Yêu Đế tá ngôn ám điểm pháThanh quả trụy chi lạc quân hoài(Yêu Đế mượn lời ngầm dẫn cáchThanh quả rời cành rơi quân hoài*)*quân
: từ vợ gọi chồng, hoài
: ôm. Quân hoài là vòng ôm của chồng =)))
Yêu Đế Thiên Tuyền cùng Ly Khế khi chịu lịch kiếp được Khai Dương nhiều lần giúp đỡ, mà Thiên Lý Nhãn cũng từng thay Thiên Tuyền trước mặt Đế Quân nói tốt vài câu, vì vậy khi thấy hai người đến, đương nhiên là mở tiệc chiêu đãi, sắp xếp cho hai người an ổn ở lại Thiên Điện, dù sao nơi này cũng chẳng thiếu chỗ ở.
Chỉ có điều đôi mắt của Thiên Lý Nhãn, Thiên Tuyền đã thay hắn xem qua, chuẩn đoán cũng không khác của Việt Phi Lăng là bao, đều nói hắn bị thương nguyên thần, dược lẫn châm cứu đều vô hiệu, cần phải bảo dưỡng thân thể trước, sau đó mới có thể bồi bổ tiếp.
Khai Dương vạn bất đắc dĩ, lại động tâm tư muốn tìm Việt Phi Lăng hỏi cho rõ ràng. Thiên Lý Nhãn vừa nghe liền cản lại, Khai Dương mặc dù cũng không hiểu lắm, nhưng nếu người kia đã không muốn, hắn cho dù có lo lắng cũng không thể miễn cưỡng y.
Bọn họ cứ thế lưu lại trong cung Yêu Đế, loáng cái một tháng trôi qua.
□□□ tự □ từ □ tự □ ở □□□
Chạng vạng ngày đó, Khai Dương đang ngồi trong trù phòng hậu điện, nhìn không chuyển mắt nồi thuốc đang sôi trên lò. Tuy nói dược lẫn châm cứu đều vô vọng, thế nhưng ăn nhiều tiên dược có tác dụng bồi bổ nguyên thân vẫn sẽ tốt hơn một chút, vì vậy hắn đem toàn bộ tiên dược trong túi Càn Khôn đưa cho Thiên Tuyền xem qua, lại hỏi cách sử dược nấu dược, mỗi ngày kiên trì ngao chế cho Thiên Lý Nhãn uống.
Dược ăn vào cũng không ít, đáng tiếc hai mắt Thiên Lý Nhãn thủy chung vẫn không thấy khởi sắc, hoàn toàn nhìn không thấy nửa phần ánh sáng, Khai Dương trong lòng tự nhiên càng lo lắng vạn phần. Nhìn ngọn lửa hồng trong bếp nhảy múa, lại không khỏi thở dài, nếu luận về đánh nhau dụng hỏa, hắn còn có thể tự tin mười phần, thế nhưng muốn hỏi thuật tu bổ nguyên thần, hắn thật sự là một
phần cũng không hiểu.
Dược hương bốc lên, vội vàng phục hồi tinh thần, bàn tay vung một cái liền triệt đi ngọn lửa, lại mang tới chén thuốc, thật cẩn thận rót đầy, nhẹ nhàng bưng bước về phía hậu điện.
Thiên Điện hai người tạm cư phía sườn trong cùng của cung điện, phải đi qua hành lang hậu viện mới tới, hắn đang cẩn thận bước đi, đột nhiên lại nghe thấy trong phòng cạnh hậu điện dường như có tiếng tranh chấp.
Khai Dương càng thấy kì quái, Thiên Tuyền cùng Ly Khế trải qua nhiều lần đau khổ mới có thể đến được với nhau, ngày thường Hắc Lang Yêu với Thiên Tuyền dính nhau đến mức ngay cả hình bóng cũng như nhập lại làm một. Thế mà cự nhiên cũng có lúc cãi nhau sao
?
Nhất thời tâm huyết dâng trào, hiếm có khó được một lần nhìn thấy bộ dạng tức giận nóng nảy của vị tiền Tinh Quân thanh sạch lạnh lùng kia, Khai Dương vội vàng một tay bưng chén thuốc cẩn thận, lại tăng thêm hỏa pháp giữ ấm tiên dược, nhẹ nhàng lẻn đến hậu tường nghe trộm.
Chỉ nghe giọng Hắc Lang Yêu vang lên: “Ngươi vì sao lại giấu diếm cách này không nói cho Vũ Khúc Tinh Quân biết?”
Khai Dương nghe vậy tâm tư liền động, hai tai lại càng vểnh lên cao hơn.
Lại nghe Thiên Tuyền nói: “Cũng không phải ta không muốn nói, phương pháp này rất hung hiểm, nếu hai người không tâm ý tương thông tình ý triền miên thì vô pháp thi triển. Chớ quên ngày đó khi ta thay ngươi tu bổ nguyên thần, suýt chút nữa đã rơi vào yêu đạo.”
Hắc Lang Yêu tựa hồ có chút xúc động, cũng không nói chuyện nữa.
“Ta biết ngươi rất muốn giúp hắn, nhưng dù sao nguyên thần thoát thể nhập vào thân thể người khác cũng là chuyện cực kỳ hung hiểm. Hơn nữa phương pháp kia lại dùng giao hợp làm đường dẫn, trong lúc giao hòa mà tu bổ những nơi thiếu hại, ta lo lắng Khai Dương tâm cao khí ngạo, chịu không nổi nỗi nhục kia.”
Hắc Lang Yêu biết hắn cũng là lo lắng, cũng không tiếp tục kiên trì: “Đừng nghĩ nữa, mấy ngày gần đây ngươi vì việc của Thiên Lý Nhãn đã suy nghĩ rất nhiều, ta thật sự không nên cùng ngươi tranh chấp......”
Lời nói phía sau có chút mơ hồ thấp trầm không còn nghe rõ, cũng không biết câu chữ đã chạy đi đâu, chỉ nghe âm thanh lời lẽ giao triền đầy ám muội.
Khai Dương lúc này sớm đã kinh ngạc tại trận, đầu óc phập phồng không yên, phương pháp theo lời Thiên Tuyền kia, nhớ rõ trước đây khi còn ở nhân gian đã thấy hắn thi triển một lần, ngày đó Hắc Lang Yêu vì không muốn liên lụy đến Thiên Tuyền mới định binh giải, tổn thương đến nguyên thần, Thiên Tuyền cũng không bận tâm bản thân có thể hóa yêu, xuất ra nguyên thần giúp người kia trùng tu lại nguyên đan. Khai Dương đầu óc thông minh, vừa nghĩ lại, liền hoàn toàn sáng tỏ, lập tức không nói một tiếng, xoay người hướng phòng Thiên Lý Nhãn chạy đi.
Hắn vừa rời khỏi, cửa phòng đã lại mở ra, Yêu Đế tóc bạc bán mị hai mắt, nhìn bóng dáng vội vàng chạy đi của hắn, khóe miệng nhẹ nhàng như ẩn như hiện đạm cười: “Thật sự là đứa nhỏ mãi không lớn......” Hắn cùng Khai Dương ở chung đã vạn năm, biết rõ Vũ Khúc Tinh Quân này da mặt thật sự rất mỏng, phương pháp như thế nếu trực tiếp giáp mặt nói cho hắn biết, chỉ sợ hắn không những không đồng ý mà chắc còn nổi giận đến thiêu rụi cả ngói phòng đi?
Có điều, làm như vậy, thật sự được sao?
Trên khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng khó có được một lần lộ ra thần sắc không nắm chắc.
Từ phía sau, một đôi cánh tay cường kiện vươn ra, đưa hắn ôm vào trong ngực, chiếc cằm nhàn nhạt màu xanh của đám râu mới mọc hạ xuống cọ xát mớ tóc mai như tuyết của hắn. Trên thân nam nhân khôi ngô anh vĩ, vạt áo trước ngực phóng túng rộng mở, lộ ra tảng lớn vân da ngăm đen rắn chắc. Trên khuôn mặt tuy có vết sẹo đao dữ tợn, nhưng giọng nói lại lộ rõ ôn nhu cùng thấu hiểu: “Ngươi sợ bọn họ giống chúng ta sao, nghịch thiên mà đi, trở thành thân ma trăm kiếp?”
Yêu Đế tóc bạc cúi đầu xuống, không biết là đang suy nghĩ điều gì, cũng có thể là đang hồi tưởng lại hoặc tán thán tạo hóa trêu người.
Ôm ngược lấy cánh tay đang giữ chặt mình không buông, thật lâu sau, Yêu Đế mới ngẩng đầu, trong đôi mắt ẩn ẩn hồng quang kia chỉ còn cố chấp dứt khoát: “Là duyên cũng là kiếp, chỉ đành để bọn họ tự tranh đấu, mới có cơ hội nghịch chuyển thiên mệnh.” Hắn vuốt ve đám tóc dài bên tai người kia, vén lên lộ ra một mảnh giáp phiến thâm mặc trên vành tai, nhìn như bình thường, lại ở trong bóng tối phát ra ánh tà quang di động, cánh tay tiêm dài câu lấy cổ nam nhân khiến người kia thuận theo cúi xuống, đôi môi hôn lên, lưỡi răng trằn trọc, hô hấp cũng trở nên trầm trọng hơn nhiều.
Thật lâu sau, Yêu Đế mới dứt khỏi làn môi đã ẩm ướt của người kia, vùi đầu trên vai hắn, trở tay đóng lại cửa phòng, mà thoát ra khỏi cánh cửa ấy, lại chỉ có một câu than nhẹ: “Tiên yêu hữu biệt, việc chúng ta có thể làm, thật sự cũng không nhiều lắm......”
===========================================================
Thiên Lý Nhãn tuy rằng hai mắt không thể nhìn thấy, nhưng dù sao cũng đã qua một năm, cơ thể cũng đã quen dần với bóng tối, huống hồ hắn có khả năng thích nghi với mọi loại hoàn cảnh, thế nên cũng chưa gặp bất tiện gì quá lớn. Giờ sắp tới chạng vạng, lại nhớ ra Khai Dương chắc chắn sẽ đến đây đưa thuốc, liền vội sờ soạng lấy ra cây nến đặt lên bàn, lại mò tìm đá lửa, tính toán trước tiên điểm chút ánh sáng, chờ Khai Dương ghé qua.
Mới vừa đánh đánh vài cái, đột nhiên nghe cửa phòng “Phanh!!” một tiếng bị đá văng, thanh âm của Khai Dương gần như ngay lập tức vang lên: “Ly Lâu! Mắt của ngươi có thể trị rồi!!”
Thiên Lý Nhãn còn chưa kịp sửng sốt đã bị Khai Dương kéo đến bên giường, nghe hắn vài câu bùm bùm liến thoắng đem sự tình nói xong.
Khai Dương vốn tưởng rằng người kia nghe xong tin này sẽ thật cao hứng, lại không ngờ Thiên Lý Nhãn chỉ có nhíu mày.
“Cách này không được.”
Khai Dương mở to hai mắt nhìn, một hồi lâu sau mới kêu lên: “Vì sao không được?! Chẳng lẽ ngươi định không muốn nhìn thấy bất cứ vật gì sao?!”
Thiên Lý Nhãn lắc đầu nói: “Ta mặc dù không biết biện pháp này có hiệu nghiệm hay không, nhưng nếu nguyên thần thoát thể liền cực kỳ hung hiểm, chỉ cần một chút không cẩn thận, sẽ tổn hại đến nguyên thần của ngươi.”
“Sợ cái gì?!” Khai Dương ngược lại tự tin tràn đầy, “Nếu Thiên Tuyền có thể làm được, ta tự nhiên cũng có thể a!”
Thiên Lý Nhãn vẫn là lắc đầu: “Ta nghĩ, nếu ngày đó Hắc Lang Yêu thần trí thanh tỉnh, nhất định sẽ không đồng ý Thiên Tuyền Tinh Quân sử dụng cách này.” Khai Dương nhất thời nghẹn lời, làm sao cũng không ngờ việc ngày đó cũng không thoát được đôi mắt hắn, thế nhưng hiện tại chỉ có mỗi cách này mà thôi, nói không chừng ngày đó biện pháp Việt Phi Lăng nhắc tới cũng chính là thế này!
Vừa nghĩ đến việc Việt Phi Lăng định nhập vào trong cơ thể Thiên Lý Nhãn, dùng cách giao hợp này tu bổ nguyên thần, Khai Dương nhất thời trong ngực nổi lửa! Đôi mắt như đá mắt mèo trừng trừng liếc Thiên Lý Nhãn nhìn không nhìn, tâm đã hạ quyết ý, cho dù người kia không muốn, có phải ép buộc hắn cũng sẽ làm
!
Thiên Lý Nhãn không biết hắn đang suy nghĩ cái gì, lại không nghe thấy hắn nói câu nào, nghĩ rằng người kia đã thỏa hiệp, liền khuyên thêm một câu: “Khai Dương, việc này cần bàn bạc kỹ hơn......”
“Bàn cái quỷ!”
Khai Dương một tiếng mắng xong liền xoay người trên giường, cánh tay duỗi ra tóm lấy lưng áo Thiên Lý Nhãn, lắc cổ tay ném người kia lên giường. Tuy nói trên giường đã có đệm chăn mềm mịn, nhưng một ném như vậy vẫn mạnh đến mức sau lưng Thiên Lý Nhãn phát đau, đang muốn kháng nghị lại cảm giác trên người nặng xuống, không ngờ Khai Dương cả người đã ngồi lên trên.
“Khai Dương?!”
“Câm miệng!!”
Thiên Lý Nhãn nhìn không thấy tình trạng hiện tại, bên tai chỉ nghe thấy mấy tiếng “tê ── tê ──” giòn vang tựa như có thứ gì đó bị xé ra, lại càng không biết đang xảy ra chuyện gì, hai tay đột nhiên đã bị đối phương tóm lấy, mạnh mẽ giữ lại trên đỉnh đầu, tức khắc đã bị dây vải chặt chẽ trói buộc, cố định vào giường.
“Khai Dương? Ngươi đang làm cái gì?!” Thiên Lý Nhãn không khỏi bắt đầu giãy dụa, nhưng nếu luận võ lực, hắn có thúc ngựa cũng đuổi không kịp vị Vũ Khúc Tinh Quân này, không đến một lát, liền ngay cả hai chân cũng bị trói lại, cố định bên dưới giường.
Bây giờ hắn đã như cá nằm thớt gỗ.
Khai Dương đắc ý ngồi trên người Thiên Lý Nhãn, cúi đầu nhìn xuống khuôn mặt luôn chất phác đạm mạc của nam nhân cuối cùng cũng lộ ra thần sắc kinh ngạc bối rối.
“Làm cái gì sao? Nói vớ vẩn......” Hắn pháp quyết vừa niệm, lập tức hóa ra một đạo hỏa quang đem Thiên Điện chặt chẽ bao phủ, có thứ này hộ chướng, cho dù có là Thiên Tuyền, cũng không thể dễ dàng tới gần.
Rồi mới lại nâng tay lên, đè lên mắt Thiên Lý Nhãn: “Ngoan ngoãn nhắm mắt lại đi.”
“Không được, Khai Dương ngươi......”
“Sách ──” Khai Dương không đủ kiên nhẫn lải nhải cùng hắn, ngón tay chỉ xuống mi tâm người kia, Thiên Lý Nhãn lúc này sao địch lại pháp lực cao cường của hắn, đột nhiên như bị một hỏa cầu đập vào giữa trán, lập tức liền ngất đi.
Khai Dương thấy hắn đã hôn mê, cũng không trì hoãn nữa, kéo lên đệm chăn đắp hảo cho Thiên Lý Nhãn, lập tức bò sâu vào trong giường, khoanh chân ngồi xuống, chỉ khoảng nửa khắc đã ngưng thần nhập minh tinh mang tụ đỉnh, đúng là trạng thái khi nguyên thần thoát thể.
Hắn hai người đều là tiên thể cho nên lúc tiến vào trong thân thể Thiên Lý Nhãn cũng không gặp phải bài xích gì.
Đợi đến khi Khai Dương phục hồi được tinh thần, đã phát hiện bản thân đang rơi vào một cảnh giới hư ảo.
Dưới chân gió lạnh gào thét, hoàn toàn khiến người ta nhìn vào không hề có cảm giác chân thật, trong gió tuyết cách đó không xa, trên đỉnh núi sừng sững mơ hồ nhìn thấy bóng một gốc cây cô độc.
Bóng cây này hắn đã từng gặp qua, đó là trên đỉnh Thiên Phong, trong trời tuyết trắng cuồng vũ.
Ở nơi đó, nam nhân cao gầy ngồi tựa dưới bóng cây, nhìn về phía chân trời tối xa xôi, giống như đang nhìn vào thứ gì đó, rồi lại càng giống như cái gì cũng không lọt được vào đôi mắt hắn.
Khai Dương nhảy qua, dừng lại trước mặt nam nhân.
Người kia ngẩng đầu lên, không giống như ở bên ngoài nhìn không thấy bất cứ thứ gì, ở trong này, đôi mắt hắn hoàn toàn không bị bụi xám phủ kín, con ngươi tối đen như mực lợi hại đến mức có thể xuyên thấu lòng người.
Hắn đứng dậy, không có khuyên răn lải nhải, chỉ là đơn giản chậm rãi vươn tay, chạm vào hai má Khai Dương.
Ngược lại Khai Dương – kẻ nhất quyết ngay từ đầu phải làm chuyện này, giờ đây lại cảm thấy ngượng ngùng không chịu nổi, nhớ tới thân mật đêm đó ở Giáng Châu Hà, hắn vừa có chút chờ mong lại có chút bối rối, thậm chí, còn có ý định xoay người chạy trốn. Thế nhưng nam nhân trước mặt này, trong đôi mắt tràn đầy bao dung cùng ôn nhu, như thế nếu như hắn có xoay người chạy đi, người kia, chắc cũng sẽ không đuổi theo đi
?
Bàn tay nam nhân mơn trớn khuôn mặt hắn: “Thật sự có thể chứ? Khai Dương......”
“Ngươi nghĩ rằng ta với ngươi tiến vào đây làm gì? Nguyên thần thoát thể để chơi sao?” Buồn bực trong giọng hắn có thêm chút do dự cùng không xác định, Khai Dương tức giận đẩy tay hắn ra, không chút hàm hồ tiến lên từng bước, vươn tay đưa hắn đẩy ngã trên mặt đất, đáng ra tuyết hẳn phải lạnh như băng mới đúng, thế mà ở nơi đây, lại mềm mại giống như cánh hoa.
Khai Dương vươn người, ngồi lên bụng nam nhân, vùi đầu cố gắng thoát đi quần áo trên người đối phương.
Nam nhân khó có khi lộ ra một nụ cười khổ: “Khai Dương, ngươi...... biết cách không?”
“Biết.” Khai Dương cũng không ngẩng đầu lên, vẫn tiếp tục cởi, đến khi bàn tay di chuyển tới đai quần, thấy nam vật bởi vì hành động của hắn mà kích động hơi thoáng ngẩng đầu liền không khỏi nhíu nhíu mày, nghĩ nghĩ, nhớ tới hành vi đêm đó Thiên Lý Nhãn làm với hắn, liền cúi đầu, chuẩn bị mở miệng.
“Đừng! Khai Dương!” Nam nhân giống như bỏng, mạnh ngồi lên, một phen kéo dậy Khai Dương.
“Đừng như vậy......” Thanh âm của hắn như bị đè nén quá độ mà cực kì trầm ách, cho dù cảm giác kế tiếp chỉ cần tưởng tượng thôi đã biết sẽ mạn diệu đến thế nào, hắn lại làm sao có thể để Tinh Quân của hắn làm ra thứ chuyện tục tĩu như vậy?!
Khai Dương lẳng lặng chăm chú nhìn khuôn mặt ẩn ẩn thống khổ kia, hắn cũng không phải gỗ đá, tâm tư lại thông tuệ hiếm có trên thiên đình, làm sao lại không rõ nam nhân kia lại đang suy nghĩ cái gì
?
Hắn hơi ngả người xuống, vươn tay nâng khuôn mặt ấy lại gần, tinh tế nhìn ngắm, như muốn khắc ghi dung mạo này vào tận đấy lòng.
“Có thể, ngươi có thể làm chuyện này với ta.” Thanh quả trên cây do sinh trưởng ở nơi cao nhất, khiến người dưới tán cây không dám vọng động hái xuống, cứ như vậy để mặc nó ở trên cao tĩnh mịch một mình, nếu như hắn là thanh quả ấy, hắn chỉ mong dùng hết sức lực uốn cong cành cây, toàn tâm toàn ý rơi vào lòng người kia.
Thanh niên ngồi im, không hề vội vàng mà chậm rãi nâng tay cởi bỏ y kết trên quần áo, thong thả hạ xuống từng lớp từng lớp vải vóc đang che giấu bản thân, lộ ra một cơ thể ngây ngô tươi trẻ, thiếu niên đang độ tuổi thanh xuân, làn da không có lấy một vết sẹo lồi, cũng không có cơ bắp bành trướng quá phận, khung xương khỏe mạnh mà rắn chắc, ẩn ẩn toát ra sức mạnh.
Hắn vừa lòng nhìn người kia hầu kết trượt lên trượt xuống cùng đôi mắt trong phút chốc đã trở nên thâm thúy tối đen, không ngờ chỉ vài động tác đơn giản như vậy đã dễ dàng làm nảy lên du͙© vọиɠ của Thiên Lý Nhãn.
Hắn vẫn không hề dừng lại. Thân áo rời khỏi bả vai trong khi y bào vẫn mắc lại trên cánh tay, bàn tay lại từ tốn nới lỏng đai lưng, lộ ra một phần khố hạ cùng tiểu rốn tròn tròn, lại đi xuống thêm một chút, mơ hồ có thể nhìn thấy một chút đám mao hơi thâm màu, lại tiếp tục hướng xuống dưới, cái gì cũng bị che kín, không thể nhìn thấy.
Người mình yêu thương, lại ở ngay trước mặt mình cởϊ áσ thoát đai, dụ hoặc không nói bằng lời đó, cho dù có là đại la thần tiên, cũng khó mà không động tâm.
Nam nhân tâm đã động.
Hắn có một đôi mắt thanh minh như thế, làm sao lại nhìn không tới, Khai Dương là đang nhẫn nại ngượng ngùng, khuôn mặt đã đỏ lên, hơi hơi cắn môi, làm hết thảy mọi việc bất quá chỉ vì muốn người kia hiểu được, hắn có thể, hắn cho phép, chỉ cần người kia nâng tay lên hái, ngôi sao trên bầu trời cao vời vợi kia sẽ rơi vào lòng người ấy.
“Khai Dương,” Nam nhân vuốt ve hai má hắn, lại tiếp tục sờ lên vành tai đã đỏ ửng, “Nhắm mắt lại đi, để cho ta tới......”