【Chưa bao giờ nhìn qua bọn họ kề vai đi cùng một chỗ, cho nên chưa bao giờ biết hình ảnh kia hài hòa hoàn hảo như vậy. Hoàn hảo đến, khó khăn lắm mới có thể vẽ được bức tranh đẹp như vậy.】
※※※
Sau vài ngày, tôi cũng chưa gặp qua Mộ Nghịch Hắc. Mỗi ngày tuy có mở điện thoại nói chuyện, nhưng cũng chỉ đơn giản tán gẫu vài câu rồi cúp. Loại tình trạng này nếu đặt ở trước đây, tôi cũng không cảm thấy kỳ quái. Bởi vì tôi cùng anh căn bản cũng không là phải giống trẻ sinh đôi dính sát lại với nhau. Bình thường, bởi vì công việc của anh bận rộn, chúng tôi năm ngày không gặp mặt, cũng là chuyện thường. Mà lần này, trong lòng tôi xuất hiện sự sợ hãi bất an từ trước tới nay chưa từng có.
Tuần này là tuần thứ tư, CC lại không có tới trường học.
Cả ngày, tôi đều hốt hoảng, trong lòng vẫn rối rắm muốn hay không hỏi nó về chuyện của nó cùng Mộ Nghịch Hắc. Soạn tin nhắn di động xong, lại xóa đi, cuối cùng cũng không có gửi đi.
Sau khi tan học, tôi đang mệt mỏi thu thập đồ. Triệu Thông Dĩnh mang theo túi đi tới, hỏi tôi: “Hạ Tiểu Bạch, Trình Quân gần đây có liên lạc với cậu hay không?”
Tôi giương mắt nhìn cô ta liếc mắt một cái, cúi đầu từ từ đem bút bỏ vào túi bút: “Anh ta nói qua tìm tôi đi ra ngoài, nói có chuyện nói với tôi, tôi không đi.”
“Anh ấy có phải sẽ lại tìm cậu không?”
Tôi nhún vai: “Cái đấy không chắc!”
Vừa dứt lời, điện thoại di động tôi đặt trên bàn lại chợt lóe sáng lên. Tôi cùng Triệu Thông Hoa cùng nhau nhìn về phía màn hình——
Trình Quân.
Nhìn đến tên trên cuộc gọi, tôi cùng Triệu Thông Hoa nhìn nhau, cùng im lặng.
“Cậu nhận hay là tôi nhận?” Tôi cầm lấy di động, nhìn cô ta hỏi.
Cô ta chớp chớp mắt, nhìn chằm chằm màn hình một lúc, thấp giọng nói: “Tiểu Bạch, Trình Quân muốn chia tay với mình.”
Trong giọng nói kia, ẩn ẩn lộ ra hình tượng không giống cô ta cao ngạo ương ngạnh từ trước tới nay.
Tôi im lặng.
Di động rung rung rồi dừng lại.
Cô ta còn nói: “Anh ấy nói anh ấy muốn ra nước ngoài, phải ở nước ngoài ít nhất ba năm, anh ấy không muốn chậm chễ mình. Nói với cậu biết, đây đều là cái cớ. Anh ấy…… Trình Quân anh ấy thật ra cho tới bây giờ cũng chưa từng có yêu mình. Mặc kệ mình cố gắng như thế nào, trong mắt anh ấy đều không có mình……”
Ngẩng đầu nhìn về phía tôi, trong đôi mắt xinh đẹp kia có ánh nước trong suốt lăn tăn: “Tiểu Bạch, mình biết cậu vẫn oán hận mình đoạt lấy Trình Quân từ bên cạnh cậu. Chỉ là, mình cho tới bây giờ thật sự rất thích anh ấy. Vào năm thứ nhất,
lần đầu tiên gặp mặt anh ấy, mình đã thích anh ấy. Cậu quay lại mà nghĩ xem,
nếu không có mình, cậu cũng không có khả năng cùng Mộ Nghịch Hắc đi đến với nhau……”
Di động trong tay rung lên, vẫn như cũ báo hiệu cuộc gọi của Trình Quân.
Tôi nhếch khóe miệng lên cười cười châm biếm, hỏi cô ta: “Cậu nói với tôi những cái này, muốn tôi phải làm thế nào?”
“Cậu giúp mình khuyên Trình Quân được không? Mình yêu anh ấy, mình thật sự không muốn chia tay cùng anh ấy……”
“Được, tôi giúp cậu!” Không để cô ta nói xong, tôi đã gật đầu đồng ý.
Ấn nút trò chuyện, tôi đưa điện thoại di động để tới bên tai: “Trình Quân, chuyện gì?”
Buổi chiều ba giờ.
Khi đi vào quán hẹn Tinh Ba Khắc, Trình Quân đang ngồi ở bên cạnh cửa sổ, cúi đầu lấy tay lật một tập tư liệu. Trên mặt bàn trước mặt, bày ra một ly cà phê phin chưa động.
Trên vị trí đối diện với anh ta, là một ly Espresso. Ở Tinh Ba Khắc, tôi từ trước đên nay chỉ uống một loại này.
Tôi đi qua, lập tức ngồi đối diện với anh.
Anh ta ngẩng đầu, trong mắt toát ra ánh nắng vàng: “Đến rồi?”
Tôi không chào hỏi nhiều, đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Nghe nói, anh muốn cùng Triệu Thông Hoa chia tay?”
Anh ta cười cười: “Cô ấy đi tìm em?”
“Đúng.”
Trong ánh mắt hơi ngưng đọng một chút, anh ta cầm tài liệu trong tay đưa cho tôi, nói: “Đây là một ít tài liệu lần này của cuộc thi Nhã Tư, em cầm lấy xem một chút. Cuộc thi hôm đó, buổi sáng anh đến trường học đón em, đưa em đến trường thi. Em nhớ kỹ đem theo chứng minh thư cùng ảnh tới.”
Tôi ngây ngốc nhìn anh ta: “Sao anh biết em tháng sau phải thi cuộc thi Nhã Tư A?”
“Chú Hạ nói với anh. Chú ấy để cho anh giám sát em học tập tốt một chút.”
Tôi im lặng.
Anh ta còn nói: “Thủ tục liên quan đến trường học bên Australia, chú Hạ đang tiến hành. Em bên này thi xong Nhã Tư, không nhanh lắm là có thể chuẩn bị hộ chiếu cùng xin visa.”
“Cuộc thi lần này căn bản em không có chuẩn bị, em không chắc kiểm tra quá 6 điểm……”
“Đừng giả ngốc! Tiểu Bạch, lấy trình độ tiếng Anh của em, lấy 7 điểm là chuyện dễ dàng.” Anh ta nhìn tôi, ánh mắt sáng rõ, trong giọng nói mang theo trêu chọc: “Năm trước anh thi được 7.5, em không phải chê cười anh sao? Bây giờ sao lại không tự tin như vậy?”
Tôi nhìn anh ta, nhìn một lúc lâu, mới nói: “Năm trước, thủ tục của anh tất cả đều làm xong, không đi. Năm nay, sao lại muốn đi chứ?”
Anh ta cười: “Không có nguyên nhân gì đặc biệt, chỉ là muốn đi ra ngoài mở tầm mắt.”
Tôi im lặng.
Trong chốc lát, hướng anh ta nói: “Trình Quân, Triệu Thông Dĩnh nói cô ấy thực sự yêu anh.”
Anh ta nâng mắt nhìn tôi, con ngươi như hổ phách hòa tan, mềm mại, sâu sắc, lăn tăn dập dờn sáng rõ.
Tôi nhếch khóe miệng cười cười, còn nói: “Trình Quân, em cũng vậy rất yêu Mộ Nghịch Hắc. Em không muốn ra nước ngoài, không muốn rời khỏi anh ấy, thật sự không muốn……”
Anh ta ngạc nhiên một chút. Tránh đi ánh mắt của tôi, cúi mắt xuống, nâng chén cà phê trước mặt lên, khẽ nhấp một ngụm.
Khi buông cái chén, tay có chút run. Màu cà phê đen sánh ra ngoài cốc, ở trên ngón tay trơn bóng như ngọc của anh ta lưu lại vài giọt.
Cầm lấy một tờ giấy, để lên trên chỗ màu đen kia. Anh ta nâng mắt nhìn tôi, tươi cười ôn nhu mà lại chua chát: “Tiểu Bạch, thật ra chúng ta đều u mê trong tình yêu……”
“Không, Trình Quân. U mê trong tình yêu, chỉ có anh.” Hai tay tôi đang cầm cốc cà phê, từ từ nói: “Trước đấy, em rất ghét Triệu Thông Dĩnh. Nhưng bây giờ, em nghĩ em đã hiểu cô ấy.”
Nhếch môi: “Bởi vì em và cô ấy đều là phụ nữ, mặc dù chúng em không cùng một kiểu người. Nhưng ở trên con đường tình yêu này, tất cả buồn vui, lo lắng sợ hãi mà chúng em gặp được, đều giống nhau. Phụ nữ đều có điểm chung ‘Người chịu’, tạo thành ‘Đồng cảm’. Mặc dù cô ấy không nói, em cũng có thể cảm thấy cô ấy là thật tình hay giả dối……”
Mỉm cười: “Trình Quân, em tin rằng Triệu Thông Dĩnh thật sự yêu anh. Như, một loại em yêu người kia.”
Trong mắt anh ta làn nước hơi lăn tăn, hiện ra màu xanh u buồn.
Màu xanh kia, thoáng chốc mắt của tôi bừng tỉnh.
Quay đầu, tôi nhìn phía ngoài cửa sổ.
Ánh mắt lướt qua ngã tư đường rộn ràng nhốn nháo, chiếc xe màu cam dừng ở phía bên kia đường.
Chiếc xe kia, lúc tôi tới, đã thấy.
Cách đó không xa, trong cửa hàng kem Haagen-Dazs, một đôi nam nữ trẻ tuổi kề vai đẩy cửa bước ra——
Nam, tuấn tú tao nhã, phong thái thanh tú sáng sủa. Trong tay mang theo một túi giấy đẹp đẽ, một tay cầm ấn di động, vẻ mặt ôn nhu.
Nữ, trong sáng linh hoạt kỳ ảo, xinh đẹp tuyệt trần. Trong tay đang cầm một ly kem, ngửa đầu nhìn anh nói cái gì đó, tươi cười xinh đẹp.
Chưa bao giờ nhìn qua bọn họ kề vai đi cùng một chỗ, cho nên chưa bao giờ biết hình ảnh kia hài hòa hoàn hảo như vậy.
Hoàn hảo đến, khó khăn lắm mới có thể vẽ được bức tranh đẹp như vậy.
“If you love her, take her to Haagen-Dazs.”
Tôi cúi đầu đọc lại một lần câu quảng cáo nổi tiếng của Haagen-Dazs, tay phải không chút để ý mà xoay xoay vòng tay ngọc bích trên cổ tay trái, một vòng lại một vòng.
Đợi đến khi chiếc xe hoàn mỹ rời đi, tôi quay đầu nhìn về phía đối diện: “Trình quân, nói cho cha em biết, em sẽ suôn sẻ vượt qua cuộc thi Nhã Tư lần này.”
Anh ta sửng sốt một chút, ấm áp nói: “Được.”
※※※
Trên đường trở về, Mộ Nghịch Hắc gọi điện thoại tới.
Tiếng chuông vang thật lâu, tôi mới nhận: “A lô?”
“Tiểu Bạch, ở đâu vậy?”
Giọng nói anh tràn đầy ý cười, vốn là người ta nghe xong như gió xuân, tôi lại cảm thấy có chút lạnh.
“Ở trên xe.” Giọng nói tôi bình bình trả lời.
“Đi ra ngoài?”
“Phải.”
“Ở trên xe bus sao?” Không chờ tôi trả lời, anh lại ấm áp cười nói, “Nói trạm tiếp theo cho anh biết, anh tới đón em.”
“Không cần.” Tôi cũng cười, “Em bây giờ đang ngồi trên xe BMWs.”
Anh im lặng một chút, hỏi: “Em đang ở cùng một chỗ với Trình Quân?”
“Phải.”
“Bây giờ em ở đâu?”
“Ở trung tâm thành phố.”
“Nói vị trí cụ thể cho anh!”
Hô hấp của anh có chút gấp gáp, trong giọng nói rõ ràng có một chút cáu kỉnh.
Trình Quân, vẫn là đối tượng kiêng dè của anh, tình địch giả tưởng. Điểm này, trong lòng tôi vẫn biết rõ.
Tôi cười một tiếng, dùng móng tay cạo cạo hoa văn trên quần bò, không trả lời hỏi lại: “Làm sao vậy? Anh muốn đến đây sao?”
“Phải. Đem vị trí nói cho anh.”
Nhìn về cửa trường phía trước cách đó không xa, tôi hướng điện thoại dịu dàng hỏi: “Làm sao vậy? Nhớ em?”
Nghe vậy, Trình Quân quay đầu nhìn tôi liếc mắt một cái.
Điện thoại bên kia truyền đến tiếng hít thở đều đều của anh, vài giây sau, anh đáp: “Phải, nhớ em.”
Khóe miệng nhếch sang bên, dẫn ra một chàng cười châm biếm, tôi cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ, buổi chiều năm giờ hai mươi phút.
“Được, em biết rồi. Anh ở dưới kí túc xá chờ em, một lúc nữa em sẽ trở lại.” Tôi cúi đầu dịu dàng trả lời, sắc mặt nhu thuận.
“Được.”
Cúp điện thoại, tôi cầm điện thoại di động xoay xoay hai vòng, nghiêng đầu nói với Trìn Quân: “Tiểu sư phụ, mời đồ nhi đi ăn cơm đi?”
Anh ta kinh ngạc mở to mắt, con mắt giống như vực sâu: “Làm sao vậy? Em không phải đồng ý Mộ……”
“Chúng ta lâu rồi chưa có ăn cơm cùng nhau, hôm nay đi ăn thật ngon đi?” Tôi một đôi mắt đầy nước, chờ mong nhìn anh ta.
Khóe môi anh ta giật giật, muốn nói lại thôi, mới nói: “Được.”
Khi đến nơi, tôi nhìn tấm biển trước cửa hàng, vẻ mặt khoa trương trêu đùa với Trình Quân: “Này! Họ Trình, anh không biết chứ? Em có nghe nói nơi này gϊếŧ người không thấy máu, tiền một ly đồ uống để em uống nước khoáng mấy tháng, vẫn có chút ngọt của nước suối trên núi!”
Anh ta dùng tay xoay chìa khóa, nhìn tấm biển, trình trầm tư trạng: “Hay anh đổi chỗ ngồi khó khăn tiết kiệm?”
“Đừng a! Đều đã đến đây!” Tôi lôi anh ta đi về phía cửa trước, “Cùng lắm thì em không gọi đồ uống, tiết kiệm cho anh mấy đồng!”
Anh ta ngoan ngoãn theo tôi vào nhà hàng, khéo miệng ngậm ý cười.
Sức ăn của tôi vừa phải, ăn cơm tây lại ăn không được bao nhiêu. Một phần ăn, ăn không đến một phần ba, đã no căng bụng.
Buông dao nhỏ, vừa dùng dĩa xiên xiên Salad trước mặt, vừa cảm khái với Trình Quân: “Sớm biết thế này em nên gọi phần ăn trẻ con, có thể lợi hơn rất nhiều mà! Bây giờ thừa nhiều như vậy, thật sự là lãng phí!”
Trình Quân còn chưa kịp trả lời, bên kia đã có một giọng nói trong trẻo truyền đến: “Với sức ăn đấy của cậu, có lẽ phần ăn trẻ con cậu cũng ăn không xong.”
Quay đầu, Hàn Sơ Kiến kéo cánh tay một người đàn ông trẻ tuổi, đang đứng ở cách đó không xa nhìn tôi cười. Người đàn ông kia nhìn qua tuổi xấp xỉ cô ấy, mặt như tượng ngọc, thanh tú mẫu mực. Mặc dù vừa thấy đã biết xuất thân đại gia, cũng không phải là trên báo chí đưa tin——bạn trai Hàn Sơ Kiến là Lam Tiềm Mặc.
Tôi ngạc nhiên một chút, cong lông mày cười yếu ớt: “Sơ Kiến, thật khéo!”
“Cũng không phải khéo?” Cô ấy cong mắt lên tiếng, lại nhìn về Trình Quân đối diện với tôi, quen biết chào hỏi: “Học trưởng Trình Quân, em vừa cùng Mạc Khuynh nói về chuyện trước đây anh giúp Tam Mộc ở trên lễ phục vẽ bức tranh
sơn thủy, giờ vừa ngẩng đầu, đã nhìn thấy anh.”
Trình Quân cười cười, hỏi cô ấy: “Hai người bây giờ là vừa đến hay là muốn đi?”
“Vừa thanh toán xong, chuẩn bị đi!” Sơ Kiến nhìn thoáng qua mặt bàn trước mặt tôi, còn nói: “Tiểu Bạch, lượng ăn của cậu không khác mình lắm, phần ăn trẻ con này cậu chắc cũng không ăn hết. Mỗi lần mình ăn đều thừa lại!”
“Ít nhất người ta không kiêng ăn giống như em.” Người đàn ông vẫn im lặng bên người cô ấy nói ra những lời này, giọng nói nhu hòa, hơi sủng nịch.
Sơ Kiến ấm ấm nhìn anh ta liếc mắt một cái: “Em từ nhỏ đã không thích ăn cà rốt với cần tây, anh cũng không phải không biết.”
Ánh mắt người kia mềm mềm, khóe môi nhếch nhếch lên, không nói nửa câu. Trong con mắt ấm áp màu nâu đồng, ôn nhu nuông chiều tản ra từ trong xương cốt, trong chớp mắt làm cho tôi có chút thất thần.
Đã từng khi nào, tôi cũng từng được ôn nhu sủng nịnh nuông chiều như vậy.
“Hả? Vòng tay này……” Ánh mắt Sơ Kiến bị chiếc vòng tây trên cổ tay trái tôi hấp dẫn nhìn tới, con mắt nhíu lại, bỗng nhiên nở nụ cười, “Chất lượng cùng độ thuần khiết này, thật sự là của hiếm vật lạ! Không uổng công Thập Tứ vì nó thiếu chút nữa đã đánh mất mạng nhỏ!”
Tôi kinh ngạc nhìn cô ấy: “Đã đánh mất cái mạng gì?”
“Cậu không biết?”
Sơ Kiến nhíu mày hỏi lại.
“Mình nên biết cái gì?”
Cô ấy nhìn tôi một lát, ánh mắt di chuyển, than nhẹ một hơi: “Cho dù cậu không biết! Mình cũng không nói nhiều, Thập Tứ đỡ phải nói mình bà tám!”
Nghe cô ấy nói như vậy, tôi không hỏi nữa. Cúi đầu nhìn về phía vòng tay, có chút ngẩn người.
Sau đó, Sơ Kiến nói vài câu đơn giản với Trình Quân, mới cùng người đàn ông bên cạnh rời đi. Lúc gần đi, giống như vô ý nói một câu: “Tiểu Bạch, Thập Tứ gần đây rất bận, cậu thông cảm cho anh ấy một chút. Có một số việc, anh ấy cũng là thân bất do kỷ.”
Tôi mỉm cười đáp lời: “Ừ.”
Sau khi hai người rời đi, Trình Quân thấy tôi nhìn chằm chằm vào chiếc vòng tay kia không nói lời nào, mặt lộ vẻ thân thiết hỏi tôi: “Tiểu Bạch, em làm sao vậy?”
Tôi giương mắt nhìn về phía anh ta, cười: “Không có gì! Chỉ là đột nhiên nghĩ đến trong sách nói, đeo vòng tay ngọc bích Mân Côi có thể tăng tình cảm nam nữ, không biết có phải sự thật hay không.”
Anh ta nhếch môi: “Mấy thứ này, em cũng tin?”
Tôi không trả lời. Im lặng một chút, hỏi anh ta: “Đúng rồi, sao anh quen biết Hàn Sơ Kiến?”
“Trước đây quen biết qua Tang Tử Du. Bọn anh đều ở học viện nghệ thuật, ở trong viện triển lãm hợp tác qua mấy lần. Cô ấy được gọi là sư cao truyền, bức vẽ rất có linh khí.”
Tôi “A” một tiếng.
Trong mắt Trình Quân gợn sóng lăn tăn, hỏi tôi: “Em là qua Mộ Nghịch Hắc quen biết cô ấy?”
“Vâng. Trước đây cùng người quen của Mộ Nghịch Hắc đi chơi vài lần. Nhóm người kia, em cũng chỉ quen thân một chút với Tang Tử Du.”
“Như vậy à.”
“Đúng.” Tôi gật đầu, lại hỏi: “Đúng rồi, người đàn ông đi cùng cô ấy kia là ai vậy? Quan hệ của họ hình như rất thân thiết.”
“Anh ta gọi là Hạ Mạc Khuynh,
quản lý sinh viên học viện trường anh.” Nhíu mày nghĩ nghĩ, Trình Quân còn nói: “Nghe nói, Hàn Sơ Kiến lớn lên từ nhỏ với anh ta, coi như là một đôi thanh mai trúc mã. Tuy rằng trước đây bởi vì một số việc mà rời đi mấy năm, nhưng năm tháng xa cách đối với quan hệ hai người cũng không có ảnh hưởng lớn……”
“Bọn họ là người yêu sao?”
“Tuy rằng Hàn Sơ Kiến chưa bao giờ công khai quan hệ tình yêu của hai người, nhưng mọi người thân quen của cô ấy đều biết quan hệ của bọn họ không bình thường.” Trình Quân ngập ngừng một chút, lại nói: “Có lẽ, nguyên nhân là vì gia thế. Em có biết, xuất thân thiên kim tiểu thư gia tộc thi lễ trâm anh như Hàn Sơ Kiến, một nửa khác sau này, xuất thân người đấy phải hiển hách. Xã hội bây giờ, càng là nhà làm quan, càng chú ý môn đương hộ đối……”
“Hạ Mạc Khuynh nhìn qua hòa nhã tôn quý, khí độ bất phàm, gia thể hẳn là không phú thì quý chứ?”
“Phú nhưng là không giả, có lẽ quý lại không hơn.” Trình Quân dừng một chút, nói: “Hạ Mạc Khuynh là cháu trai duy nhất của Hạ Thanh Đình hội trưởng Hạ Dạ Hội, vể sau phải tiếp quản Hạ Dạ Hội.”
Tôi ngạc nhiên: “Hạ Dạ Hội?”
“Đúng. Lại nói nữa, em với Hạ Mạc Khuynh coi như là cùng gia tộc. Các loại về Hạ Thanh Đình và Hạ Dạ Hội, anh nghĩ em sẽ biết nhiều hơn anh.”
Tôi gật đầu: “Đúng, em có nghe qua ông nội nói, ông cùng Hạ Thanh Đình là anh em cùng họ cùng gia tộc. Năm đó sau khi Hạ
Thanh Đình vào bang hội, hai người liền cắt đứt qua lại. Anh cũng biết, ông nội của em là học giả, rất coi trọng danh dự và danh tiếng. Nhìn ở chỗ ông, Hạ Thanh Đình quả thật là sỉ nhục của họ Hạ ông.”
Trình Quân cười: “Anh còn nhớ rõ, ông nội em từng nói, Hạ Thanh Đình căn bản là bản sao của Đỗ Nguyệt Sanh. Năm đó đi theo một tên lang thang không làm việc đàng hoàng, một đường hỗn độn nay trở thành người đứng đầu hắc đạo lớn nhất tỉnh J. Nhìn qua văn vẻ lịch sự, nho nhã hiền lành,
thật ra lòng dạ nham hiểm, quỷ kế đa đoan. Từ lúc làm việc ‘Cắt đậu hủ lấy lòng hai bên’,
là một con cáo già, bè lũ phản động tội ác chồng chất.”
“Nếu không phải như vậy, ông ta cũng sẽ không được ba đạo đỏ trắng đen cùng hoan nghênh, trở thành Hạ Dạ Hội hôm nay được
giải trí, văn hóa, tài chính, tin tức mọi người đều quan tâm.”
“Nhưng thật ra kia.”
Tôi lấy tay nâng cằm, có chút đăm chiêu nói: “Trước đây vẫn nghe Mộ Nghịch Hắc lấy Lam thái tử và Hàn Sơ Kiến trêu đùa, em còn nghĩ cô ấy nhún nhuận sự thật ở trên tạp chí, nói chuyện tình yêu cùng Lam thị Thiếu Đông. Không nghĩ tới, tất cả đều là giả dối……”
“Vậy cũng không đúng, Hàn Sơ Kiến cùng Lam Tiềm Mặc quan hệ cũng không phải truyền thông bịa đặt, tin đồn không có căn cứ.”
Tôi kinh ngạc: “Anh nói là, Hàn Sơ Kiến một chân đạp hai thuyền?”
“Hàn Sơ Kiến vì có thể ở gần Hạ Mạc Khuynh một chút, đã lấy Lam Tiềm Mặc làm tấm chắn, để giấu tai mắt cha mẹ cô ấy. Cô ấy cùng quan hệ của hai người, cũng chưa từng mang ra công khai. Mặc dù không tính là đạp chân, hành động như vậy, cũng không vẻ vang, không phải sao?”
Tôi giật mình, lẩm nhẩm nói: “Anh nói là, cô ấy sáng một cái, bí mật một cái?”
Môi Trình Quân nhếch lên, nhìn tôi ý vị sâu xa nói: “Tiểu Bạch, trong cái vòng luẩn quẩn của họ, sáng một cái bí mật một cái không phải số ít. Đa số mọi người bên cạnh đều biết nội tình, nhưng bởi vì họ nhìn quen rồi, cũng đã thấy nhưng không thể trách. Cái vòng luẩn quẩn đấy, cùng chúng ta không có điểm chung……”
Sáng một cái bí mật một cái không phải số ít?
Mộ Nghịch Hắc, cũng là đại đa số sao?
Nhìn quen rồi, thấy nhưng không thể trách?
A! Tôi vẫn nghĩ rằng đã đi vào vòng luẩn quẩn của anh, kết quả là, trong mắt nhóm người kia, tôi thật ra chỉ là một trong số “Thấy nhưng không thể trách” đó sao?
Nếu trên hai đáp án đã khẳng định ——
Nhếch khóe miệng lên cười cười châm chọc: Vì được Mộ Nghịch Hắc chọn một người trong sáng kia, tôi có lẽ hẳn là phải cảm động đến rơi nước mắt?
Hết chương 28.