Trong mắt bạn tốt có sự dung túng, Chu Tiếu Mi cũng hiểu vài phân, hôm nay đại khái là phu xướng phụ tùy, “Nhưng CEO sẽ giải thích với Bạch tổng thế nào? Ông ta đang tận dụng, chờ cơ hội tìm sai lầm của chúng ta.”
“Dùng lý do vừa rồi đó.” Đi một bước tính một bước, hành sự tùy theo hoàn cảnh, Bạch Oanh Man tin rằng luôn có biện pháp giải quyết.
“Lý do nát quá.” Chu Tiếu Mi lắc đầu. Ngay cả bọn mình còn thuyết phục không được, những lão gian thần kia làm sao có thể chấp nhận.
“Tiếu Mi….” Bạch Oanh Man chỉ có thể cười khổ.
Aizz, cô có một ông chồng bốc đồng, rõ ràng đã nói không can dự, trên thực tế lại can thiệp khắp nơi, cô phản bác chỉ uổng phí thôi, kết quả luôn là nhân nhượng hắn.
“Có vấn đề gì kêu bọn hắn trực tiếp đi hỏi tôi, nếu ai quấy rầy bà xã của tôi, chuẩn bị tâm lý tốt đi. Tôi nói tiếng gió rồi, ai không biết mới là lạ.” Trạm Vấn Thiên lên tiếng lần nữa.
“Vấn Thiên, anh uy hϊếp hả, hơn nữa hình như anh nhầm, em mới là người phụ trách của Xuân Dương.” Bạch Oanh Man không biết nên cười hay khóc, cảnh cáo hắn đừng bao biện làm thay.
Trạm Vấn Thiên mím môi, cười như không cười một cái, “Bà xã, em hình như cũng quên một chuyện, anh là chồng em.”
“Công là công, tư và tư, không thể nói làm một.” Hắn không phân biệt được công tư làm cô thật khó xử.
“Nếu như em không đẩy mình vào hiểm cảnh, thì anh có cần thế này không? Anh chưa bất mãn với cuộc hôn nhân của chúng ta đến mức thấy người ta chém em một đao mà không đi ngăn cản.” Cô không tự hỏi mình đi, gây ra hậu quả chỉ hắn mới giải quyết được.
Trên thực tế, coi như vợ chồng, nếu gặp phải tình huống uy hϊếp đến tính mạng cũng sẽ chần chờ, chim liền cánh nhưng đại nạn đến đều tự bay đi, huống chi không ai chấp nhận vô duyên cớ đánh rơi một cái mạng, vì một cuộc hôn nhân không phải yêu.
Trạm Vấn Thiên luôn miệng nói trách nhiệm, nhưng hắn chưa thấy rõ lòng mình, hắn cho là hắn chỉ dùng tư cách là chồng, bảo vệ vợ, thấy cô gặp nạn ra tay viện trợ là chuyện tự nhiên, tuy nhiên nó đã vượt qua phạm vi của chồng đối với “vợ” này, mà giống như đối với người phụ nữ mà mình yêu, hắn lo lắng, quan tâm an nguy của cô, không muốn cô tăng ca, thậm chí chủ động muốn giúp cô loại bỏ khó khăn, làm cho cô yên tâm công tác…..
Những việc hắn làm, đã sớm không chỉ là trách nhiệm, trong sinh hoạt thân mật hằng ngày, trái tim cứng như sắt thép bất giác mềm mại, vì một người mà thay đổi.
Lại là trách nhiệm….. Ánh mắt Bạch Oanh Man thoáng tối, thở dài trong lòng, cô hiểu được hôn nhân của hai người không có yêu, hắn vẫn chấp nhận quan tâm an nguy của người vợ như cô cũng đã là khó rồi.
Cô không biết ý muốn chân chính của Trạm Vấn Thiên là mong cô đừng quá kiên cường, nếu không người mệt mỏi chỉ là bản thân, cô có quyền lợi làm nũng với chồng, bảo hộ vợ cũng là trách nhiệm ngọt ngào.
Đáng tiếc hắn nói không rõ ràng, không thể truyền đạt hết tâm ý, ngược lại làm cô hiểu lầm những trả giá hắn làm cho cô xuất phát từ trách nhiệm bắt buộc, vốn là giải thích lại thành ra tự lấy dao, đâm một nhát vào tim cô, làm cho cô đau nhói, sắc mặt trong nháy mắt tái đi.
Bạch Oanh Man trước sau vẫn không mở được khúc mắt, cô vẫn cho rằng hạnh phúc hiện tại của mình là do trộm tới, không thuộc về cô, một ngày nào đó phải trả lại.
Em gái Bạch Oanh Nguyệt mới là người may mắn có được chìa khóa hạnh phúc, là người vợ lý tưởng của Trạm Vấn Thiên……
Lòng của cô, bởi vì sự vô tâm của hắn mà bị thương, lại kéo xa khoảng cách lần nữa.
Chương 8
“Cô có biết thân phận của mình là CEO của Xuân Dương thuyền vận không vậy? Lại để tổng giám đốc của Nhật Nguyệt thuyền vận vào như chỗ không người, cô cho những nhân viên bọn tôi là gì đây?” Bạch Cảnh Địa hung hăng trách mắng.
Bạch Oanh Man tốt thật lắm chứ, thậm chí ngay cả ông chủ của công ty đối thủ cũng mang vào công ty, lần này bọn có càng có cớ kéo cô ta xuống đài.
“Đây chỉ là tạm thời, sẽ không quá lâu đâu. Còn nữa, xin mời ông không cần phải hô to gọi nhỏ, tai tôi không bị điếc, nghe được tiếng của ngài nói.” Bạch Oanh Man tỉnh táo, không nhanh không chậm.
“Cái gì gọi là sẽ không quá lâu? Cô còn dám tranh luận với trưởng bối! Địa vị của anh ta rất mẫn cảm, thường đi tới công ty đã là không tốt rồi, bây giờ cô còn cho hắn dùng chung văn phòng, nếu văn kiện cơ mật trong công ty bị mất một phần, cô có thể toàn quyền phụ trách sao?” Bạch Cảnh Địa xuy một tiếng, phụ nữ chính là không thể làm được việc lớn.
Tiếng rống bên tai làm cho cô nhíu mày, “Trong công ty chỉ nói chức vị, không nói vai vế, Tổng giám đốc Bạch xin tự kiềm chế.”
“Còn tự kiềm chế cái gì? Hiện tại cả công ty sắp bị cô chắp tay dâng cho người ta rồi, chúng tôi còn có thể ẩn nhẫn sao? Nếu hôm nay cô không giải thích rõ ràng, chúng tôi không phục.”
Những ngày này, cặp vợ chồng luôn như hình với bóng, dính một chỗ, cùng vào cùng ra, cơ hồ ít có thời gian tách ra, làm cho người ta muốn tới gần Bạch Oanh Man cũng không được, bọn họ căn bản không có cơ hội tìm cô ta “lý luận”.
Lần này khó khăn lắm bọn họ mới dụ được người hầu Đỗ Trọng Mai, để cô ta đưa công văn, rồi nhốt cô ta trong thang máy, mới có thể để cho Bạch Oanh Man một mình đi ra tìm người.
Bạch Cảnh Địa không dễ mới có được cơ hội, lập tức tập hợp một đám chủ quản dùng lý do có việc thương thảo “mời” cô đến chỗ vắng người, ý muốn ỷ đông để lên án cô chẳng phân biệt được công tư.
“Những người không phục cứ viết một lá thư, lập danh sách đưa cho tôi, tôi sẽ hẹn từng người nói chuyện, nghe ý kiến của họ một chút.” Binh tới tướng đỡ, nước tới đắp đê, Bạch Oanh Man đều có kế sách ứng đối.
Bạch Cảnh Địa vừa nghe, trừng to mắt, “Cô muốn bọn họ viết tên ra để cô tính sổ với từng người sao, cô cho rằng bọn họ có dũng khí đi vào văn phòng CEO? Gã đàn ông trong kia chính là dã thú ăn thịt người!”
“Dám làm thì dám chịu, không làm việc gì trái lương tâm thì sao phải sợ? Huống chi Trạm tổng giám đốc đã phân chia văn phòng với tôi, chính giữa còn cách một bộ sô pha lớn, các người lo cái gì?”
“Ai nói lo, chúng tôi chỉ không muốn để cho người ngoài biết quá nhièu tin tức của công ty, cô hồ đồ nhưng chúng tôi không mụ mẫm, hắn đang tính toán cái gì, lòng dạ Tư Mã Chiêu người người đều biết. Giang sơn mà cha cô vất vả tạo ra sắp trở thành của người khác rồi.” Bạch Cảnh Địa lộ ra vẻ mặt lo lắng, cố gắng làm lớn vấn đề.
Bạch Oanh Man không chịu được bộ dạng này của ông ta, ánh mắt bình tĩnh nhìn, “Tôi tự có chừng mực, ai cũng không thể đoạt được sản nghiệp của Bạch gia.”
“Hừ! Hắn ta là chồng cô, đương nhiên cô sẽ nói giúp cho hắn. Tên đàn ông đó xác thực có vài phần mị hoặc phụ nữ, cô đừng bị hắn cho ăn bùa mê mà choáng váng, cô phải biết rằng, lời nói trên giường là không thể tin.” Vợ chồng ân ái, phụ nữ sẽ quên hết, làm gì còn nhớ là đối thủ cạnh tranh.
Bạch Cảnh Địa vừa nói xong, tất cả mọi người mập mờ cười cười.
Đàn ông bởi vì cần, phụ nữ bởi vì yêu. Bởi vậy không ít phụ nữ yêu say đắm người sớm chiều ở chung.
Huống hồ với ngoại hình và quyền thế của Trạm Vấn Thiên, phụ nữ không thương hắn là hiếm, hắn chỉ cần nói vài ba câu ngon ngọt, không phụ nữ nào không si mê hắn như điên, vì hắn làm trâu làm ngựa.
“Tổng giám đốc Bạch, nếu ngài chỉ vì chuyện đó mà ngăn tôi lại thì thứ cho tôi không tiếp, tôi còn có việc bận.” Bạch Oanh Man muốn rời đi.
“Trước khi chưa nói rõ ràng, cô không được di.” Bạch Cảnh Địa chặn cô lại.
“Ông muốn cản trở tự do thân thể?” Cô lạnh giọng, khuôn mặt như có một tầng băng.
Hắn cười gian trá, để tay lên vai cô, “Mạn nhi, phụ nữ gả cho người nên chăm lo gia đình, đừng vì sự nghiệp mà làm suy sụp hôn nhân. Chú là người trong nhà, sẽ không hại con, nếu con không nỡ xa chồng thì về nhà đi, cho dù mệt mỏi một chút, chú sẽ giúp con coi sóc công ty, sẽ không để tâm huyết của cha con mất đi trong chốc lát.”