Thiên Nga Đen Bị Phản Bội

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Man Man rất kiên cường, vẻ ngoài kiên cường của cô ấy dùng để che lấp bên trong mong manh dễ vỡ... Một cô gái yếu đuối biết bao nhiêu, đáng thương biết bao nhiêu. Còn Vấn Thiên la …
Xem Thêm

Chỉ là cô vừa mới dựa gần một chút đã thấy ánh mắt sắc lạnh nhìn mình, làm cô cả kinh, nhút nhát dừng bước, không dám lại gần phạm vi của Ma vương lão đại.

Ô…. Chồng học tỷ nhẫn tâm quá, chỉ lo bà xã, mặc kệ sống chết của những người khác, không có tình cảm sâu đậm, yêu ai yêu cả đường đi, cô nhìn lầm hắn rồi.

“Nhưng mà Trạm tiên sinh làm sao lại rảnh mà quang lâm tệ công ty? Nhật Nguyệt thuyền vận không có việc sao?” Chu Tiếu Mi rõ ràng không thân thiết, đối với chuyện bạn tốt vì lợi ích xí nghiệp mà đám cưới, từ đầu tới cuối cô luôn phản đối.

Thanh xuân và may mắn của phụ nữ là vô cùng quý báu, không nên làm hỏng, hôn nhân không nên thành lập trên lợi ích.

Trạm Vấn Thiên lạnh lùng phản ứng: “ Tôi tới thăm vợ tôi cần cô đồng ý sao? Cô quản trời quản đất cũng không quản được tôi.”

Kiếm chuyện không đâu, Chu Tiếu Mi cười như không cười: “Thì ra anh còn biết mình là người có vợ à? Vậy thì tốt với cô ấy một chút, đừng suốt ngày nhớ tới cô gái khác. Đã cưới cô chị thì đừng tham lam nghĩ tới cô em, đừng có mơ tới chuyện một mũi tên trúng hai con nhạn.”

Cô em? Trạm Vấn Thiên nhíu mày, nghĩ nửa ngày cũng nhớ không nhớ nổi hình dáng cô gái mình đã từng muốn kết hôn. Không nghĩ tới chỉ trong thời gian ngắn ngủi, hắn gần như đã quên sự tồn tại của Bạch Oanh Nguyệt, ngược lại chỉ vì thái độ xa cách của vợ mà ảo não.

“Đừng nói nữa, Tiếu Mi.” Bạch Oanh Man dùng ánh mắt ngăn lại bạn tốt, phương thức ở chung hiện tại cô đã rất hài lòng, không muốn nhắc lại nỗi đau tận đáy lòng.

Không yêu sẽ không bị thương, cô nhất định phải nhớ kỹ điều này, không thể yêu người đàn ông không thương mình, cô không muốn trở thành dì Chân thứ hai.

Tình yêu lệch lạc của dì Chân làm cô lùi bước trước tình yêu, tình yêu với cô mà nói là một vùng cấm, cô sợ hãi, không tin tưởng mình có thể có được hạnh phúc, cho nên cô luôn hâm mộ em gái có dũng cảm để theo đuổi tình yêu.

Ước định trong quá khứ với em gái, cô chắc là thất hứa rồi, thiên nga đen là nhân vật bi thương, màu lông đen đại biểu cho bất hạnh, cho bóng tối, nàng không thể được cứu vớt, bởi vì trong mắt vương tử vĩnh viễn cũng chỉ thấy được thiên nga trắng xinh đẹp ưu nhã.

“Không nói anh ta làm sao biết được hành vi của mình tàn nhẫn cỡ nào? Rõ ràng đã kết hôn với cậu lại tìm tin tức của Nguyệt khắp nơi, trong lòng hắn nghĩ gì còn chưa rõ ràng sao?” Trong lòng Chu Tiếu Mi, Trạm Vấn Thiên quả thực là một người đàn ông bại hoại, hắn vọng tưởng tới Bạch Oanh Nguyệt, căn bản là hành vi của cầm thú.

“Chờ một chút, cô lên án thật sự quá hoang đường, tôi làm chuyện cô nói khi nào? Đừng nhục mạ nhân cách của tôi.” Trạm Vấn Thiên nhíu mày, không cho cô ta vu oan, giống như hứa hẹn của hắn với Bạch Oanh Man lúc trước, hắn cực kỳ tôn trọng hôn nhân, cho dù bọn họ vì lợi ích mà kết hôn cũng vậy.

“Ông ngoại anh nói với Man Man, có người đang tìm tin tức của Nguyệt, còn ai chấp nhất với nó như vậy? Ai sẽ tìm đến mức --“ Thanh âm của Chu Tiếu Mi đầy mỉa mai, cô hoảng sợ nhìn về phía bạn tốt đang trắng bệch mặt.

“……….Là dì Chân.” Bạch Oanh Man cảm thấy dạ dày nóng rát, một cảm giác buồn nôn xông tới.

“Man Man, cậu nghĩ bà ta có thể…” Chu Tiếu Mi cũng đoán được, người đàn bà độc ác kia không phải là người tốt, luôn làm một âm hồn bất tán, không cho ai sống yên.

Bạch Oanh Man lắc đầu, phủ nhận nghi ngờ vô căn cứ của bạn tốt, biểu lộ lãnh mạc nhưng bối rối, “Không đâu, dì Chân đã đáp ứng với mình, dì ấy sẽ bỏ qua Nguyệt.”

“Phải không? Tốt nhất bà ta tuân thủ hứa hẹn, bằng không…..” Bằng không một khi Nguyệt rơi vào tay bà ta, hậu quả không thể tưởng được. Chu Tiếu Mi nhíu mày, không dám nói hết.

Bạch Oanh Man nghe vậy, lông mày càng nhíu, cô biết rất rõ tâm tính lệch lạc và hận ý của dì Chân không cách nào thay đổi được, nhất định sẽ tìm cơ hội tổn thương em gái cô, cho nên cô mới ở cạnh bà ta, bảo vệ em gái.

“Tôi không biết tình huống mà các người nói là thế nào, nhưng nếu em cần anh giúp đỡ thì cứ mở miệng, chỉ có điều, anh hy vọng em hiểu được, tuy anh không muốn giải thích nhiều nhưng cũng không muốn em hiểu lầm. Như anh đã nói, khi đã kết hôn, anh sẽ không ly hôn, lại càng không lăng nhăng khắp nơi, cho nên, từ lúc đồng ý đám cưới với em, anh đã thu tay lại, không có bất kỳ gút mắc nào với em gái của em.” Trạm Vấn Thiên nói rõ lập trường của mình.

Nói đến Bạch Oanh Nguyệt, hắn chỉ cảm thấy cô là người vợ tốt, tuy thưởng thức sự thiện lương và nhiệt tình của cô nhưng hắn cũng không khuynh tâm vì cô.

Ngược lại, cá tính Bạch Oanh Man lại ngoài ý muốn khıêυ khí©h du͙© vọиɠ chinh phục của hắn, hắn không cảm thấy chán ghét sự phản kháng của cô, ngược lại cảm thấy thưởng thức sự mạnh mẽ và thông minh đó. Bởi vì, chỉ có người phụ nữ có thể chống lại hắn mới có thể xứng đôi với hắn.

Huống hồ, từ sau đêm tân hôn, Bạch Oanh Man cố gắng lạnh lùng, hắn biết được cô cũng để ý hắn như vậy, nếu không sẽ không vì hắn kêu tên em gái cô mà không thoải mái, hắn tin rằng, chỉ cần hắn chủ động thân thiện, cô sẽ không có lý do gì do dự. Bạch Oanh Man kinh ngạc, sửng sốt một chút, nắm nhẹ tay hắn, “Vấn Thiên, cảm ơn anh.”

Sự quan tâm của chồng làm cô cảm động, quá khứ, sự chấp nhất của hắn với em gái cứ như một cái gai trong lòng cô, tuy cô tự nói với mình đừng để ý, cô gắng cách xa hắn nhưng cái gai đó vẫn đâm trong lòng, chỉ cần một cái chạm nhẹ cũng đau không chịu nổi.

Hắn nắm chặt tay cô, ánh mắt trở nên sắc bén, “Cho nên, có phải các người nên nói cho anh biết rốt cuộc chuyện gì xảy ra không? Nói rõ ràng, không được giấu diếm.”

“Điều này…..” Bạch Oanh Man do dự, môi nhẹ mở rồi khép lại.

Cô rút lui, tuy Trạm Vấn Thiên biểu đạt lòng mình, cô tin tưởng hắn hơn một chút nhưng vừa rồi nghĩ tới chuyện hắn và em gái, cô không khỏi cảm thấy bất an.

“Đừng quên anh là chồng em, chuyện của em anh sẽ không bỏ mặc.” Hắn nắm tay cô, ý đồ trấn an hoảng loạn trong lòng cô.

Nhưng mà cô vẫn do dự, cô không cách nào vượt qua chướng ngại được, lắc đầu khổ sở nói: “Không có gì, em có thể tự xử lý.”

“Không cần anh giúp?” Sao cô lại đẩy hắn ra ngoài? Trạm Vấn Thiên nheo mắt, một cỗ tức giận ẩn trong ngực.

“Chuyện nhỏ trong nhà thôi, chuyện của anh còn nhiều hơn em, sao em lại có thể phiền anh.” Đây là lý do của cô.

Hắn cúi thấp đầu, lạnh lùng nhìn cô thật gần, “Em coi anh là người ngoài sao? Vì sao chuyện nhà của em lại không có anh trong đó?” Cô tốt nhất nên giải thích rõ ràng, tại sao hai người phụ nữ này có thể tham dự chuyện nhà cô, mà người chồng là hắn đây lại không được?

Bạch Oanh Man nhìn hắn đang tức giận, nội tâm tràn đầy chua xót. Cô làm sao có thể nói cho hắn biết, dù hắn có hứa hẹn với hôn nhân, bọn họ cũng chỉ có nghĩa vụ, không có tình yêu.

Thấy cô trầm mặc, Trạm Vấn Thiên càng giận dữ, hắn không hiểu được tâm ma của cô cho nên luôn tức giận cô bài xích hắn. Nhìn lại vợ đang vẻ mặt khó xử, hắn đẩy cửa rời đi.

---- BỔ SUNG THÊM ----

Hắn ảo não, đi thật nhanh, thầm nghĩ mau chóng rời khỏi nơi làm hắn bực bội này, sau đó phát tiết tức giận nãy giờ.

Lúc này, có một người đuổi theo hắn.

“Đợi một chút!” Chu Tiếu Mi giữ chặt hắn.

"Có việc sao?"

“Anh không hiểu Man Man chút nào, dựa vào gì mà tức giận cô ấy?” Chu Tiếu Mi nổi giận nói.

“Cút!” Đây là chuyện vợ chồng hắn, người ngoài tốt nhất bớt quản.

“Nếu như tôi cút, anh cũng đừng hối hận.” Người đàn ông này có thái độ gì vậy? Không coi lại mình xem, nhiều người chán ghét, nếu không phải vì Man Man, cô chẳng muốn nói làm gì, “Những chuyện có liên quan tới Man Man lúc trước, tôi nghĩ anh nên biết một ít.”

Trạm Vấn Thiên không kiên nhẫn nhìn về phía Chu Tiếu Mi cũng đang không có sắc mặt tốt, bước chân dừng lại, ánh mắt chăm chú.

Thêm Bình Luận