Thiên Nga Đen Bị Phản Bội

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Man Man rất kiên cường, vẻ ngoài kiên cường của cô ấy dùng để che lấp bên trong mong manh dễ vỡ... Một cô gái yếu đuối biết bao nhiêu, đáng thương biết bao nhiêu. Còn Vấn Thiên la …
Xem Thêm

Chờ hồi lâu không thấy vợ trở lại văn phòng, Trạm Vấn Thiên cảm thấy khác thường, buông công việc mới xong một nữa, đi ra ngoài, tìm Bạch Oanh Man mọi nơi, hy vọng không ai tìm cô gây phiền toái.

Nghe được tiếng cười nham nhở, hắn giật mình bước nhanh hướng nới giọng đó phát ra. Xa xa, hắn nhìn thấy một đám người vây lại ở hành lang, giữa một đám vest đen lộ ra một màu xanh nhạt.

Buổi sáng Bạch Oanh Man mặc chính là bộ âu phục màu này.

Hắn nhíu mày lại, đen mặt nhếch môi, một cơn lửa giân đốt trong ngực, bọn họ dám xem thường lời nói của hắn.

Không kiềm chế được cơn giận, hắn đang muốn tiến lên giải cứu cho vợ, đã có một bóng người nhanh hơn hắn, vượt lên một bước làm chuyện hắn muốn làm---- người nọ đẩy Bạch Cảnh Địa ra, cánh tay thuận thế ôm lấy vai Bạch Oanh Man, động tác quen thuộc như đã làm mấy trăm lần.

Vợ của hắn ….. Đang bị một người đàn ông tóc xù mắt lam ôm vào ngực.

Trạm Vấn Thiên cau mày, nghiến răng trước cảnh tượng này.

“Nhiều người đàn ông như vậy lại khi dễ một phụ nữ không thấy mất mặt sao? Ta còn tưởng các người có lễ nghĩa, không ngờ còn không có phong độ bằng người dã man của nước Mĩ bọn tôi nữa.” Người đàn ông dùng trung văn không lưu loát lắm, xen lẫn khẩu âm ngoại quốc.

“Jayson?” Bạch Oanh Man có chút giật mình, sao hắn lại tới đây?

“Sophie đừng sợ, anh bảo vệ em, ai muốn thương tổn em, anh sẽ hẹn hắn quyết đấu.” Jayson chân thành nói.

“Anh không phải đang ở Đức khai phá công binh xưởng sao, sao lại đến Đài Loan? Chú Rada không cần anh hỗ trợ?” Cô biết tập đoàn Mia khuếch trương khắp nơi, căn bản không có thời gian rảnh rỗi.

Công…. Công binh xưởng? Chế tạo vũ khí…….

Mọi người nghe vậy hít một ngụm khí lạnh, tái mặt, vội lui về sau hai bước.

“Anh không nghĩ nhiều như vậy, anh nhớ em, rất nhớ em…” Jayson ôm chặt giai nhân trong ngực, chân tình cúi đầu muốn hôn lên môi cô.

Hốc mắt Bạch Oanh Man hồng lên, lại kịp thời quay đầu, làm cho nụ hôn của hắn rơi vào má.

Một màn này làm cho người nào đó tức đỏ mắt, nắm chặt tay, con người đen như lưỡi dao nhìn chằm chằm vào hai người đang ôm chặt nhau.

“Em cũng nhớ anh, Jayson.” Bạch Oanh Man trả lời, Jayson là người con trai đầu tiên nói với cô “Đừng sợ, anh bảo vệ em”- vào cái năm cô mười bảy tuổi đó.

Cô rõ ràng nói nhớ người đàn ông ngoài hắn, cô đem người chồng này đặt ở đâu? Trạm Vấn Thiên nghe thấy lời cô, sắc mặt tái nhợt, lửa giận ngút trời.

“Anh tới rồi, Sophie, anh sẽ không để cho em bị khi dễ nữa, anh là kỵ sĩ trung thành, vĩnh viễn phục tùng công chúa thiên nga đen.” Jayson nói, cô là bảo bối của hắn, là nữ thần trong sinh mệnh hắn.

Vừa nghe đến ba chữ “Thiên nga đen”, Bạch Oanh Man đang sầu não cũng buột miệng cười, “Thiên nga đen bị thương, bay không cao, em bây giờ là mụ phù thủy xấu xa, dùng chú ngữ nguyền rủa người không tốt với em.”

“Hồ thiên nga” từng là câu chuyện mà cô và em gái thích nghe nhất, quá khứ, các cô thường trùm chăn, giả bộ mình là thiên nga bị phù thủy phù phép, ngươi chạy ta đuổi rất vui vẻ.

Em gái ngây thơ vô tư, thích làm thiên nga trắng thiện lương xinh đẹp, cô đành phải tự cho mình là thiên nga đen, cố ý giả xấu hù dọa em gái.

Nào biết từ khi cùng dì Chân đến Mỹ, dưới dụng tâm giáo dục của dì Chân, cô thật sự càng lúc càng giống thiên nga đen trong truyện cổ tích, trở nên ít nói, độc lai độc vãng, không muốn tiếp cận với ai.

Mà Jayson lại phá vỡ phòng bị của cô, hắn có tính cách nhiệt tình và tiếng cười cởi mở, làm người khôi hài lại thẳng thắn, làm người tha hương như cô vơi bớt nỗi nhớ quê.

“Không phải, không phải, em vẫn là công chúa xinh đẹp nhất trong lòng anh, anh yêu em, trăm năm không đổi.” Jayson vội vàng thổ lộ, Sophie chính là cô gái hắn yêu nhất.

“Jayson…” Đối mặt với lời tỏ tình của hắn, Bạch Oanh Man dở khóc dở cười, có chút cảm động, hắn vẫn thẳng thắn như vậy, làm cho người ta cảm thấy rất sâu rất sâu ấm áp.

“Tôi không ngại anh yêu cô ấy một trăm năm, nhưng mà xin mời anh trả vợ tôi cho tôi trước.” Trạm Vấn Thiên lạnh lùng không vui. Cô là người phụ nữ của hắn, ai cũng đừng hòng cướp.

Nhìn thấy hắn xuất hiện, nguyên một đám người Bạch Cảnh Địa và nhóm chủ quản lại càng hoảng sợ, lại thấy hắn tức giận như vậy, lòng bàn chân càng run.

“Vợ..?” Jayson mờ mịt, không hiểu ý hắn.

“Em kết hôn rồi, xin lỗi.” Bạch Oanh Man chậm rãi rời khỏi vòng tay của Jayson, đáy mắt có một tia áy náy.

“Em… Kết hôn?” Nụ cười sáng lạn trên mặt Jayson vụt tắt, thay vào đó là hoang mang khó hiểu.

"Đúng vậy." Cô không có phủ nhận.

“Cùng anh ta?” Jayson chỉ hướng Trạm Vấn Thiên.

Cô gật đầu.

“Anh ta yêu em sao?” Jayson cố nói một câu, thần sắc đau lòng.

“Anh ấy… À…” Bạch Oanh Man lúng túng không nói ra lời, bởi vì trong lòng chồng cô không phải cô.

“Người phương Đông chúng tôi trước giờ hàm súc, không nói chuyện tình cảm ra miệng.” Thấy cô khó xử, Trạm Vấn Thiên mạnh mẽ chen giữa hai người, một tay ôm vợ về phía mình.

Jayson nhìn thái độ của hắn, lại nhìn vẻ mặt cô gái mình yêu, “Yêu không nói ra, làm sao cô ấy biết anh yêu cô ấy? Sophie không có cảm giác ác toàn, nếu tình yêu của anh chỉ để trong lòng, cô ấy sẽ cảm thụ không tới.”

“Đây là chuyện giữa vợ chồng chúng tôi, không tới phiên anh nhúng tay.” Không có cảm giác an toàn….. Hắn nhớ tới lời Chu Tiếu Mi đã nói., không ngờ được người đàn ông ngoại quốc này lại hiểu cô hơn hắn.

“Tôi yêu Sophie, muốn cô ấy được hạnh phúc, dù sự lựa chọn của cô ấy không phải tôi, tôi cũng không muốn cô bị thiệt thòi.” Jayson chân thành nói. Công chúa của hắn đáng được yêu, được che chở, phải đội vương miện kết bằng hạnh phúc.

“Anh yêu cô ấy.” Trạm Vấn Thiên gần như cắn răng mà nói mấy chữ này, “Đáng tiếc cô ấy đã là của tôi, chỉ có thể nói xin lỗi tình yêu của anh, không phiền anh hao tâm tổn trí, từ nay về sau tôi sẽ chăm sóc cô ấy.”

Jayson nhíu mày, “Sophie, em yêu anh ta sao? Nói cho anh biết, chỉ cần em có chút do dự, anh lập tức mang em đi.”

“Em…..”

Như sợ cô sẽ nói lời mình không muốn nghe, Trạm Vấn Thiên sắc bén cắt đứt lời cô, “Bà xã, ngẫm lại thân phận của em, đừng làm người khác có suy nghĩ không an phận.”

Cảm giác trên vai đột nhiên đau đớn, Bạch Oanh Man cười khổ giải thích, “Jayson chỉ là bạn rất thân của em, từ trước tới nay anh ấy hơi hào phóng, nói chuyện trực tiếp.”

“Rất tốt? Có bao nhiêu tốt?” Trạm Vấn Thiên cực kỳ khó chịu, cái loại gì bạn khác phái lại tốt đến nỗi vừa thấy mặt đã ôm, thậm chí muốn trực tiếp hôn cô?

“Anh ấy---“

Bạch Oanh Man còn chưa kịp nói, một giọng nói mềm mại đáng yêu là người ta phát ngán đã thay cô trả lời.

“Man nhi chưa nói với cậu nó từng có một bạn trai sắp kết hôn sao?”

Lý Ngọc Chân cười giả tạo, khóe mắt lóe ra vòng sáng ác độc. Vừa nãy bà ta cùng tới với Jayson, luôn đứng ở ngoài xem diễn.

***

Lúc Bạch Oanh Man vừa đến Mỹ gặp người cởi mở vui vẻ như Jayson, nhưng lúc ấy cô rất lạnh nhạt, một lòng chỉ muốn nhanh chóng hoàn thành việc học sớm trở về Đài Loan.

Nhưng mà, hắn tựa như vai chính Tom trong , có trái tim hiếu kỳ vào sức kiên trì vô tận, cô càng lạnh nhạt, hắn càng không từ bỏ ý định quấn quýt lấy cô, cuối cùng còn lôi kéo em gái là Cindy đến đối diện phòng của Bạch Oanh Man, cho thấy quyết tâm muốn làm bạn với cô.

Tuổi tác lớn dần, dưới sự cách ly của Lý Ngọc Chân, cô nghĩ rằng cha không cần mình, cảm giác ngày càng cô đơn, ngoại trừ Jayson và Cindy, cô không sợ ai làm phiền, cô gần như không có bạn.

Tình bạn này cứ như vậy giằng co ba năm, cho đến lúc Lý Ngọc Chân sợ Bạch Cảnh Thiên tìm được bọn họ, vạch trần sự giấu diếm của mình cho nên mang cháu gái đến California, ba người lúc này mới cắt đứt liên laccj.

Những tưởng duyên phận đã hết, bọn họ lại gặp lại ở đại học, tựa như cô gặp được Chu Tiếu Mi, là ông trời trả lại cho cô những người bạn này, làm cho cuộc sống tịch mịch của cô có được chút ít ánh mặt trời.

Thêm Bình Luận