Chính vào lúc hai bên rơi vào thế trầm tịch, cũng là lúc Dương Chân chấn kinh vì lời nói của yêu hoàng, thì yêu hoàng thực hiện một cử động khiến mọi người đều cả kinh. Lão đột nhiên vung trảo chộp lấy Phượng Lam, và dưới sự nín thở trợn trừng mắt nhìn của bề trên kẻ dưới của phái Côn Luân, lão vung tay ném cái phao duy nhất trong tay ấy đi.
Trong đám người ở đó chợt lóe lên một đạo thanh quang tiếp ngay lấy đạo nhân ảnh bạch sắc đó, trước ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người, Tiêu Vân Vong đã ôm chặt Phượng Lam vào lòng, coi người khác như là chả có mặt vậy.
Tuy hai người lập tức phân khai, nhưng Phượng Lam thẹn thùng vô cùng. Sau khi tỉnh thần lại nàng đại phát tình thái của tiểu nữ nhân, khẽ đưa môi hôn ái nhân vài lượt, xong trốn vào sau lưng Tiêu Vân Vong.
Cử động của Tiêu Vân Vong trong ánh mắt của đồng môn dường như chỉ là nụ cười đầy thiện ý, họ đã quen với tính cách tình mới không thể buông này của họ, cho nên không còn quái nữa. Duy chỉ có Nhất Đức chân nhân của Pháp Tông lắc đầu cười khổ, năm xưa nếu như Nhất Nguyên chân nhân không cầu tình, dù có thể nào ông ta cũng không cho phép hai người họ kết hợp.
Cục diện nhanh chóng biến đổi, nếu đã như thế thì Côn Luân phái chẳng còn có gì úy kỵ nữa, một đệ tử chữ huyền so với thủ lĩnh yêu tộc thời cổ, bên nào trọng bên nào khinh đều dễ dàng biết được.
Yêu hoàng cô thân đứng trên vân tiêu, ngửng đầu nhìn mây, tóc ở ngực và sau lưng bay loạn, dáng vẻ đứng thẳng và cô độc vẫn tựa như ba nghìn năm trước. Đối diện với tinh anh bốn phía của phái Côn Luân chỉ cần một mệnh lệnh phát ra là toàn lực đánh tới, thế mà lão cũng giống như năm xưa vậy, chẳng có chút sợ sệt nào.
"Vì sao vậy?" Dương Chân rất ngạc nhiên cho việc yêu hoàng buông bỏ hộ thân phù duy nhất này.
"Ngươi thực sự cho rằng mỗ coi nữ tử đó là con tin hay sao?"
"Chẳng lẽ lại không?"
"Ấu nữ của mỗ năm xưa bị Côn Luân của ngươi bắt cũng cỡ như ngươi vậy, nó mỹ lệ, dũng cảm, kiêu ngạo... ở ngoài tinh trận ở Dương Kỳ sơn, nó bị Côn Luân tiên tổ của ngươi đánh chết tươi hồn phi phách tán, mỗ hận a, mỗ hận..."
Lời của yêu hoàng khiến Dương Chân không biết phải đối đáp như thế nào. Chàng chẳng thể nào hiểu được tâm tình của bậc làm cha, đối với chuyện xa xưa càng không hiểu gì, chỉ có thể cảm thụ được một thứ bi ai và hận ý, nhưng vì sao lão ta lại thả sư nương đi?
"Vân Vong, con thấy nên như thế nào?" Thần tình trữ tĩnh của Nhất Nguyên chân nhân khiến chẳng có ai dò ra tâm ý.
"Sinh vì Côn Luân, tử cũng vì Côn Luân... sư tôn chỉ cần hạ lệnh." Tiêu Vân Vong từ từ cúi đầu.
Nhất Nguyên chân nhân nghe thế chẳng có hành động gì, hai mắt nhìn vào cõi hư vô vô hạn, giống như nhìn thấy vị lai phiêu miểu vậy. Nhưng thời khắc này, toàn trường đều đang chờ dụ lệnh từ miệng ông ta.
"Chàng thật không quan tâm đến tên tiểu đệ tử của chàng?" Phượng Lam kinh hồn chưa định chợt lên tiếng hỏi.
"Sư tôn có thể biết quá khứ vị lai, nắm tận hết thiên cơ, nếu như bất hạnh, nhất thiết coi như số mệnh đã hết." Tiêu Vân Vong từ từ buông lời.
Các môn hạ Đạo tông nghe hai người đối thoại, đưa mắt nhìn nhau, xong mục quang lần nữa tụ tập lại trên người của Chưởng môn chân nhân.
Những lời này rơi vào sâu trong nội tâm của Dương Chân, kích khởi từng gợn sóng kinh thiên trong lòng chàng, chẳng lẽ sư phụ lại bỏ mặc sự sinh tử của chàng chẳng thèm chiếu cố?
Yêu hoàng chẳng hề cấp cho chàng cơ hơi suy nghĩ nữa, tiếp theo một tiếng hú dài vọng khắp đất trời, khiến phong vân biến sắc, một thần hình hùng tráng mô hồ uốn éo rồi tiêu thất trong vân vụ.
Đột nhiên một luồng mê vụ như sóng cuồng di mạn khắp trời, Côn Luân chư nhân lập tức không phân biệt được gì, đua nhau hò hét tức giận, tự chủ kích phát phản kích.
Chính vào lúc này, một đạo kim sắc quang mang dày đặc và có thực chất xông thẳng lên trời, khiến cho một nửa thương khung ánh lên màu kim sắc, tiếp đó là một áp lực vô biên vô tế tràn đến.
Người của Côn Luân đứng trong vân hải vụ chướng mở trừng mắt nhìn lên không, thấy trong phương viên quanh đó có một tòa sơn phong lớn hàng vạn trượng có ánh sáng vàng chói mắt vô cùng, tỏa ra luồng khí sục sôi như muốn lật ngang trời đất.
Khi tiếng sấm chớp lôi đình nổ ra, một đạo nộ điện màu xanh xé nát trời, quét sạch mọi dấu vết, cuốn đi mọi mây mù.
"Ầm ùng..."
Đả Thần tiên quất ra tạo kỳ phong từ trời cuốn xuống, phát ra một tiếng nổ trầm muộn, chớp mắt khiến cho mây tan mù tán, tiếng ầm ầm tiếp theo đó khiến cho núi đồi chao đảo, khí thế lật trời không gì ngăn được.
"Yêu nghiệt giỏi, lão phu đánh giá thấp ngươi rồi."
Trong Vân Hải truyền đến tiếng quát tức giận của Nhất Đức chân nhân, tiếp theo đó là vô số lằn sáng xanh giao thoa, trong không trung phát sinh ngũ hành thổ phong từ tám hướng kéo tới.
Uy lực của thần khí đương nhiên không tầm thường, khi đánh thêm một cú nữa, cuồng long lè lưỡi, trời cao chấn động, sơn thể mới sinh chớp mắt vỡ nát thành vô số cự nhanh, điên cuồng xoáy chuyển đổ ầm ầm xuống dưới, đánh thẳng về môn nhân của Côn Luân ở tứ diện bát phương.
Kịp lúc đó, mấy chục đạo pháp bảo đẹp mắt sáng lên trong luồn vân vụ, chia nhau rít chiếu đánh xuống cự nham, nổ ra một đám khói bụi đầy trời.
"Bọn lỗ mũi trâu Côn Luân, mỗ lĩnh giáo rồi."
Trời không truyền đến tiếng cười lớn của yêu hoàng, chính vào lúc này, một lực hấp nhϊếp từ chính tầng trời đột nhiên phát sinh, khuôn viên mười dặm bốc đầy yêu chướng và trần ai, giống như bị con trốt chớp mắt hút sạch lên trời.
Thiên không trong vắt chẳng bến bờ, hồi phục lại khung cảnh lúc ban đầu.
Cảnh tượng chợt trong sáng lên đó khiến cho Đạo pháp lưỡng tông nhìn thầy một cái áo bào bạch sắc vô biên vô tế đang nhanh chóng thu nhỏ lại. Nó tạo ra một vòng la thiên quyển, ống tay áo sâu không thấy đáy, trong đó có một đạo độn quanh kim sắc đang cực lực tránh thoát pháp lực thu nhϊếp lại.
Chớp mắt, mọi người nhìn thấy chủ nhân của già thiên đại tụ đó chính là chưởng môn Nhất Nguyên chân nhân, cái ông tay áo giống như dài ra ẩn hiện trong vân vụ, vóc dáng tựa như kim tiên hạ phàm.
"Là Tụ lý càn không!" Môn hạ các tông ở tứ diện bát phương cuối cùng cũng hồi lại thần, cả kinh hô lớn.
"Chưởng môn sư huynh quả thật là bất phàm." Nhất Đức chân nhân một tay thì có thanh sắc điện quang lập lòe, lắc lư đứng ở gần đó.
"Yêu hoàng tiền bối, có thật là không chịu tiếp thụ hảo ý của Nhất Nguyên?" Nhất Nguyên chân nhân nghe lời chỉ hơi cười cười, đưa mục quang của mọi người hướng về phía yêu hoàng bị vây khốn trong tay áo.
"Sơ nhập đại thừa, trong nhân tộc của các ngươi có thể nói là hiếm gặp rồi." Yêu hoàng thân tuy ở thế yếu, nhưng vẫn không chịu thua.
Nhất Nguyên chân nhân lắc đầu than dài, đột nhiên phất lên không đánh ra một đạo bạch quang hóa thành quang mang nhu hòa bao trùm cả chân trời.
"Là Hạo Thiên kính!"" Mọi người ở đó đều hô lên cả kinh.
Một đạo bạch sắc quang trụ thông thiên từ trên trời cao xẹt xuống, bao trùm trên người đang chớp lóe của yêu hoàng, tức thời ngưng cố thân hình của lão, giữ chặt ở giữa không trung.
"Ngươi có Phục Hi di bảo thì có làm sao, mỗ đang cầu mà không được đây, ha ha ha..."
Hạo thiên bảo kính từ cổ truyền đến giờ là có thể thông quá khứ vị lại, phá thế gian vạn pháp, có pháp lực thần kỳ vô cùng. Khi bị thần pháp bủa vây, điều cổ quái chính là yêu hoàng chẳng hề khủng hoảng gì, ngược lại lại vui vẻ tột cùng.
Trong lúc y rõ ràng là bị giữ chặt ở trời không, trước thì có tụ lý càn khôn của đạo tôn đối địch, sau thì có đả thần tiền của pháp tôn chiếu ứng, hai bên ta hữu có mấy chục tinh anh của Côn Luân hổ thị đam đam, có thể nói đã bị vây trong thiên la địa võng, yêu hoàng có thể coi là cùng đường mạt lộ, bó tay chịu trói chẳng mấy xa.
Những tại sao yêu hoàng hiện giờ lại như cá được thả về nước, vui mừng tự đắc như thế kia?
Sự nghi hoặc của bề trên kẻ dưới trong Côn Luân phái không tiếp tục bao lâu thì yêu hoàng giang thẳng tứ chi, toàn thân khoan khoái, để rồi đột nhiên mọc dài ra vô số gai nhọn màu vàng, chớp mắt ngưng tụ thành một kim kiếm cực lớn, người và kiếm dung thành một thể.
Kim sắc kiếm thân như hư tự thật, huyết sắc điện mang điên cuồng xoắn động dưới bạch sắc bảo quang, điên cuồng thu hút cái gọi là hạo thiên thần quang khắc tinh của yêu ma tà đạo, tựa hồ như bảo kính thần quang đã thành thứ thuốc bổ cho Thiên Tru tăng trưởng thần phách, quỷ dị thập phần.
Lôi đình nổ rền, phích lịch liên miên, huyết sắc yêu điện từ từ biến thành điện mạng màu tím đỏ, lưu chuyển quanh kiếm thân màu vàng, dị lực từ từ sinh ra và lan tỏa xung quanh.
Không những Nhất Nguyên chân nhân nhíu mày, mà những người của phái Côn Luân khác đều cảm thấy không thỏa, chỉ không biết là vấn đề rốt cuộc xuất phát ở đâu mà thôi.
Lúc này Dương Chân cảm giác nguyên thần mới sinh ra từ kim đan như tắm gội trong thuốc tiên ngọc dịch, toàn bộ tâm thần bồng bột hoạt bát, giống như phi thăng cửu thiên.
"Oắt con, mỗ đi đây."
Trong tâm hải đột nhiên phát lên một tiếng quát, làm cho Dương Chân tỉnh lại trong trạng thái tinh thần túy lúy. Đột nhiên, chàng cảm thấy toàn bộ thân thể trở về sự khống chế của mình, lục thức hồi thể, nhưng trong nội thể hư đãng không không, giống như bị rút đi hết toàn bộ chân khí vậy.
Chính vào lúc này, Thiên Tru giống như đã suy biến hoàn toàn, thoát li khỏi nhục thể của Dương Chân, hóa thành một đạo kích mang bắn thẳng lên trời, xuyên phá thần quang pháp iới của Hạo Thiên kính, muốn độn thiên thoát đi.
"Chạy đi đâu!" Nhất Nguyên chân nhân quát lên một tiếng, như có thần ứng, phất tay thu ống tay áo trở về thân, đồng thời gọi về Hạo Thiên Kính đang xoay chuyển đoàn đoàn tại thiên tế, lác người đuổi theo.
Còn Nhất Đức chân nhân cứ bám sát nguyên thân mà yêu hoàng chiếm cứ, Đả Thần Tiên trong sát na Thiên Tru độn phi ứng thế quét tới, tạo thành một phiến điện võng kính đến không lọt chút gió.
Còn lúc này, linh thần của Dương Chân vừa quy vị, pháp lực chu thân không kịp vận chuyển, chỉ có thể trơ mắt nhìn Hình Thiên chi tiên cuốn tới, gió buốt đánh rốc tới mặt, trước mặt toàn là những tia điện màu xanh.
Xong rồi, đó là ý niệm duy nhất của chàng lúc này.
"Sư thúc hạ thủ lưu tình!"
Tiêu Vân Vong đã sớm áp lại gần thấy vậy buột phải ra tay, trong phút giây sinh tử đó, mười tám đạo kiếm quang rực sáng phóng ra đan dọc chéo ngang lưng trời, hình thành một đạo chu thiên kiếm võng dày đặc ngăn chặn đường đi của Long tiên.
Tiến ầm ùng nổi lên vang trời, kiếm võng chớp mắt tản mát, ánh huỳnh quang của tinh thần yếu nhược tản ra, tiên long vừa chạm tới cũng thu lại.
"To gan!" Nhất Đức chân nhân thu roi, trừng mắt nhìn Tiêu Vân Vong cả gan dám chặn trước mặt. Ông ta tuy quát mắng Tiêu Vân Vong, nhưng ánh mắt lại hướng về cõi hư không nôi Nhất Nguyên chân nhân độn bay đi. Ông ta lúc này nghi hoặc vạn phần, chẳng lẽ yêu hoàng lại bỏ thân mượn kiếm độn tẩu hay sao?
Như vậy tại sao ông ta lại chẳng hề phát giác sự quan khiếu trong này? Nhưng Nhất Nguyên chân nhân đuổi theo kia, hoàn toàn chứng minh yêu hoàng xác thật đã độn tẩu rồi.
Mục quang của ông ta lại quay về hai sư đồ của Tiêu Vân Vong,vừa rồi Tiêu Vân Vong dễ dàng hóa giải một chiêu tiên phát xuất vội vã của ông ta, không khỏi khiến ông ta thầm cả kinh.
"Sư thúc, yêu hoàng đã đi rồi, thỉnh thứ cho Vân Vong tội bất kính." Tiêu Vân Vong biết Pháp tôn không dễ nói chuyện, nên lên tiếng xin lỗi trước.
"Các ngươi hãy lưu lại coi kỹ tên này." Nhất Đức chân nhân lúc này không lòng nào tính đến chuyện khác, chỉ nhìn Dương Chân bị đánh trở về nguyên hình một cái, xong lóe lên trước hư không, đuổi theo yêu hoàng.
Nhìn "yêu hoàng" vừa rồi uy phong bát diện lọt vào tay Tiêu Vân Vong, môn hạ của Đạo Pháp lưỡng tông lãnh mệnh ở lại vây chặt lại, chứ không theo nhị thánh đuổi theo.
Dương Chân mở to mắt nhìn những tiên gia chân nhân thần thái mỗi người mỗi vẻ, khí độ bất phàm đằng vân giá vụ chung quanh, bất giác cảm thấy như mình lạc vào cõi mộng.
Bản thân chàng đã được cứu rồi sao? Nhất thời, chàng không thể tin được điều này.
"Chân nhi, ngươi không sao chứ?"
Bên tai Dương Chân truyền đến tiếng nói quen thuộc của sư phụ, đột nhiên cảm thấy thân thể nhẹ tâng, chân lạc xuống đáp pháp vân mềm mại, quay đầu nhìn lại thấy sư phụ tỏ lộ vẻ quan thiết đang nhìn chàng.
"Đệ tử... không sao." Ánh mắt của Dương Chân vừa chạm đến bóng dáng của bạch y mỹ phụ, lòng như chợt đυ.ng phải chuông, giật nãy mình cúi thấp đầu.
Tiêu Vân Vong nhìn sắc mặt dị dạng của ái lữ, thở dài một tiếng, nhẹ phất tay bỏ Dương Chân ra, nhất thời giữa ba người đều tồn tại sự bối rối.
"Tiêu sư đệ vì cớ gì ngan trở Pháp tôn, che chở cho môn hạ?" Một giọng nói âm nhu truyền tới, Pháp tông Tử Tang chân nhân tay cầm phất trần, giữa đám người nhẹ nhàng bay tới.
"Lời này của Tử Tang sư huynh có thể coi là lớn cũng có thể coi là nhỏ, Đạo tông của đệ sao dám đảm đương." Tiêu Vân Vong khẽ nhíu mày, bình tĩnh nhìn về người mới đến.
"Tên này dù là đệ tử của ngươi, nhưng nên biết hắn đã có câu kết với yêu hoàng, yêu nghiệt kia thấy tình thế không ổnn đã bỏ tên này đi, Tiêu sư đệ cần phải tuyệt đối thận trọng a." Tử Tang chân nhân trong lời có ý khác, cả đám Pháp tông chân nhân phía sau nhướn mắt liếc ngang, phụ họa theo ý đó.
"Tử Tang sư huynh không biết tiền nhân hậu quả, sao lại dám tự phán tội chứ?" Phượng Lam đứng ở bên lạnh lùng chen lời.
"Sự hàm dưỡng của Phượng sư muội, sư huynh bội phục, ha ha ha." Tử Tang nói, ánh mắt quét qua lại giữa Phượng Lam và Dương Chân, mặt hiện ý vị không nói ra lời.
Phượng Lam bị nói đỏ hồng cả mặt, thấy quá nhiều đồng môn ở đương trường, không tiện phát tác, chỉ hừ lạnh một cái, ngoảnh đầu không thèm lên tiếng nữa.
"Chẳng lẽTử Tang sư huynh nhìn không ra tên này đã mất hết yêu khí trong thân, chỉ còn là chi thể thanh tịnh, chứ nếu môn hạ của Tử Tang sư huynh mà có thứ yêu nghiệt huyng ngoan tuyệt thế như vầy, chỉ sợ chẳng thoát khỏi kiếp nạn a?" Thiên Ngoại phong chưởng tọa Tử Hiên chân nhân cùng một đám Đạo tông môn hạ cũng nhìn không thuận mắt.
Môn hạ của Đạo pháp lưỡng tông bất giác phân thành hai phe, tranh cãi nhau quyết liệt.
"Tiêu sư đệ vừa từ Dương Kỳ sơn quay về, ta cũng những vị trong này hơi hiếu kỳ, không biết sư đệ có thể phá giải nghi hoặc cho chúng ta?" Chưỡng luật chân nhân của Côn Luân phái là Tử Đình ho khẽ, đứng ở giữa ranh giới rõ ràng của Đạo Pháp hai phái, làm kẻ trung gian hòa giải.
Đếnlúc này, trời xa vang lên một trận kinh lôi liên miên bất tuyệt, kỳ quang dị sắc lặp lòe không ngừng.
Tử Hiên chân nhân tuấn dật bất phàm ngưỡng đầu nhìn trời cảm khái: "Có chưởng môn chân nhân xuất thủ, yêu nghiệt này nhất định là bị bắt dễ dàng."
Tử Tang chân nhân nhẹ vuốt râu nói: "Tử hiên sư đệ nói phải lắm, phải lắm a, có Đạo Pháp lưỡng tông của Côn Luân ta đồng thời xuất thủ, thiên hạ này còn ai xứng là địch nhân?"
Côn Luân quần hùng nghe thế nhìn nhau, gật đầu khen phải, nếu như trong phái đã có sự tranh giành, nhưng khi đề cập đến uy danh của Côn Luân nhị thánh, thử hỏi ai dám khinh nhục sự uy nghiêm của đạo môn lãnh tụ trong Cửu châu đảo chứ?
Nhưng vào lúc này, Dương Chân lại chìm sâu trong sự biến hóa phiên thiên phúc địa của nội thể chàng. Cho dù tu vi của chàng chẳng hề đại tiến, nhưng chàng kinh và mừng khi phát hiện bát mạch trong nội thể và quan khiếu so với trước mạnh mẽ và rộng rãi gấp trăm lần, và lại có nhiều biến hóa vi diệu bất minh, chân nguyên như nước chạy tràn trong nội thể, pháp luận tròn trịa như ý.
Chàng dường như hiểu, tất cả những thứ này đều là biến hóa kỳ diệu do yêu hoàng mang đến. Nghĩ đến đó, chàng không khỏi l cho lão yêu độn tẩu đi đó. Trong lúc tâm tình kích đãng, chàng dường như chẳng để vào tâm mọi thứ tránh đấu trước mặt và xung quanh chàng.
Sâu nơi thiên cực, chưởng tâm của Nhất Nguyên chân nhân nắm một kim sắc kiếm hoàn dài ba thốn lắp lóe tử điện, nhưng lại xuất thần nhìn về trời xa thương man, thần tình trầm trọng.
Nhất Đức chân nhân chấp tay chộp lên hư không một cái, nhìn kỳ kiếm không ngừng tránh né trong tay, đầu mi nhíu tít, thật lâu sau mới nhịn không được cất tiếng hỏi.
"Chưởng môn sư huynh, vì sao để cho y đi?"
"Chuyện gì mình không muốn, thì đừng nên làm cho người khác." Nhất Nguyên chân nhân lắc đầu, đột nhiên thở dài đáp: "Hi vọng hắn có thể tìm cho Côn Luân của chúng ta một đáp án hoàn mỹ."
"Hắn?" Nhất Đức chân nhân hơi khó hiểu.
"Cái gì đến sẽ phải đến. Sư đệ, xem ra đệ và ta trước hết cần phải kéo dài nhân duyên rồi." Nhất Nguyên chân nhân quay đầu lại thản nhiên cười, phát tay áo thu lại sau lưng.
"Chưởng môn sư huynh nói lời này hơi nặng rồi, thân là đệ tử Côn Luân, thủ hộ cho sự thanh bình của Cửu Châu đao, trách nhiệm không thể thoái thác." Trong đầu Nhất Đức chân nhân hiện lên nụ cười kỳ lạ của Nhất Nguyên chân nhân, khó hiểu lắc đầu.
Nhị thánh một trước một sau tiêu thất tại Ngọc Tiêu phong.
Dương Kỳ Sơn trải qua biến cố động trời, Ma đạo khiêu chiến ở Bắc Côn Luân, yêu hoàng đại náo Côn Luân tiên phủ, từng chuyện liên tiếp xảy ra, khiến cho sự bình tĩnh nghìn năm của Côn Luân phái bị đả phá triệt để.
Vạn yêu phong ấn mấy nghìn năm đột nhiên phá phong xuất ra ngoài, nơi đến không minh. Trong bối cảnh này, đã ẩn ước thấu lộ sự cấu kết ngầm đáng sợ giữa yêu ma lưỡng đạo, khiến cho người trên kẻ dưới trong Côn Luân phái ngồi đứng không yên.
Khi đó, chưởng môn chân nhân của Côn Luân liên tiếp phát vài đạo dụ lệnh, phái khiển môn nhân khẩn cấp đem biến cố phong ấn truyền đến các tông môn tu chân các giới trong Cửu châu để kịp thời giới bị.
Tuy nhiên sau cơn gió to sóng lớn, ám triều vẫn tiềm phục y như cũ. một vị đệ tử của Ngọc Tiêu phong bị yêu hoàng chiếm thể xác náo loạn tiên phủ, thậm chí khiến cho hơn trăm đệ tử trẻ tuổi thụ thương thế không nhẹ, Đạo Pháp lưỡng tông vì thế triển khai sự so kè tranh đấu ngoài mặt có trong bóng tối cũng có, và dù cho đã dậy lên không ít sóng cồn, như sự tình vẫn y như cũ chưa có cách giải quyết.
Cái cớ là như trên, nhưng trong tâm mắt mọi người, họ đều hiểu ra đây chỉ là khúc dạo đầu cho lượt tranh đấu của hai đại thế lực tại Côn Luân là Đạo tông và Pháp tông sẽ diễn ra trong cuộc Côn Luân Phong Hội mười năm mới có một lần vào cuối năm nay, cho nên tiên phủ trước đây đều bình hòa nhưng hiện giờ đã tràn đầy không khí sát phạt cũng không có gì là lạ.
Mấy ngày sau, tại Thái Hạo phong, trên Hạo Thiên điện.
Cửa chính của điện đường hùng vĩ trang nghiêm mở toang ra, ánh mắt trời sáng rõ chiếu từ trước đường lên các bản đá nền bằng thanh ngọc, khiến cho đại điện chiếu lên một màu thanh u quang khiết, khiến cho nó vô cùng đẹp mắt.
Trên điện trang nghiêm có ba vị tam thanh thần vị của Nguyên Thủy, Đạo Đức và Linh Bảo thiên tôn. Côn Luân phái đạo pháp thánh tam tông chủ vị, đạo tôn Nhất nguyên chân nhân ngồi ở giữa, bên trái có Pháp Tôn Nhất Đức chân nhân, chỉ có bên phải là không có người.
Trong điện có hai dãy tịch vị, đủ cho mười tám người ngồi, đo Đạo, pháp lưỡng tông ngồi đầu hai bên tả hữu, Đan Dương tông, Kiếm Trì tông chưởng tọa chân nhân ngồi kế, còn lại là các môn hạ tinh anh của các núi khác ngồi xếp theo sau.
Ở dãy phía sau còn có không ít sư trưởng mang theo môn hạ đệ tử đắc ý cùng tham dự, toàn bộ đại điện đứng đầy khoảng trăm người, có đạo có tục, tử y thanh bào bạch sam sắp xếp rất trật tự.
Thấy thời gian đã tới, chưởng quản Kim Chung viện đứng dậy tuyên cáo các mạch đã tề tựu đầy đủ, thanh âm dài rõ vang vọng khắp điện đường, mục quang của mọi người đều tụ tập lên người nhị thánh trên điện.
Nhất Nguyên chân nhân nhìn Nhất Đức chân nhân như nê bồ tát đang ngồi minh mục trầm tư, bèn ngẩng đầu nghiêm mặt, khai môn kiến sơn: "Chưởng lễ đường các mạch hạ sơn truyền tin cho đệ tử đã có tin về chưa?"
Lời vừa dứt, hai hàng tả hữu chợt có ba chân nhân vận áo bào màu tím bước ra, trong đó có một người bước tới trước cúi người hành lễ hồi bẩm: "Bẩm chưởng môn chân nhân, kiếm quang hồi tin, bắc địa Thiên Trụ sơn là Linh Tiêu phái đã truyền đạt hoàn tất."
Thấy Nhất Nguyên chân nhân phẫy tay, người đó nói xong lui xuống, tiếp đó có một người bước lên ngay bẩm: "Trung thổ Trung Nam sơn Thái Nhất môn đã thông báo hoàn tất." Chờ y lui xuống, tiếp theo có người bước lên báo: "U Châu long thủ sơn Long môn đạo phái, Thanh Châu Cô Xạ sơn Cô Xạ kiếm phái truyền tin hoàn tất."
"Cung châu Vân Đỉnh sơn Thiên Phật tự, cùng La Phù sơn Độn Giáp tông đã truyền tin xong."
Cuối cùng là chưỡng lễ chân nhân Tử Tang thần sắc có phần quẫn bách, do dự một chút thưa: "Ngoại trừ ... hải ngoại các đạo, và các tông môn ẩn bí, những nơi khác đều đã truyền đạt đủ."
Nhất Nguyên chân nhân vừa nghe vừa phẫy tay, nhưng khi nghe đến hải ngoại thì Nhất Đức chân nhân ở bên cạnh không nhịn được cùng giao hoán với ông ta một ánh mắt, trong điện cũng có không ít người ngưng thần chú mục, thần sác dị dạng. Nhất Nguyên chân nhân cuối cùng trầm ngâm một chút, bảo: "Về phía hải ngoại... bổn tọa đã dùng thuật thiên lý thủy kính trường trình cho một số cố hữu, không thể nào để hỏng chuyện được."
Nhất Đức chân nhân im lặng gật đầu, cũng nói: "Nam phương Lô châu có đầm Vâng Mộng, mạch Vu thuật tuy không hợp với đạo môn của chúng ta, nhưng miễn cưỡng cũng là chánh đạo. Bổn tọa xem ra bọn họ có uyên nguyên với Côn Luân của ta, nên đã coi như làm tận đạo nghĩa."
Nhất Nguyên chân nhân gật đầu mỉm cười, biểu kỳ tán đồng với cách làm của Pháp tôn, sau khi cho chúng nhân lui xuống, mới nói: "Côn Luân chúng ta thân là lĩnh tụ của Cửu châu đạo môn, nhiệm vụ trọng đại, chỉ có thể cùng các đạo đồng khí tương liên, nắm tay cùng tiến thối, mới có thể ứng phó với sự khiêu chiến của yêu ma hai đạo. Về chuyện này các tông có dị nghị gì không?"
"Tử Tang ngồi dưới Pháp tôn có một điều cần hỏi." Bên cánh phải, Tử Tang chân nhân lần nữa rời khỏi hàng, giơ cao Huyền thanh lệnh bài bằng hai tay.
"À." Nhất Nguyên chân nhân hơi bất ngờ, nhưng vẫn gật đầu, còn Nhất Đức chân nhân bên cạnh thì khẽ nhíu mày nhìn môn hạ của mình.
Tử Tang chân nhân nhìn phải nhìn trái xong mới thi lễ nói: "Chưởng môn chân nhân, pháp tôn tại thượng, Côn Luân phái của chúng ta tuy trường kỳ chiếm cứ vị trí lãnh tục của Trung thổ đạo môn, nhưng lại tùng tán rải rác, thiếu hẳn lực ước thúc, đặc biệt là vì thiên hạ thái bình quá lâu, không ít tông môn đã sớm đối với Hạo thiên lệnh của phái ta ngầm không theo. Lần này yêu ma gây cơn phong ba lần nữa, chính là cơ hội để môn phái chúng ta tái chấn thiên uy. Cá nhân Tử Tang đề nghị triệu tập các tông các phái đạo môn ở trung thở, quyết định minh ước."
Lời của y chưa dứt, dưới điện đã náo loạn ồn ào cả lên, ai cũng kề tai chụm đầu bàn luận, trong đó cũng có không ít người phấn chấn sắc mặt.
"Yên lặng!" Nhất Nguyên chân nhân khẽ quát một tiếng, chờ trong điện an tĩnh trở lại, bấy giờ mới hỏi: "Các người cho là nên thế nào?"
"Chuyện này liên quan rất lớn, Tử Đình cho rằng thời cơ chưa đủ thành thục, cần phải thận trọng hành sư." Tử Đình chân nhân ngồi phía bên phải nắm Chưởng luật lệnh bước ra, vừa khéo đứng bên cạnh phía bên trái của Tử Tang chân nhân.
Tử Tang chân nhân chuyển đầu cười với Tử Đình chân nhân, hai người vô tình hướng mắt vào nhau, nhãn thần sắc bén như gai đâm lẫn nhau, sau đó cùng quay đầu chỗ khác.
"Tử Thừa cho rằng, lời của Tử Tang sư đệ rất phải, chỉ có điều hơi sớm một chút, hay là để Phong hội cuối năm cử hành, mời rộng rãi các đạo về xem lễ, thương thảo về chuyện yêu tộc quyển thổ trọng lai." Từ Thừa chân nhân cũng khom người từ từ đứng dậy.
Nhị thánh trên đường nghe lời thần tình đều có phản ứng bất đồng, Nhất Đức chân nhân có mặt khắc khổ hiện vẻ khen ngợi, còn Nhất Nguyên chân nhân thì cẩn thận hỏi: "Côn Luân tiền hiền của chúng ta không ai không trước làm đức xong mới tu đạo, vạn nhất liên quan đến tư lợi li gián ảnh hưởng đến đạo môn chúng ta, nhất định sẽ từ bé xé ra to. Lời của ba người các ngươi ai cũng có lý cả, tuy nhiên cục hạn trước mắt thì các ngươi tính làm sao?"
Không chờ chúng nhân có phản ứng gì, Nhất Nguyên chân nhân hướng mắt về bàn thứ ba bên tay trái: "Vân Vong, con có cách nhìn thế nào?"
Tiêu Vân Vong ung dung đứng dậy, thi lễ thưa: "Theo như tình huống mà Côn Luân phái chúng ta nám trong tay, thì trong thời gian ngắn yêu tộc e rằng khó tiến đánh Cửu châu, Côn Luân chúng ta nên chủ động xuất kích, nắm rõ nhất cử nhất động của yêu tộc, từ đó có thể ung dung tiến thối. Ngoài ra, yêu ma lưỡng đạo đã ngầm kết hợp, trước mát chúng ta cần phải tăng cường cảnh giác với động tĩnh của ma đạo."
"Còn về chuyện minh ước, Hạo Thiên lệnh có được là từ công khai sơn trấn yêu của tiên tổ, hiện giờ phong ấn đã mất, Hạo thiên lệnh danh nghĩ tuy còn những thực tế đã mất!"
Y nói lời này lập tức dẫn khỏi một trận ồn ào, đại điện từ trên xuống dưới đều xôn xao chỉ trích, nhưng Tiêu Vân Vong đối với những lời này đều coi như không có, cười lạnh một tiếng, nói tiếp: "Tiêu mỗ cho rằng, hiệu lệnh tam giới dĩ nhiên trọng yếu, nhưng muốn các đạo đỉnh lực chi trì thì không phải chuyện dễ, minh ước nên là trăng đến rằm trăng tròn, nước chảy thành sông, chứ đừng gấp tính đến lợi công tư."
Nhất Nguyên chân nhân lúc này mới vuốt râu mỉm cười, lộ ra vẻ vô cùng vừa ý.
Lúc này, Tử Tang đã sớm không nhịn được hừ lạnh một tiếng, lớn tiếng bài bác: "Tiêu sư đệ nói về Hạo Thiên lệnh như vậy, Tử Tang không dám nghe theo! Phái Côn Luân của chúng ta hiện giờ chính là ở vị thế mặt trời giữa trưa, đỉnh thịnh nghìn năm có một, chỉ có kiệt lực tiến thủ mới không phụ sự thánh minh của Côn Luân ta!"
Đơn Dương tông chưởng tọa Tử Cản chân nhân cũng đứng dậy, nhìn mấy người trong điện, ngẩng đầu thong dong nói: "Tiêu sư đệ nói lời vừa rồi chính hợp ý ta, mấy nghìn năm nay, thực lực các đạo đã ngầm có đựơc sự biến hóa cực lớn. Côn Luân của chúng ta không nên quá câu nệ chuyện cũ, ngủ quên trên công tích của tiên tổ."
"Hay, nói hay lắm a!" Sắc mặt tái nhợt của Tử Tang chân nhân đột nhiên hồng nhuận, chỉ vào Tử Càn chân nhân nói: "Đơn Dương tông chỉ cần dùng một câu đã đem bao nhiêu công tích của Côn Luân ta quét sạch không còn dấu vết, Tử Tang không còn lời nào để nói." Nói xong, ông ta quay đầu lại phất phạch phạch hai ống tay áo, mặt chẳng vui chút nào.
Cục diện trong trường tức thời nóng bỏng hẳn lên, người các chi các mạch đều đưa ra ý kiến, cãi nhau kịch liệt.
Trên đường, nhị thánh chẳng nói lời nào, tĩnh lặng nhìn cục diện bên dưới.
"Yên lặng một chút, yên lặng!" Tử Đình chân nhân thật lâu không nói lúc này giơ cao Chưởng luật lệnh quát to ổn định cục diện, nhìn xung quanh bảo: "Chư vị yên lặng lại đi, rốt cuộc nên thỉnh ý của chưởng môn đã."
Mọi ánh mắt trong điện đều lần nữa tập trung về phía trên.
Nhất Nguyên chân nhân đột nhiên hỏi: "Nhất Đức sư đệ thấy thế nào?"
Nhất Đức chân nhân quét mắt nhìn chúng nhân bên dưới, cất giọng nói từng từ: "Chưởng môn sư huynh có một hảo đồ đệ." Nói xong nhắm mắt, không nói gì nữa.
Nhất Nguyên chân nhân hơi ngẩn người, nhìn vào Tiêu Vân Vong ở dưới đường có cốt khí ngạo thiên, thầm thở dài một tíêng, nói: "Chuyện minh ước tạm thời khoan đề cập. Nhưng mà, lời của Tử Tang không phải là không có ý hay, giống như Tử Thừa có đề nghị, trong kỳ Phong hội này sẽ mời rộng rãi các đạo đến quan lễ."
"Ngoài ra, từ đây đến Côn Luân phong hội không còn xa nữa, chuyện sắp xếp tổ chức Phong hội đều do Đạo Pháp lưỡng tông cộng đồng chủ trì, lần này không ngoại lệ, hy vọng các tông các mạch có thể tề tâm hiệp lực, vì Côn Luân của chúng ta mà khai quật ra bậc anh tài lương đống."
Chúng nhân dưới đường đồng thanh vâng dạ.
"Còn có chuyện gì khác nữa?" Nhất Nguyên chân nhân lại hỏi.
"Sư tôn, còn có một chuyện vẫn chưa xong." Trước ánh mắt dò hỏi của mọi người, Tử Đình chân nhân hơi trầm ngâm, tiếp: "đệ tử chữ huyền của Đạo tông là Dương Chân vẫn còn bị cấm túc ở Chưởng luật đường."
"Chuyện này là vì hà cớ gì?" Nhất Nguyên chân nhân ngạc nhiên hỏi.