"Lại gì nữa?" Dương Chân đưa mắt nhìn qua.
"Không có gì, ngươi thử xem." Thanh Điểu do dự một chút rồi lại quay ra xúi Dương Chân.
Lúc này Dương Chân lại rụt tay lại, đoán rằng cái đầm nước rộng mấy chục trượng này ắt phải có điều gì đó cổ quái nên nào dám tùy tiện mạo hiểm. Chỉ thấy Thanh Điểu nói giọng dửng dưng: "Bảo ngươi thử thì thử, nếu không bản điểu dẫn ngươi tới đây làm gì?"
"Con chim chết dịch nhà ngươi, nói rõ ràng xem ngươi vì sao lại cần ta giúp ngươi, ta phát hồ đồ lên rồi." Dương Chân bực mình nói.
"Thần thụ này có phải vật phàm đâu? Nếu bản thân nó không chấp thuận thì ai cũng đừng mong hái được, thậm chí ngay cả nhìn cũng không thấy luôn." Thanh Điểu nói giọng căm tức xen lẫn buồn bực.
"Huyền bí vậy sao? Ngươi có thể nhìn thấy Khoái Lạc Quả nhưng hái không được?" Dương Chân suy đoán có vẻ rất chắc chắn.
"Bản điểu... bản điểu hai ngàn năm trước đã ăn một quả, từ đó về sau thì cái cây chết toi này cũng không cho ta hái nữa, quác...." Thanh Điểu rít lên đập cánh phành phạch, bộ dạng càng thêm ấm ức.
"Hắc hắc..." Dương Chân cười đến ngồi phệt xuống bên hồ nước, con chim chết dịch này vậy mà cũng có lúc thê thảm như vậy.
"Vậy thì cũng đâu có gì mất mặt, quả cây Bất tử thụ này ngoại trừ thánh nữ đương đại, không có ai có thể tùy tiện hái. Người ngoài cũng chỉ có nước dựa vào cơ duyên thì mới có cơ hội lấy được mà thôi." Thanh Điểu gắng giải thích.
"Bởi vậy, ngươi mới dẫn ta tới đây?" Dương Chân không đợi Thanh Điểu đáp lời, lại nói tiếp: "Nhưng mà, ngươi sao biết được thần thụ lại chấp nhận ta?"
"Bằng trực giác, trực giác của bản điểu." Thanh Điểu nghiêm trang nói.
"Trực giác?" Dương Chân trợn tròn mắt.
"Bản điểu đã đi theo chi phái của Tây Vương Mẫu mấy vạn năm, kiến thức vô số, một đứa nhóc con như ngươi làm sao có thể hiểu được?" Thanh Điểu khinh khỉnh nói rồi hất hất mào chim phượng trên đầu bé bé một cái.
"Hắc, ngươi cũng sống lâu quá rồi, thật đã từng thấy thần nhân thời thượng cổ Tây Vương Mẫu?" Dương Chân từ trong quyển Huyền Tông Nguyên trong đám tàng thư kinh điển của Ngọc Tiêu Phong cũng từng thấy có giới thiệu chút ít về chi phái Vương Mẫu Phong.
"Quác..." Thanh Điểu nghe nói liền ngẩn người ra rồi đảo đảo đầu nói: "Hình như cũng có chút ấn tượng, sao nhớ không ra nhỉ... bản điểu xem ra cũng già quá rồi, những chuyện quá xa đều đã quên sạch sành sanh."
"Đừng nói vớ vẩn nữa, ta thấy chi bằng thừa lúc còn chưa bị người ta phát hiện, mau mau đưa ta trở về, ta không muốn bị cấm chế mười tám năm, tệ hơn không chừng còn bị phế bỏ tu vi đuổi khỏi sơn môn, như vậy mới gọi là thực sự oan uổng đó." Dương Chân lúc này đã chẳng còn tin tưởng vào Thanh Điểu, lại càng không tin tưởng vào trực giác của một con quái điểu chút nào. Đan điền càng lúc càng phát sinh điểm dị thường khiến hắn cảm thấy bất an vô cùng, chỉ mong nhanh chóng rời khỏi nơi bất trắc này mà thôi. Trong cấm lệnh của Côn Lôn phái đặc biệt có một điều về Vương Mẫu, hắn có thể nhớ rất rõ ràng, tới nơi này thì về sau chỉ có hối hận không kịp.
"Thì ngươi hãy thử một lần, bản điểu lấy nhân cách ra đảm bảo sẽ chẳng sao đâu!" Thanh Điểu ưỡn ngực nói giọng dụ dỗ.
"Ngươi có nhân cách?" Dương Chân trợn tròn mắt. "Bản điều... bản điểu..." Thanh Điểu lắp bắp không sao nói rõ ràng ra được, cảm thấy bực tức tới nghẹt thở.
"Nếu đắc thủ, phần ta sẽ lấy bảy phần tinh hoa?"
"Quác, cứ theo ý ngươi đi..."
Ý nghĩ của Dương Chân thoáng xoay chuyển, đằng nào đến thì cũng đến rồi, chẳng qua chỉ định thử Thanh Điểu một cái nên mới thuận miệng đưa ra điều kiện, không ngờ nó lại đáp ứng ngay, còn không ngừng gật đầu như gà mổ thóc, cứ giống như sợ hắn sẽ đổi ý vậy. Thanh Điểu chăm chú nhìn cánh tay đang đưa ra của Dương Chân, thân hình cũng từ từ rướn về phía lòng hồ, vào khoảnh khắc sắp chạm vào mặt nước thì nó cũng nhắm luôn cả cặp mắt lại. Một làn khí huyền ảo rực rỡ bảy màu phát ra, cảnh tượng trước mắt Dương Chân vụt thay đổi. Trong một khoảng vuông vắn chu vi chừng nửa dặm làn nước chợt trong suốt tới tận đáy, từ đó nổi lên những bóng khí màu vàng, xanh, tím rồi không ngừng vỡ tan ra, những làn khí vấn vít bay lên cao.
Từ giữa hồ chợt nổi lên một cây lá như lá sen, thân nổi vồng như Bàn Long kì dị cao tới cả trượng, trên đỉnh có ba cái đài sen, từ đó sinh ra ba trái quả to bằng nắm tay trong suốt trơn nhẵn màu hồng tía. Điểm đặc biệt chính là ở khắp thân cây lấp lánh vô số đốm sáng tao ra ánh vàng ánh tím không ngừng bao quanh lấy Bất tử thụ. Đồng thời ngửi thấy có một mùi thơm khôn tả, sực nức cả không gian, thấu vào tận phế phủ.
"Oa, bản điểu quả nhiên nhìn không lầm, khó trách Nhất Kỳ lão đầu kia lại coi trọng ngươi như vậy. Ngươi chính là người có Thiên Linh, thần thụ sẽ không bài xích." Thanh Điểu hoan hỷ như điên, bay vọt tới phía ngoài của Dao trì. Thế mà Dương Chân lại chẳng có lòng dạ nào mà chia vui với nó, đan điền của hắn lúc này đang sôi ùng ục như một cái hỏa lò, tưởng như muốn nổ bung ra, chân lực toàn thân không có cách nào vận chuyển được khiến hắn bất giác khụy xuống bên bờ linh trì. Mồ hôi trên trán không ngừng lăn xuống mặt rồi nhỏ tong tong.
"Xú tiểu tử, ngươi sao vậy?" Thanh Điểu rốt cục cũng phát hiện ra điểm dị thường.
"Ta..." Dương Chân ngẩng đầu, khuôn mặt đỏ lựng như máu, trước mắt trợt thấy tối sầm. "Uỳnh" một tiếng, cả người đã rơi vào linh trì chìm nghỉm vào trong làn nước sóng sánh.
Thanh Điểu lao vọt tới như anh chớp nhưng dường như bị va phải một bức tường ánh sáng vô hình bật ngược trở lại, tới lúc quay lại thì nó mới phát hiện Thiên Thủy Dao Trì đã hồi phục trở lại y như trước, nơi này chẳng còn cảm thấy sự tồn tại của Dương Chân nữa.
"Thanh Điểu, ngươi lại gây họa rồi." Một giọng nữ nhân mềm mại uyển chuyển như nước vọng tới.
"Oa... Tiểu Hương Hương, bản... bản điểu..." Thanh Điểu đang bay nhanh trên không tức thì chao đảo, mỏ rít lên the thé, nói không ra được từ nào rõ ràng.
Một nữ nhân mặc áo lông thanh lệ vô cùng đột nhiên xuất hiện bên ngoài Dao trì. "Cái thứ già không nên thân ngươi, kế này không xong lại kiếm kế khác, thần thụ thật dễ dàng linh ứng vậy ư?" Nữ tử đó nhẹ giọng trách. Thanh Điểu ngoan ngoãn đậu xuống lòng bàn tay của nàng ta, cúi đầu ủ rũ không dám hé mỏ.
"Ài dà, năm trăm năm trước nguyên khí của ngươi bị đại thương, thần thức điên đảo, cho tới bây giờ bất quá mới chỉ khôi phục được ba phần... đâu biết Bất tử thụ vốn là Thượng giới thần phẩm không phải là thứ mà chúng ta có thể thao túng, khai hoa kết quả cũng không là việc con người có thể định liệu. Nô gia vốn dự định sau khi quả rụng thì đem hai quả tới Đan Dương Phong luyện chế một lò Thần Phẩm Thánh Nguyên Đan rồi cho ngươi một viên. Ai ngờ ngươi lại lỗ mãng như thế, tùy tiện dẫn tới một gã thiếu niên, để xem ngươi làm sao thu xếp việc này?" Cơ Hương vừa nói vừa bước tới, chỉ thấy nàng áo dài tha thướt khẽ động, nhoáng một cái đã hiện ra nơi Dao trì, một người một điểu đứng bên bờ hồ.
"Tiểu tử đó quả thực đã được thần thụ tiếp nhận rồi." Thanh Điểu ngẩng đầu nhỏ giọng bào chữa.
Cơ Hương không lý gì tới nó, chỉ ngưng thần chăm chú nhìn về phía trước. Lúc này trong lòng Dao trì nổi lên những bóng khí lớn bằng miệng bát rồi vỡ tan ra làm nước trong hồ bắn tung lên không, linh quang rực rỡ lan tỏa, cả Bất tử thụ được bao bọc bởi một quầng ánh sáng màu xanh, linh căn ở dưới nước tỏa ra những vầng ánh sáng rực rỡ một cách kỳ dị, nhìn lóa cả mắt.
Sau một hồi lắng đọng, lòng hồ lại phát sinh dị biến. Một làn sương vàng óng ánh dật dờ theo lớp sóng, có mầm cây nhỏ mọc lên từ giữa lòng hồ rồi nhanh chóng đâm chồi nảy lộc, nháy mắt đã bành trướng bằng kích thước của Bất tử thụ, có điều là toàn thân nổi sắc vàng, lá hình trái tim cũng màu vàng phát ra mùi thơm khác biệt hẳn với mùi thơm của Bất tử thụ. Một cột linh quang từ trời chiếu xuống, giữa lòng Dao trì, hai thần thụ cùng tỏa sáng chiếu rọi lẫn nhau vô cùng đẹp mắt.
"Trời ơi... đây là... Thất Bảo Diệu Thụ, nó đã trở về rồi." Cơ Hương tự la lên thất thanh, nét mặt tỏ ra vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ.
"Là cái cây mà Thiên Phật Tự đã trộm đi ư?" Thanh Điểu hiển nhiên cũng rất có kiến thức.
"Chính thế, hồi đó là hạo kiếp của Huyền Tông, chi phái Tây Vương Mẫu không đành phân tranh tạo ra sát nghiệt nên mới bỏ không truy hồi Thất Bảo Diệu Thụ. Ba ngàn năm rồi, nó lại trở về nhà... Giả sử các vị Vương Mẫu trước đây có biết, nhất định sẽ cảm thấy rất an ủi." Cơ Hương thả Thanh Điểu ra, hai ôm lấy ngực thành kính hướng lên trời cầu nguyện.
Một người một điểu đứng ngẩn ra cả nửa ngày, Thanh Điểu đậu trên đầu vai của Cơ Hương đột nhiên la lên: "Vậy tiểu tử chết dịch đó đi đâu rồi?" Cơ Hương khẽ cúi đầu nhìn xuống lòng sâu của Dao Trì hồi lâu, chợt bật cười nói: "Hắn không sao, có thể vào trong Thiên thủy dao trì đối với hắn cũng là một một trường tạo hóa... xem ra ngươi rất lo lắng cho gã thiếu niên này, chẳng phải ngươi vốn không chịu qua lại với người ta hay sao?" Thanh Điểu đảo đảo cái đầu nhỏ nói: "Bản điểu khó mà hợp với hắn được, có điều không thể thấy chết mà không cứu. Quác!"
Cơ Hương nghe thấy vậy chỉ cười nhẹ, hai tay kết thành ấn quyết trước ngực, chỉ pháp uyển chuyển biến ảo vô cùng; Đồng thời miệng nàng mấp máy niệm động chân ngôn, một vầng ánh sáng đỏ rực rỡ bao trùm toàn thân trên dưới, tưởng như đã hóa thành một một khối lửa lớn.
Đột nhiên thủ ấn của nàng kết lại rồi đẩy ra phía trước, một luồng ánh sáng chói lóa phóng thẳng về phía Thất Bảo Diệu Thụ vừa mới trưởng thành, lập tức thần thụ nổ ra một vầng linh quang bảy màu bao trùm toàn thân.
"Không đúng, linh thần của Thất Bảo Diệu Thụ tựa hồ như có tổn thương, không sao giao cảm được, rốt cục là vì cớ gì?" Cơ Hương thi triển pháp thuật hồi lâu rồi thu hồi pháp quang, thần thụ cũng phục hồi lại nguyên trạng. "Gã thiếu niên này lai lịch ra sao?"
Thanh Điểu ngoẹo đầu hồi tưởng một lúc rồi nói: "Chỉ biết hắn là đệ tử của Ngọc Tiêu Phong, quác, đối với Nhất Kỳ tiểu tử ở Vạn Thú Cốc cũng có chút quan hệ." "Nhất Kỳ?" Cơ Hương nhìn vào lòng Dao trì chú tâm quan sát một lát rồi kinh ngạc thốt: "Càn Khôn Ấn... tên nhóc con này được ông ta chọn trúng rồi ư?"
Nằm trong Thiên thủy dao trì, Dương Chân như đang trải qua quá trình lột xác, da thịt toàn thân cùng kinh mạch được một nguồn sức mạnh nguyên thủy cực kỳ thuần khiết của thiên địa không ngừng tẩy rửa khiến hắn thực sự thoát thai hoán cốt.
Năm xưa lúc ở Tiểu Đông Sơn dưới Hà Dương Trấn, khi hắn bị Huyết Yêu Đa Di La độn pháp lao tới hút đi gần hết tinh nguyên bản mạng, nguyên khí cạn sạch, có thể nói là người đã bước một chân xuống địa phủ rồi.
Tinh nguyên bản mạng, vô luận là đối với phàm phu tục tử hay là kẻ sĩ tu chân đều là nguồn gốc của sinh mệnh. Về sau mà nói, thậm chí còn là gốc của Đạo, tinh nguyên bản mạng càng sung mãn mạnh mẽ thì càng có nhiều cơ hội tiếp xúc với nguồn sức mạnh của thế giới tự nhiên, ngộ được cái gốc của Đạo. Kẻ theo hai lối tu hành tà đạo là Yêu Ma sở dĩ không hề ngần ngại tước đoạt nguyên mạng của kẻ tu đạo, của chính đồng đạo yêu ma, thậm chí cướp đoạt cả Kim đan, nguyên nhân chính là vì thế.
Ai ngờ Dương Chân trong lúc sống dở chết dở lại vừa vặn bị chôn xuống đất, ngay gần nơi linh căn của Thất Bảo Diệu Thụ tiềm tàng nên nó đã mượn thân hắn mà nương náu. Nhờ vào sức mạnh kì dị của thần thụ, trong thời gian bảy ngày đã trùng tu lại tiên thiên bản nguyên, tái tạo xác phàm cung cấp sinh cơ vô hạn cho cơ thể. Thành ra Dương Chân có thể hồi phục bản mệnh một cách kỳ tích, tụ thần quay lại dương thế. Không ngờ người mà Phổ Tế đại sư của Thiên Phật Tự nhận định là đã chết lại có thể nghịch chuyển vận mạng mà sống trở lại.
Thất Diệu Bảo Thụ sau khi đã hoàn thành quá trình tái tạo thì nguyên khí bản mệnh lại càng bị thương tổn nặng nề, đồng thời mất luôn đi linh thức, tàng nhập vào huyệt Khí Hải của Dương Chân tiến vào trạng thái "ngủ đông". Hiện tượng kỳ dị khi Dương Chân luyện khí lúc nhập môn đều là là do Thất Bảo Diệu Thụ gây ra. Hiện tại Thất Bảo Diệu Thụ gặp được Bất thử thần thụ cũng cùng một dạng, dưới sự kí©h thí©ɧ của thiên thủy đã khôi phục được một phần linh thức, từ đó tái tạo lại bản thể. Cơ duyên xảo hợp trùng trùng bồi tạo lên Dương Chân, cũng là việc thành toàn cho quá trình Thất Bảo Diệu Thụ trở về mà thôi.
Ở nơi Thiên thủy dao trì, Bất tử thụ cũng đã có cảm ứng với Thất Bảo Diệu Thụ cả vạn năm, do vậy mới có thể đánh thức sinh cơ của Thất Bảo Diệu Thụ khiến nó từ trong giấc ngủ tỉnh dậy, tái tạo lại một cuộc sống mới. Dương Chân trong cơn mơ mơ hồ hồ, dưới sự ảnh hưởng của linh lực vô biên cùng với sức mạnh kỳ diệu của Bất tử thụ, lục thức liền ẩn sâu vào trong cơ thể tựa như lúc còn là một bào thai trong bụng mẹ, cứ thế từ từ nhập định.
Bởi linh căn của Thất Bảo Diệu Thụ đã rời khỏi đan điền tam phủ khí mạch của hắn, nên đạo quan ải cuối cùng nơi Trung Hoàng đại mạch cũng được đả thông, tả hữu thanh long bạch hổ liền lạc, chân nguyên toàn thân tất cả đều trở về tử phủ rồi theo thần niệm vận chuyển, từ Thiên cung tới Địa phủ, thiên địa linh khí dồi dào liên miên bất tuyệt xông vào hội nhập khắp tứ chi toàn thân, thông sướиɠ không có trở ngại.
Trong Thiên thủy dao trì thì dung dịch giống như sóng ấy lại có linh lực thần kỳ tẩy rửa khiến thân thể thăng hoa chưa từng thấy, nguyên khí được mài luyện tới cực kỳ thuần khiết; Lại thêm độc môn tâm pháp kia của hắn lập tức lấy bách khiếu làm nguyên lô, sức dẫn nhập thiên địa nguyên khí so với tâm pháp tầm thường thì vượt rất xa. Bởi trong hồ nước linh khí dồi dào vô cùng, nên trong cơ thể hắn như có hàng trăm hàng ngàn dòng suối nhỏ từ từ hội tụ thành con sông lớn, nguyên lực tăng lên nhanh chóng. Cứ vô tri vô giác như vậy mà cũng đã trải qua hơn một tháng.
Cứ theo tiến độ tu hành trước mắt của Dương Chân, thì vốn ít nhất cũng phải trên dưới hai mươi năm mới có thể đủ hỏa hầu kết đan, không ngờ hiện tại lại vô tình phát sinh quái sự. Một luồng sức mạnh tinh thuần vô cùng cổ quái ở bên ngoài như từ trên trời chợt bổ xuống đầu, nháy mắt đã hòa hợp với ngũ hành tinh khí, ngũ tạng lục phủ, tứ chi toàn thân của Dương Chân, trong khoảnh khắc hóa thành một sức mạnh hỗn độn cứ không ngừng tăng cường và luân chuyển theo chu thiên. Sau cùng nguyên lô tại bách khiếu đột nhiên lại sinh ra chân nguyên tử khí. Tử khí theo chân nguyên đi lưu chuyển khắp vòng chu thiên, cuối cùng hội tụ tại Trung Hoàng rồi xông lên Thượng Tiêu đến tận Thiên Môn của Tử Phủ, tụ khí thành hình như rồng bay hổ cuộn ầm ầm phá nhập vào trong Thiên Môn. Lúc này Dương Thần chủ thể của Dương Chân mơ mơ hồ hồ, trong tử phủ như ẩn chưa thiên cơ không ngừng tích tụ nguyên lực, Tử khí từ từ bốc lên dày đặc. Đồng thời Tử phủ lấy nguyên linh làm hạt nhân không ngừng bành trướng, có rút. Đột nhiên một đốm sáng rực rỡ vô cùng phát ra ở nơi Tâm hải, một đốm rồi hai đốm...
Tử phủ chợt phát ra một tiếng nổ như sấm sét, hàng triệu đạo kim quang bắn vọt lên, chiếu rọi khắp nơi, hào quang xuyên phá vô tận, thậm chí xuyên qua cả nhục thân của Dương Chân khiến hắn như bị thủng lỗ chỗ, bộc phát tinh mang vạn trượng. Cả trong ngoài Dao Trì đều bị nhuộm thành màu vàng rực rỡ.
Luồng sáng vàng phản chiếu qua lại trong Tử phủ chín chín tám mươi mốt lần rồi hóa thành một khối ngọc dịch vàng óng, thấp thoáng xoay chuyển khí tím, từ Thiên môn chạy xuống Trung Hoàng rồi lại như gặp hạn hóa mưa từ từ tản ra bách mạch chu thiên một cách rất cổ quái. Sau khi chạy hết bốn mươi chín vòng đại chu thiên, bách mạch khiếu huyệt toàn thân như được Đan Lộ tẩy rửa thành mới tinh, chịu sự điều khiển khó hiểu của thiên cơ, Đan Lộ lại quay trở lại Trung Hoàng rồi chạy ngược lên Thiên môn.
Tại trung tâm của Tử phủ, ánh vàng đã thu lại, tử khí tức thì tiêu tán, chỉ còn một viên đan hoàn nhỏ và óng ánh như bạch ngọc phát ra ánh sáng rực rỡ vấn vít quanh Hạch tâm tử phủ rồi không ngừng xoay chuyển. Một luồng sức mạnh không rõ nguồn gốc vẫn xông ra liên miên bất tuyệt, kế đó viên đan hoàn đột nhiên bốc lửa cháy phừng phừng, từ trắng hóa ra đỏ, từ đỏ hóa thành vàng thổ rồi lại từ vàng thổ biến thành màu hoàng kim... cứ luân chuyến mấy vòng như vậy, sau cùng biến thành một viên kim đan chiếu ra ánh vàng rực rỡ. Như vậy là đã chính thức hoàn tất cảnh giới Hoàn Đan để tiến vào giữa thời kỳ Kim Đan.
Đột nhiên Tử phủ của Dương Chân nhảy lên một cái, luồng sức mạnh vô cùng vô tận kia chợt kết tinh co rút lại rồi biến mất vào sâu trong Tâm Hải của hắn, viên Kim Đan cuối cùng đã bắt đầu ổn định.
Cùng lúc đó, bên ngoài Dao trì một nữ nhân mặc áo nghê thường cũng thu công đứng dậy, trên thân Bất tử thụ bên trong Dao trì chỉ còn lại hai Bất tử quả mà thôi. Thất Bảo Diệu Thụ ở bên cạnh kim quang càng thêm chói lọi, cành lá cũng như đang reo cười. Dương Chân hiện tại đã hoàn toàn hòa nhập vào thiên địa thành một thể, linh thai trong sáng như gương, tuệ tâm rộng mở, chỉ cảm thấy tràn trề linh cơ. Bên trong bên ngoài thân thể đều cảm thấy thoải mái thơm tho vô cùng. Chân nguyên tinh thuần lưu chuyển trong bách mạch ào ạt, hít thở một cái đã cảm thấy như thu được cả thế giới vào trong lòng bàn tay, bồng bềnh như thần tiên. Thu hồi lục thức trở lại, hắn tự mình rời khỏi Thiên thủy dao trì, nhẹ nhàng như một chiếc lông vũ phiêu hốt nổi lên trên mặt nước, thoát hẳn khỏi làn nước như cởi bỏ một cái áo ngoài, linh tính thuần khiết của hắn tựa hồ có thể tự mình thoát ra khỏi thân thể mà không lưu lại vết tích nào.
Xa xa bên hồ nước, lọt vào mắt hắn là bóng hình một nữ nhân xinh đẹp vô cùng. Nữ nhân đó đang nghiêng người ve vuốt một khối anh sáng màu xanh, tóc nàng tuôn chảy như ngọn thác xanh trải dài xuống phía sau, dịu dàng như nước chảy mây trôi, bóng mượt tuyệt vời, hòa với bộ áo lông đỏ rực có thể nói là chưa thấy người đã thấy phong thái khuynh quốc khuynh thành.
Dương Chân nhẹ nhàng hạ xuống bên bờ Dao trì, cách nữ nhân đó khoảng mấy trượng, tưởng như e sợ làm kinh động tới giai nhân.
Đột nhiên nữ nhân đó như cảm giác được, uyển chuyển xoay người lại. Một khuôn mặt tươi cười đẹp đẽ khiến người ta nghẹt thở hiển hiện trước mắt Dương Chân, da thịt trong trẻo như bạch ngọc, ánh mắt sáng như làn nước, mày cong như ánh trăng, mi dài như mắt phượng, cái mũi thanh tú cùng bờ môi mọng đỏ tưởng như luôn mang một nụ cười vĩnh hằng. Nàng ta cứ đứng như vậy, tay áo buông lơi, xiêm y dài quét đất, tựa như đứng giữa một ráng mây mỏng rực rỡ, lại giống như Nghê thường tiên tử từ thiên cung hạ xuống phàm trần. Trong đầu Dương Chân đột nhiên trống rỗng, nếu quả như lúc này hắn có thể nói được thì nhất định hắn sẽ la lớn lên: Tiên nữ, ta thấy được tiên nữ rồi!
Tâm tình hắn hiện tại cũng y như lần đầu tiên gặp Tiêu Nguyệt Nhi tại Hà Dương Trấn năm xưa vậy.
"Ngươi tên là Dương Chân?" Một giọng nói trong trẻo như suối ngọt, dịu dàng như nước chảy kèm theo một mùi thơm đặc trưng của nữ nhân vấn vít trong linh cảnh mênh mang kéo Dương Chân trở về thực tại.
"Cô nương là ai?" Dương Chân vừa mới mở miệng thì đã tự thấy mình ngốc nghếch, trong lòng bất giác càng thêm rụt rè, mình như vậy không phải là quá bộp chộp hay sao?
"Nô gia tục danh Cơ Hương." Cơ Hương bật cười, tiếng cười như con gió mát thổi qua đại mạc nóng bức. Nàng ta cũng không ngờ lại xưng hô thành như vậy, nhưng trong lòng thầm khen thật là một gã thiếu niên rất khả ái.
"Cơ, Cơ tiên tử, Thanh Điểu nó đâu rồi?" Dương Chân vừa thấy nụ cười ấy tức thì thần tình trở thành vui vẻ, chỉ cảm tháy cái tên này có chút quen tai nhưng nhất thời lại không nhớ ra đã từng nghe ở đâu. Hơn nữa hắn đang lo lắng vì bản thân mình đã đi vào cấm địa, không biết sẽ bị trừng phạt ra sao nữa.
"Này." Cơ Hương cất bước đi tới bên Dao Trì, khối ánh sáng màu xanh vẫn đang xoay chuyển không ngừng giữa các ngón tay.
"Thanh Điểu nó sao rồi?" Dương Chân co người đứng sang bên cạnh.
"Ài... giặc nhà khó phòng." Giọng nói của Cơ Hương vẫn như trước, không hề nghe thấy chút bực dọc nào, "Con chim già đó đã có được tinh hoa phần thịt của Bất tử quả, còn ngươi có được hạt của Bất tử tinh nguyên, phân chia như vậy là trọn vẹn một quả Bất tử thánh quả, nó hiện giờ đang dưỡng thần quy nguyên, không ngại gì."
Dương Chân vốn đang cảm thấy rất lo lắng, thấy đối phương chẳng hề có ý phòng bị liền gãi đầu không biết phải làm thế nào cho phải.
"Nói, ngươi làm sao bồi thường Bất tử quả cho nô gia?" Cơ Hương xoay đầu, vẻ mặt như cáu như giận.
"Ta chỉ nhớ là đã lao đầu xuống hồ, chưa từng nhớ thật có ăn bất tử quả hay không?" Dương Chân thầm nói trong lòng, nhưng tính cách của hắn vốn rất quật cường, liền cứng cỏi trấn định nhìn lại nàng ta.
"Sư phụ ngươi không nói cho ngươi rằng Vương Mẫu Phong không thể xông vào hay sao?" Cơ Hương mỉm cười dịu giọng hỏi.
"Cái này..." Dương Chân lập tức lúng túng.
"Được rồi, nô gia hỏi ngươi, ngươi có biết tới Bồ Đề Thụ trên Vân Đỉnh Sơn?" Cơ Hương nói đoạn vén tà áo ngồi xuống bên bờ Dao Trì lộ ra bàn chân trắng như bạch ngọc, nhẹ nhàng vung vẩy xuống hồ nước, xinh đẹp vô cùng.
"Biết... có điều..."
"Nó đang ở đây này"
Dương Chân phát giác đứng mãi cũng không phải lắm liền theo đó ngồi xuống, hai người cách nhau khoảng ba trượng. Hắn nghe thấy lời của Cơ Hương thì giật mình đưa mắt nhìn lên, lúc đó mới phát hiện trong Dao trì đã có thêm một gốc kỳ thụ.
"Nó là do ngươi đem tới, ngươi có biết không?"
"Ta?" Dương Chân đưa tay chỉ vào mũi mình vẻ mặt đầy nghi hoặc.
Cơ Hương khẽ chau mày, hỏi lại: "Xem ra ngươi cũng có kỳ ngộ đấy, gần đây ngươi có qua lại với người của Thiên Phật Tự chăng?"
Dương Chân ngẫm nghĩ rồi thành thực đáp: "Mấy năm nay ta đều ở tại Côn Lôn Tiên Phủ, nhưng hòa thượng thì năm xưa dưới núi có gặp qua hai vị."
Cơ Hương đột nhiên cảm thấy rất hứng thú, liền bắt Dương Chân kể rõ ngọn ngành chuyện ngày trước, thi thoảng lại hỏi một vài chỗ, sau khi nghe xong thì trầm tư hồi lâu.
Dương Chân thấy nàng ta thân thiện hòa ái, luôn luôn mỉm cười không khỏi khiến người ta tươi mát như gặp gió xuân, cảm giác lo lắng trong lòng từ từ tan biến, thi thoảng lại lén liếc nàng ta một cái, chỉ cảm thấy nhìn mãi không biết chán. Trong lòng thầm tán thưởng, trên đời này lại có vẻ đẹp tuyệt vời như vậy, nếu không thấy tận mắt thì không sao tin được.
"Tất cả đều đã có định sẵn từ trong u minh." Cơ Hương nhàn nhã vuốt làn tóc bên tai, thờ dài thốt. "Bồ Đề Thụ, không, phải gọi là Thất Bảo Diệu Thụ năm xưa đã cứu ngươi một mạng, ngươi cũng lại giúp nó tái sinh hồi phục."
Dương Chân sững người, nhớ lại toàn bộ những điểm dị thường phát sinh trong cơ thể mình, tức thì đột nhiên thông suốt bừng tỉnh. Những việc kỳ quái ngày xưa ở dưới núi cùng với dị trạng phát sinh sau khi lên Côn Lôn tất cả có nguyên nhân của nó.
"Chính thế, Thất Bảo Diệu Thụ bị mất linh căn, linh thần bị tổn thương. Linh căn bị yêu nhân không rõ lai lịch kia màng đi nên có lẽ đang nằm trong Tịnh Thủy Trì của Bồ Đề Viện, nay Bản Tôn mới thỉnh cầu ngươi giúp đỡ mang nó về, có được không?" Cơ Hương đứng dậy trịnh trọng hỏi.
Hai chữ Bản Tôn lọt vào đầu của Dương Chân, tức thì giống như một tiếng sét ngang trời. Thì ra nàng ta chính là Thánh Nữ đương đại, đồng thời cũng là Tôn chủ của Côn Lôn Thánh Tông. Mình hiện đang ngồi nói chuyện với một người thuộc bối phận sư tổ, sao có thể tùy tiện được. Nghĩ tới đó liền giật mình đứng dậy, không dám coi thường.
"Xin... Cơ tiền bối đừng nói như vậy." Dương Chân cố gắng trấn tĩnh tinh thần cúi mặt đáp.
"Cùng là người luyện khí tu đạo, tuổi tác, vai vế, thân phận có gì quan trong lắm đâu?" Giọng nói của Cơ Hương đột nhiên trở lên lạnh lùng, tựa hồ như mất hết cả hứng thú.
"Cơ Tiên Tử..." Dương Chân thấy không khí đang vui vẻ thì bị một lời vô tình của mình phá hỏng mất, không ngưng thầm trách trong lòng.
Cơ Hương cũng chẳng thèm để ý, liền cất bước ra ngoài, chợt vung tay phóng ra một đạo kiếm quang trắng xóa lao thẳng vào trong mây mờ, nhanh chóng biến mất tăm tích.
Dương Chân thấy vậy kinh hãi, lẽ nào bà ta truyền tin tới Côn Lôn Chưởng Luật Đường xử lý mình hay sao?
Tinh thần hoảng hốt, vội vàng chạy tới mong cố gắng giải thích.
Cơ Hương chợt dừng chân xoay người lại, nhìn Dương Chân đang hoảng hốt chạy theo vẻ mặt có chút vui vẻ cười nói: "Sợ gì chứ, bất quá là truyền một đạo khẩu tín tới Ngọc Tiêu Phong, ngươi đã ở tại Vương Mẫu Phong gần ba tháng rồi."
"Ba tháng?" Dương Chân tức thì trợn mắt há mồm, trong ấn tượng của hắn thì nhiều lắm cũng chỉ là ngủ một giấc mà thôi, "Ta bặt tin đã lâu như vậy, sư huynh bọn họ nhất định là lo lắng lắm."
Cơ Hương tựa hồ rất vui vẻ, thấy hắn ta thần tình nóng nảy liền nhẹ nhàng nói: "Thanh Điểu đã sớm thay ngươi đưa tin qua rồi, tiểu tử ngốc."
Dương Chân cũng chẳng biết phải làm sao, đành làm mặt ngốc cười ha ha mấy tiếng.
"Thay bản tôn tới Thiên Phật Tự một chuyến, thế nào?" Ánh mắt tuyệt mỹ của Cơ Hương chăm chú nhìn Dương Chân.
"Đi tìm Phổ Tế Hòa Thượng để giải đáp chuyện năm xưa?" Dương Chân giật mình, nhanh chóng tỉnh ngộ.
"Cũng không hoàn toàn như vậy, nếu là có cơ duyên thu hồi được linh căn mà Thất Bảo Diệu Thụ bị mất thì càng tốt." Cơ Hương nhẹ cất bước, xoay mặt về phía khóm hoa rồi đi tiếp về hướng đó.
"Cơ..." Dương Chân cảm thấy khó hiểu, bà ta tự đi chẳng phải còn hơn mình gấp trăm lần hay sao? Vừa mới mới há miệng thì chợt nhớ chuyện lúc nãy, hắn bắt đầu do dự sợ nàng ta không được cao hứng.
"Nói năng không cần phải ngại, gọi một tiếng tỷ tỷ là được." Cơ Hương nhìn hắn bình thản nói, ánh mắt đưa về phía trước thoáng có chút cười mong manh thú vị.
"Cơ tỷ tỷ..." Dương Chân nói mà nổi da gà, theo đó tiến lên phía trước.
"Nô gia không thể ra mặt, ngươi hiểu chứ?" Cơ Hương tâm sáng như gương hiểu ngay tâm tư của hắn, tiếp tục giải thích: "Thất Bảo Diệu Thụ tuy là vật chí bảo của chi phái Vương Mẫu Phong, nhưng nếu như bây giờ khuấy lên cuộc tương tranh giữa hai tông Phật Đạo thì tuyệt không phải là ý nguyện của tỷ tỷ."
Cơ Hương đi sóng đôi bên cạnh Dương Chân, kể cho hắn nghe nguồn gốc của chi phái Vương Mẫu Phong cùng một vài điều cơ mật không truyền ra ngoài.
Truyền thuyết từ thời cổ đại đột nhiên như được vén lên tấm màn vẫn che phủ bấy lâu.
Thời thái cổ hỗn độn mù mịt, bách tộc Nhân, Yêu, Tinh, Quái cùng chung sống nơi Cửu Châu đại địa, bình an vô sự.
Khi ấy thì phong vũ lôi điện, hạn hán lũ lụt, thiên tai dịch họa, sinh lão bệnh tử cùng với rất nhiều khổ nạn tự nhiên khác từ lâu đã gây đau khổ cho sinh linh trên đại địa, kẻ sĩ kẻ hùng của bách tộc không khỏi dốc hết tâm sức dưới sự chỉ dẫn của Thần minh khai thiên thời thái cổ, mỗi tộc tìm lấy đường tu hành luyện khí riêng, từ đó sinh ra hàng trăm các pháp môn tu hành, tiêu diêu trong tam giới hỗn độn.
Nhanh chóng sau đó, nhờ những kẻ sĩ có đạo hạnh thần thông năng lực phi thường dẫn lối, Cửu châu đại địa bắt đầu trở nên phồn thịnh, tạo ra ngàn vạn bộ tộc, các tộc sinh linh cũng sinh sôi vô số, đại địa một khối vui vẻ phồn vinh.
Thế nhưng các tộc thời cổ tu hành theo đường lối và pháp môn khác nhau, khiến cho cách tộc dần dần sinh ra chia rẽ, không ngừng xung đột lẫn nhau. Đặc biệt là Yêu tộc là ngạo mạn và hung dữ nhất, ỷ vào pháp lực thần thông gây loạn hoành hành khiến trời long đất lở, đất đai cằn cỗi, thảm họa lũ lụt khắp nơi, sinh linh bách tộc đều khổ cực. Lúc đó các dị nhân có thần thông pháp lực xuất hiện phân định ra phép tắc của nhân gian, sinh linh của đại đĩa mới có được cơ hội dễ thở một chút.
Tới thời Tam Hoàng, Ngũ Đế định ra luân thường đạo đức, bách tộc sinh linh tại Thần châu lại khởi sắc phát triển thịnh vượng.
Tuy vậy nhưng những mầm mống bất hòa còn ẩn tàng trong các tộc lại tiếp tục gây ra cừu hận liên miên kéo dài mãi không dứt.
Qua ngàn vạn lần xung đột giữa du͙© vọиɠ và tín ngưỡng, cuối cùng đã khiến bách tộc đoạn tuyệt với nhau, khói lửa chiến tranh nổi lên khắp cửu châu thập địa. Sau cùng thì hai đại tộc Nhân và Yêu vượt lên dẫn lĩnh quần hùng tạo thành thế quân bình.
Ba ngàn năm trước, tại Hồng Hoang phía tây, cuộc chiến đã đạt tới đỉnh điểm.
Các tông phái tu chân của Nhân tộc dẫn đầu là Huyền Tông tụ tập nhân sĩ tu chân toàn nhân loại cùng triển khai những trận chiến ác liệt chưa từng có với đám Yêu tộc pháp lực thần thông tại Tây Lục Hạ Châu.
Yêu tộc dựa vào sức mạnh sinh mạng ngoan cường, tới lúc cuối của cuộc quyết chiến dần dần chiếm được thượng phong, mắt thấy Nhân tộc sắp bị diệt vong, chi phái Tây Vương Mẫu trong Huyền Tông đã lấy ra Thần Thụ chưa từng xuất hiện của mình, bằng vào thần uy vô thượng quét sạch cả Tây Lục Hạ Châu, thuật tay tiêu diệt toàn bộ hũng dữ ác độc của Yêu tộc.
Yêu tộc từ đó thảm bại rút lui, Yêu Hoàng của cửu bộ Yêu tộc không cam bại vong, liền tụ tập sức mạnh trong tộc, huy động Thượng Cổ Thủy Thần trợ sức phát động những pháp thuật đã bị cấm chế, một lần nữa đánh bạt Thiên Trụ Thần Sơn, Bất Chu Sơn khiến cả thiên đạo lẫn thần minh đều nổi giận làm tan chảy cả vạn ngọn núi băng tẩy sạch Tây Phương Đại Lục, bách tộc sinh linh bị tiêu diệt quá nửa, thê thảm không sao chịu nổi.
Càng tệ hại hơn là bởi long mạch bị gãy đoạn, Tây Hoang từ đó mưa gió thất thường, khí hậu càng ngày càng khắc nghiệt rốt cục rơi vào thời kỳ hoang hóa vô tận.
Yêu tộc tan dư từ đó cũng lui về sống tại nơi hoang hóa mà nhân loại không thích lai vãng ấy, còn Nhân tộc lùi lại Côn Lôn Sơn chiếm lấy các châu phía đông của Trung Nguyên. Những kẻ tu hành các đạo cũng chia thành Dương Tiêu, Đạo Môn, Phật Môn, Ma Môn đường ai nấy đi, không còn can thiệp vào chuyện của nhân gian nữa.
Sau đó chi phái Vương Mẫu đi theo Côn Lôn Phái dành được vị trí tôn sùng vô thượng trong giới tu chân, từ đó cũng lánh rời tam giới.
Ai ngờ thần chiến vừa xong, Huyền Tông sơn môn lỏng lẻo, chi phái Vương Mẫu bị mất đi Thất Bảo Diệu Thụ, về sau mới biết được là do một chi phái của Phật môn đã chơi trò thừa gió bẻ măng.
Trước đó, chi phái Vương Mẫu đối với bên ngoài chỉ phô trương thần uy của Bất tử thụ, còn lại thì chẳng ai biết được sự tồn tại của Thất Bảo Diệu Thụ, lần này bị mất cũng chỉ đành ngậm bồ hòn làm ngọt mà thôi.
Hiện thời ma đạo đã dần dần có động tĩnh, tàn dư của Yêu tộc cũng bắt đầu thỉnh thoảng xâm phạm, không ngừng gây ra các cuộc chiến lớn nhỏ. Các chi phái của Huyền Tông chỉ có Thiên Phật Tự là chung tay kháng cự, gắng gượng duy trì sự yên bình của thần châu.
Sau khi rời tới Vương Mẫu Phong, Tông chủ của Thánh Tông đương nhiệm đã quyết định bỏ qua ân oán với Thiên Phật Tự. Thất Bảo Diệu Thụ loáng cái cũng biến thành Bồ Đề Thụ mà nương náu trên Vân Đỉnh Sơn, từ đó tới nay cũng đã qua ba ngàn năm.
Bởi vậy hậu thế nghe kể thì nhiều lắm là biết tới Bất tử thụ chứ sao biết nổi cái tên Thất Bảo Diệu Thụ.
Thánh Tông trải qua các đời đều không khỏi lấy việc đón thần thụ trở về là nhiệm vụ chính của mình, nhưng vẫn chưa có ai thành công.
Hiện tại, ước nguyện ấy lại không ngờ do một tên đệ tử Côn Lôn hoàn thành trọn vẹn.