Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thiên Mục Cùng

Quyển 2 - Chương 4

« Chương TrướcChương Tiếp »
Long du thiển tuyền chung bất hối

Khê bạn đạp nguyệt hữu trà hương

(Rồng đùa suối cạn, không hối hận

Bờ suối thưởng trăng có hương trà)

Việt Phi Lăng cũng không phải hạng người được lợi nuốt lời, lúc này đành phải phụng ra một vò rượu ngon đã giấu ngàn năm.

Vừa uống một ngụm, quả nhiên không hề bình thường, nếu đem so với thứ rượu cất từ nước Giang Hà kia, quả thật chỉ đáng gọi là nước rượu.

Hắc Long Vương vừa uống rượu vào, long tâm đại duyệt, muốn lưu lại bằng được ba người, để tỏ lòng biết ơn.

Khai Dương vốn có ý từ chối, tà ý nói rằng Long Vương điện này quá nhỏ, dung không được bọn họ, Việt Phi Lăng kia nghe thế liền ha hả cười, ống tay áo vung lên, thi triển tiên pháp, chỉ trong nháy mắt, trạch phủ đơn giản đã biến thành cung điện tường bao huy hoàng, trụ ngọc ngói lưu ly.

Chỉ thấy Hắc Long Vương oa oa kêu to, một mực nói mình thân đang mang tội, ở xa hoa thế này thật sự không ổn.

Việt Phi Lăng lại nói, bây giờ là đang khoản đãi Vũ Khúc Tinh Quân cùng Thiên Nhãn thần tướng, đương nhiên không thể qua loa, khi nào người đi rồi … hắn khôi phục nguyên trạng cũng được, đến lúc này Hắc Long Vương lúc này mới từ bỏ. Việc nháo đến mức này, Khai Dương Thiên Lý Nhãn cũng chỉ đành ở lại.

Hắc Long Vương là chủ nhân, đương nhiên được ở chính điện, Thiên Lý Nhãn cùng Khai Dương ở Đông viện, Việt Phi Lăng liền đến ở tạm trạch uyển phía tây.

Đông điện có hai gian phòng đối nhau, Thiên Lý Nhãn đẩy cửa vào một bên.

Trong phòng sớm không còn là tường đất cột gỗ. Chỉ thấy toàn ngọc lưu ly bàn long trụ, tường thủy tinh bạch ngọc, san hô màu son trong góc nâng đỡ những viên dạ minh châu to sáng rực rỡ, trên bàn đá ngọc bích cẩn thận bày trái cây cùng trà mới, khiến người ta vừa nhìn thấy đã muốn nếm thử.

Thiên Lý Nhãn thế mà lại không hề động tới, chỉ chậm rãi đến bên cửa sổ, đẩy ra.

Xuyên qua khung cửa sổ mở rộng, Thiên Lý Nhãn nhìn chăm chú về phía căn phòng đối diện, nơi đang chứa đựng bóng dáng sinh động của ai kia.

Khai Dương không biết đang ở trong phòng xem xét cái gì, chắc là cách bài trí nơi này khiến hắn cảm thấy hứng thú, từ nơi đó thỉnh thoảng truyền ra tiếng vang đinh đương.

Thiên Lý Nhãn cũng không có bất cứ cử động nào, chỉ lẳng lặng nhìn về nơi ấy, cho đến khi đêm đã khuya, căn phòng đối diện sớm đã im ắng trở lại, ánh sáng của dạ minh châu cũng đã bị che mất, chỉ còn chút ít tia sáng từ cây san hô gắn minh châu trong sân chiếu tới bóng dáng thẳng tắp đứng bên song cửa kia.

Sau một lúc lâu, Thiên Lý Nhãn mới chậm rãi đóng lại cửa sổ, trở lại bên giường.

Trên giường ngọc thạch đã sớm trải tốt đệm chăn mềm mại, nhưng Thiên Lý Nhãn chỉ là nằm lên trên, cực kì yên lặng, đôi mắt thần nhìn ngàn dặm vẫn chỉ nhìn chằm chằm đỉnh giường, không hề có chút nào buồn ngủ.

Hắn không giống Khai Dương, Khai Dương bây giờ chính là thân thể thực sự, cần ăn cần uống cần ngủ đủ bốn canh giờ, mà hắn, đã sớm quen ngày đêm không ăn không ngủ nhìn thiên địa. Kỳ thật cũng chỉ có yêu tinh cây mới có thể ngày đêm không nghỉ như vậy.

Chuyện này, Khai Dương đại khái cũng không hề chú ý.

Vì thế, hầu như mỗi một đêm hạ phàm, hắn luôn yên lặng chăm chú nhìn thụy nhan (dung mạo khi ngủ) của Khai Dương. Người kia khi đã nhắm lại đôi mắt ngạo khí phi dương ban ngày cũng thiếu đi vài phần, mà nhiều hơn, là một vẻ điềm tĩnh mà nhu thuận. Hắn biết rõ, đây chỉ là thân thể phàm nhân thôi, thế nhưng vẫn không thể khiến bản thân dời đi tầm mắt.

Tinh tế nhìn tóc mai mềm mại bóng mượt, rồi đến cái trán trơn bóng, lông mi dài mảnh như mũi kiếm, mi mắt đôi khi sẽ khẽ run run, chiếc mũi vừa thẳng vừa cao có khi còn phát ra tiếng ngáy nho nhỏ, đôi môi thỉnh thoảng hơi hé mở, tắc tắc ra tiếng, không biết có phải đang mơ được ăn cái gì hay không......

Cứ thế, trời liền dần sáng.

Khi hắn thu hồi tầm mắt lại, Khai Dương sẽ mở mắt ra, hơi nhu nhu một chút, khôi phục lại thanh tỉnh, lộ ra nụ cười so với thái dương còn sáng lạn hơn, nói với hắn: “Ly Lâu, ngươi lại thức dậy sớm hơn ta!!”

Trong bóng đêm, da mặt cứng ngắc dường như nhu ra một chút ý cười.

Bên ngoài có tiếng côn trùng nhẹ nhàng kêu vang, hắn yên lặng điểm tính canh giờ, kỳ quái, đêm nay, sao lại trở nên dài như vậy.

Cuối cùng, hắn ngồi dậy, bước xuống giường, đẩy cửa, ra khỏi Đông Điện.

Ánh trăng như đang ở phía trước dẫn đường, nghe thấy tiếng nước suối đằng trước, Thiên Lý Nhãn chậm rãi đi vào rừng cây, quả nhiên liếc mắt một cái liền nhìn thấy con suối.

Nước suối này dòng chảy nhỏ mà siết, đại khái là từ sâu trong lòng núi chảy ra, lại thật sự rất trong, ngay cả tảng đá dưới lòng suối đều có thể nhìn thấy đang phản chiếu ra ánh sáng trăng lòe lòe nhấp nháy.

Đột nhiên nước suối động mạnh, Thiên Lý Nhãn nhìn lại, liền gặp một tảng đá thật lớn từ dưới lòng suối rẽ nước nổi lên, đến khi nhìn được rõ ràng rồi, nguyên lai là một con cự long cả thân tối đen đang trầm mình trong nước suối, long thân xuôi dòng thả lỏng, thả lỏng mà nằm, trên vảy là lấp lánh ánh nước.

Ánh trăng nhàn nhã dừng trên long thân thon dài mạnh mẽ, long lân (vảy rồng) tối đen lóe lên quang hoa chói mắt khác thường. Lại thấy trên đầu rồng nhô cao hai nhánh long sừng, khoẻ mạnh mà tráng kiện, cao kì mà tư mĩ.

Trong suối dưới trăng, dòng chảy bồng bềnh, phong tư quý tộc hậu duệ của long tộc, đúng là thật sự tuyệt mỹ.

Hắc Long kia ở trong lòng suối nghịch đến thật vui vẻ, chợt nghe thấy tiếng bước chân tiến đến, nâng mắt nhìn, thấy là Thiên Lý Nhãn, liền vội vàng nhảy ra khỏi nước, thân rồng vừa rời suối, chỉ khoảng nửa khắc, đã biến trở về thành vị Long Vương mặt đen áo mũ chỉnh tề, tướng mạo xấu xí kia.

Hắn bước lên chào hỏi, cùng Thiên Lý Nhãn chắp tay nói: “Thần tướng sao còn không nghỉ ngơi?”

Thiên Lý Nhãn nói: “Hắc Long Vương cũng chưa ngủ sao?”

“Khiến ngài chê cười rồi.

» Khuôn mặt chân chất của Hắc Long Vương cười đến có chút ngượng ngùng, “Tiểu thần chính là Lôi Hỏa Long hữu sừng, ngày thường chỉ cần gặp một chút khói lửa trong nhà bếp nhân gian thì đã cảm thấy khó chịu đựng, vì vậy tiểu thần rất thích nước suối mát mẻ nơi này, ở trong suối lạnh chơi đùa, không ngờ lại kinh động thần tướng, thật có lỗi......”

Thiên Lý Nhãn nhìn vị tráng hán giáp sắt khôi ngô trước mặt, lại dời đường nhìn đi, người này bề ngoài có vẻ giản dị hàm hậu, nhiều lắm chỉ là hơi mạnh mẽ một chút, nhưng thật ra hắn vẫn còn nhớ rõ ràng, trận thiên địa đại chiến do nghịch long phản loạn ngàn năm trước kia, vị Hắc Long Vương này đầu đội kim khôi (mũ giáp vàng) thân khoác kim giáp (áo giáp vàng), tay cầm cây đao nặng có đến ngàn cân, thân yển nguyệt đại đao có điêu văn bàn long nuốt trăng, chỉ một cánh tay đã chặn lại năm trăm thiên binh, khí vũ uy thế quét ngang ngàn quân.

Vốn là Long Vương hữu sừng ngao du thiên địa, cúi đầu ngẩng đầu đều tự tại, hiện giờ, lại ở một nơi lạnh khủng khϊếp, nhắm mắt mở mắt cũng chỉ có thể nhìn ra núi nhỏ suối nhỏ, cùng với tiểu tôm tiểu cá tranh đoạt một chút mát mẻ thanh lương hiếm hoi này....

Thiên Lý Nhãn nhịn không được liền hỏi: “Hắc Long Vương, việc ngày đó, ngươi có từng hối hận?”

Hắc Long Vương hơi sửng sốt, nghĩ một lúc mới hiểu hắn đang suy nghĩ cái gì, cũng nở nụ cười: “Ngày đó đứng trước điện Đế Quân nghe phạt, suy nghĩ của tiểu thần đến nay vẫn chưa hề thay đổi. Hắc Cầu nghịch thiên, bại là điều đương nhiên.” Hắn cười đến thản nhiên, hai mắt sáng ngời không hề có nửa điểm mờ mịt, “Xưa nay tộc của ta vẫn phải chịu thiên nhân (người trời) ức hϊếp, Nữ Oa gϊếŧ Hắc Giao làm cầu ở Ký Châu, Thuấn Đế đồ sát Cửu Long lập uy, Đại Vũ khóa rồng trấn dưới đáy Thái Hồ. Vì thế mới sinh ra tức giận không cam lòng, động đến can qua, nghịch thiên làm loạn. Ngày đó Hắc Cầu đứng dưới trướng Nghịch Long Ứng Đế, mặc dù bại lại khó nói nửa câu ác khí không cam lòng.”

Nhớ tới trận ác chiến rung trời động đất ngày đó, Hắc Long Vương cũng khẽ thở dài: “Tiểu thần cam chịu trách phạt, cũng không oán thán. Ngày đó cùng người ấy làm loạn, hại thế gian đại hạn mười năm, lãnh thổ Trung Nguyên, người chết đói lên đến trăm vạn, trong mười năm đó phàm nhân không còn được mấy người nữ nhân, tội nghiệt như thế, cũng không cách nào cứu vãn.

»

Thiên Lý Nhãn không nói gì, nhưng trong lòng đã hiểu rõ.

Hắc Long Vương cũng không nói thêm gì nữa, không khí lặng yên có chút xấu hổ, lại chợt nghe từ cách đó không xa truyền đến tiếng nói: “Hai vị thật là có hứng trí, đêm dài yên tĩnh, còn đến bên suối nghịch nước a!”

Hai người quay đầu lại, thấy Việt Phi Lăng đang đạp trăng mà đến, lúc này hắn đã thay đổi thành một thân trường bào nguyệt sắc, tiên ý phiêu phiêu, thật sự có vài phần siêu phàm nhập thánh, so với hai người kia lại càng giống tiên gia hơn.

Hắc Long Vương nghịch nước xong dường như cũng có chút mệt mỏi, liền từ biệt trước, rời đi.

Bên dòng suối liền chỉ còn lại Thiên Lý Nhãn cùng Việt Phi Lăng.

Nước gợn róc rách phản chiếu ánh trăng trắng nhạt, ánh lên gương măt Thiên Lý Nhãn, bóng tối lay động khiến khuôn mặt trương cứng ngắc kia có vài phần mơ hồ khó phân biệt.

Việt Phi Lăng nhẹ giọng hỏi: “Ngủ không được sao?”

Thiên Lý Nhãn vẫn chưa trả lời, lại nghe hắn nói tiếp: “Phi Lăng cũng là ngủ không được. Nếu đã như thế, không biết thần tướng có muốn cùng Phi Lăng đạp nguyệt ngắm sao một lần, cùng nhau trải qua một đêm không ngủ này?” Ống tay áo nhẹ phất một cái, liền thấy bên dòng suối hiện ra một chiếc bàn đá, hai cái ghế, trên bàn bày một bộ ấm trà sứ men xanh, lại thấy hắn đầu ngón tay khẽ chuyển, từ trong dòng suối phóng lên một dải nước trong, rót vào trong ấm, trên bàn giờ còn có thêm một bếp lò nhỏ, ngọn lửa trong lò nồng đượm cháy rực.

Việt Phi Lăng khẽ cười nói: “Thần tướng chắc là không biết, suối này có tên là Thất Tinh, nước có vị ngọt nhưng hơi đắng, cam liệt trong suốt, dùng pha trà là tốt nhất.” Lời nói của hắn rất êm tai, tuy là mời, lại hoàn toàn không mang một điểm ép buộc, chỉ là câu hỏi thản nhiên, để người ta có thể tùy ý lựa chọn thứ bản thân thích.

Thiên Lý Nhãn cũng không phải người quá khó chiều, trước đó đã khiến đối phương nan kham một lần, bất quá hình như Việt Phi Lăng hoàn toàn không để bụng, liền thuận theo ý hắn, ngồi xuống bên bàn.

Nước chè xanh trong ấm đã dâng lên từng đợt yên khí, Việt Phi Lăng cũng không tiếp tục thi pháp, giữ lấy tay áo, tự mình lấy ra trà cụ, dùng nước trà thứ nhất tráng sạch sẽ chén sứ, lại tráng thêm lần thứ hai, đến lần thứ ba mới đem trà rót đầy, lại hạ xuống ấm trà, nhẹ cười không nói nhìn Thiên Lý Nhãn ngồi đối diện.

Thiên Lý Nhãn cầm lấy chén trà nhẹ nhấp một ngụm, quả nhiên là hảo trà, mà nước cam tuyền kia, không biết có phải do Long Vương thường tẩm mình trong đó hay không, cảm giác ẩn ẩn có một loại khí vị linh u, uống vào miệng rồi, trong đắng có ngọt, khiến người ta lưu luyến. Uống xong một chén, trà đã xuống cổ nhưng vẫn nghĩ không ra, rốt cuộc là trước ngọt sau đắng, hay là trước đắng rồi sau đó mới ngọt.

“Trà này không tồi, nước lại càng diệu.”

Việt Phi Lăng cả cười: “Phi Lăng thật không dám nhận khen.”

Nói đến đây, hắn cũng không nhiều lời nữa, chỉ chậm rãi pha trà, nhìn Thiên Lý Nhãn tinh tế phẩm từng ngụm, trong không gian mùi trà thoang thoảng, liền mãn thượng chữ bát phân.

Cứ thế, hai người ngồi rồi lại ngồi, ngồi thẳng đến bình minh.

□□□ tự □ từ □ tự □ ở □□□

Ngày mới vừa tới, Khai Dương giống như chim sổ l*иg lao ra khỏi phòng, vừa vặn liền gặp Thiên Lý Nhãn mới từ bên ngoài trở về, liền không khỏi kì quái: “Ly Lâu, mới sáng sớm, ngươi đi đâu về?”

Thiên Lý Nhãn làm sao dám nói cho hắn biết mình một đêm không ngủ, ra bên ngoài uống trà đến sáng, liền im lặng không lên tiếng, đem một chiếc giỏ trúc đầy tảo thiện(bữa sáng) đặt xuống bàn ngọc thạch trong sân.

Ngày xưa chỉ cần như vậy, tâm tư của Khai Dương đã sớm bổ nhào vào ăn, thế nhưng hôm nay đặc biệt lại hoàn toàn không hề nhìn đến tảo thiện trong giỏ, chỉ trừng trừng

Thiên Lý Nhãn, giống như muốn từ trên người hắn nhìn ra điều gì đó.

Đáng tiếc đối phương tính nhẫn nại cực kì tốt, cho dù hắn có tiếp tục chăm chú soi xét trừng nhìn, vẫn duy trì bộ dáng bất động thanh sắc.

Cuối cùng vẫn là bụng Khai Dương phải đầu hàng trước, lục bục kêu to, Thiên Lý Nhãn nhấc nắp rổ lên, đem điểm tâm cùng bánh ngọt bên trong lấy ra, cuối cùng thành công đánh lạc hướng chú ý của Khai Dương.

Khai Dương ngồi xuống, đang muốn cầm lấy bát ăn, Việt Phi Lăng kia không biết từ đâu đã bước lại gần.

Thấy hắn áo trắng phiêu phiêu, cực kì tiêu sái, bắt gặp Khai Dương đang dùng tảo thiện,

cư nhiên vô tư hỏi hắn có may mắn được ngồi cùng bàn với Vũ Khúc Tinh Quân không, Khai Dương chỉ «Hừ» một tiếng, Thiên Lý Nhãn nghĩ đến đêm qua cũng coi như thiếu hắn một lần, liền mời hắn ngồi xuống.

Bỏ mặc ánh mắt Vũ Khúc Tinh Quân ngồi một bên lóe ra tia sáng sắc

lạnh, Việt Phi Lăng tự đắc vui mừng, trên bàn không có chén bát của hắn, hắn lại ngay lập tức từ trong tay áo lục lọi một hồi, lôi ra một cặp bát đũa làm từ ngà voi trắng thuần đặt lên.

Tảo thiện chẳng qua là do Thiên Lý Nhãn sau khi rời con suối đã ngồi cả đêm kia đến thôn trang dưới chân núi chọn mua mà thôi, cũng chỉ là chút bính cao tầm thường, cũng không tính là tinh xảo, Việt Phi Lăng lại cực kì chậm rãi gắp vào bát, tinh tế nhấm nháp. Đạo nhân tu hành coi trọng nhất chính là tu tâm dưỡng tính, nhất cử nhất động, đều thản nhiên văn nhã, khóe miệng hàm ý cười khẽ, nếu như không biết, thật đúng là nghĩ hắn đang ăn loại sơn trân hải vị nào đó.

Thế nhưng vị Vũ Khúc Tinh Quân ngồi bên cạnh sắc mặt

lại cực kỳ bất hảo, trước đây chỉ có hắn cùng Ly Lâu, hai người ở trên thảo nguyên hành tẩu, tảo thiện vãn thiện (bữa tối) cũng là hai người ngồi ăn với nhau, tuy nói Thiên Lý Nhãn không ăn đồ khói lửa nhân gian, nhưng hắn cũng sẽ không không kiên nhẫn mà trốn một bên, chỉ luôn an tĩnh ngồi cạnh, bồi hắn dùng cơm, ngẫu nhiên sẽ ở lúc hắn vì ăn nhanh quá mà bị nghẹn rót cho hắn một chén nước chè.

Không ngờ hiện giờ lại có người xen vào, Khai Dương cực kì không thoải mái.

Thế nhưng người là Thiên Lý Nhãn mời ngồi, lại không thể không nể mặt mũi người kia, Khai Dương đành phải âm thầm nghiến răng, sử dụng công phu thượng thừa một trận gió cuốn mây tan đem điểm tâm trên bàn toàn bộ ăn hết sạch.

Cuối cùng đánh một tiếng nấc nhỏ, liếc liếc mắt một cái nhìn Việt Phi Lăng trước mặt mới vừa cắn một miếng bánh bao trong bát, nhếch miệng cười: “Ngươi từ từ dùng đi!” Quay đầu lại một tay kéo Thiên Lý Nhãn, “Ta ăn no rồi, đi thôi!” Lập tức túm lấy Thiên Lý Nhãn một đường ra khỏi Đông điện.

Việt Phi Lăng chăm chú nhìn bóng dáng hai người kia, đến tận hai thân ảnh hoàn toàn biến mất ngoài cửa điện, mới buông ra đôi đũa trong tay, chỉ cười không nói, thế nhưng trong đôi mắt phượng ấy, dần dần ngưng ngưng một tầng màu sắc thâm thúy.
« Chương TrướcChương Tiếp »