Chương 3: Nhập Môn



Tại căn nhà nhỏ bằng trúc, phía tây Hà Dương trấn.

Tắm rửa kỳ cọ qua loa, Dương Chân cởi bộ quần áo bẩn, mặc vào một bộ quần áo mới duy nhất chỉ để dành mặc mỗi khi tết đến rồi đẩy cửa bước ra. Hai sư huynh muội Bá Vân Đình đang chờ đợi hắn bên ngoài.

"Thật là còn chậm hơn con sên, á..." Tiêu Nguyệt Nhi ở cạnh sư huynh đang đứng khoanh tay nơi góc sân, gϊếŧ thời giờ bằng cách ngắm nhìn một con kiến. Chợt như chẳng nhận ra người vừa tới, tức thì nét mặt giãn ra, nhìn chăm chăm tới ngơ ngẩn.

Dương Chân sau khi rửa ráy sơ sài, khuôn mặt liền lộ ra rõ ràng, mắt mũi linh động, trong nét ngây thơ lại có mấy phần đĩnh đạc, thân hình tuy ăn mặc đơn sơ nhưng so với lúc trước quả thực khác biệt một trời một vực.

Bá Vân Đình không ngừng gật đầu, tỏ vẻ rất hài lòng, chàng ta từ trước tới nay chưa từng hoài nghi nhãn quang của sư phụ.

Tiêu Nguyệt Nhi nhìn chăm chăm, đột nhiên ôm bụng cười ngặt nghẽo.

Dương Chân hơi ngẩn người, sau đó mới phát hiện y phục của hắn rất không vừa với thân thể, chân tay đều ngắn cũn cỡn, tức thì sắc mặt đỏ lựng, hận không tìm được nỗ nẻ nào mà chui xuống.

Lúc này bóng chiều đã buông xuống.

Dương Chân chần chừ hồi lâu rồi mới gãi gãi đầu hỏi: "Ta thực phải theo các người lên Côn Lôn Sơn sao?"

Bá Vân Đình khẽ cười, hỏi ngược lại: "Ngươi nói xem?"

Trước mắt Dương Chân lại thoáng hiện ra những khuôn mặt lạnh nhạt, tráo trở vô thường, trong lòng chợt nổi lên sự giận dữ, dù sao mình cũng chẳng còn gì vướng bận, cũng chẳng muốn lưu lại nơi thương tâm này nữa, nếu lên núi có thể học được một thân bản lãnh, để coi ai còn dám ức hϊếp coi thường mình hay không?

Mải nghĩ nghĩ ngợi ngợi, bất giác đứng nghệt ra một hồi.

"Hồi sơn thôi." Tiêu Nguyệt Nhân khẽ hô một tiếng, phát xuất kiếm quang, phóng lên không vọt đi trước.

"Cẩn thận nhé, đi nào." Bá Vân Đình tóm lấy Dương Chân kéo đi.

Dương Chân chỉ cảm thấy thân thể mình đột nhiên chùng xuống một cái, tức thì kinh hoảng, trời đất trước mắt như đảo lộn, quang cảnh biến đổi ầm ầm, người đã bay tà tà bên trên cánh rừng, dưới chân là hoa cỏ rực rỡ, bên tai gió tạt ù ù, càng bay càng cao, lao thẳng về quầng mây phía tây.

Hai tay hắn ôm chặt cánh tay của Bá Vân Đình, hoa hết cả mắt mũi, hai chân run rẩy, trái tim như muốn nhảy vọt ra khỏi l*иg ngực, cả nửa ngày sau mới trấn tĩnh trở lại, cố lấy hết dũng khí nhìn xuống dưới.

Mặt đất rừng núi sông suối nhanh chóng bị bỏ lại đằng sau, dòng Nộ Giang biến thành một một dải lụa màu trắng uốn lượn tít tắp, tiểu trấn yên bình nằm tại khúc cong của dòng sông, tất cả đều trở nên nhỏ bé phi thường.

Lại ngẩng đầu nhìn ra phía trước, dãy Côn Lôn Sơn mờ mịt vô tận vắt ngang mặt đất, như đang tắm gội dưới ánh chiều tà của vầng tịch dương, hàng ngàn ngọn tuyết phong trắng phau phau nổi lên nhấp nhô, cao cao xuyên qua cả mây trời, giữa núi non mây bay liễu nhiễu, quang cảnh hùng tráng thật khó mà tưởng tượng.

Từ từ trấn tĩnh tinh thần, gã thiếu niên mới phát giác chân mình đang đạp lên một thanh kiếm màu trắng khổng lồ dài ước tới năm trượng, y như một dải ánh sáng lấp lóa chói mắt.

Mây khói vấn vít trôi qua bên mình rồi nhanh chóng tụt lại đằng sau.

Bá Vân Đình ngự kiếm mang theo Dương Chân tiếp tục bay thẳng về hướng tây, từ từ thâm nhập vào vùng núi non trùng điệp, rồi xuyên vào trong biển mây dày đặc.

Đạo kiếm quang không ngừng xuyên qua mây gió, bay càng lúc càng nhanh, tưởng như bất kỳ lúc nào cũng có thể lao thẳng vào vách núi. Mắt Dương Chân như choáng ngợp, trong lúc còn đang thở hổn hển chợt nghe thấy một tiếng quát lanh lảnh: "Mở!"

Chỉ thấy đám sương mây cả ngàn dặm trước mắt phát ra một luồng sáng rực rỡ, mắt Dương Chân liền hoa lên một cái, đột nhiên mở rộng ra, một thế giới vô cùng thần kỳ hiển hiện ra ngay trước mặt.

Ngút tầm mắt của Dương Chân là một dãy núi khổng lồ cao chót vót hình dáng như thanh đao đang bửa đôi bầu trời, lại như phân bố hòa hợp với đất trời, thật là thần kỳ hiếm có.

Nhìn xuống bên dưới là vực sâu vạn trượng, ẩn hiện trong mây khói liễu nhiễu bất định lại càng thêm u ám thâm trầm; Nhìn lên phía trên là bầu trời, trong xanh văn vắt.

Hai đạo kiếm quang một trước một sau lượn vòng bay qua đỉnh núi tuyết phủ trắng xóa phía tây bắc .

Lúc này nơi chân trời chỉ còn sót lại một ráng mây đỏ rực.

"Đến rồi." Bá Vân Đình đột nhiên nói.

"Quá... quá đẹp đi." Dương Chân không có cách nào sử dụng ngôn ngữ để diễn tả ra những gì hắn nhìn thấy.

"Hai ngọn núi cao nhất là Thái Hạo Phong và Thiếu Hạo Phong, ở giữa là Côn Lôn Tiên Phủ, còn ngọn núi lớn nhất ở phía tây là Vương Mẫu Phong." Bá Vân Đình đột nhiên dừng lại ở giữa chừng không, ngay bên ngoài ngọn núi.

"Thế chúng ta đi tới chỗ nào?" Dương Chân hỏi đầy vẻ hiếu kỳ.

"Ngọc Tiêu Phong." Bá Vân Đình thản nhiên cười, rồi nhanh chóng nói thêm: "Trừ Vương Mẫu Phong thì đó là nơi đẹp nhất, sau này cũng sẽ là nhà của ngươi... xem kìa, sư phụ người đã tới rồi."

"Nhà..." tinh thần Dương Chân khẽ run rẩy, cõi lòng lạnh ngắt của hắn chợt dấy lên đôi chút ấm áp, hắn vừa lẩm nhẩm từ đó vừa nhìn theo hướng Bá Vân Đình chỉ. Từ trong mây khói liễu nhiễu, phía trước ngọn núi xuất hiện một người áo xanh.

"Mang về rồi đấy ư?" Giọng người vừa tới có một sức hút đặc biệt, lại mang một vẻ ung dung tự tại rất khó tả, khiến người ta chỉ nghe một lần là khó mà quên được.

"Đã đem về rồi, sư tôn." Bá Vân Đình vừa nói vừa ngự kiếm bay tới.

Qua mấy năm cách biệt, rốt cục Dương Chân lại gặp được Tiêu Vân Vong.

Tiêu Vân Vong ăn mặc giản dị, chân đi giày cao, thân hình mảnh khảnh, mái tóc dài để thả sau đầu được buộc nhẹ bằng một chiếc ngọc đái. Hiện tại ông đang chắp tay đứng giữa hư không, vẻ mặt tươi cười, phát ra khí độ như núi cao khiến người ta không khỏi sinh lòng ngưỡng mộ.

Dương Chân vừa mới nhìn thấy, chỉ nhìn một lần thôi, phong thái thân hình như hành vân lưu thủy kia, không phải người ấy thì là ai?

Trong lúc hoảng hốt, hồi ức lần gặp đầu tiên cách đây ba năm lại ùa về trong hắn.

Thần thái ông vẫn phơi phới y như trước kia.

Tiêu Vân Vong sau khi nhận một lễ từ Bá Vân Đình, liền mỉm cười ra hiệu với hắn, ánh mắt đầy vẻ thương mến. Trong lòng Dương Chân chợt cảm thấy có một luồng hơi ấm từ từ lan tỏa khắp người.

Đối với tương lai, hắn đột nhiên tràn trề hy vọng, hoàn toàn chẳng còn chút nghi ngờ nào nữa.

Sáng sớm ngày hôm sau, trên Ngọc Tiêu Phong.

Trời còn chưa sáng hẳn Dương Chân đã thức giấc, nặng nề ngồi dậy. Trong ánh sáng mờ mờ, hắn nhìn xung quanh. Nơi này là một căn phòng rất đặc biệt, trong phòng thanh nhã tinh khiết, phía trước bên trái giường ngủ là một cái cây cảnh, ngay đằng trước là một chiếc bàn, văn phòng tứ bảo đầy đủ. Đặc biệt hơn là có cửa sổ ở ba mặt, trên đỉnh đầu có một cái cửa sổ gọi là Thiên Song, trước mặt và phía bên phải cũng có cửa sổ gọi là Phong Song.

Đồ đạc trong phòng tất cả đều làm bằng gỗ thô, phát ra hương thơm nhè nhẹ, khiến cho người ta có cảm giác cực kỳ thuần khiết.

Hết thảy đều giống như trong một giấc mơ, Dương Chân bất giác ngồi ngẩn ra đó mất một lúc.

Hôm qua còn là một đứa trẻ bơ vơ, hôm nay đã thành tiên gia đệ tử, hắn ta cắn răng tự véo mình một cái mới dám tin mình thực sự đã bước sang một thế giới mới.

Ngày hôm qua hắn đằng vân giá vũ xoay mòng mòng tới đầu váng mắt hoa, tất cả đều không nhìn được rõ ràng, sau đó lại được Bá Vân Đình sắp xếp chỗ ăn nghỉ. Lúc này hắn rất muốn biết chính xác bên ngoài là nơi như thế nào.

Nghĩ tới đó liền lăn người dậy.

Tất cả các cửa sổ đều mở ra, mặt trời còn chưa mọc, ánh sáng chiếu vào trong phòng vẫn còn mờ nhạt u ám, hắn mới phát giác rằng nhãn lực của mình đột nhiên rất tốt, nhìn mọi vật rõ ràng như ban ngày. Hôm qua, từ khi tỉnh lại trong huyệt mộ, thân thể của hắn hình như phát sinh rất nhiều biến hóa cổ quái.

Đang lúc nghĩ ngợi linh tinh, đột nhiên những quyển sách trên cái bàn đặt trước cây cảnh lọt vào tầm mắt của hắn. Hắn liền thuận tay rút lấy một quyển mở ra xem. Đó là một quyển Huyền Môn Đạo Đức, nội dung đều là từ trước tới nay chưa từng thấy qua, đương nhiên hắn cảm thất rất thích thú.

Khi hắn còn ở dưới núi, được mẹ dạy cho biết đọc biết viết, nếu có cơ hội tìm được một vật gì có chữ thì đều không thể buông tay ra được.

Sách đã mở ra là khó mà dừng lại, hoàn toàn quết đi tất cả mọi thứ.

Chợt đọc tới một dòng kệ ngữ (lời kinh): "Nhân sinh nhất thế gian, thí như điện quang tốc, Anh nhân hóa lão mạo, thúc hốt xuân mộng trung." (Cuộc đời của con người, nhanh như ánh chớp giật. Từ trẻ tới già rồi, thấm thoắt như mộng xuân).

Hắn niệm đi niệm lại câu này, bất giác như chìm đắm vào trong suy tưởng, phải rồi, nếu là một người bình thường, sao biết được đường lên trời, sao biết trên đời còn có người được như phi tiên?

Quyển đó vừa xem xong, lại rút ra một quyển khác, đó là quyển Nguyên Thủy Sơ Chương, trong sách toàn là khẩu quyết huyền ảo, đọc qua rất khó hiểu, nhưng xem kỹ thì càng đọc càng thấy có đạo lý, bất tri bất giác đã trải qua hơn nửa canh giờ.

"Dương sư đệ, ngủ có ngon không?"

Một tràng tiếng cười hào sảng vọng lại, kèm theo là tiếng gõ cửa vang lên.

Dương Chân giật mình gấp sách, cẩn thận đặt nó trở lại vị trí đúng như lúc đầu rồi mở cửa, đúng là Bá Vân Đình đang đợi ở ngoài.

"Bá đại ca, xin chào."

"Phải gọi ta là đại sư huynh chứ."

Dương Chân đi ra ngoài nhìn quanh một vòng, khắp nơi đều là ngọc thụ quỳnh hoa, hơi lạnh khe khẽ phả vào mặt khiến hắn run rẩy. Lúc này hắn đứng từ trên cao nhìn xuống, phóng mắt ra xa, bên ngoài ngọn núi là những màn sương khói vây xung quanh dày đặc tới cả nửa dặm, núi non tuyết phủ lấp lánh, mây mờ vấn vít nhạt nhòa phủ lên một cái hồ nước trong xanh trên đỉnh núi.

Xung quanh chiếc hồ là những vách đá liên tiếp chiếm hết cả nửa dặm, ở phía chính bắc theo hướng sao tử vi là một tòa ngọc cung; hai bên đông tây mỗi bên đều có một tòa thiên điện, phong cách mỗi tòa một vẻ, tòa phía đông tinh xảo lung linh, tòa phía tây bình dị thâm nghiêm; phía chính nam là một bức vách bằng băng trong suốt rực rỡ, bên dưới là một cây cầu mây nho nhỏ bắc qua chiếc hồ. Trên sườn núi phía trước chính là cổng của chi phái Ngọc Tiêu Phong.

Ở giữa là một khoảng đất rộng có lan can bao quanh, bốn mặt là những nhà thủy tạ quanh co liên tiếp thành một dãy, hành lang liên thông với nhau.

Dương Chân hiện đang đứng trên lan can một gian tinh xá phía tây ngay sát vách núi, với tay có thể chạm vào những nhánh cỏ lấp lánh bay bay trong không trung, mắt say mê nhìn những gợn sóng lăn tăn, hơi nước bốc lên mờ mờ bên dưới. Bá Vân Đình vẫn kiên nhẫn đứng đợi sau lưng hắn.

Hiện tại, phía đông đã vựng hồng, tia nắng ban mai bắt đầu xuất hiện, trời đất nhuộm một màu vô cùng thuần khiết.

Giữa lưng chừng không bên trên Ngọc Tiêu Phong, khói mây vấn vít, xa xa nhấp nhô vố số những đỉnh núi lớn nhỏ, phóng mắt nhìn qua chỉ thấy mờ mờ hư ảo một màu hồng nhạt trắng trắng. Tiên cảnh nhân gian chính là đây.

Bá Vân Đình thấy Dương Chân chìm đắm trong cảnh vật, liền cười nói: "Nơi đó là Côn Lôn Tiên Phủ, Linh Tiêu Ngọc Quế là một trong mười tám thắng cảnh, vào lúc mặt trời mọc và lặn chính là khoảnh khắc đẹp nhất."

Dương Chân hít sâu một luồng không khí, đột nhiên nói: "Nơi này núi xuyên mây cao như vậy, sao lại không thấy lạnh nhỉ?"

Bá Vân Đình hình như đã sớm biết sẽ có câu hỏi này, liền đáp lời: "Trên cái hồ kia có bố trí Tụ Dương Kỳ Trận, Tụ Linh Trận và Tiểu Phong Sơn Trận, bảo vệ trong núi không bị gió giật mưa rơi, chứ ở bên ngoài thì không được như vậy đâu."

Dương Chân ngơ ngẩn suy nghĩ những lời Bá Vân Đình vừa nói, trong lòng cảm thấy vô cùng kỳ diệu.

"Sư tôn đang đợi đệ tại Ngọc Tiêu Lâu, hãy theo ta đến đó." Bá Vân Đình đi trước dẫn đường.

Căn phòng nằm trên tầng trúc khá cao so với mặt hồ, từ trên xuống dưới phải đi qua mấy lần cầu thang. Dương Chân theo Bá Vân Đình đi xuống nhà thủy tạ, đi một mạch xuống khoảng sân rộng bên dưới, dưới chân là nền đá xanh vuông vức bóng láng như gương, lại có một lớp sương mờ bao phủ bên trên, mỗi bước chân qua có mấy phần cảm giác như là hư ảo chứ không phải là thật.

"Nơi này là giáo trường của Ngọc Tiêu Phong, hàng ngày tất cả đều đấu pháp so tài ở đây, đợi một chút là đệ có thể nhìn thấy bọn họ."

"Nơi này có rất nhiều người hay sao?"

Bá Vân Đình mỉm cười thần bí nhưng không trả lời.

"Boong, Boong, Boong!" Lúc này trên núi xa truyền lại ba tiếng chuông vang vọng hùng hậu.

"Đã đến giờ Côn Lôn đệ tử luyện tập buổi sáng rồi." Bá Vân Đình giải thích.

Dương Chân chỉ biết gật đầu, hiện tại ánh mắt của hắn đang nhìn chăm chú về căn điện phía trước.

Ngọc Tiêu Lâu có ba tầng nằm tít trên đỉnh núi, bên trên lợp ngói lưu li, hai tầng đầu hình vuông, bốn góc mái ngói cong cong, tầng thứ ba lại hình bát giác, tám góc nhọn hoắt. Bốn mặt điện bố trí cổng vòm bằng ngọc, sáng sủa thoáng đãng, giống y như một cung điện bằng băng vậy.

Bên trong lâu phòng, bốn bức tường đều chạm khắc ngọc bích, trần nhà treo gấm, dưới đất giải nhung xanh, trường kỷ bồ đoàn được sắp xếp phân thành chủ khách rõ ràng.

Lúc này, trong lâu phòng sớm đã chờ sẵn một nhóm người, phu phụ Tiêu Tân Vong ngồi ở vị trí trưởng thượng nơi chính giữa, phía dưới bên trái là một nam hai nữ đứng khoanh tay cung kính, còn chưa ngồi vào vị trí. Dương Chân mới bước vào cửa, vừa mới khoanh tay đã nhìn thấy thiếu nữ mặc áo tím hôm qua, nàng ta đang nghịch ngợm hướng về phía hắn làm mặt quỷ, hắn đành cười cười đáp lại, nhanh chóng quên đi những ấn tượng của lần gặp đầu tiên trong hôm qua.

Đưa mắt lên phía trước, hắn liền phát hiện có thêm một thiếu nữ khác, vừa nhìn thấy là hắn đã ngớ người ra.

"Ngốc qua (*), đó là tỷ tỷ của ta, Tiêu Thanh Nhi." Tiêu Nguyệt Nhi liếc Dương Chân một cái có vẻ không vừa lòng.

Dương Chân giật mình, lại cố liếc trộm về phía thiếu nữ áo xanh bên phải thêm một cái, chỉ thấy nàng ta mày cong mũi thẳng, khuôn mặt tươi tắn như hoa, so với Tiêu Nguyệt Nhi có sáu bảy phần giống nhau, nhưng lại có hơn mấy phần trầm tĩnh đoan trang. Thiếu nữ nhìn hắn gật đầu, khẽ cười e thẹn. Dương Chân tức thì mặt mũi nóng bừng, liền cúi đầu tránh ánh mắt của nàng ta.

Tiêu Nguyệt Nhi thấy vậy bật cười hi hi, giống như đã phát hiện được điều gì rất thú vị.

Trong phòng đột nhiên có một tiếng hắng giọng khe khẽ, đó là từ người đứng phía bên trái.

Bá Vân Đình sau khi hướng tới sư tôn phục mệnh, liền đứng về phía bên trái, cùng chỗ với một thanh niên áo lam. Người này toàn thân trên dưới đều toát ra sát khí lạnh lẽo y như một thanh đao nằm trong vỏ, hiện tại y đang mỉm cười nhìn Dương Chân đầy vẻ chế diễu.

Màng tai Dương Chân nhói lên một cái, rụt rè ngoảnh đầu nhìn về phía thanh niên áo lam, chỉ thấy khuôn mặt y nhỏ và dài rất anh tuấn nhưng ánh mắt lạnh lẽo giống như băng tuyết, hắn đột nhiên cảm thấy khí lạnh như bao trùm cả cơ thể, bất giác khẽ run lên mấy cái.

Hắn không dám nhìn lâu, lập tức chuyển ánh mắt nhìn về phía Bá Vân Đình đang cười ôn hòa.

"Đệ tử út của ông quả thực cũng có chút thú vị nhỉ." Mỹ phụ áo ngọc ngồi bên trên tươi cười nói.

Dương Chân lúc này mới nhìn lên phía trên, Tiêu Vân Vong ngồi đàng hoàng ở chính giữa, đang nhìn hắn khe khẽ mỉm cười.

Trước khi vào phòng, Bá Vân Đình đã giới thiệu sơ qua cho Dương Chân, mỹ phụ đoan trang nhu nhã ngồi bên cạnh chính là sư nương Phượng Lam Tiên Tử, khuôn mặt có mấy phần giống với hai thiếu nữ ở bên dưới, chỉ là mày mắt có chút thần khí lạnh lẽo, vẻ mặt già dặn hơn mà thôi.

Dương Chân liền theo sự chỉ dẫn của sư huynh Bá Vân Đình, hướng về phía Tiêu Vân Vong thực hiện ba quỳ chín lạy, hành đại lễ bái sư, chính thức gia nhập môn phái, lại thi lễ ra mắt với chư vị đồng môn rồi mới lui xuống.

Đại sư huynh Bá Vân Đình, nhị sư huynh Lãnh Phong, tam sư tỷ Tiêu Thanh Nhi, tứ sư tỷ Tiêu Nguyệt Nhi. Dương Chân đứng ở vị trí cuối cùng bên trái, lặng lẽ ghi nhớ từng người, lòng thầm nghĩ, cuối cùng ta cũng trở thành tiên gia đệ tử rồi.

Tiêu Vân Vong ngồi ghế trưởng thượng, ngẩng cao đầu nói: "Chân nhi, Ngọc Tiêu Phong ta là một nhánh, so với Côn Lôn có điểm riêng biệt, vi sư thuộc về Đạo tông, sư nương ngươi lại là đệ tử Pháp tông. Theo đó mà nói ngươi bái làm môn hạ của ta đương nhiên thuộc Đạo tông. Chỉ là vi sư trực tiếp thu nhận ngươi thành nhập thất đệ tử là không hợp với quy cách tuyển lựa từ ngàn năm nay của Côn Lôn phái. Thông thường đệ tử mới vào phải tu hành tại Vạn Thanh Cốc, đợi tới lúc đạt được tu vi có thể đăng đường nhập thất thì mới do chi phái của các tông tuyển chọn. Bởi vậy, danh nghĩa của ngươi rốt cục hiện giờ chỉ là ký danh đệ tử của vi sư, ngươi đã hiểu chưa?"

Dương Chân vừa mới gia nhập, đối với việc trong tiên gia môn phái hoàn toàn chẳng biết gì hết, liền nhìn Tiêu Vân Vong rồi lại nhìn Phượng Lam sau đó cứ mơ hồ gật gật đầu. Trong lòng hắn có thể vào tiên sơn tu hành đã là việc mơ ước bấy lâu, chỉ cần biết như vậy là đủ.

Phượng Lam lúc này chợt cất giọng giải thích: "Tư chất và căn cốt của ngươi đều thuộc loại hiếm có, phải nỗ lực tu hành để có thể mau chóng đăng nhập tông thất, đợi tới lúc vào tổ sư từ đường trên Thái Hạo Phong bái tế, ghi sổ nhập tịch thì mới chân chính trở thành đệ tử Côn Lôn, tránh cho sư phụ ngươi bị người ta nói này nói nọ."

Tiêu Nguyệt Nhi chợt cười hi hi nói: "Cha, e rằng phen này người ắt bị Nhất Nguyên Sư Tổ gia gia quở trách rồi."

Phương Lam nhìn con gái đầy vẻ yêu mến, khẽ nạt: "Không phân biệt lớn nhỏ." Rồi lại liếc phu quân một cái thở dài nói: "Ông đó nhé, lại gây phiền phức cho chưởng môn sư bá, chi phái Ngọc Tiêu Phong chúng ta là một chi loạn xạ, đạo pháp hai tông đều có cả, thậm chí tỷ muội Thanh Nhi đều đã dự định trở thành đệ tử Thánh tông, ài..."

Tiêu Vân Vong thản nhiên mỉm cười, không ngừng lắc đầu.

Tiêu Nguyệt Nhi đột nhiên cười phá lên, nhí nhảnh nói: "Ngọc Tiêu Phong chúng ta kỳ thực giống như Côn Lôn phái thu nhỏ, mọi người nói có phải không?" Nói đoạn nàng ta nhìn quanh một lượt rồi chợt hướng về phía hai vị sư huynh.

Quả nhiên Bá Vân Đình, thậm chí cả Lãnh Phong đều thoáng lộ nét cười, hai người đều đồng thời gắng gượng gật đầu đồng ý.

Đột nhiên Lãnh Phong chững chạc nói: "Nếu quả như Nguyệt Nhi sư muội khai tông lập phái, sư huynh nhất định sẽ ra sức ủng hộ."

Tiêu Nguyệt Nhi che miệng kinh ngạc, hồi lâu sau mới làm ra vẻ như thật đáp: "Vậy Nguyệt Nhi sẽ phong nhị sư huynh người làm thủ tịch đại hộ pháp, hi hi."

Bá Vân Đình cũng cười nói: "Vậy phải phong đại sư huynh làm trưởng lão rồi, ha ha ha."

Hai vị trưởng bối trong nhà lập tức rơi vào tình thế dở khóc dở cười.

Tiêu Thanh Nhi chợt bật cười vui vẻ, rõ ràng đã quá quen với tính nghịch ngợm bát nháo của tiểu muội. Dương Chân đưa mắt nhìn mọi người, rồi cũng theo đó mà cười cười phụ họa.

"Được rồi." Tiêu Vân Vong vỗ hai tay vào nhau, đợi trong phòng yên tĩnh trở lại mới hướng về phía đại đệ tử nói: "Việc rèn luyện nhập môn của Chân nhi, sẽ do Vân Đình chỉ bảo."

Ngừng một lát, ông lại nói tiếp: "Tốt nhất là khổng để nó đi ra ngoài, cũng không để đồng môn ở chi phái khác nhìn thấy Chân nhi."

Bá Vân Đình đang định đáp lời, trong phòng đột nhiên vang lên tiếng rột rột. Tất cả ánh mắt mọi người bất giác đều tập trung cả vào người Dương Chân.

"Ta, ta đói rồi." Dương Chân cúi đầu nói vẻ áy náy. Mặt mũi hắn lập tức đỏ lựng như vải điều, tỏ ra quẫn bách vô cùng.

Bá Vân Đình vỗ tay vào trán một cái, tự trách mình sơ xuất, rồi liên mồm nói xin lỗi.

"Vân Đình, tiểu sư đệ của ngươi xuất thân cùng khổ, vừa mới gia nhập môn phái, còn ham thực dục, chưa thể tích cốc (**), ngươi hãy phụ trách việc ăn ở của hắn vậy." Phượng Lam Tiên Tử ngồi bên trên nói với Bá Vân Đình, mặt hoa đầy vẻ nghiêm trang những vẫn phảng phất có chút hiền từ.

"Dạ, sư nương." Bá Vân Đình cúi người lĩnh mệnh.

Mọi người đã rời khỏi Ngọc Tiêu Lâu, chỉ còn hai phu phụ lưu lại trong phòng, tuy nhiên mỗi người một ý.

Phượng Lam lẳng lặng nhìn quanh phòng, hồi lâu sau mới cất lời: "Vân Vong, ông có thể nói là thành quả đầy nhà rồi, tên đệ tử mới vào quả thực không phải là nhìn lầm người đâu, ngay cả hai tỷ muội Thanh Nhi cũng đều mang danh nghĩa là đệ tử của ông, trong khi thϊếp thân lại không có người kế tục cho pháp tông, thật là náy náy với Nhất Đức sư tôn."

Tiêu Vân Vong ngạc nhiên nhìn vợ, cười nói: "Lam nhi gần đây không ngừng khổ tu nên ít thời gian dạy dỗ, vi phu chỉ là thay nàng chia sẻ công việc mà thôi, huống hồ đệ tử của ta lại chẳng phải cũng là đệ tử của nàng ư?"

Phương Lam nói giọng giận dỗi: "Ông rõ ràng là cười nhạo tôi mà, thϊếp thân đâu phải là thiên tài ngàn năm khó gặp của Côn Lôn phái như ai kia, nếu không năng tu khổ luyện chỉ e tu vi đã bị ông bỏ xa từ lâu."

Tiêu Vân Vong vội vàng nịnh nọt liên hồi mới làm tiêu đi sự giận dỗi của phu nhân.

Phượng Lam thu hồi vẻ nhi nữ thường tình, trầm tư một lát rồi đột ngột nói: "Thanh Nhi và Nguyệt Nhi đều là bẩm sinh đạo cốt, những năm qua chúng ta khổ tâm bồi dưỡng hao phí không ít tâm lực. Nói thật, tu vi hai đứa nó so với đám người đồng trang lứa trên Côn Lôn Sơn đều vượt trội, không chịu thua kém bất kỳ ai... Thϊếp thân muốn biết cái vị ở Vương Mẫu Phong kia rốt cục có gì hay ho chứ? Thϊếp còn muốn lưu một đứa lại để mình dạy dỗ, tương lai sẽ chính thức gia nhập Pháp tông, như vậy mới thuận."

Tiêu Vân Vong chăm chú nhìn ái thê giây lát rồi nói: "Cái gì là "cái vị ở Vương Mẫu Phong"? Cái tên đó thực khiến nàng phản cảm như vậy sao?"

Phượng Lam thần sắc lạnh lùng, nguẩy đầu nói giọng chế giễu: "Đương nhiên "cái vị" mà ai đó vẫn còn tưởng nhớ còn có thể là ai được chứ? Chiếm đoạt trái tim của phu quân ta, lại còn muốn chiếm cả nữ nhi cuả ta luôn..."

"Câm ngay!" Tiêu Vân Vong đột nhiên nổi giận đùng đùng, nhưng thấy ánh mắt của Phượng Lam cũng đang giận dữ nhìn lại, hai người đối mắt hồi lâu, gay gắt không hề khoan nhượng. Ông lại nghĩ tới bao nhiêu năm ân tình, tức thì lòng trở nên mềm nhũn, liền nắm lấy tay Phương Lam hạ giọng nói: "Lam nhi, các con của chúng ta đều đã lớn cả rồi, nàng còn có lòng nghi ngờ đối với ta, như vậy thật là không công bằng... Nàng không những khinh thường cảm tình của chúng ta mà còn khinh thường luôn cả Cơ Hương Tiên Tử..."

"Đừng có nhắc tới tên y trước mặt ta!" Phương Lam vùng tay thoát khỏi bàn tay của Tiêu Vân Vong, đứng dậy phất tay áo bỏ đi, nháy mắt đã ra khỏi căn phòng, bỏ lại sau lưng tiếng rèm châu va vào nhau lanh canh.

Thiên đạo vô tình, nhưng người hữu tình, Tiêu Vân Vong từ năm ấy khi lựa chọn cùng Phượng Lam song tu thành đạo, coi như đã chấp nhận chọn lấy con đường cực kỳ gian nan rồi.

Hai người khi mới kết hợp, tu vi cũng gần như nhau. Như hiện tại, một người dã đạt tới cảnh giới Thái Hư, một người vẫn dừng lại ở thời kỳ Phân Thần Di Hợp... cho dù có nguyện ý đi chăng nữa, ắt sẽ có một ngày sinh ra khoảng cách.

Tới lúc tối hậu, thực có thể bỏ qua, thực có thể bất chấp khoảng cách đó? Thuận theo duyên hay thuận theo tình, con đường hợp cả duyên tình lẽ nào lại khó đi như vậy?

Cho dù là thế ông vẫn chưa từng hối hận về sự lựa chọn năm xưa.

Nghĩ tới hồi đó, ông mang danh kỳ tài hãn thế của Côn Lôn, đã tự mình vứt bỏ bao nhiêu kỳ vòng của sư trưởng, lại chịu đựng bao nhiêu áp lực mới có thể cùng ái thê đi chung một con đường, hiện giờ lại rụt rè vậy ư?

Từ sâu thẳm của đạo tâm, những khí vũ kiên cường năm xưa vẫn tự vấn mãi không thôi.

Ông thu hồi lại ánh mắt hư vô, nở nụ cười khổ, rồi đứng thẳng dậy, thở dài một hơi, dừng chân giây lát rồi cũng theo đó bước lên phía trước.

* * *o0o* * *

Tại chiếc phòng ăn nhỏ nơi gian nhà kế bên phía Tây, Dương Chân đang nhìn đám hoa quả vừa vàng vừa đỏ quý hiếm trên bàn một cách vô cùng kỳ quái, nhìn đến phát ngốc. Sau khi ăn chừng mười quả thì hắn đã không chịu nổi, cảm thấy có chút khó chịu.

"Sao, không quen à?" Bá Vân Đình đặt ấm trà và chung trà lên mặt bàn.

Dương Chân uể oải gật gật đầu.

"Cũng phải, ngươi đang tuổi ăn tuổi lớn, sau này để sư huynh tới Thái Hạo Phong xin cho ngươi một ít đồ ăn từ ngũ cốc. Nơi đó mấy đệ tử chúng ta thỉnh thoảng vẫn thường ăn cơm, còn sư phụ với sư nương thì từ lâu đã đạt tới cảnh giới vạn vật vô cầu rồi, hai ba tháng cũng chẳng cần ăn uống."

"Thật sao?" Dương Chân bán tin bán nghi.

"Chỉ cần tu luyện đến cảnh giới tích cốc, là đã có thể từ trong thiên địa tự bổ sung năng lượng cho bản thân, thường thì một chút hoa quả và trà xanh đã là quá đủ, ngươi cứ cố gắng, sau này cũng có thể đạt tới cảnh giới như vậy." Bá Vân Đình ngồi xuống bên cạnh, vừa cười nói vừa vỗ vỗ lên người Dương Chân.

Uống hết ấm trà nóng thơm phức, nhìn vẻ hòa ái của đại sư huynh, lòng Dương Chân lại dấy lên cảm giác ấm áp vốn đã thất lạc từ lâu, hắn liền gật gật đầu.

"Đằng kia là cái tủ chứa rất nhiều hoàng tinh lê và thủy tinh lê, nếu có đói thì cứ tới đó lấy."

"Đệ thấy rồi, nhiều như vậy ăn không hết chả lẽ cũng không hỏng sao?" Dương Chân theo đó nhìn vào phía trong phòng ăn, nét mặt có vài phần đáng thương.

"Đương nhiên là không, thứ nhất vì đó không phải là vật phàm, thứ hai lại có huyền linh thuật bảo vệ, để đó hai ba năm cũng vẫn hoàn toàn không có vấn đề gì." Bá Vân Đình kiên nhẫn đáp.

"Thật vậy sao." Dương Chân lúc này mới hết hoài nghi, mọi chuyện trên Côn Lôn Sơn đều chẳng hề giống với bên dưới núi, trong đầu hắn ít nhất là đã có ấn tượng như vậy.

"Được rồi, kế tiếp sau khi ta giảng giải cho đệ về môn quy của Côn Lôn phái, rồi mới có thể tu luyện những môn kinh điển nhập môn như đạo tâm cơ bản, bước đầu con đường luyện khí, bồi nguyên trúc cơ, rồi tới mấy bản sao kinh thư tại căn phòng mà đệ ngủ tối qua..."

"Đệ đã xem qua rồi." Dương Chân tức thì nói giọng rất hưng phấn.

"Xem qua rồi?" Bá Vân Đình có mấy phần nghi hoặc, lại nói: "Tâm pháp tu đạo của hai tông Đạo, Pháp thuộc Côn Lôn phái đều bắt nguồn từ chín bộ sách Nguyên Thủy Thiên Chương đó, từ nguyên khí hỗn độn mà nhập đạo, lấy vương đạo sung mãn làm gốc rồi chia thành chín thiên bao gồm Trúc cơ, Thai tức, Tích cốc, Kim đan, Nguyên anh, Phân thần, Thái hư, Thông thiên và Đại thừa. Mỗi thiên lại chia thành ba tầng cảnh giới khác nhau. Sư huynh năm xưa tu luyện thiên chương Trúc cơ tới lúc thành công cũng mất gần năm năm, đệ xem ra thông minh hơn sư huynh nhiều, trong vòng ba năm cũng có thể có thành tựu."

"Ba năm?" Dương chân kinh ngạc thốt.

"Không tin ư?" Bá Vân Đình chau mày hỏi. "Các bậc tiền bối thời thượng cổ của Côn Lôn đã chuyển phức tạp thành đơn giản, lấy hàng trăm thiên khẩu quyết đạo cơ đầy đủ nhập môn rút gọn tinh luyện thành một quyển, bất quá chỉ có gần một vạn chữ thôi."

"Ý đệ không phải vậy." Dương Chân nghe thấy sắc mặt lộ vẻ khó coi, vội vàng xua tay lắc đầu, rồi hỏi tiếp: "Đại sư huynh, chỉ cần đọc nhớ hết là có thể chính thức tu luyện ư?"

Bá Vân Đình cười nói: "Nhớ hết đâu đã xong, một chữ cũng không được thêm, nửa chữ cũng không thể giảm, phải hoàn toàn dung hội thông suốt mới có thể đảm bảo việc tu luyện không đi lạc đường."

Dương Chân tức thì vò đầu ảo não đáp: "Đệ còn cho rằng chỉ cần đọc hết là được, Nguyên Thủy Sơ Chương kia đệ cảm thấy đọc lại một lần là đã nhớ được hoàn toàn."

Bá Vân Đình há hốc mồm, khó khăn lắm mới ngậm lại được, nói: "Đệ đọc thử một đoạn xem có đúng không?"

"Hữu vật hỗn thành, tiên thiên địa sinh. Tịch hề liêu hề, độc lập nhi bất cải, chu hành nhi bất đãi, khả dĩ vi thiên hạ mẫu. Ngô bất tri kì danh, tự chi viết đạo..."

Dương Chân gãi đầu cười hắc hắc, há miệng lại bắt đầu đọc tiếp.

Bá Vân Đình mới nghe đã biết ngay là phần Đạo trong ba phần nhập môn, liền vui vẻ gật đầu.

Lại nghe thấy Dương Chân huyên thuyên bất tuyệt đọc một lèo cả đoạn khẩu quyết đằng sau ra, cả phần Nguyên khí, phần Trúc cơ... trơn tru liền mạch.

Bá Vân Đình kinh ngạc gật đầu liên tiếp, năm đó chỗ kinh văn thâm ảo khó hiểu này đã khiến chàng đau đầu phát điên, tiếp theo sau là nhị sư đệ và hai tiểu sư muội đã khiến chảng phải chịu một phen đả kích lớn lao, thế mà hiện giờ gã tiểu sư đệ lại càng khiến người ta kinh hãi cực kỳ.

Chàng ta cay đắng nghĩ tới nhị sư đệ Lãnh Phong nhập môn chậm hơn chàng tới mười hai năm, tu vi đã tiến triển vượt hơn hẳn chàng. Xem ra chỉ là vấn đề thời gian, sau này e rằng cả cái danh đại sư huynh cũng là có tiếng mà không có miếng mất thôi.

Kế đó lại nghĩ tới sư tôn của chàng so với đồng môn cùng vai ở Côn Lôn Phái chẳng có ai bì kịp, thế mà nhận chàng làm đệ tử lại không có thể vì lão nhân gia người tranh quang với đồng môn, tuy sư phụ luôn nói là chưa từng vì việc này mà giận qua, nhưng nghĩ tới ắt ít nhiều cũng có chút hối hận chứ không sai.

Nếu quả nhị sư đệ, thậm chí hai vị sư muội đều vượt xa chàng, tương lai nhất định có thể ngẩng đầu dạng danh môn phái, mình còn có gì phải ghen tỵ nữa? Sư phụ cùng sư nương không phải là vẫn thường khen mình rộng lượng đó sao?

Nghĩ tới điểm này, lại nhìn thấy Dương Chân đang gật gù đắc ý, nét mặt đầy vẻ ngây thơ hồn nhiên, lòng chàng bất giác cảm thấy rất thư thái, thoải mái.

Trong nhà ăn chỉ còn duy nhất tiếng xướng tụng vang vang, liên miên không dứt.

(*) Ghi chú: Ngốc qua- Trái dưa ngố, là cách gọi thân thiện, nghịch ngợm của Tiêu Nguyệt Nhi đối với Dương Chân. (Lời dịch giả)

(**) Ghi chú: Tích cốc: Phương pháp tuyệt thực tu luyện của tiên gia.