào hư không, muốn tiếp tục áp lại chỗ nam nhân ở giữa tế đàn.

"Không, không được qua đây!" Nam tử thần bí đột nhiên mất đi vẻ ung dung, thân ảnh tránh qua một bên như làn sương nhưng lại bị sức mạnh của trận pháp giữ lại, thủy chung không sao thoát được không gian bị bao phủ bởi ngọn âm hỏa, chàng nhìn Bạch Tiêm Tình đang vất vả gắng sức, thần sắc tỏ ra bi ai vô cùng.

Hai người tựa hồ như ở hai bên bờ Minh Hà nơi địa phủ, chỉ nhìn nhau đầy nhớ nhung si mê. Khoảng cách ngắn ngủi đó đối với bọn họ mà nói không chừng là chân trời góc bể không sao vượt qua được.

"Ông ta chẳng lẽ lại là Mạc Thiên Ca, phụ thân của Nhất Kỳ?" Dương Chân tức thì tỉnh ngộ, kinh nghi bất định truyền âm hỏi Tiêu Nguyệt Nhi: "Ông ấy không phải đã sớm không còn tại thế nữa hay sao?"

Tiêu Nguyệt Nhi cắn môi, mù mờ lắc đầu.

"Long Dận nói với thϊếp, chàng đã bị Côn Lôn hành quyết, nhưng thϊếp không tin, thϊếp rốt cục cũng đợi được tới ngày gặp lại Mạc Thiên Ca chàng." Bạch Tiêm Tình vốn là linh thể nên không thể khóc thế nhưng nàng ta quả thực đang khóc, từng giọt từng giọt linh quang màu trắng từ khuôn mặt tú mị của nàng rơi xuống rồi biến mất nhanh chóng phảng phất như những đốm lửa.

"Hành quyết rồi? Không, sự tinh không giống như nàng tưởng đâu..." Mạc Thiên Ca không kịp giải thích, chợt thấy Bạch Tiêm Tình lại muốn tiếp tục thử xông vào bên trong tế đàn liền vội vàng nói: "Không, Tình nhi, dưới chân ta là Luân Hồi Trận ngàn năm, nàng nhìn thấy bất quá chỉ là một khối thần thức tàn lưu của ta còn lưu lại thế gian mà thôi."

Bạch Tiêm Tình giật nảy mình, tay bất giác rụt chở lại, ánh mắt thê lương đầy hư không mê hoặc, phảng phất như đã mất đi thần trí. Hiện tại linh quang trên thân nàng đã ảm đạm đi mấy phần, có thể thấy Luân Hồi Trận quả thực rất đáng sợ.

Nàng ngơ ngẩn một lát rồi thốt vẻ không tin: "Mạc lang, chàng đang lừa thϊếp, chàng rõ ràng còn trên nhân thế, thϊếp nhìn thấy được, thϊếp nhìn thấy ắt không thể là giả được..."

"Không, nàng hãy bình tĩnh lại, hãy nghe ta nói..." Mạc Thiên Ca ngửa mặt lên không thờ dài tiếp: "Năm xưa khi ta và nàng chia tay, chưởng môn sư huynh cho rằng ta có tội cấu kết yêu tộc tạo thành nghiệt duyên, lệnh cho ta diện bích trăm năm để suy nghĩ sám hối."

"Về sau nghe tin nói sư môn lật lọng đẩy hai mẹ con nàng vào trong phong ấn của Dương Kỳ Sơn, ta trong cơn giận dữ chạy khỏi Song Tử Phong đánh lên tận Hạo Thiên Điện, sau cùng rơi vào tội danh phản bội sư môn bị Chưởng luật đường xử chịu cực hình, chưởng môn sư huynh lòng bất nhẫn cố lén bố trí thượng cổ Luân Hồi Kỳ Trận này để cho ta tự sinh tự diệt..."

Bạch Tiêm Tình thê lương kết án: "Côn Lôn phái của chàng đều là một phường ngụy quân tử, năm xưa mẹ con thϊếp không cam lòng để chàng bị khốn ở Côn Lôn mới đem thân quay lại tìm chàng, chuẩn bị cùng nhau chạy trốn. Nhưng người của sư môn chàng không giảng đạo lý, cưỡng bắt mẹ con thϊếp, bọn họ cướp Thiên nhi đi rồi đẩy thϊếp vào Dương Kỳ Sơn, còn nói rằng thϊếp đã bị chàng phản bội rồi..."

Mạc Thiên Ca lắc đầu liên tiếp, sắc mặt đầy vẻ bi ai đau khổ đáp: "Không, ta không có phản bội nàng, là đám tiểu nhân đặt điều thị phi hại cho ta và nàng cùng Thiên nhi bị chia cách, về sau chưởng môn sư huynh tra xét rõ ràng chân tướng mới cứu vãn được một mạng của Thiên nhi, còn định xóa tội luân hổi của ta nữa."

"Thế nhưng ta rõ ràng hơn ai hết, tuyệt không thể nào cứu được nàng ra khỏi phong ấn tại Dương Kỳ Sơn, trong lúc tuyệt vọng muốn tự tuyệt tại chỗ đã bố trí Luân Hồi Kỳ Trận, chẳng ngờ phát sinh chuyện ngoài ý, trận pháp này còn có huyền diệu khác làm cho ta sống dở chết dở, bị cấm cố suốt mấy trăm năm, tới tận hai mươi năm trước..."

Bạch Tiêm Tình cười rầu rĩ thốt: "Đúng, phong ấn tại Dương Kỳ Sơn không phải đã bị phá rồi sao, chàng không thể nhưng tộc nhân của thϊếp có người có thể, thϊếp được thấy chàng nơi đây, chàng có cảm thấy kỳ quái chăng?"

"Có gì mà kỳ quái?" Mạc Thiên Ca vẻ mặt thản nhiên rồi lại trở thành vàn phần đau khổ đáp: "Hai mươi năm trước tiểu tử Long Dận kia đã tìm tới chỗ này nói là muốn giúp ta cứu nàng ra khỏi phong ấn, ta nhất thời hồ đồ đem tất cả bí ảo của Xạ Dương Tinh Mật Trận nói hết cho hắn, khi ấy đó cũng là toàn bộ hy vọng ấp ủ trong lòng ta, kỳ thực trong lòng cũng cho rằng chỉ là một ảo tưởng mà thôi, không ngờ hắn thực sự đi làm chuyện đó..."

Sắc mặt ông ta thống khổ vô cùng, tiếp: "Ta đã trở thành tội đồ thiên cổ của Côn Lôn phái, kết cục bây giờ chính là do ta tự làm tự chịu."

"Thế nhưng tình trạng này..." Bạch Tiêm Tình lắp bắp thất thần rồi chợt cao giọng: "Chàng nói là trước đây khi Long Dận tới tìm thì chàng vẫn còn tại thế phải không?"

Mạc Thiên Ca cười khổ gật đầu lại nói: "Khi đó, bởi tiểu tử này vừa uy hϊếp vừa dụ dỗ, ta không cẩn thận nói cho hắn biết bí ẩn của phong ấn, còn nguy hiểm hơn nữa là đã nói ra bí mật của Thánh tông."

"Sau đó ta như tỉnh cơn mê, hối hận vạn phần liền tự thấy không còn mặt mũi nào gặp lại sư môn, hơn nữa tuyệt không cho rằng hắn sẽ cứu nàng thế nên mới đem sự huyền ảo đã tìm hiểu Luân Hồi Trận suốt mấy trăm năm đó phát động cửa ải cuối cùng mà chuyển thế đi, cũng vì thế mà lỡ mất cơ hội không còn có thể cùng nàng tương phùng, âu cũng là do thiên định a."

Bạch Tiêm Tình hỏi dồn: "Vậy chàng nói xem, nếu chàng không giúp Long Dận thì dù chàng không tự tuyệt, thϊếp ắt vẫn trầm luân trong phong ấn còn gì?"

"Đó là một cái ngõ cụt, mà ông trời lại không nguyện ý giải thoát cho cái ngõ cụt ấy." Mạc Thiên Ca cười khổ chán nản.

"Vì cái gì, vì cái gì ông trời lại tàn khốc như vậy, bỏ lại thϊếp một mình, thϊếp sẽ cô độc lắm, thϊếp không thể chịu đựng được nữa." Bạch Tiêm Tình khóe mắt như nhỏ máu thành huyết lệ.

"Tạo hóa trêu người, ta đã phụ Tình nhi, cũng phản bội Côn Lôn, chắc chắn trường hạo kiếp sẽ đổ xuống đầu bá tánh, Mạc Thiên Ca là kẻ tội đồ a." Mạc Thiên Ca thương tâm cực độ.

Bạch Tiêm Tình nhìn Mạc Thiên Ca tới ngơ ngẩn, toàn thân run lẩy bẩy muốn nói lại thôi, sau cùng đột nhiên la thảm một tiếng nhảy bổ về phía tế đàn.

Trong khoảnh khắc, linh thể hồ yêu bốc lên những làn khói xanh, một sức mạnh vô hình đẩy bật nàng ra rớt xuống bên ngoài thạch trận tại viền của tế đàn.

Bạch Tiêm Tình linh quang phiêu hốt, lạng quạng đứng dậy, từng bước từng bước đi về phía tế đàn, mắt thấy nàng không tiếc tính mạng liều lĩnh tiếp tục tiến lên, Mạc Thiên Ca nghiêm nghị cản lời: "Không được qua đây! Nếu không ta sẽ biến mất ngay trước mặt nàng."

Giọng nói kiên quyết của ông ta khiến Bạch Tiêm Tình rầu rĩ dừng chân bên dưới tế đàn, rồi đổ sụp xuống mặt đất.

"Ta không tốt, Tình nhi, nàng và ta đã chú định phải chia lìa mãi mãi, kiếp này ta không phải với nàng, kiếp sau sẽ xin bù đắp."

"Không, thϊếp không muốn kiếp sau, chỉ cần có kiếp này, Mạc lang..."

"Không nên như vậy, Tình nhi..."

"Kiếp trước... kiếp này..." Bạch Tiêm Tình lầm bầm trong miệng, không muốn tin vào tất cả trước mắt, nàng đột nhiên hét lên thê thảm: "Cho dù chàng chuyển thế đi rồi, ta cũng sẽ tìm chàng, tìm ra chàng..."

Mạc Thiên Ca thở hổn hển, nhắm mắt trầm tư hồi lâu, nhưng rồi không nhịn được lại mở mắt ra nhìn Bạch Tiêm Tình, lắc đầu cười khổ nói: "Thiên Niên Luân Hồi Trận vốn là trận pháp bất truyền của Huyền tông từ thượng cổ, vốn có thể đem thần thức chuyển sinh, chỉ hận ta còn chưa tham thấu trận pháp, bị Minh luân pháp nghiền nát tất cả, cắt đứt hết tiền duyên. Ta đành bảo lưu lấy một chút pháp tướng mà lưu lại nơi này."

"Nàng và ta cho dù có gặp được giữa biển người mênh mông, cũng chỉ là hai người đi trên đường, Tình nhi, nàng và ta duyên phận đã tận, hãy quên ta đi."

Bạch Tiêm Tình đờ đẫn đứng dậy, thân hình nhỏ bé yếu nhược như nhành liễu trước gió, nàng nói giọng vô cùng ủy khuất: "Quên chàng đi, chàng nói thϊếp làm sao quên chàng đây... chàng từng đáp ứng đem thϊếp đi khắp Cửu châu phồn hoa, đáp ứng thϊếp tìm một địa phương như tiên cảnh, chàng đánh cá, thϊếp dệt áo; chàng chặt củi, thϊếp làm cơm sống qua những ngày tháng thần tiên... vậy mà chàng đều quên hết cả ư?"

"Ta không có... Tình nhi, ta không có quên." Mạc Thiên Ca nghẹn lời biện minh.

"Chàng lừa người ta, chàng lừa người ta..." Bạch Tiêm Tình khăng khăng phản bác, sau đó nói giọng đau đớn như chết đi sống lại: "Chàng là kẻ phụ tình, năm xưa thϊếp đã vì chàng mà phản bội Hồ tộc, từ bỏ tất cả theo chàng đi tận chân trời, kết quả thì sao? Chàng, chàng có thể vì thϊếp mà phản bội Côn Lôn chăng? Chàng làm không nổi! Chàng hại Tình nhi bị đẩy vào trong phong ấn năm trăm năm, chàng chỉ một lòng trung thành Côn Lôn, rốt cục cũng rơi vào tình cảnh thế này, thật là đáng đời! Đáng đời a..."

"Ta..." Mạc Thiên Ca sững người không đáp.

"Chàng, chàng không nói được chứ gì? Lời Yêu tộc quả nhiên không sai, Nhân tộc bản tính xảo quyệt quyết không thể tin, thϊếp vô cùng hối hận vì đã yêu thương một oan gia như chàng, thϊếp hận, thϊếp hận..." Bạch Tiêm Tình lại mọp xuống đất khóc lớn.

"Tình nhi, ta không phải với nàng, nàng muốn hận thì cứ hận ta đi, muốn chửi mắng thì cứ chửi mắng ta đi, là ta nhu nhược, là ta vô dụng không bảo vệ được mẹ con nàng." Mạc Thiên Ca ủ rũ cúi đầu đầy vẻ hổ thẹn.

"Hận chàng, chàng có sống lại được chăng? Mắng chàng, chàng có sống lại được chăng?" Bạch Tiêm Tình bật cười thê thảm.

Mạc Thiên Ca nhìn ngọn âm hỏa bập bùng dưới chân mình, há miệng nghẹn lời, thê lương không đáp.

"Sao, không nói nữa ư? Vấn Thiên, hài nhi của chúng ta, nó cũng đã trở thành một nam nhân đỉnh thiên lập địa, tu vi không kém hơn chàng năm xưa... nó đã quay về Quy Khư rồi, quay về với tộc nhân của nó rồi. Nó còn mạnh mẽ hơn cả chàng, giữa Côn Lôn và Yêu tộc, nó đã chọn lấy mẫu tộc rồi." Giọng nói của Bạch Tiêm Tình mang đầy vẻ tự hào.

"Quay về rồi, quay về rồi sao?" Mạc Thiên Ca mặc nhiên không nói, hồi lâu mới cười đau khổ: "Li khai Côn Lôn cũng tốt, nơi này không hợp với nó, nếu không phải năm xưa sư huynh nhất mực thu nhận thì nó vốn đã rời đi rồi. Nhân tộc cũng được, Yêu tộc cũng xong, với ta hiện nay mà nói bất quá cũng chỉ là phù du..."

"Chàng thật vui vẻ vậy sao, chàng nói dối." Bạch Tiêm Tình cười thảm, "Nếu chàng thấy vui, năm xưa sao lại tự trói thân lưu lại Côn Lôn chờ đợi cực hình giáng xuống người? Ngay cả khi thϊếp bị đánh rơi vào trong phong ấn chàng cũng chẳng ngăn cản nổi."

"Không, năm đó ta quả thực không biết bọn họ đối với nàng như vậy, nếu ta mà biết ta nhất định không chịu chết ở Côn Lôn, là ta nhu nhược thiếu quyết đoán làm hại đến nàng..." Giọng của Mạc Thiên Ca tắc nghẹn không thốt thành lời.

"Tất cả đều đã muộn rồi, chàng chuyển thế, chàng bắt thϊếp phải tới nơi nào tìm chàng đây, trời rộng đất lớn, biển người mênh mông, thϊếp có lòng cũng vô lực..."

Bạch Tiêm Tình huyết lệ tuôn rơi, linh quang đở tươi rớt xuống trên tà áo trắng của nàng, rớt trên thạch bản loang lổ tựa như một đóa bách hợp thánh khiết bị sương gió vùi dập tan nát.

Nàng mỉm cười, vô thanh vô lực, nụ cười sao mà ai oán, sao mà mỹ lệ phảng phất như muốn đem khoảnh khắc thê lương này kéo dài ra vô tận.

Hai người cứ nhìn nhau như vậy, trong lòng đều xốn xang những ái hận tình cừu, cả động phủ lặng ngắt như tờ.

Chỉ có ngọn âm hỏa bên trên tế đàn vẫn cháy leo lét.

Hai sư tỷ sư đệ Dương Chân núp cách đó không xa cũng thấy cảm động với cảnh trước mắt, cả hai đều muốn làm gì đó để giúp hai người bọn họ nhưng nghĩ qua nghĩ lại vẫn chẳng có cách nào.

Tiêu Nguyệt Nhi hai mắt đỏ hồng nói: "Sư đệ, Bạch tỷ tỷ đáng thương quá!"

Dương Chân cũng cảm giác trong lòng như có một tảng đá lớn đè lên, khó chịu tới phát cuồng. Hắn không biết bản thân mình vì sao lại khó chịu đến thế, bất giác vung tay đấm một quyền vào thạch trụ bên cạnh.

Tác động của pháp lực khiến cho cả động phụ chấn động ầm ầm, cát đá ở trên nóc động rơi xuống lả tả, tức thì kinh động tới Mạc Thiên Ca và Bạch Tiêm Tình từ trong cơn bi ai tỉnh lại.

Dương Chân thấy vậy liền kéo Tiêu Nguyệt Nhi đi ra, tiến tới gần đằng sau Bạch Tiêm Tình.

"Bạch tỷ tỷ..." Tiêu Nguyệt Nhi lúng túng, không biết nói gì.

Bạch Tiêm Tình cũng mỉm cười, đang định mở lời thì chợt nghe tiếng Mạc Thiên Ca: "Người trẻ tuổi, ngươi qua đây."

Dương Chân nhìn lên tế đan cao tới nửa người, chỉ vào mình như ngầm hỏi, lại thấy Mạc Thiên Ca lộ thần sắc kỳ dị gật gật đầu.

Mạc Thiên Ca thấy Dương Chân tiến tới cách tế đàn chừng hai bước chân thì dừng lại, quan sát kỹ lưỡng rồi hỏi: "Ngươi là Thánh tông hộ pháp đương thời?"

Dương Chân giật mình lắc đầu, trong lòng tự hỏi mình tuy với Vương Mẫu Phong có chút giao tình nhưng với cái danh hộ pháp gì đó kia không hiểu có quan hệ gì không?

Mạc Thiên Ca ngạc nhiên, lại mỉm cười nói: "Ngươi chắc không tiện thổ lộ? Không ngại nói cho ngươi biết, Mạc mỗ lúc còn sống từng là Hộ pháp thế hệ đầu tiên của Thánh tông."

Dương Chân nhíu mày, càng thêm mù mờ liền hỏi: "Ta có quen Cơ Hương Tiên Tử của Thánh tông, nhưng ta lại là đệ tử Đạo tông Côn Lôn."

"Cơ H"*"ương Tiên Tử?" Mạc Thiên Ca chợt thôi cười, thần sắc như trở về xa xưa nhớ lại điều gì, trầm ngâm một lát rồi tiếp: "Mạc mỗ năm xưa cũng là đệ tử của Đạo tông, lão phu hỏi một câu, trong người ngươi có mật bảo thượng cổ của Thánh tông - Càn Khôn Ấn, có phải hay không?"

Dương Chân tức thì nảy sinh hứng thú, ngạc nhiên đáp: "Người làm sao biết được?"

Mạc Thiên Ca mỉm cười không đáp, lại hỏi ngược: "Càn Khôn Ấn có năm yếu quyết, ngươi hiện tại nắm được mấy quyết?"

Dương Chân bật cười hắc hắc, buột miệng đáp: "Phong tự quyết." Nói xong lại thảnh ra ngượng ngùng gãi đầu gãi tai tiếp: "Ta tu vi quá kém."

Mạc Thiên Ca nghiêm trang nói: "Không, Càn Khôn Ấn thần kỳ vô song, chỉ cần lĩnh ngộ trong lòng còn với pháp lực cao hay thấp chẳng quan hệ gì..., phải rồi, ngươi sao lại bị đày tới chỗ này?"

Dương Chân gãi đầu đáp: "Bọn họ nói ta cấu kết yêu tộc..." Hắn không có cách nào nói rõ ràng ra được.

Mạc Thiên Ca ngưng thần nhìn hắn hồi lâu, khuôn mặt lộ ra nét cười quái dị: "Ý trời đã khiến ngươi tới chỗ này, vận mệnh ngươi và ta sao mà giống nhau..."

"A..." Tiêu Nguyệt Nhi đột nhiên la lên một tiếng, cắt đứt lời nói của Mạc Thiên Ca.

Thì ra bên trên cái nền hình tròn bằng hắc ngọc của tế đàn không biết từ bao giờ đã nổi lên một tầng lửa nhàn nhạt, tiếp đó bùng phát cháy ngược lên trên.

Mạc Thiên Ca phiêu động một vòng, nhìn thế lửa lan, sắc mặt tựa buồn tựa vui, muốn khóc mà lại cười rồi đột nhiên lắc lư biến ảo, sau cùng ánh mắt từ từ trở lại trên người Dương Chân.

"Mạc lang, Mạc lang, chàng sao thế..." Bạch Tiêm Tình như mộng mị vừa tỉnh vội vàng hô lên.

"Hắc hắc hắc hắc...." Mạc Thiên Ca đột nhiên ngửa mặt cười dài, thanh âm trầm đυ.c vang vọng trong động phủ hồi lâu không dứt. Trong tiếng cười của ông ta tựa như ẩn chứa niềm vui vẻ sung sướиɠ vô hạn như vừa có đại ngộ, tìm thấy sự giải thoát hoàn toàn.

Khi ngọn âm hỏa cháy tới dưới chân Mạc Thiên Ca khiến thân hình của ông ta dần dần mơ hồ, ánh mắt ông ta đột nhiên lấp lánh chiếu xạ thần quang như điện, chiếu thẳng vào Dương Chân.

"Kiếp trước kiếp này, chỉ như một giấc mộng dài, thị phi nhân duyên một đời luân hồi, đó mới thực sự là chân tướng của Thiên Niên Luân Hồi Trận ư? Mạc Thiên ca sẽ không còn tồn tại nữa, tất cả mọi thứ đều sẽ biến mất..."

Dương Chân nhìn bóng hình đột nhiên như tan ra của Mạc thiên Ca, trong lòng mơ hồ cảm thấy ông ta tựa hồ có điều muốn nói với mình.

"Người trẻ tuổi, ngươi qua đây, lại gần thêm một chút." Mạc Thiên Ca chợt thu lại nét cười, thần sắc vô cùng trang nghiêm gọi Dương Chân, thấy hắn bước lên một bước nhưng vẫn còn ngại ngùng liền lắc đầu nghiêm nghị nói: "Không cần sợ, có Càn Khôn Ấn hộ thể, minh hỏa này không phiền nổi ngươi."

Dương Chân đề tụ pháp lực đi tới bên cạnh tế đàn, minh hỏa cách chân hắn hai bước không biết vì lý do gì lập tức bùng phát. Không hề có sức nóng, chỉ có một cảm giác lo lắng trong lòng áp chế hắn.

"Ngươi tiến thêm một bước nữa." Mạc Thiên Ca nói gần như ra lệnh.

Giọng nói trầm đυ.c của Mạc Thiên Ca lọt vào tai Dương Chân phảng phất như có một loại ma lực tin phục khiến hắn không tự chủ được lại bước thêm một bước.

Uỳnh! Ngọn minh hỏa bên trên tế đàn tựa hồ như sống động, nháy mắt đã bùng cao hơn ba thước nhanh chóng ngập quá nửa người của Mạc Thiên Ca.

Cảnh tượng cổ quái trước mắt khiến Bạch Tiêm Tình và Tiêu Nguyệt Nhi đều nghẹt thở, chỉ biết đứng ngẩn người ra mà nhìn.

Dương Chân tựa hồ đã minh bạch ra điều gì, thử bước lên nửa bước, phát hiện lửa trên tế đàn lại bừng lên theo, những bậc đá bị ngọn lửa trong suốt bao phủ cũng như vặn vẹo biến hình.

"Người trẻ tuổi, nếu một bước chân mà ngươi cũng không bước nổi, thì ngươi coi như mất đi điểm quý giá nhất của sinh mệnh rồi đấy." Mạc Thiên Ca nghiêm khắc giáo huấn Dương Chân, đối với ngọn lửa đang cháy bừng bừng đều không thèm để ý.

Dương Chân tim đập thình thịch, hít vào một hơi, hắn tin Mạc Thiên Ca sẽ không lừa hắn, cảnh tượng thê thảm của Bạch Tiêm Tình vừa rồi lại hiện ra trước mắt. Bát quá, quan trọng nhất vẫn là ngọn minh hỏa có thể thiêu đốt linh hồn kia lại khiến cho hắn có một sinh cơ bừng bừng, một loại sinh cơ vô cùng hấp dẫn đối với hắn.

"Sư đệ!" Tiêu Nguyệ Nhi đột nhiên la lớn.

Dương Chân quay đầu nhìn Tiêu Nguyệt Nhi mỉm cười chấn an, lại thấy vẻ mặt Bạch Tiêm Tình mơ mơ hồ hồ vừa nhìn hắn vừa nhìn Mạc Thiên Ca, nàng ta tựa hồ như đã nắm được điều gì nên mới trở thành vạn phần mê hoặc như vậy, ngay cả tình cảnh nguy cấp của Mạc Thiên Ca cũng không để ý.

Ít nhất thì đối với quầng minh hỏa đó hắn cũng cảm thấy khá quen thuộc, Dương Chân giữ vững tâm niệm nhanh nhẹn bước lên một bước, thân hình chuẩn bị tư thế lúc nào cũng có thể bước lùi lại đột nhiên mất thăng bằng, một lực hút không thể chống cự khiến hắn không thể dừng chân được nữa, tiếp tục bước tới. Minh hỏa vấn vít quanh thân hắn không ra hình dạng gì cả nhưng cũng chẳng hề trở ngại, phảng phất như hòa với hắn thành một thể.

Theo từng bước của Dương Chân bước lên chín bậc tế đàn, Mạc Thiên Ca ở giữa chừng không mỉm cười nhìn hắn, giống như đang chờ đợi đứa con lưu lạc đang trở về vậy.

Khoảnh khắc ấy, Dương Chân tâm hồn phiêu diêu bất định, chỉ thấy quang cảnh trước mắt như bị vỡ vụn hoàn toàn, không có minh hỏa thiêu đốt, cũng không có chút tiếng động nào. Cúi đầu nhìn xuống dưới chân chỉ là một khối hư vô, ngẩng đầu nhìn lên trời cũng chẳng thấy gì hết, phía trước không gian càng lúc càng trở nên đen ngòm tịch mịch, cả người như rơi vào trong mộng cảnh sâu thẳm, lại như rơi vào đầm lầy bùn nhão không sao tự thoát ra được.

Hậu thiên âm thần của Dương Chân lẳng lặng chìm xuống, Tiên thiên dương thần tự động làm chủ, lúc này hắn tuy là Dương Chân nhưng cũng không còn là Dương Chân nữa.

Đột nhiên phía trước cảnh tượng hư ảo như mộng mị, một thanh âm tựa hồ như phi thực vọng tới.

"Tới đây, tìm lại vật mà ngươi đã bị thất lạc đi."

"Thất lạc, ta chẳng có vật gì bị thất lạc cả." Dương Chân cự tuyệt theo bản năng.

Thanh âm lại vang lại câu nói ấy, Dương Chân cũng cố chấp đáp trả một câu như trước, hai bên cứ dùng dằng mãi.

Thanh âm đó trầm tịch giây lát rồi nói vẻ khó xử: "Đây là sứ mệnh của chủ nhân Càn Khôn Ấn, ngươi phải có được vật này, không được từ chối."

Dương Chân ngoan cố hỏi lại: "Sứ mệnh, ta vì sao lại phải mang sứ mệnh?"

"Vì sao phải có sứ mệnh?" Thanh âm đó lặp đi lặp lại câu hỏi nhiều lần, sau cùng chợt buông một tiếng thở dài, rồi lẩm bẩm như tự nói với mình: "Phải a, cả cuộc đời ta chẳng phải đã ôm đồm quá nhiều, quá nhiều những thứ mà ta không muốn hay sao?"

"Nếu ngươi đã không muốn, vậy thì để cho ông trời lựa chọn đi." Thanh âm đó nói vẻ kiên định.

Trước khi Dương Chân mất đi ý thức, còn rõ ràng nhìn thấy Mạc Thiên Ca toàn thân phát quang vô cùng thần thánh từ trên cao hạ xuống trước mắt hắn, đưa một bàn tay lên từ từ kéo hắn đi.

Thiên địa đột nhiên chìm nhập vào một khoảng đen tối khổng lồ, ý thức của Dương Chân cũng theo đó rơi vào khoảng sâu vô hạn.

Khi đó Tiêu Nguyệt Nhi và Bạch Tiêm Tình ở bên ngoài tế đàn, trước mặt đột nhiên tối tăm, cả động phủ mù mịt không nhìn thấy gì hết.

Ngay sau đó hai nàng cùng nhìn thấy một cái bánh xe khổng lồ xám xịt dần bay lên từ giữa tế đàn, vô số phù chú màu đen giống như những sinh vật sống lưu chuyển xung quanh.

Một tràng âm thanh như tiếng ca, lại như tiếng khóc trầm đυ.c truyền ra không gian, tựa hồ muốn đem tất cả hóa thành hư vô.

Trong lúc ngơ ngơ ngẩn ngẩn, thần trí Dương Chân đột nhiên vượt ra khỏi quầng tối tăm mù mịt ấy trở lại nhân thế, nặng nề mở hai mắt, phảng phất như vừa trải qua một giấc mộng rất dài, một giấc mộng ảm đạm mờ mịt.

Hắn đang ở trên cái nền tròn bằng hắc ngọc cao cao của tế đàn, đĩnh đạc ngồi xếp bằng, vững chãi như tượng phật.

Phía dưới một thiếu nữ tuyệt sắc cũng đang đả tọa, trong lòng nàng ta ôm một con con hồ ly trắng tinh. Người thì đang ngủ, còn con mắt của bạch hồ lại lấp loáng hồng quang đang nhìn lên trên tế đàn.

"Nguyệt Nhi, Tiểu Bạch, các người..." Dương Chân tự nhiên phá vỡ im lặng.

Không gian nháy mắt tựa hồ vì một tiếng nói ấy mà hồi phục sinh cơ, thiếu nữ mỉm cười la một tiếng nhảy dựng lên, bạch hồ cũng nhảy ra khỏi lòng của nàng ta, một người một hồ đồng thời vọt tới chỗ Dương Chân.

"Sư đệ, ngươi không sao chứ, để sư tỷ xem xem... ngươi đã ngồi như vậy một ngày một đêm rồi, ta rất là lo lắng... úy, quỷ ảnh kia cũng biến mất rồi."

Trong lòng Dương Chân cảm thấy yên bình vô cùng, mỉm cười mặc cho Tiêu Nguyệt Nhi ngó trên ngó dưới hắn, mồm mép liến thoắng không ngơi, một sự ấm áp từ từ sưởi ấm tâm tình.

Tiêu Nguyệt Nhi đột nhiên dừng lại, hai mắt phát quang nói: "Hi hi, sư đệ, ngươi có cảm giác tu vi đại tiến hay không? Mạc tiền bối kia có phải là đã truyền cho ngươi pháp lực vô thượng hay không?"

Dương Chân giật mình, tắt nụ cười đáp: "Không có, vẫn y như trước, bất quá là ngủ một giấc ngắn, ngoài ra chẳng có gì khác."

Tiêu Nguyệt Nhi chau mày, quan sát hắn vẻ không tin: "Xem khí sắc của ngươi thì không sai, so với trước đây cảm giác rất không giống nhau, sao lại nói không có biến hóa?"

Dương Chân lại mỉm cười, cũng chẳng giải thích, ánh mắt rơi xuống trên thân con bạch hồ đang thản nhiên ngồi bên, ngạc nhiên nói: "Ngươi là Tiểu Bạch, hay là Bạch... tiền bối?"

Thấy Dương Chân quả thực là không sao, Tiêu Nguyệt Nhi vui vẻ cười đáp: "Tiểu Bach là nó, Bạch tiền bối cũng là nó thôi, ha ha."

Dương Chân lại cảm giác bạch hồ có gì đó khác thường nhưng cũng không cần nghĩ nhiều, vươn người đứng dậy.

"Cạch!" Một vật nằng nặng rơi xuống mặt đất.

Dương Chân thầm kêu kỳ quái, cúi người nhặt nó lên, tay cảm thấy nó nặng khác thường. Đó là một tấm tròn lạnh băng màu đen trông không bắt mắt lắm, kích thước cũng không lớn hơn cái đĩa, ở giữa có một lỗ thủng cũng hình tròn, nặng như một khối thép nguội.

"Đây là cái gì?" Tiêu Nguyệt Nhi đón lấy lật lên lật xuống xem xét, không nhìn ra nguồn gốc lại trả lại cho Dương Chân.

Dương Chân lúc này mới phát hiện dưới chân vốn là chỗ của tế đàn, giờ đã phẳng lỳ như mới tinh, đồng thời những phù văn trận pháp khắc trên đó cũng đã biến mất, trông giống như một cái đàn tế hình tròn thông thường.

"Hỏng bét, cha mà phát hiện ta lén chạy đi nhất định sẽ phạt ta nặng lắm." Tiêu Nguyệt Nhi vỗ trán nói giọng ảo não vạn phần.

"Sư tỷ đi lén à?" Dương Chân ngạc nhiên.

"Phải, phải, cha từng nói trước kỳ phong hội phải cùng với các sư huynh luyện công, không được lơ là, nếu không sẽ dùng gia pháp xử lý, ngay cả lên chỗ ngươi đây cũng không được." Tiêu Nguyệt Nhi ấm ức trách cứ vị chủ tọa Ngọc Tiêu Phong.

"Vậy sư tỷ mau quay về đi, cứ đổ tại ta giữ sư tỷ lại là được, sư phụ muốn trách thì cứ để trách ta." Thần niệm của Dương Chân nháy mắt lướt qua từng chỗ từng chỗ trên Ngọc Tiêu Phong, trong lòng dấy lên một cảm giác thất vọng nhàn nhạt.

"Ừm?" Tiêu Nguyệt Nhi nhón chân, kỳ quái quan sát Dương Chân một hồi, nói vẻ khó hiểu: "Ngươi có thực là tiểu sư đệ của ta không vậy? Nói ra thì thật quái lạ, ngươi trước đây sợ nhất là cha và mẹ ta cơ mà?"

Dương Chân nói giọng kém vui: "Đừng có nghĩ bậy, quay về nói với sư phụ, ta cũng sẽ cố gắng dụng công, sư tỷ cũng phải nỗ lực, cùng đại sư huynh bọn họ tại phong hội nhất định đại phóng quang mang mới được."

"Vậy ta đi thật nhé?" Tiêu Nguyệt Nhi có chút lưu luyến, ánh mắt nàng chuyển về phía bạch hồ, đột nhiên nói: "Ta để Tiểu Bạch ở lại làm bạn với ngươi... Bạch tỷ tỷ, người đâu rồi?" Câu sau cùng của nàng ta chính là nói với Bạch Tiêm Tình.

Bạch hồ dùng hành động đáp lời Tiêu Nguyệt Nhi, lạng người một cái đã nhảy lên vai Dương Chân rồi bắt đầu nhắm mắt lim dim.

Tiêu Nguyệt Nhi bất mãn đưa tay dứ dứ lên mũi của bạch hồ rồi xoay người lướt đi như làn gió về lối ra duy nhất của động phủ, sau cùng cũng không quên vẫy tay chào Dương Chân một cái.

Dương Chân nhìn quanh động phủ một lần nữa như muốn tìm gì đó, nhưng rốt cục ánh mắt lại nhìn về bạch hồ nằm trên vai.

"Dương tiểu đệ, ngươi tìm gì thế?" giọng nói của Bạch Tiêm Tình vấn vít truyền tới.

Dương tiểu đệ, miệng Dương Chân lẩm bẩm lại một lượt, cảm thấy có chút cổ quái không nhịn được hỏi: "Ông ta không còn tại thế nữa, người không buồn sao?"

Bạch Tiêm Tình trầm mặc hồi lâu không đáp.

"Là ta không tốt, ta nói sai rồi." Dương Chân hoảng hốt xin lỗi.

"Đi rồi thì thôi, cũng không cần phải trở về nữa." Bạch Tiêm Tình u ám nói một câu.

Dương Chân không dám nói nhiều, nghĩ ngợi giây lát rồi thuận tay thu lấy tấm thép, đi thẳng xuyên qua thạch trận, ngoái nhìn lại một lượt rồi cắm đầu đi thẳng về phía thông đạo tối tăm.

Lúc đi tới trước lỗ thủng vừa mới bị hắn phá mở, hắn lại tế khởi Thiên Tru. Lần này chế ngự cảm thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều, liền huy kiếm quyết, từng khối từng khối đá lớn rớt xuống ầm ầm, khói bụi mù mịt, đất đá bịt kín toàn bộ động phủ.

Tất cả những gì của Mạc tiền bối, hãy để chúng theo ông ta biến mất ở nơi này thôi. Dương Chân tự nhủ với lòng.