Nếu nói hối hận thì dù ít dù nhiều trong đời ai cũng từng có, bất quá hối hận là từ dùng để nhớ đến quá khứ đã qua, quá khứ đã qua liệu có thể quay lại? .
Lúc này nếu nói Thanh Thiện muốn gì nhất, hắn chắc chắn sẽ muốn chăm sóc cha mẹ, sau đó là em gái hắn, từ nhỏ đến lớn hắn vốn sống hơi khép kín, không mấy có bạn bè, hàng ngày đều chui vào căn phòng và lên mạng, kể cả gia đình cũng rất ít để ý. Mẹ hắn rất quan tâm, nhưng hắn vốn như vậy, trời không chịu đất thì đất phải chịu trời, ngoài thói quen lên mạng thì hắn không có thói xấu gì để chê cả, vì vậy muốn la hắn cũng khó.
Nên càng lúc hắn càng muốn ở một mình, quan tâm đến gia đình càng ít, mẹ hắn kêu hắn làm gì thì hắn lắm, còn không thì hắn lại trở về căn phòng của mình.
Nhưng lúc này hắn thật sự nghĩ về gia đình mình, hắn vốn nghĩ đơn giản, mình sống như vậy là tốt rồi, không làm phiền ai cũng không ai phiền đến mình. Có điều hắn đã quên đó là gia đình chứ không phải nhà trọ.
Hắn biết cha mẹ mình quan tâm nhiều đến hắn, nhưng chính hắn cố tình cô độc, đến bây giờ hắn mới nhận ra mình thực sự sai lầm, thứ quý giá nhất hắn đánh mất chính là gia đình, hắn chỉ nghĩ cho bản thân mà không nghĩ đến cảm nhận của những người khác. Ngay cả một năm gần đây, hắn từng xa nhà nhưng chỉ kiếm một lý do bất kỳ đối phó, bởi khi đó hắn cảm giác như thế là đủ, hắn không mấy cảm giác được sự lo lắng của cha mẹ cho mình, hắn không biết cha mẹ hắn cũng bất lực với hắn, bố hắn vốn trầm tính, đã bỏ thuốc lá mấy năm cũng vì hắn mà càng trầm tính hút trở lại, mẹ hắn chỉ biết bao lần đang đêm tỉnh dậy lo lắng mà khóc. Lần trở về hắn đã bị em mình Thịnh Minh chửi một trận, nó chửi đúng lắm, tuy là anh nhưng hắn chỉ có thể ngồi im một chỗ mà nghe.
Hắn trở về, đã có chút thay đổi trong tâm lý, có lẽ võ công rất cao nên hắn rất tự tin, đối với gia đình cũng quan tâm hơn trước, bất quá đó là chưa đủ, lần này nhận nhiệm vụ đi, hắn chỉ nói với gia đình là đi đến nhà bạn vài ngày, hắn còn chưa thực sự để ý đến cảm nhận của cha mẹ hắn, hắn dấn thân vào nguy hiểm chỉ để lại vài câu nói vậy. Mà đến giờ phút này hắn mới nhận ra, chỉ khi đối diện với cái chết hắn mới thực sự hiểu.
Hắn đang sắp biến mất hoàn toàn, hắn chết rồi cha mẹ hắn sẽ thế nào?, hắn hi sinh vì nhiệm vụ sao? hắn là liệt sĩ hay anh hùng?, cha mẹ hắn có để ý đến thứ đó đâu.
Lúc này hắn rất muốn sống trở về, chỉ cần trở về, chưa hẳn đã là đứa con rất ngoan, nhưng chí ít hắn cũng lo lắng cho cha mẹ mình.
Hai cỗ năng lượng toàn lực thôn tính linh hồn cùng chân khí của hắn, chống cự ư?, không phải hắn không chống lại, mà cơ bản sức chống cự của hắn tựa như hòn đá chìm vào đại dương, đối phương từ từ gặm nhấm từng chút sức mạnh của hắn.
Địa liên yêu hoả không chỉ có hấp thu chân khí đối phương, nó còn có thể hấp thu linh hồn năng lượng để bồi bổ cho linh hồn của mình, hấp thu là đặc tính trời sinh của nó.
Với linh hồn năng lượng đạt tới cấp tám, muốn chống chọi với cấp mười của Địa liên yêu hoả cơ bản là đứa bé đánh nhau cùng người khổng lồ, mỗi cấp bậc đột phá của tu luyện giả sức mạnh gấp cả chục lần, huống chi là hơn cả hai cấp. Linh hồn không giống chân khí, nếu chân khí tinh thuần, lực bùng nổ cường đại có thể đánh hơn cấp, bất quá linh hồn từ cấp đầu tiên đến mười hai thì đều không khác biệt, tựa như Mộ Dung Linh Phong, hắn chỉ dùng ở Nguyên Anh Kỳ đỉnh cấp, nếu hắn bị một Nguyên Thần hậu kỳ dùng linh hồn lực công kích thì cũng không thể chống cự. Chỉ trừ khi tiến vào Thiên Quân cấp bậc linh hồn một lần nữa đột biến về chất, còn không linh hồn của hai tu luyện giả cùng cấp luôn luôn gần bằng nhau.
Thanh Thiện bị Địa liên yêu hoả không ngừng công kích cùng hấp thu linh hồn năng lượng của mình, ở một bên hoả diễm năng lượng cũng tiếp tục hấp thu chân khí trong đan điền của hắn, tuy bởi vì phân làm hai mặt hấp thu nên tốc độ có giảm xuống, bất quá lần này Địa liên yêu hoả toàn lực hấp thu, với thực lực cấp mười của mình cùng với khi nãy hấp thu vô số chân khí của tu luyện giả, Thanh Thiện muốn chống đỡ chỉ là nằm mơ.
Linh hồn năng lượng càng lúc càng bị hấp thu, linh hồn giờ chỉ tương đương với Nghịch Thiên Giả cấp bốn, chân khí bên trong đan điền cũng sắp cạn kiệt, cho dù lúc này Địa liên yêu hoả tha cho hắn một mạng thì thực lực của hắn chỉ còn ở mức Nghịch Thiên Giả cấp hai mà thôi, chân khí do chiến đấu tiêu hao là do nó tản mát trong các kinh mạch của thân thể, chân khí này chỉ cần vận dùng tâm pháp là tụ được nó trở lại đan điền, nhưng chân khí bị Địa liên yêu hoả hút lấy là thật sự mất đi, nếu muốn chỉ có thể tu luyện trở lại mà thôi.
" Sắp chết? Mình sắp chết ư?." trong đầu Thanh Thiện lúc này cực kỳ thanh tỉnh, có chút tiếc nuối, hắn nghĩ nếu hắn chết mẹ hắn sẽ khóc rất nhiều, hắn lại nghĩ tới ba mình, ông chỉ muốn hắn học được một cái bằng, cưới vợ sinh con, sống cuộc sống bình thường, ở tuổi ông đã thích có cháu để bồng đi đây đi đó, đó là ý nghĩ của người trung niên qua năm mươi, có lẽ ai cũng mong muốn vậy.
Tiếp đến là sư phụ hắn Ngộ Tuệ hoà thượng, đó là người dạy dỗ hắn dù chỉ có bảy ngày, hắn thực sự xem đó là sư phụ của mình. Anh Thy cô nàng oan gia từng tranh sợi dây chuyền với hắn, Tâm Nhiên nữ nhân lạnh lùng, tuy nhiên hắn cảm giác ở chung cùng nàng thì sẽ thấy nàng khác với vẻ bề ngoài, cả hai đều rất xinh đẹp, gia đình lại có thế lực, được hai nữ nhân như vậy quan tâm hắn còn gì bằng nữa ... còn rất nhiều gương mặt thoáng qua trong tâm trí của hắn .
Chợt Thanh Thiện nhớ đến một khuôn mặt, đó là con rồng trong Tịch Diệt Long Thương vẫn ở trên tay mình, nó bị Hư Thiên Quân nhốt cả mấy ngàn năm, nhưng nó vẫn một mực sống cho tới nay, có lẽ nó hi vọng mình một ngày nào đó thoát ra. Từ lâu Thanh Thiện cũng không xem nó là kẻ nô bộc bị mình khống chế, có lẽ là bằng hữu, hắn biết con rồng này khá sợ chết nên mới doạ nó để nó nghe lời mà thôi.
" Trước khi chết hoàn thành tâm nguyện cho nó cũng là điều tốt duy nhất lúc này mình có thể làm được."
Linh hồn năng lượng càng thêm cạn kiệt, nhưng vì Tịch Diệt Long Thương đã như một phần linh hồn của hắn nên có thể dễ dàng khống chế. Ngũ hành trận pháp trong viên ngọc tại đầu thương nháy mắt được hoá giải, số chân khí còn sót lại trong đó cũng được Thanh Thiện đưa vào cơ thể Tử Long, đây là đền bù duy nhất hắn có thể làm được.
" Tử Long, ngươi được tự do, sau này đừng để người khác bắt nữa, nếu có thể xin chiếu cố cho hai người bạn của ta, tạm biệt." thanh âm của Thanh Thiện truyền đến tai Tử Long cũng là lúc đầu óc hắn trở nên mơ hồ, hắn còn muốn làm nhiều thứ nhưng giờ hắn không còn sức để chống đỡ, mắt hắn cứ mờ dần mờ dần ... .
" Ha ha ha, từ nay thân thể này đã là của ta."
Một thanh niên mặc vào Hoả Lân Thần Giáp, ánh mắt yêu dị loé lên, cả thân thể thanh niên được bao trùm tầng tầng hoả diễm tựa như hoả thần vừa xuất thế, một đoá hoả liên hoa bắt đầu dung nhập vào xương cốt kinh mạch, kinh mạch của hắn vốn đã cứng rắn lại được năng lượng từ liên hoa không ngừng cường hoá.
" Để ta tiễn ngươi đoạn cuối cùng, xem như cảm ơn đã tặng ta thân thể."
Một cỗ năng lượng hoả diễm tràn về phía đám sương mù màu trắng sữa, đám linh hồn này đã buông tha chống cự, từng chút bị hoả diễm bao vây thôn phệ cho tới khi triệt để biến mất.
" Hừ, có vài tên quấy rối tới rồi."
Thanh niên mặc trên mình bộ Hoả Lân Thần Giáp khẽ hừ một tiếng, sau đó Hoả Lân Thần Giáp tựa như bị thu vào trong người thanh niên, chỉ còn thấy mờ nhạt màu đỏ mà thôi. "Vù." thân ảnh thanh niên tựa như biến mất trong không gian, tất cả chỉ còn lại căn phòng trống rỗng.
Thanh niên vừa biến mất không lâu thì đã có ba người xuất hiện tại giữa căn phòng.
" Thanh Sa huynh có phát hiện được gì không?"
" Ban nãy vừa cảm giác được cỗ linh hồn hoả diễm cường đại, đáng tiếc giờ đã không còn."
" Chủ nhân nếu biết chúng ta thất bại chỉ sợ sẽ nổi giận, ài, bảo bối trong địa bàn vậy mà còn để nhân loại cướp đoạt mất."
Ba người đều lên tiếng, cả đại dương rộng lớn có vô số hải quái, cũng hình thành vô số thế lực, ở vùng biển đông này thế lực của Tuyệt Kình bang là lớn nhất là chủ nhân của ba tên này cũng là một trong ba chủ nhân của vùng biển đông, thực lực vô cùng đáng sợ, nếu so với nhân loại thì Tuyệt Kình đã tu luyện tới Nghịch Thiên Giả đỉnh cấp mười một, bản thể là Ngư Kình có sức phòng thủ cực đại, nhân loại không dùng thần khí hoặc không đạt tới Thiên Quân, Thần Giả, Chí Tôn cấp bậc đừng hi vọng gϊếŧ chết được nó.
" Đi thôi, chúng ta về bẩm báo với cho chủ nhân."
...
Vài ngày sau, liên tiếp người dân trong đất liền thấy vài xác chết dạt vào trong bờ, cảnh sát, quân đội đã phong toả vùng bãi biển và cho tiếp tục tìm kiếm, trên truyền thông chỉ biết là có thuyền gặp nạn trong cơn bão, nhưng trên thực tế Nguyễn Luân đã trực tiếp tới nơi này, số xác chết có người Nhật Bản, Việt Nam, Trung Quốc, đa số Nguyễn Luân đều không nhận ra, chỉ là nhân viên pháp y xác định một điều, tất cả không phải là thuyền viên, bọn họ không phải bị đắm thuyền chết mà bị gϊếŧ chết. Càng xem Nguyễn Luân càng thấy kinh hãi, trên áo của bọn họ đều có ký hiệu của các môn phái tu chân, Côn Lôn của Trung Quốc, Thần Đạo Giả, Nghịch Thiên Giả trong truyền thuyết.
Ý niệm đáng sợ trong đầu chợt hiện lên, lão nghĩ tới vị sư đệ cùng thần bí Trần Huyền, đến giờ này cả hai đều chưa một ai liên lạc lại, kể cả tổ đội đặc biệt canh chừng tại bờ biển đều không phát hiện hai người.
...
" Ê, ngươi đưa chúng ta đi đâu vậy, Thanh Thiện hắn ở đâu?." Anh Thy một bên không ngừng nói.
Một ngày trước, hai nàng bị trung niên nhân này bắt đi, hắn chỉ nói hai từ Thanh Thiện sau đó kẹp hai nàng phi lên không trung.
Bị trung niên nhân xa lạ kẹp bay trên trời suốt mấy tiếng hai nàng cũng thấy tức tối, chỉ là thực lực đối phương quá mạnh mẽ, Tâm Nhiên chỉ lạnh lùng không nói, Anh Thy thì lại léo nhéo bên tai suốt cả đoạn đường đi.
Bất quá trung niên nhân tựa hồ không nghe thấy, ngoài từ Thanh Thiện hắn hiểu còn lại thì không biết gì, đã không biết thì sẽ không để ý, vì vậy mặc cho Anh Thy nói mỏi mồm hắn vẫn một mực phi thân đi.
Ba ngày trước hắn lấy được tự do, nhờ số linh khí còn lại trong Tịch Diệt Long Thương mà hắn có thể hồi phục ba phần thực lực, hiện tại Tử Long đã đạt tới Nghịch Thiên Giả cấp bảy, hắn dù sao cũng hận Hư Thiên Quân, mà Thanh Thiện là truyền nhân của Hư Thiên Quân cũng vì thế mà hắn có thể cứu nhưng lại không ra tay, điều hắn có thể làm để đền đáp gần một nghìn năm trăm năm linh khí bên trong Tịch Diệt Long Thương là chiếu cố cho hai người bạn gái này của Thanh Thiện.
Lấy Tử Long suy nghĩ, chỉ có thực lực mạnh mới không cần chiếu cố nữa, mà hắn không thể nhận hai nàng làm đệ tử, dù sao pháp quyết của Long tộc cùng nhân loại bất đồng rất nhiều. Chính vì thế hắn mới có ý định đưa các nàng tới nơi khác để học.
Hắn dựa vào linh hồn cường đại của mình liền phát hiện ra hai người Lê Minh Phong cùng trung niên nhân áo trắng, hai người khi đó vốn đã chạy trốn, nhưng trên đường quay lại Huyền Môn thì bị Tử Long chặn đường lại, hai người vừa muốn phản kháng đã bị linh hồn lực của Tử Long bao trùm thân thể, dù chưa đạt tới Thiên Quân cấp bậc nhưng đối phó với hai người trước mặt thì quá đơn giản.
Hai người còn đang sợ hãi thì Tử Long đã đi đến trước mặt, hắn nào có biết ngôn ngữ của nhân loại bây giờ, cuối cùng đành vẽ một cái sơn môn của môn phái rồi chỉ vào hai người, tiếp đó lại vẽ thêm hai người nữ nhân đang đi vào sơn môn, giải thích một hồi cuối cùng Lê Minh Phong cùng trung niên nhân áo trắng mới hiểu, hai người còn tưởng vị thần bí này muốn đoạt lại thần cung, may mắn còn chưa hết với bọn họ, chỉ thấy từ vòng cổ của Tử Long loé lên, hai viên ngọc màu lam cùng màu vàng bay ra, từ trong hai viên ngọc không ngừng toả ra năng lượng cường đại, trung niên nhân áo trắng ánh mắt không khỏi mừng rỡ, dựa vào kinh nghiệm của mình lão chỉ biết hai viên ngọc này vốn là nội đơn của yêu thú, còn yêu thú gì thì hiện tại lão không nhìn ra, bất quá dựa vào năng lượng có thể nhận ra yêu thú cấp bậc rất cao, ít nhất cũng đạt tới cấp sáu Nghịch Thiên Giả.
Đây vốn là nội đơn của hai yêu thú cấp sáu, năm xưa trong trận chiến Đại Phá Diệt Tử Long lấy được, năm xưa hắn không dám dùng để tăng thực lực bởi lúc đó chỉ cần thực lực của hắn vượt qua cấp bốn sẽ bị trận pháp hấp thu hết. Dùng hai viên nội đơn để đổi lấy thu nhận hai đệ tử, trung niên áo trắng dĩ nhiên là không từ chối, huống chi đối phương quá cường đại, nếu đối phương ép buộc hắn cũng phải chịu chứ đừng nói đến còn đưa hai viên nội đơn này. Còn vấn đề nhận đệ tử rồi, dù đối phương có ý đồ gì đi nữa, nếu không truyền thụ pháp quyết tuyệt mật thì cũng không đáng ngại, với lại trong Huyền Môn trung niên nhân cũng rất có địa vị, muốn thu hai người vào quá dễ dàng.
Ba người phi hành thêm một tiếng thì Tử Long từ từ hạ xuống một ngọn núi, bên dưới trung niên nhân áo trắng cùng vị đệ nhất thiên tài của Nghịch Thiên Giả Lê Minh Phong đã chờ sẵn.
" Ê, bọn họ là ai, Thanh Thiện đâu, đây là đâu?"
" Thanh Thiện rất mạnh." Tử Long lần đầu tiên nói với hai nàng, đây cũng là từ đơn giản kể từ khi tiếp xúc với Thanh Thiện hắn còn nhớ, nói xong hắn liền phi thân lên không trung bay mất.
" Vị kia giao hai người các ngươi cho chúng ta, bảo chúng ta nhận các ngươi làm đệ tử." lúc này vị trung niên áo trắng mới nói.
" Nhận làm đệ tử, các ngươi có thể mạnh hơn Thanh Thiện sao? Ta không làm đệ tử của các ngươi đâu, chúng ta đi về chị Nhiên." Anh Thy liền nói.
" Các ngươi không muốn làm đệ tử cũng phải làm, chúng ta đã nhận uỷ thác của vị kia, chỉ khi nào các ngươi đủ thực lực mới được xuống núi." trung niên nhân vẫn không nóng không lạnh nói, sự thật hắn chỉ mong hai người không gia nhập nữa, nhưng có thể sao? Đã nhận tiền của người ta, nếu không thực hiện thì không chừng vị thần bí nhân kia đến tận cửa gϊếŧ người a, tuy trong Huyền Môn còn có người có thể đối kháng thần bí nhân, bất quá dựa vào linh hồn có thể khống chế hai người thì thực lực chân chính của đối phương phải ở cấp nào? Dù Huyền Môn không sợ cũng phải chút nể mặt.
" Các ngươi có thể bay sao?, nếu có thể bay chúng ta sẽ làm đệ tử của các ngươi." Tâm Nhiên đang đứng một bên liền lên tiếng.
" Bay sao? Cái đó đến đứa trẻ trong Huyền Môn chúng ta cũng có thể." Lê Minh Phong đứng bên cạnh cười nói, sau đó hai chân hắn từ từ rời khỏi mặt đất.
" Anh Thy, chị hiểu ý của vị kia rồi, có lẽ Thanh Thiện nhờ người đó đưa chúng ta đến đây thật, chúng ta quả thật còn cách Thanh Thiện quá xa, huống hồ với thực lực của mấy người này chúng ta vốn không có năng lực phản kháng."
" Nhưng tại sao hắn không dạy chúng ta? Tên đáng chết, không biết giờ này hắn đang làm gì nữa." Anh Thy oán giận nói.