Chương 22: Hắc Bạch xứng đôi の Hạ Tiểu Bạch, anh yêu em

【Vẫn, vẫn cảm thấy ba chữ kia thật buồn nôn, thật rất khó nghe. Cho nên, cho dù là để ý, cũng chỉ là nói “Thích”. Vẫn, vẫn cảm thấy ba chữ như vậy, phải đặt ở trong lòng mới thật đẹp. Không cần nói ra, chỉ cần biểu hiện bên ngoài tốt. Vẫn, vẫn cảm thấy nếu là có ai dám nghiêm túc nói ba chữ này với tôi, tôi nhất định buồn nôn muốn hành hung tên đấy một trận!】

※※※

Mộ Nghịch Hắc nói muốn đi thăm phòng của tôi, tôi vui vẻ nhận lời.

Đến cửa, tôi chắn ở trước mặt anh, lấy tay chắn lại cánh cửa, cúi đầu liếc mắt nhìn giày trên chân anh, vẻ mặt kiêu căng nói: “Đầu tiên giậm chân một cái, đém cát trên giày giậm sách đi!”

“Chuyện này!” Anh trừng mắt liếc tôi một cái, nắm cả vai của tôi lập tức đem tôi đi vào bên trong phòng.

Đối diện cửa phòng là giá sách của tôi.

Anh nhìn lướt qua hơn phân nửa giá sách nào bản vẽ, tập tranh, tranh châm biếm, tranh minh hoạ, sau khi ngón tay theo thứ tự lướt qua mấy tác phẩm tôi sưu tầm được, từ một góc giá sách rút ra một quyển tranh ảnh xoay xoay trong tay, hỏi tôi: “Hạ Tiểu Bạch, em bao nhiêu tuổi? Còn xem loại truyện tranh này?”

Tôi khẽ liếc mắt bản vẽ trong tay anh, đúng là bìa truyện 《Ali ‘s Dream Castle》có hạn! Vội vàng đoạt lại giống như bảo bối ôm vào trong ngực: “Này! Quyển này là một trong những quyển truyện tranh em yêu quý nhất đó, bên trong có hình của Hans mà!”

“Hans? Là ai?”

“Là cha của Ali, dế nhũi!” Tôi khinh thường nhìn anh liếc mắt một cái, đem quyển sách thật cẩn thận đặt lại chỗ cũ.

“Vậy cha của hồ ly đỏ? Vậy ông ta cũng không phải là hồ ly?”

Anh nói chuyện cười lạnh như vậy, vẻ mặt vẫn nghiêm trang!

Tôi không kìm nổi mà rùng mình một cái, lắc lắc đầu vẻ mặt không biết làm sao nói: “Cái gì gọi là sự khác biệt? Cái này gọi là sự khác biệt a! Mộ Nghịch Hắc, em với anh không có cùng chung đề tài!”

“Em cả ngày xem tranh vẽ kiểu này, tuổi tâm lý có lẽ vẫn còn dừng ở giai đoạn thiếu nhi, anh với em sao có cùng chung đề tài? Khi không có việc gì làm, em cũng học tập giống như chị Phượng, đọc nhiều sách khoa học xã hội nhân văn giống như sách……”

“Ví dụ như 《 Tri âm》 cùng 《Lại chuyện xưa》?” Tôi nói tiếp.

Anh lại gật đầu: “Đúng vậy! Nếu em thật sự muốn xem, anh giúp em đặt trước cả năm!”

Tôi ngẩng đầu bốn năm độ nhìn trần nhà, một bên lắc đầu một bên cảm thán: “Mẹ ông trời, này không phải Mộ Nghịch Hắc, này tuyệt đối không phải Mộ Nghịch Hắc trong truyền thuyết đại học S!”

Anh bị tôi chọc cười, nâng tay xoa xoa đầu tôi, nhếch khóe miệng nói: “Hạ Tiểu Bạch, em thật đúng là bữa tiệc ngọt ngào của anh!”

Con mắt nhỏ của tôi khẽ đảo, giả tiếng nói, học vẻ mặt của quản lý Chu ở trong quảng cáo nào đó của quán trà sữa, đáp lại một câu: “Có phải như vậy hay không, anh có thể đem em ăn vào trong bụng sao?”

Anh cười đến càng thoải mái: “Hạ Tiểu Bạch, em thật đúng là một thằng hề!”

Tôi ở trong lòng đầy nhịp điệu mắng: “Mèo kêu meo! Anh mới kẻ dở hơi đấy! Anh toàn thân từ trên xuống dưới gien đều là kẻ dở hơi!”

Bên này, anh lại bồi thêm một câu: “Anh làm sao đem em ăn vào trong bụng? Anh phải giấu ở đáy lòng.”

Tôi nghẹn một cái, nhưng trong lòng lại cảm thấy vô cùng ngọt ngào!

Anh xoay người, ánh mắt sau khi lần lượt lướt qua giường cùng tủ quần áo của tôi, dừng lại ở đàn dương cầm bên cạnh cửa sổ. Đôi mắt óng ánh sáng ngời, hỏi tôi: “Hạ Tiểu Bạch, em đã từng học qua đàn dương cầm?”

“Vâng! Mẹ em nói đàn dương cầm là nhạc khí chi vương, con gái nhất định phải học. Có thể không tinh thông, nhưng phải biết. Em từ bốn tuổi học đến mười hai tuổi, sau đó……” Tôi dừng một chút, thản nhiên nói: “Sau lại bởi vì học vẽ, về sau liền bỏ.”

Anh làm như nhận thấy được cái gì, trầm ngâm một chút, hỏi tôi: “Học tám năm, đàn thế nào?”

“Trình độ cũng nửa đường đi tu. Mỗi lần em nhất thời cao hứng đàn một khúc, Trình Quân đều nói em quấy nhiễu người dân.”

Anh nháy mắt một cái.

Trong lòng tôi nhảy thình thịch, vội vàng giải thích: “Đúng rồi, nhà Trình Quân ở phía trên nhà em, phòng em ở trên phòng anh ta.”

Anh có chút đăm chiêu sau đó

“A” một tiếng, đường khóe miệng sâu sâu, ẩn ẩn hiện ra một nụ cười gian xảo.

Tôi méo méo miệng: “Vẻ mặt kia của anh là sao vậy?”

“Vẻ mặt gì của anh?” Anh ý cười trong suốt mà hỏi lại tôi.

“Vẻ mặt người tính toán! Vẻ mặt thực hiện được quỷ kế! Vẻ mặt nham hiểm độc ác! Tóm lại, không phải vẻ mặt thiện lương gì!”

Anh nhíu mày: “Hạ Tiểu Bạch, ánh mắt kia của em là gì? Vẻ mặt này của anh rõ ràng là ‘Yên tâm’.”

Yên tâm? Tôi nhìn anh rõ ràng là thối lắm!

Ngón tay anh ở trên đàn dương cầm lướt vài cái, vừa đánh giá cách bài trí trong phòng tôi, vừa nói: “Anh vừa rồi nghĩ, em cùng Trình Quân tầng trên tầng dưới nhiều năm như vậy, khoảng cách thẳng tắp gần như vậy, anh ta đều không có thể bắt được em. Có thể thấy được, hai người là hữu duyên vô phận. Vừa nghĩ như vậy, anh có thể thở phào……”

Nói đến đây, anh bỗng nhiên dừng lại.

“Làm sao vậy?” Tôi liếc mắt nhìn anh.

Anh hơi nhíu mắt lại, ánh mắt dừng ở cửa sổ đối diện trên tường, trên mặt ẩn hiện ra một tia vô cùng kinh ngạc.

Tôi theo ánh mắt anh nhìn qua, tầm nhìn hai người tập trung vào một chỗ.

Trên tường, bức tranh kia tên là『Rung động』.

Bức tranh gió tinh tế, dùng màu thuần khiết, cấu trúc tuyệt đẹp, ý cảnh mê người.

Trên bức tranh xanh vàng la hai màu sắc chính, thiếu niên anh tuấn trên lưng mang theo túi vẽ vừa đi vừa ngoái đầu nhìn lại bé gái đang bị anh ta kéo đi về phía trước, ánh mắt dịu dàng.

Bé gái khẽ hé miệng, trừng mắt một đôi mắt trắng đen rõ ràng nhìn thiếu niên, vẻ mặt có chút ngây thơ. Gió thổi nhẹ nhàng trê trán cô bé, lộ ra cái trán bằng của cô bé, búi tóc lỏng lẻo trên đỉnh đầu dưới ánh chiều tà, tóc tơ, làm cho người ta nhịn không được muốn đưa tay chạm tới.

Phía sau bọn họ, là mảng lớn mảng lớn hoa hướng dương nở rộ hướng về phía mặt trời. Khuynh tình bừng bừng, quyến rũ xinh đẹp, dường như vẻ đẹp này khiến người ta『Rung động』trong nháy mắt……

Mộ Nghịch Hắc có chút hoảng sợ nhìn bức tranh thu nhỏ kia, nâng bước chân đi thẳng đến đó.

Nâng tay lên, ngón tay nhẹ nhàng chạm lên trên thủy tinh trong suốt trên bức tranh. Ngón tay trượt xuống,

là chữ ký phóng khoáng không gò bó kia——“W”.

Tôi đứng ở phía sau anh, nghiêng đầu, mơ màng cười hỏi anh: “Bức tranh này, vẽ rất được chứ?”

Anh nhìn bức tranh, chần chờ một chút, mở miệng: “Tranh này là……”

“Là sư phụ của em vẽ!” Giọng nói của tôi có chút tự hào, mở to mắt nhìn, tiếp tục nói: “Chính là William em nói với anh đó, bức tranh thật sự có tình chứ?”

Anh quay đầu nhìn tôi, khóe miệng giật giật, một bộ dạng muốn nói lại thôi.

Tôi vẫn như cũ nhìn anh cười, chờ anh gật đầu khẳng định lời nói của tôi.

Anh đứng ở dưới bức tranh kia, im lặng ngắm tôi. Trong ánh mắt dần dần hiện ra một tầng hơi nước mỏng, tồn tại sự uyên thâm sâu sắc trên con mắt kia, nhìn qua có chút bi thương.

Quả nhiên……

Anh cũng có phản ứng như vậy!

Trái tim của tôi hơi co rút đau đớn một chút——

Quả nhiên, sau khi anh biết sự thật xong, lại nghe tôi nhắc tới người đó, giống với mọi người, sẽ trở nên im lặng, mà trong mắt không tự giác nhiễm một màu thương hại.

A!

Hạ Tiểu Bạch, mày có cái gì khó chịu chứ? Im lặng cùng thương hại như vậy, đã sớm trở thành thói quen của mày, không phải sao?

“Hạ Tiểu Bạch.”

Anh đứng ở kia, vẻ mặt phức tạp gọi tên tôi, trong con mắt sâu như khe suối hình như chiếm một loại tình cảm khác.

Lông mi tôi hơi chớp chớp, nhìn anh, cười đáp lại: “Làm sao vậy?”

Anh mím khóe môi, ánh mắt dần dần trở lên trong suốt mà lại nghiêm nghị: “Hạ Tiểu Bạch, từ hôm nay trở đi, hãy quên người kia.”

Tôi nhíu mày.

“Từ hôm nay trở đi, hãy quên William.”

“Vì cái gì? Hay là……” Tôi cười cười nhíu mày, “Anh ăn dấm chua?”

Khóe miệng anh cười nhìn tôi, giữa lông mày hiện ra một chữ “川”.

Chốc lát, kiên quyết mà gật đầu: “Đúng!”

Giọng nói kia, nặng nề, nghe ra lại có chút bi thươnng.

Chưa bao giờ gặp qua bộ dáng thật sự im lặng của anh như vậy, tôi ngạc nhiên, tươi cười từ từ đông cứng ở trên mặt.

“Anh đâu chỉ ăn dấm chua?” Tự giễu cợt mà nhếch khóe môi, lông mi buông xuống, có chút nghẹn nghẹn mà nói: “Anh thật sự chính là… Ghen tị!”

Hai chữ cuối cùng, mỗi một chữ một câu anh nói gần như nghiến răng nghiến lợi.

Trong lòng tôi cứng lại, giọng nói nghẹn lại, oa oa mà gọi anh một tiếng “Mộ Nghịch Hắc” Sau đó, lại không biết nên nói cái gì.

Rõ ràng anh đã biết, anh rõ ràng đã biết người ấy……Người ấy đã, đã……

Cái chữ kia ở trong lòng lăn lộn qua thì, ngực có cái gì đập mà đau một chút. Ngay sau đó, từ lòng bàn chân bốc lên mà lạnh cả người, từ sống lưng lên như diều gặp gió, thẳng tắp chạy vào trong bộ nhớ của tôi.

Ngực phập phồng một trận, tôi lấy tay nắm chặt một góc đàn dương cầm, không kiềm chế được xúc động muốn ngồi xổm xuống nôn khan.

Trong phòng im lặng lan tràn.

Anh đứng ở phía trước bức tranh kia, nhìn tôi thật lâu. Ánh mắt có chút u ám, mày hơi hơi cau lại, hình như đang cố gắng suy nghĩ lại cái gì.

Trên tường đồng hồ “Tích tắc Tích tắc” đi tới. Một vòng, một vòng, lại một vòng.

Một lúc lâu sau.

Giọng nói của anh như ánh hoàng hôn trống vắng âm trầm, ở trong phòng cúi đầu quay lại: “Hạ Tiểu Bạch, bức tranh của anh so với bức tranh của người kia tốt hơn nhiều, anh có thể dạy cho em mọi thứ tốt hơn người kia nhiều, thời gian anh với em ở cùng một chỗ so với người kia nhiều hơn, anh lại so với người kia hiểu được sự tốt đẹp cùng đanh đá của em……”

Dừng lại.

Anh từ từ đến gần tôi, từng bước một, không nhanh không chậm, không nhanh không chậm.

“Rất quan trọng là——anh so với người kia càng biết rõ ở thời khắc quan trọng phải không chút do dự nắm chặt tay em……”

Đứng yên.

Hai tay khoát lên trên vai tôi, anh nhìn vào mắt của tôi: “Mà lại, anh sẽ chọn thời gian thích hợp nói cho em——”

Chơp mắt một cái nhìn về phía anh.

Mím môi, mỉm cười, mỗi một chữ của anh leng keng thúc giục nói: “Hạ Tiểu Bạch, anh yêu em.”

Hạ Tiểu Bạch, anh yêu em.

Sáu chữ kia, mỗi một chữ từ trong miệng anh chạy ra, mỗi một chữ như nhát đinh cắm đến trong lòng tôi, mỗi một chữ nặng như Hoạch Đỉnh. Nặng khiến cho ngực tôi bỗng nhiên lõm xuống, cả người theo bản năng lui về phía sau.

Tay anh đặt ở trên vai tôi thoáng dùng sức, lôi kéo tôi qua bên anh.

Tôi nhìn anh, dùng hết sức lực muốn nhìn rõ vẻ mặt của anh lúc này.

Nhưng mà, tôi lại cái gì cũng không thấy rõ.

Cố gắng mở to mắt, chất lỏng ấm nóng lại bởi vì động tác nhỏ này, ngơ ngác mà chảy ra từ trong mắt, càng rơi càng nhanh, giống như không khống chế được……

Vẫn, vẫn cảm thấy ba chữ kia thật buồn nôn, thật rất khó nghe. Cho nên, cho dù là để ý, cũng chỉ là nói “Thích”.

Vẫn, vẫn cảm thấy ba chữ như vậy, phải đặt ở trong lòng mới thật đẹp. Không cần nói ra, chỉ cần biểu hiện bên ngoài tốt.

Vẫn, vẫn cảm thấy nếu là có ai dám nghiêm túc nói ba chữ này với tôi, tôi nhất định buồn nôn muốn hành hung tên đấy một trận!

Nhưng mà, nhưng mà hiện tại tôi……

“Hạ Tiểu Bạch.” Anh dùng tay lau nước mắt trên mặt tôi, vỗ vỗ khuôn mặt tôi có chút đông cứng, cười có chút không biết làm thế nào: “Phản ứng này của em là sao vậy? Em thật là, thật là……”

Hai măt tôi ngấn lệ mờ mịt mà theo dõi anh.

“Ô! Anh có thể trông chờ gì vào em đây…… Được rồi, được rồi! Lau lau nước mắt, nhanh cười cho gia một cái coi……”

Tôi tiếp tục hai mắt ngấn lệ mờ mịt mà nhìn anh.

“Hạ Tiểu Bạch, em còn ngây ngốc như vậy nhìn anh, về sau cũng đừng muốn nghe anh nói câu kia!”

Bây giờ đây, tôi rốt cuộc nhìn rõ mặt anh.

Nhíu mày, hình như lại tức giận, nhưng khóe miệng rõ ràng là nhếch lên.

Vẻ mặt kia, bá đạo cũng ôn nhu.

Nước măt chảy tới bên môi, vị mặn mặn nhưng lại có chút ngọt.

Mười năm.

Mười năm trước, trận sốt cao không lấy mất trí nhớ của tôi, nhưng khiến cho con mắt tôi một trận cạn khô.

Mấy năm nay, khi tôi khó nén nổi tình cảm, thì hốc mắt cũng chỉ hơi ẩm ướt. Khi vô cùng khổ sở, ngực cũng chỉ biết nôn khan.

Mười năm không nếm qua vị nước mắt, tôi cũng không biết tôi vẫn có khả năng rơi nước mắt, tôi cũng không biết rơi nước mắt cũng là một chuyện đơn giản.

Đưa con mắt nhìn về phía bức tranh kia——

Trong hơi nước, mờ nhạt mà hư ảo. Dường như khoảng thời gian tôi cùng người kia…… mối tình đầu không kịp nói “Yêu”.

William.

Em thật ra chưa bao giờ quên, những ngọt ngào của anh.

Cũng chưa bao giờ chấp nhận rằng, chuyện anh sẽ vĩnh viễn sẽ không bao giờ lại xuất hiện trước mặt em.

Mấy năm nay, em vẫn vẫn vẫn tin tưởng chắc chắn rằng anh cũng giống như em, ở một chỗ nào của thế giới, một năm một năm lớn lên——

Hai mươi nhược quan, ba mươi nhi lập, bốn mươi bất hoặc, năm mươi tri mệnh, sáu mươi nhĩ thuận, bảy mươi cổ hi, tám mươi trượng triêu, chín mươi thai bối, rồi sau đó trăm năm kì di.[1]

Có lẽ, chúng ta ở trong biển người gặp nhau qua rất nhiều lần. Chẳng qua, chúng ta không nhớ rõ lẫn nhau.

Đúng.

Giờ phút này, em lại bỗng nhiên cảm thấy: em đã có dũng khí, đối mặt cái

chữ gọi là “Chết” kia.

[1]: Nói chung những cái “Nhược quan, nhi lập, bất hoặc, tri mệnh, nhĩ thuận, cổ hi, trượng triêu, thai bối, kì di” là cách gọi thay cho 20, 30, 40, 50, 60, 70, 80, 90, 100 tuổi của người Trung Quốc hoặc có thể nói về giai đoạn mỗi cuộc đời. Đừng ném đá b0l nhá. B0l cũng không rõ lắm đâu >.<

Hết chương 22.