Đào hoa thụ hạ túng tìиɧ ɖu͙©Biện lạc như tuyết điểm hồng lệ(Dưới tán đào thuận theo tìиɧ ɖu͙©Hoa rơi như tuyết, điểm lệ hồng)Nghe được câu nói ấy, Khai Dương không khỏi nhẹ thở ra.
Hắn tuy nhiều lần lén trộm xuống trần, thế nhưng tiên gia bản tính vốn trong trẻo lạnh lùng, cho dù hắn tình tình như liệt hỏa đi chăng nữa, bản chất vẫn là tiên nhân cao ngạo, làm sao lại đi nhìn trộm loại chuyện tình này của đám phàm nhân. Nhiều nhất, cũng chỉ là hơi biết chút xíu mà thôi, nếu thật sự bắt buộc mà làm, hắn cũng không biết phải xuống tay thế nào.
Hắn ngoan ngoãn nhắm lại hai mắt, bàn tay rộng lớn của nam nhân cũng rời khỏi hai má hắn, ngay khắc sau đó, nơi tối mềm mại dưới hạ thân đã được một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng bao lấy.
Như đang nâng niu trân bảo mà nhẹ nhàng tinh tế ma xát, không hề mang đến cảm giác bất hảo, chỉ để lại từng đợt nhiệt khí thoải mái đến mức khiến người ta thần hồn mê muội.
“Ách ── A......” Khai Dương nhịn không được rên dài một tiếng. Vốn đang khóa ngồi trên thân nam nhân lại bởi vì an ủi quá ôn nhu mà cột sống như muốn nhuyễn ra, cả người co lại, cảm giác chống đỡ không được khiến hắn phải vươn tay bám lấy bả vai người kia.
Giữa hai người lúc đó chỉ còn cách nhau một tấc, nhiệt độ từ hô hấp phả ra như bị giam lại trong không gian nho nhỏ, trở nên càng thêm nóng cháy khó nhịn. Khai Dương nghe được tiếng hô hấp của bản thân dần dần biến gấp, thế mà thanh âm của người kia ngược lại không những không được phóng thích mà còn bị y nén chặt nơi yết hầu.
Hắn hoang mang mở ra hai mắt.
Trên trán nam nhân che kín một tầng mồ hôi, đôi mắt cũng đã hiện lên vài tia sáng đỏ, nam nhân này, hiển nhiên lại đang áp trứ du͙© vọиɠ của chính mình.
Y chuyên chú hơi cúi đầu, hai bàn tay linh hoạt cử động, trong lòng không còn suy nghĩa nào ngoài việc mang đến cho hắn càng nhiều cảm giác thoải mái. Dương cụ nơi hạ phúc của chính mình thì lại bị bỏ quên một quên, cho dù đã bành trướng cứng rắn như cột chống trời, rõ ràng đang cao ngất dựng thẳng, dịch tuyến trong suốt đã nhịn không được tràn khỏi đỉnh đầu, nơi linh khẩu sớm đã dính ướt mịn màng, thế mà nam nhân lại vẫn hoàn toàn không để ý đến nó, ngay cả một chút động tác chạm đến cũng không có.
Khai Dương có cảm giác muốn khóc thật to, hắn cực kì chân thật cảm thấy, hắn đang được nam nhân trước mặt này yêu thương trân trọng. Cho dù thân thể y đang kêu gào muốn phát tiết du͙© vọиɠ, nam nhân vẫn xem nhẹ nhu cầu của chính mình, chỉ muốn trước tiên khiến mình cảm thấy càng nhiều thoải mái.
Y chỉ luôn biết quý trọng Tinh Quân của y, lại chẳng hề biết cũng nên yêu quý chính bản thân mình.
Nếu đã như thế, kia, liền đổi thành hắn đến yêu thương nam nhân này đi.....
Khai Dương hơi xê dịch về phía trước, khiến cho thân thể mình càng sát lại người kia, du͙© vọиɠ như lửa của hai người đột nhiên dán lại gần nhau, như hai lưỡi đao sắc bén đang giao chiến, lần lượt thử sức đối phương. Khai Dương chạm đến hai quả cầu bên dưới, nhìn đến thần sắc kinh ngạc của người kia, nhịn không được càng tiến đến gần hơn, dùng hàm răng nho nhỏ cắn cắn môi trên người kia, ha ha nở nụ cười: “Cùng nhau được không? Ly Lâu, ta muốn với ngươi cùng một chỗ.”
Đôi mắt mặc mầu của nam nhân lại càng sâu một tầng, thuận theo yêu cầu Tinh Quân của hắn, bàn tay cuối cùng cũng nắm lấy du͙© vọиɠ của mình, thế nhưng lại chỉ ma sát đơn giản đến mức khiến người giận sôi, thậm chí còn có chút tùy ý thô sáp, hoàn toàn khác hẳn với bàn tay đang vỗ về chơi đùa Khai Dương, khi chậm khi nhanh kia, cảm giác thỏa mãn mang đến hoàn toàn khác xa, quả thực không thể so sánh.
Khai Dương trong lòng thầm thở dài, nam nhân này thật sự là hết hy vọng.. …..
Bàn tay đang đặt trên vai khẽ tụt xuống, co lại nắm lấy dương cụ lửa nóng của cả hai khiến chúng thϊếp hợp càng thêm kín kẽ, thậm chí ngay cả bốn khỏa tiểu cầu bên dưới dường như cũng dính vào một chỗ.
Còn hơn cả ma xát từ bàn tay, cảm giác hai vật thể đồng dạng dán lại với nhau lẽ ra không nên thoải mái đến như vậy, thế mà thực tế lại nảy sinh một loại cảm giác ma hợp bất ngờ, kí©h thí©ɧ toàn bộ giác quan bọn họ đến tận cùng, mang đến kɧoáı ©ảʍ khác thường chưa từng có.
“A...... A...... A......” Khai Dương há mồm thở dốc, đem trán mình áp lên vai nam nhân. Bên tai nghe được thanh âm người kia hỗn loạn ồ ồ thở gấp, thậm chí còn bật ra tiếng rên không thể không chế. Có thể khiến nam nhân luôn tự chủ này không khống chế được, cảm giác ngược lại phi thường thành công, bởi vì chỉ có mình, mới có thể khiến hắn mất đi biểu tình vô tri vô cảm kia.
Khoái ý do ma sát lẫn nhau không ngừng kéo đến, Khai Dương thậm chí còn chịu không được khoảng cách một gang tay giữa hai người, nóng vội cao thấp lay động phần eo. Nam nhân cũng nhận ra hắn đã không còn kiên nhẫn, một bàn tay liền tăng tốc vuốt ve bên dưới, bên tay kia lại rời đi, vuốt ve phía sau lưng Khai Dương.
Lòng bàn tay có chút thô ráp vuốt ve phần lưng bóng loáng lại dẫn tới một tầng nhiệt ý kí©h thí©ɧ không nói nên lời, thăm dò dạo chơi một hồi, lại từ bên hông trượt xuống, đến khi chạm tới bờ mông co dãn mới dừng lại.
Đầu óc Khai Dương đặt trên vai nam nhân đã bắt đầu mơ hồ, kɧoáı ©ảʍ không thể khống chế khiến hắn không thể tự ức, thấp giọng cầu cứu gọi tên người kia: “Ly Lâu..... Mau chút..... Ly Lâu..... Ta thật khó chịu..... A......”
Nam nhân nghiêng đầu: “Khai Dương.”
“Ân?......” Khai Dương có chút mông lung thoáng ngẩng đầu, còn chưa kịp định thần đã bị nam nhân hôn lên. Lúc đầu chỉ là nhẹ nhàng nhấm nháp, rồi biến thành đầu lưỡi dễ dàng khiêu mở đôi môi không hề phòng bị chui vào, nhè nhẹ mời gọi đối phương cùng giao lộng. Đó không phải nụ hôn sâu bá đạo, càng không có thô bạo tàn sát bừa bãi, cũng không có mạnh mẽ bắt buộc, nam nhân kiên nhẫn đảo lộng đầu môi, chậm rãi dẫn dắt người kia ngây ngô đáp trả.
Trong miệng đột nhiên bị dẫn đốt một trận dục hỏa, Khai Dương phản ứng lập tức liền rối loạn, đầu lưỡi hoàn toàn tuân theo bản năng thuận theo vũ động cùng nam nhân mà giao triền. Đúng lúc này, bàn tay đang luật động bên dưới lại đột nhiên biến nhanh, cảm giác giống như ở trong đám lửa bốc cháy rừng rực tưới thêm dầu hỏa, kɧoáı ©ảʍ thoải mái bỗng chốc bốc lên rừng rực.
Hạ thân đột nhiên căng thẳng, du͙© vọиɠ phá quan xuất ra, phun lên bụng nam nhân.
Người kia thế mà vẫn chưa buông tha bờ môi hắn, bàn tay khiến hắn phóng thích du͙© vọиɠ vẫn không hề có ý định rời đi, tiếp tục nhẹ nhàng vuốt ve dương cụ bởi vì vừa xuất tinh mà có chút mềm nhũn, tay kia lại vẫn ôn nhu vuốt ve mông hắn.
Kɧoáı ©ảʍ tuân trào khiến người ta hồn phi trí loạn, Khai Dương cảm thấy bản thân sắp không đem được nguyên thể trở về nữa rồi.
Nam nhân cuối cùng cũng buông tha đôi môi hắn, nâng tay lau đi mồ hôi tích lại trên trán Khai Dương, lại hồn nhiên không nhận ra, bản thân cùng đắm chìm trong đồng dạng du͙© vọиɠ sớm đã đầy người ướt dính.
“Thoải mái không, Khai Dương?”
Nam nhân nhẹ giọng hỏi.
Khai Dương đã bình ổn lại hô hấp, thành thật gật gật: “Ân......” Hắn cúi đầu, nhìn xuống trên bụng nam nhân bị bạch trọc của chính mình phun lên tung tóe khắp nơi đang chậm chạp thuận theo cơ bụng vân da rõ ràng của người kia trôi xuống, chảy qua cái rốn gọn gàng, dính lại trên đám mao màu đen. Mà nơi đó, dương cụ còn chưa phát tiết, như đầu rắn vẫn đứng thẳng dâng trào, trên thân gân xanh đã
sớm nổi lên, đỉnh qυყ đầυ thậm chí còn trở thành màu tía đỏ, vốn tuyến dịch trên đỉnh lúc trước chỉ nhẹ trào ra từng hạt châu trong suốt, giờ đã sớm rơi xuống, đem nơi đó thấm ướt không còn một mảnh.
Tình cảnh như thế, nam nhân tựa hồ lại không hề có bất cứ động tác tiếp tục nào, thậm chí còn xoay người nhặt lên quần áo, muốn giúp Khai Dương mặc vào.
Khai Dương một tay giữ lại đám quần áo y nhặt tới, trừng mắt nhìn nam nhân: “Làm xong rồi sao?”
Nam nhân có chút chột dạ chuyển ánh mắt sang bên, ý đồ bình ổn lại du͙© vọиɠ dưới hạ thân, gật đầu nói: “Làm xong rồi.”
“Gạt người!” Khai Dương thân thủ chọc chọc dương cụ của người kia, không cần tinh tế quan sát cũng thấy thân thể cứng đờ của y kịch liệt run rẩy một chút, “Ngươi còn chưa ra, không phải sao?”
“Nga......” Nam nhân cúi đầu nhìn nhìn, nắm lên lưng quần bao lấy nơi ấy, ở dưới lớp vải liền kịch liệt dao động. Thế nhưng bàn tay của hắn cực kì thô lỗ, trên khuôn mặt hoàn toàn không có nửa điểm kɧoáı ©ảʍ hưởng thụ, nếu nói phát tiết dục học, còn không bằng nói là dùng tay tra tấn bản thân còn có điểm đúng hơn. Động tác kia, tốc độ kia, Khai Dương nhìn thấy mà đau.
Ai, nam nhân này, quả nhiên là đồ siêu ngoan cố......
Khai Dương đè lại bàn tay dưới lớp quần áo của người kia, chăm chú nhìn vào đôi mắt đang đè nén tìиɧ ɖu͙© của hắn: “Thế nhưng lúc ở bờ sông, ngươi còn làm một chuyện khác mà.”
Nam nhân lắc đầu: “Ngươi sẽ chảy máu.” Hình ảnh giữa hai chân trắng nõn của người kia chảy ra chất lỏng đỏ sẫm như một cơn ác mộng cứ ám ảnh hắn, hắn làm sao có thể lại khiến người kia chịu thương tổn như vậy lần nữa?
Khai Dương sửng sốt, lại lập tức nói: “Vậy ngươi làm chậm một chút, hẳn là có thể đi?”
“Không.”
Nam nhân quật cường lắc đầu, vết thương kia mất thật lâu mới lành, hắn cũng không muốn gây thêm vào bất kì thương tổn nào trên người Khai Dương nữa, bàn tay đang giữ chặt du͙© vọиɠ lại càng mãnh liệt di động, ý đồ mau một chút đem giải quyết sạch sẽ du͙© vọиɠ mê hoặc thần trí này.
“Ngu ngốc!” Khai Dương mạnh kéo xuống y bào đang trùm lên nơi ấy, dùng sức gỡ ra bàn tay người kia, ngăn cản hành vi gần như là tự ngược của hắn.
Nam nhân vẫn chỉ im lặng.
Khai Dương đành bất đắc dĩ thở dài, hơi nâng người lên, nằm úp sấp xuống người nam nhân, cánh mông vừa chặt vừa cong tràn đầy dụ hoặc hơi nhếch lên, thanh âm nhẹ nhàng như đang cắn cắn vành tai người kia, “Ngươi không thử một lần làm sao biết?”
“Chính là......”
“Ta thấy Thiên Tuyền cùng Ly Khế bộ dáng đều thật thoải mái, hẳn là không sao đi? Ta thật nghĩ muốn thử một chút. Ly Lâu à, được không?”
Không có cách nào cự tuyệt Tinh Quân của mình, nam nhân đành phải chậm rãi vươn tay về hướng cánh mông nhỏ hẹp phía sau, sờ soạng lối vào nơi mật khẩu. Nơi đó chặt chẽ đến mức căn bản dung không được nửa đầu ngón tay, sợ làm đau hắn, càng sợ khiến hắn bị thương, nam nhân thật vất vả cẩn thận mát xa bên ngoài, đợi đến khi nơi đó thích ứng với đầu ngón tay mình, mới chậm rãi tham nhập sâu thêm một chút.
Bị vật thể xa lạ xâm nhập vào cơ thể, Khai Dương nhịn không được nhẹ nhàng rêи ɾỉ, lại đổi lấy câu hỏi của nam nhân: “Không thoải mái sao?”
“Ân, hoàn hảo......” Khai Dương tự động tách ra hai chân, giúp cho động tác của nam nhân càng thêm dễ dàng.
Thế nhưng nam nhân vẫn ngoan cố dùng thời gian rất dài cho hắn thích nghi, sau đó lại nhẹ nhàng len vào ngón tay thứ hai, lại tiếp qua thật lâu, đến ngón thứ ba.....
Dùng hết kiên nhẫn của bản thân, hắn nhẫn nãi khai phá khối thân thể ngây ngô này, dùng ngón tay cảm giác bên trong chặt chẽ cùng ấm áp, càng khiến hạ thể hắn kêu gào dục niệm đòi tiến vào.
Dũng đạo bởi vì ma xát tinh tế mà khơi dậy cảm giác khác thường, lại truyền đến du͙© vọиɠ phía trước, ngọc trụ vừa mới phát tiết lại hơi hơi ngẩng đầu. Khai Dương đầu vẫn gác trên vai nam nhân, thân cận da thịt gần gũi, nơi thắt lưng lại truyền tới từng đợt ma nhuyễn, khiến thân thể hắn càng lúc càng khó nhịn.
“Ly Lâu...... Ân...... Có thể
được đi?......”
“Hẳn là......” Nam nhân thu hồi ngón tay, hai tay đỡ lấy thắt lưng Khai Dương, điều chỉnh cửa vào mật huyệt nằm ngay trên dương cụ đang dâng trào thẳng đứng của hắn, “Ngươi cứ từ từ, chậm rãi ngồi xuống, như vậy chắc sẽ bớt đau một chút......” Hắn vẫn thật lo lắng cho tự chủ bản thân, chỉ sợ trong lúc bất cẩn liền làm đau
Khai Dương, nghĩ để người kia tự mình đến, chắc sẽ tốt hơn một chút.
“Ân.” Khai Dương dựa theo chỉ dẫn của hắn, dần dần hạ xuống. Huyệt khẩu vừa rồi có thể nhận ba ngón tay cự nhiên lại không thể hoàn toàn thừa nhận dương cụ đang hưng phấn bừng bừng bên dưới, đỉnh đầu mới vừa vào một chút đã phải dừng lại. Khai Dương khó chịu nhăn mi, cử động này không thoát khỏi đôi mắt của người kia, lại khiến hắn muốn đánh trống thu binh.
“Khai Dương, vẫn là quên đi......”
Khai Dương biết nam nhân luyến tiếc mình bị thương, nghiến răng một cái, kiên quyết đặt mông ngồi xuống, nhiệt côn dương cụ như lưỡi dao sắc bén phá vỡ hết thảy cản trở, đỉnh một cái liền xuyên vào tâm huyệt.
“A! ──”
“Ách ──”
Hai người đồng thời kêu ra tiếng, có đau đớn, cũng có kɧoáı ©ảʍ.
Cho dù cảm giác được nơi ấy của người mình thương gắt gao bao lấy có tiêu hồn đến thế nào, nam nhân vẫn vội vàng giữ chặt lấy phần eo Khai Dương, muốn ngay lập tức rút ra. Khai Dương lại chết sống không chịu, nghiến chặt răng nói: “Ngươi dám rút ra, sau này cũng đừng nghĩ muốn gặp ta nữa!!”
Nhìn thấy hắn vẫn còn do dự, Khai Dương lại vươn tay sờ lên khuôn mặt đang cực lực đè nén du͙© vọиɠ kia, cười nói, “Yên tâm, lần này không có chảy máu.”
Nam nhân cúi đầu, nhìn xuống huyệt khẩu đang nuốt sống bản thân kia, quả thật không có chảy máu, lúc này mới hơi hơi an tâm.
Khai Dương lại sáp đến, ôm lấy đầu người kia, nhỏ giọng nói: “Kế tiếp phải làm thế nào?”
“Khai Dương......” Nam nhân chỉ đành thở dài, “Ngươi không cần làm gì cả, để ta đến đi.....” Hắn thoáng cúi xuống đầu, khẽ cắn trụ một viên hồng anh trước ngực Khai Dương, vừa mυ"ŧ vào vừa dùng đầu lưỡi liếʍ lộng, lập tức liền nghe thấy tiếng kinh hô cùng âm thanh thở dốc từ trên đầu truyền đến.
Hắn bắt đầu cử động, phần hông hướng về phía trước di chuyển tới, mỗi một lần, đều như muốn tiến vào càng sâu.
Bị thứ còn lớn hơn ba ngón tay xuyên vào, dũng đạo bị dương cụ thô đại trừu sáp, khoái ý này quả thực không thể so sánh, mỗi một lần tâm nhập hữu lực đều như khiến Khai Dương cả người tan vỡ. Lúc ban đầu chỉ từ tốn không hề vội vã đã dần dần lại trở nên kịch liệt, du͙© vọиɠ nguyên thủy đã hoàn toàn đánh tan thần trí ngàn năm ngoan luyện của hắn, Khai Dương chỉ còn cảm thấy mình như con thuyền nhỏ lênh đênh trên mặt biển rộng lớn, bị từng con sóng xô cuốn, càng khó tự chủ mà rơi vào cơn cuồng xoáy dữ dội.
Gương mặt bình tịch của nam nhân giờ phút này đã tẩm đầy vội vàng, không hề ẩn nhẫn, hoàn toàn đánh mất ức chế, Khai Dương không hiểu sao đột nhiên trong lòng lại cảm thấy ấm áp. Không phải vì bản thân thỏa mãn được hắn mới khiến hắn lộ ra biểu tình ngày thường không có khả năng nhìn thấy này sao
?
Dần dần, Khai Dương cũng bị khơi dậy du͙© vọиɠ, dương cụ cứng rắn đứng thẳng đặt trên bụng nam nhân cũng dần dần ma sát theo.
Động tác kịch liệt khiến hai người thϊếp hợp cùng một chỗ, giống như ngay cả trái tim cũng muốn nhảy cùng một nhịp, cảm giác có được lẫn nhau đồng điệu hòa thành nhất thể, hơi thở tán loạn trong tình triều hợp lại, bất tri bất giác mà giao hòa mà hỗ tu. Cây anh đào phía sau bọn họ, cự nhiên không biết từ khi nào đã trổ hoa khắp cành, cánh hoa hồng thẫm, phi thường loá mắt.
“A, a...... Khai Dương...... A! A......” Thừa nhận tình triều từng đợt tập kích, nam nhân mạnh ngẩng đầu, từ đôi môi hé mở phá ra từng trận thở dốc, liên tục niệm tên người kia.
Khai Dương cũng cúi đầu đáp lại, bắt lấy làn môi của đối phương, trong cơn lốc xoáy của kɧoáı ©ảʍ, nam nhân luật động càng lúc càng mạnh mẽ, thậm chí gần như điên cuồng.
Trong nháy mắt ấy, bọn họ đồng thời đạt đến đỉnh tìиɧ ɖu͙©, nam nhân trong nháy mắt siết chặt lấy thân thể trong lòng, nhiệt dịch bắn thẳng vào trong cơ thể Khai Dương khiến hắn giật mình như bị bỏng, cũng trong nháy mắt ấy liền phóng ra du͙© vọиɠ của mình khiến vùng bụng của nam nhân càng thêm ẩm thấp.
Đôi môi bọn họ thủy chung vẫn chưa từng rời khỏi nhau, hôn sâu ban đầu dần dần biến thành nhẹ nhàng chạm tới. Tình triều lui bước để lại trong trí nhớ từng nét khắc sâu đậm.
Khai Dương thoáng ngẩng đầu, sờ lên đôi mắt vừa bị tìиɧ ɖu͙© sơ thốn kia: “Ta ra ngoài trước, chờ hồi phục nhân thân rồi, ách, chúng ta lại.....”
Nam nhân nở nụ cười. Gật đầu.
Thế rồi Khai Dương vừa lòng nhắm mắt lại, thân thể ở trong lòng nam nhân cũng dần dần biến mất
Nam nhân thân thể trần trụi ngồi trên đỉnh tuyết phong, một đóa hoa đào hồng thẫm nhẹ bay qua, hắn vươn tay tiếp được đóa hoa, nhưng ngay sau đó, lại có càng nhiều cánh hoa theo gió tuyết từ sau lưng hắn bay tới.
Thân cây vừa mới rơi xuống từng trận hoa đào kia chỉ trong nháy mắt đã khô héo, hóa thành gỗ mục, còn cánh đào tiên hồng diễm trong gió ban này giờ đều nằm yên dưới gốc cây, trên mặt đất phủ đầy tuyết trắng, lại càng giống như từng trận vết máu loang lổ......