- 🏠 Home
- Tiên Hiệp
- Thiên Nam Tự
- Chương 58: phong vân
Thiên Nam Tự
Chương 58: phong vân
" Mình đang ở đâu thế này? "
" Không phải linh hồn mình đã tan biến sao?, nghe nói linh hồn tán biến thì muốn đầu thai cũng không được mà, hay mình đang ở địa ngục?" một âm thanh vẫn lâm vào tự hỏi, hắn vẫn nhớ cái lúc bị linh hồn Địa liên yêu hỏa hấp thu, hắn đã thật sự biến mất, vậy tại sao hắn còn có ý thức để suy nghĩ?
" Chẳng lẽ mình đã thành oan hồn, vì oán niệm quá nặng mà không siêu sinh?"
Sự thật đúng linh hồn của hắn đã biến mất, nhưng không rõ ràng tại sao hắn lại ở nơi đây, ý thức cùng trí nhớ vẫn hoàn toàn nguyên vẹn, chỉ là hắn không biết mình xuất hiện là dưới hình thức gì. Nhìn lại "mình" hắn chỉ thấy một đứa bé sơ sinh đang cuộn tròn lại, thực sự đó là bản thân của hắn lúc này.
Nếu có thể nghĩ hắn đoán ra mình có lẽ đang chuyển sinh đầu thai cũng nên, bởi cái thuyết này ở phương đông cũng không quá là bí ẩn nữa, chỉ cần người nào tin một chút vào thần Phật đều nghĩ tới, có lẽ hắn cũng sẽ tin nếu không xuất hiện một hiện tượng khác.
Hắn không có nằm trên giường hay giống như nằm trong bụng mẹ, mà hắn đang nằm ở giữa một màu đen, cái màu đen này trải dài bao quanh lấy hắn, chỉ ở rất xa hắn mới thấy chút ánh sáng trắng nhạt, chính vì có ánh sáng này hắn mới nhận ra bản thân "mình" lúc này.
Một đứa trẻ cuộn tròn hai mắt mở ra nhìn xung quanh, xung quanh hắn từng sợi hồng vẫn bay lượn, hắn có cảm giác thứ này đang làm hắn lớn lên nhanh chóng, đó là cỗ năng lượng nóng bỏng như hỏa diễm, tuy nhiên khi xâm nhập vào cơ thể hắn thì lại ấm áp đến dễ chịu.
Cảm giác quá nhiều tin tức hiện lên trong tâm trí, càng suy nghĩ khiến hắn càng nhanh chóng đau đầu, cuối cùng hắn tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Một đứa bé sơ sinh lại nằm giữa một lỗ đen mà ngủ, đích xác là lỗ đen, lỗ đen này liên tục hấp thu năng lượng xung quanh để cung cấp cho đứa bé.
OoO
" Thiên tài."
Đó là một số thuộc nhóm đặc biệt của một tộc loài, con người có thiên tài, yêu thú cũng có thiên tài, long tộc cũng có thiên tài của nó.
Vậy thiên tài tại sao có thể sinh ra, nếu nói về thiên tài của nhân loại thì có khả năng trí não hoặc cơ bắp phát triển lệch với đa số, mà chút lệch lạc này khiến cho bọn họ có khả năng tính toán siêu phàm hoặc có sức lực cao hơn người thường rất xa.
Còn đối với tu luyện giới bọn họ lại theo đuổi hướng khác, một thiên tài chính là chỉ linh hồn của bọn họ, theo lý giải của bọn họ, linh hồn mới là chủ đạo của trí não, một linh hồn cường đại có thể kích phát các tế bào đại não hành động nhiều hơn. Theo khoa học tính toán, một người có tới vài tỉ tế bào đại não, nếu tất cả số tế bào cùng hoạt động thì nó chính là một siêu máy tính của thế giới, bất quá con người chỉ khai thác được vài triệu tới vài chục triệu mà thôi, càng là thiên tài thì tế bào đại não hoạt động càng nhiều.
Nhưng tu luyện giả phát hiện ra, nếu có linh hồn năng lượng cường đại có thể kích phát tế bào này hoạt động, một người tính có thiên phú tu luyện chính là xét linh hồn của hắn có bao nhiêu thiên phú, một tu luyện giả sẽ có trí nhớ càng thêm khủng bố bởi linh hồn bọn họ có thể kích phát tế bào đại não của mình.
Linh hồn thiên phú có thể phán đoán thành quả tu luyện sau này, một người linh hồn quá yếu ớt cho dù gặp qua bao nhiêu kỳ tích cũng không thể tiến tới chí cực cảnh giới. Ngay cả trong Hư Thiên Quyết thì ngay từ năm tầng đầu chính là pháp quyết tu luyện linh hồn, chỉ có cường đại linh hồn mới có thể trụ vững.
Bất quá nó chỉ là trụ cột, sự thật thiên phú tu luyện của Thanh Thiện chỉ ở mức tầm thường, nếu không phải ban đầu bị Ngũ Ảnh Xà cắn không chết, thì hắn không thể tu luyện Hư Thiên Quyết. Chỉ là dù có như vậy thì hắn thực sự có thể tu thành Thiên Quân sao? Nếu Thiên Quân dễ dàng tu luyện như thế thì hàng ngàn năm nay vì sao không có một ai đột phá, ngay cả nơi thiên địa linh khí nhiều như ở Trung Quốc cũng không thấy ai đột phá Chí Tôn cảnh giới, bọn họ có bao nhiều người vậy mà không có ai đột phá sao?
Nếu tính thời gian tu luyện thì Tử Long hắn đã sống từ thời viễn cổ đến giờ, linh hồn hắn vẫn không thể đột phá, tất cả là vì sao?
Trong khi tại sao các yêu vật cường đại thực lực đạt tới Thiên Quân, Chí Tôn, lại vượt qua nhân loại.
Tất cả chỉ vì linh hồn thiên phú, Mộ Dung Linh Phong, Lê Minh Phong được xưng là thiên tài, bọn họ còn có thể tự mình đánh thức Chiến Hồn của thần binh sống lại, tốc độ tu luyện vượt xa người khác, đó là ở linh hồn bọn họ cường đại. Linh hồn luôn là thứ bí ẩn cùng cường đại nhất trong cơ thể con người, tựa như Tử Long, chỉ cần hắn còn tồn tại linh hồn, kế đó có đủ linh khí, hắn sẽ trọng tổ lại chân thân mình, một chân thân không kém so với bản thể của long tộc.
Tuy vậy đó cũng chỉ là một trong các tất yếu, nhưng còn nhiều yếu tố khác, vì thế đạt tới chí cực cảnh giới là vô cùng gian nan.
Tại nơi vô cùng nóng bỏng, đây rõ ràng là một miệng núi lửa khổng lồ, một thanh niên đang thản nhiên ngồi ngâm trong dung nham nóng bỏng mà nghỉ ngơi, từng dòng nhiệt hỏa liên tục truyền qua thân thể tiến vào đan điền thanh niên.
Hỏa nhiệt dường như vô cùng vô tận, tất cả như thác lũ truyền vào một ngọn thương nơi đan điền thanh niên, tất cả vốn là năm ngọn thương, hiện tại chỉ một ngọn thương tỏa ra đỏ rực chân khí, bốn ngọn tiểu thương thì tựa như vật chết trôi nổi giữa không trung tất cả đều ảm đạm mờ nhạt.
Thanh niên đúng là Địa liên yêu hỏa sau khi cướp lấy thân thể của Thanh Thiện, cái nó cần nhất là thân thể này, quả nhiên thân thể sau khi được nó dùng hỏa diễm bản thân tôi luyện càng thêm cứng rắn hơn, chỉ đáng tiếc là hắn không thể khống chế được cả năm thanh tiểu thương trong đan điền, tựa như phải tu luyện của thanh niên này mới có thể khống chế được nó, mà nó càng không thể phá hủy năm tiểu thương này, nếu không chính là phá hủy đan điền của chính mình, vì thế hắn đành đem nội đơn của mình dung hợp với một thanh tiểu thương trong đan điền, quả nhiên ngoài việc muốn điều khiển năm thanh tiểu thương ra còn lại tất cả nó đều khống chế được cả.
Nội đơn của nó chính là hình đóa liên hoa năm cánh, sau khi dung hợp cùng tiểu thương, vốn dĩ theo ý nghĩ của hắn sẽ hình thành nội đơn hình liên hoa, ai ngờ tới tiểu thương lại vô cùng cứng rắn, muốn đồng hóa thế nào cũng không chịa hòa tan, mà còn khiến cho liên hoa dung hợp vào nó vì thế hình thành nên tiểu thương màu đỏ rực.
Dù sao linh hồn của chủ thân thể này đã bị hắn tiêu diệt, hắn không những chiếm được thân thể cường đại mà nội đơn cũng cường đại hơn so với liên hoa của mình, hắn thật không nghĩ ra một thanh niên thực lực kém đến vậy mà có thể sinh ra thân thể cùng nội đơn cứng rắn.
Tuy nhiên tất cả giờ đã là của hắn, tất cả nhiệt hỏa hấp thụ vào tiểu thương tựa hồ như hồ nước chảy vào đại dương, tiểu thương không thể ngờ tới lại có thể chứa đựng vô tận đến vậy.
...
Kim Sư Hổ, một trong mười sáu đại yêu vang danh cùng thời với Hỏa Kỳ Lân đại yêu, năm sau trận chiến Đại Phá Diệt hắn là một trong bốn kẻ trọng thương bỏ chạy, nếu nói về thực lực thì hắn đứng thứ tư trong mười sáu đại yêu, chỉ sau Hỏa Kỳ Lân, Thất Sắc Phượng Hoàng, cùng một đầu Tam Nhãn Ngọc Xà.
Cũng giống Hỏa Kỳ Lân, Kim Sư Hổ sau trận chiến chỉ còn chút hơi tàn, công lực bị đánh tan thành cấp một yêu thú, chỉ là hắn may mắn hơn so với Hỏa Kỳ Lân, hắn lựa chọn một linh mạch ở nơi bí ẩn nhất rồi chìm vào ngủ say. Một năm trước đây một kẻ đến phá giấc ngủ của hắn, một yêu thú cường đại đến mức khiến hắn cảm giác được tử vong.
Hắn ngủ lâu lắm rồi, có lẽ đã qua mấy ngàn năm hoặc cả vạn năm, nhưng linh khí cũng chỉ khiến cho hắn chữa trị linh hồn tổn thương cùng chân khí đạt tới yêu đế cũng tương đương với mười hai cấp Nghịch Thiên Giả hay Đại Thừa Kỳ tu chân giả.
Tuy chân khí nội thể còn chưa đạt tới cực hạn cũng là thực lực thú thần, nhưng lấy yêu đế thực lực cùng linh hồn cấp thú thần, hắn vẫn cảm giác được thực lực của đối phương đáng sợ thế nào.
Thú thần là chung cực của yêu thú hướng tới, tuy đạt được cấp độ này thì vẫn có chút chênh lệch giữa các thú thần, tựa như Hỏa Kỳ Lân lấy thiên phú của mình vẫn mạnh hơn so với Kim Sư Hổ hắn, hay Thất Sắc Phượng Hoàng nó là đáng sợ nhất trong yêu thú cũng được xưng bất tử phượng hoàng, ở từ cấp yêu đế trở xuống bất tử phượng hoàng chính là lấy hỏa diễm thiên phú để tu luyện, ở phương diện hỏa thuộc tính so ra còn nhỉnh hơn Hỏa Kỳ Lân chút ít, nhưng khi đột phá thú thần cấp thì thân thể một lần nữa biến đổi thành thất sắc, lúc này đã là cực mạnh thú thần.
Trong trận chiến năm xưa dù ở vòng vây của năm cường giả loài người cũng không thể gϊếŧ được nó, được xưng là bất tử phượng hoàng, Thất Sắc Phượng Hoàng dù linh hồn bị hủy diệt cùng sẽ trùng sinh sống lại. Tuy nhiên lần này hắn cảm nhận được khí tức của yêu thú trước mặt còn cường đại hơn Thất Sắc Phượng Hoàng, điều tiên đoán của hắn không hề sai chút nào, bởi sau lưng yêu thú này chính là Tam Nhãn Ngọc Xà .
Hai yêu thú vừa đến trước mặt hắn liền hóa thành hình người, người đi đầu là thanh niên mặc áo bào trắng, khuôn mặt tuấn mỹ, nụ cười thân thiện, điểm khác lạ trên hai lông mày thiếu niên lại có một trắng một đen, đi phía sau thanh niên là thiếu phụ đẫy đà, diễm lệ vô song, hai vυ" no căng tựa như muốn phá rách y phục, cặp mông tròn lẳn, ánh mắt đong đưa, ở giữa trán nàng còn có một nốt son màu đỏ, ai không biết chỉ xem đó là nốt ruồi giữa chán mà thôi, bất quá nếu chiếc mặt ở giữa đó mở ra chắc chắn sẽ có người mất mạng, này không phải Tam Nhãn Ngọc Xà còn là ai?
" Tiểu Ngọc, vị này là Kim Sư Hổ ngươi nói sao?" thanh niên đi đầu thản nhiên nói .
" Vâng chủ nhân."
" Các ngươi là xem như bạn cũ đi, để ngươi nói chuyện với hắn chút." vừa nói xong thiếu niên đã quay người bước ra ngoài, xuyên qua vô tận bóng tối của đại dương bay lên, nơi đây không những là đáy của đại dương, nó còn là một trong những khe nứt ở tận sâu trong đáy, có thể dễ dàng tới được nơi này nếu không phải cường đại yêu thú hẳn là không thể a.
" Tiểu kim, chúc mừng ngươi tỉnh lại ." thiếu phụ mỉm cười nhìn Kim Sư Hổ đang sợ hãi nhìn thân ảnh thiếu niên đi khỏi, mãi đến thiếu phụ hỏi hắn mới tỉnh lại.
" Không phải là các ngươi đánh thức ta sao?"
" Đúng a, xin lỗi ngươi a, dù sao thực lực cũng đã khôi phục tới yêu đế rồi, chỉ cần đi theo chủ nhân rất nhanh ngươi sẽ khôi phục thú thần thực lực thôi."
" Ngươi tại sao lại nhận hắn là chủ nhân, ở thú thần cấp ngươi tựa hồ chỉ kém so với Thất Sắc Phượng Hoàng cùng Hỏa Kỳ Lân, mà Thất Sắc Phượng Hoàng đã bị phong ấn, ở phương đông yêu thú tựa hồ hơn ngươi chỉ còn có Hỏa Kỳ Lân mà thôi."
" Ngươi ngủ lâu lắm rồi, có lẽ còn chưa biết Hỏa Kỳ Lân đã chết, lúc này ở yêu thú phương đông ta chính là đệ nhất, bất quá dù năm đó lúc ta tỉnh lại, thực lực dù chưa đạt tới cường đại nhất nhưng cũng đã khôi phục năm thành, mà chủ nhân chỉ dùng có ba chiêu đã đánh bại ta, ngươi nói xem hắn có xứng chủ nhân ta không?"
" Hắn bản thể là yêu thú gì? các ngươi muốn làm gì?"
" Ta không nhìn ra bản thể của chủ nhân, nhưng điều đó quan trọng sao? Cho dù bản thể là một hạ cấp yêu thú thì thế giới này kẻ nào mạnh kẻ đó làm vua, ta chỉ biết chủ nhân là một kẻ vô cùng cường đại, hiện tại chúng ta đi cứu phượng hoàng tỷ."
" Vậy các ngươi muốn ta làm cái gì?"
" Tiểu Kim, sau này chúng ta sẽ cùng một bên thế lực, ngươi cũng biết vì sao năm xưa chúng ta mạnh hơn loài người mà vẫn bại còn gì? Chỉ cần ngươi hoàn toàn đi theo chủ nhân, rất nhanh thực lực của ngươi sẽ khôi phục, đến lúc đó chúng ta có thể trả lại mối thù năm xưa."
Tam Nhãn Ngọc Xà ánh mắt kiều mị nhìn theo thân ảnh đã hóa hình của Kim Sư Hổ, nàng vẫn từ từ chưa có đi theo, nàng cũng không sợ Kim Sư Hổ chạy trốn, mỗi một cường đại yêu thú luôn luôn có tôn nghiêm, huống chi đạt tới thực lực thú thần của Kim Sư Hổ, đáng tiếc tôn nghiêm của yêu thú chỉ là thần phục kẻ mạnh, ở thế giới này cường giả vi tôn, hơn nữa dù Kim Sư Hổ có chạy trốn đi nữa thì chủ nhân của nàng hoàn toàn có thể bắt hắn lại, khiến hắn giao ra một phần linh hồn của mình, ngay cả nàng cũng như vậy, giao ra một phần linh hồn của mình chính là không thể phản bội người đó, nếu không dù trốn tới chân trời nào nàng đều phải chết.
Đứng trên tảng băng, thanh niên hai tay đang chơi đùa cùng một hai gấu con bắc cực, ở xa xa gấu mẹ chỉ dám một bên đứng nhìn, ánh mắt vừa sợ sệt, nhưng không dám tiến lại gần.
" Chủ nhân." âm thanh của đại hán từ sau lưng nói, thanh niên mặc y phục kiểu dã nhân thời tiền sử, bên ngoài là hai nửa mảnh tựa như da sư tử cùng da hổ ghép lại.
" Kim Sư Hổ phải không? Sau này là người một nhà, ta sẽ gọi ngươi là tiểu kim."
" Cảm ơn chủ nhân, xin nhận một phần linh hồn của thuộc hạ." Kim Sư Hổ cung kính nói, sau đó từ đầu hắn một dải ánh sáng vàng đã đưa đến trước mặt rồi thẩm thấu biến mất vào trong thân thể của thanh niên.
Rất nhanh ba bóng người đã biến mất tại bắc cực. Hai chung cực yêu thú lại trở thành nô bộc của kẻ khác, nói có lẽ không ai tin tưởng, nhưng đó lại là sự thật. Lấy thú thần thực lực chính là nhân loại cấp bậc Thiên Quân cùng Chí Tôn, Thần Giả của nhân loại, cũng là chung cực của tu luyện, một kẻ có sức mạnh đủ để Tam Nhãn Ngọc Xà cùng Kim Sư Hổ khϊếp sợ, hắn thuộc cảnh giới nào?
- 🏠 Home
- Tiên Hiệp
- Thiên Nam Tự
- Chương 58: phong vân