Nạo các giá hạ khiên thủ ý
Tỏa nột* thanh trung ngộ cố thức
(Dưới giàn Nạo Các nắm tay nhau
Trong tiếng Tỏa Nột gặp người quen biết)
*Tỏa nột
: một loại kèn nhỏ, vốn là nhạc khí của người Hồi, nguyên tên là
tô nhĩ nại“Không ngờ ngươi cũng biết cách hù dọa người khác nha!” Khai Dương tùy ý bứt một nhánh cỏ, đưa lên miệng ngậm, cười meo meo nhìn về phía Thiên Lý Nhãn, tính tình hắn tới cũng nhanh đi cũng chóng, quay qua quay lại đã đem chuyện vừa nãy quên đến tận chân trời nào rồi.
Thiên Lý Nhãn vẫn không đáp, chỉ hỏi: “Vì sao lại thả nó đi?”
Khai Dương có chút đăm chiêu nhìn về phía chân trời: “Ở thế gian, ngẩng đầu cúi đầu đều tự tại, so với trên thiên đình làm tọa kị tiên gia, chẳng phải càng thống khoái hơn nhiều sao?”
“Không mang được Thanh Ngưu về, xem ngươi làm thế nào ăn nói với Lão Quân
!”
Khai Dương lại cười: “Ta thấy ông ta ngày thường cưỡi tiên hạc, bay qua bay lại thật cũng không tồi. Này cũng là muốn tốt cho ông ta, cưỡi trâu cũng thật là xóc nảy mà! Đám xương cốt già nua của ổng sẽ bị nện đến tan nát mất! Ha ha ha ha......” Tiếng cười vui vẻ tự vang vọng nơi núi rừng, kinh động một bầy nhạn đang bay về phương nam.
“......”
Khai Dương quay đầu, thu lại tiếng cười: “Nhưng thật ra Ly Lâu a, ngươi vì sao cũng để nó rời đi?” Pháp chỉ của Đế Quân chính là muốn hắn giám sát mình, xét tình huống vừa rồi, hắn nên là ngăn cản mới đúng, cuối cùng lại là để mình tự ý làm bậy.
Nghĩ đến đây, Khai Dương bất giác trong lòng thật sự thoải mái.
Thiên Lý Nhãn nhìn vẻ mặt Khai Dương như mèo con trộm được cá, mi mắt cũng hạ xuống dời đường nhìn sang nơi khác. Hắn sao lại không biết, thân đã mang thiên chỉ của Đế Quân càng không nên dung túng cho Khai Dương làm loạn, nhưng người kia vừa rồi khi nghe Thanh Ngưu thuật lại vạn sự nơi thế gian, trong mắt liền không giấu được một tia hâm mộ. Tuy chỉ là chút thần sắc mơ hồ, nhưng làm sao có thể thoát được đôi mắt vốn hằng đêm không ngủ chỉ nhìn khuôn mặt người kia của hắn này?
Trước khi phân biệt được đúng sai, bản thân đã thuận theo tâm ý Khai Dương, mặc hắn thả đi Thanh Ngưu vốn dĩ nên trục bắt về thiên đình.
Hiện giờ Khai Dương lại hỏi tới, hắn cự nhiên nhất thời không biết nên trả lời thế nào.
“Uy! Ngươi phải nói thật a!”
Khai Dương cố tình đứng trước ánh mắt hắn, rõ ràng đã quyết tâm muốn hỏi tới cùng.
Nhìn khuôn mặt tươi trẻ phóng túng đột nhiên sáp lại gần trong gang tấc, dù đã ở cùng nhau ngày ngày đêm đêm, Thiên Lý Nhãn vẫn cảm thấy cực bất khả tư nghị, giống như bản thân đang nằm mộng. Mặc dù đã từng có lần phát tiết tâm ý kia, Khai Dương hình như vẫn chưa hiểu ra trong lòng hắn đã chất chứa điều gì?
Hắn hẳn là nên cảm thấy may mắn đi? Nếu du͙© vọиɠ xấu xí trong lòng thật sự để Vũ Khúc Tinh Quân kia biết được, chỉ sợ với cá tính như liệt hỏa của người ấy, cho dù có không đem hắn đốt đến mức cháy sém, chắc cũng sẽ bị hắn dọa đến chết khϊếp, rồi mới hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ, ngay cả một mạt tinh quang cũng keo kiệt không để rơi vào mắt mình nữa.
Vì thế, hắn bây giờ mới vẫn có thể đồng hành cùng người kia.
Nhưng nếu tới gần như vậy, gần đến nỗi ngay cả hô hấp cũng có thể mơ hồ cảm nhận được, lại phải hoàn toàn che dấu suy nghĩ trong lòng, đối với hắn mà nói không thể nghi ngờ chính là một loại khổ hình. Hắn lúc nào cũng phải tập trung tinh thần, áp chế cuồn cuộn sóng trào dưới đáy lòng, tận lực duy trì biểu tình thong dong bên ngoài, khiến bản thân vẫn giữ được bộ dáng bình tĩnh thường ngày.
Kỳ thật, hắn chỉ cần dời tầm mắt đi, không nhìn thấy sẽ không phiền não. Nhưng thói quen ngàn vạn năm đã qua khiến hắn cho dù có làm cách nào cũng không thể khống chế bản thân không đuổi theo hình bóng tinh mang rực rỡ kia.
Càng đến gần, liền càng muốn vươn tay giữ lấy......
Trong lúc bất tri bất giác, bàn tay, đã tiếp cận quang mang ấm áp này.
Trong nháy mắt trước khi chạm đến, lại nghe một tiếng kêu to lo lắng: “Ly Lâu, ngươi làm sao vậy?”
Câu nói chấn động như tiếng chiêng trống báo trận trên thiên đình, vang đến mức Thiên Lý Nhãn đột nhiên phục hồi tinh thần, lại bất ngờ phát hiện bàn tay mình gần như sắp chạm đến khuôn mặt Khai Dương.
Khai Dương thấy hắn thần sắc khác thường, có điểm lo lắng, vươn tay muốn kéo hắn lại gần, không ngờ đối phương đột nhiên vung tay, gạt văng bàn tay hắn.
Lọt vào trong mắt là vẻ mặt kinh ngạc của Khai Dương, Thiên Lý Nhãn trong đầu thật sự có ý định chặt phăng cánh tay không biết điều này đi, thế nhưng hắn vẫn cố giữ vững bộ mặt cương thi lạnh tanh. Thanh âm nói ra cũng vẫn bình tịch như trước: “Tinh Quân quá lo, mạt tướng chẳng qua đang sợ nếu để Đế Quân biết được việc Thanh Ngưu trốn khỏi một trăm năm này, chỉ sợ mạt tướng cũng không thoát khỏi tội lơ là chức trách.”
“Thật sao?”
“Lần đến Hoàng Hà, Ngũ Đế Thai một trăm năm kia, mạt tướng không muốn đi nữa.”
Thiên Lý Nhãn một câu này nói ra, Khai Dương liền lập tức câm nín. Chỉ cần nhớ đến trước đây mình tùy hứng làm đủ việc, lại khiến Thiên Lý Nhãn gặp rất nhiều phiền toái, bây giờ nghĩ lại, nếu đổi lại là một tiên nhân khác, sớm không chỉ có năm trăm lôi tiên của Đế Quân kia là có thể giải quyết.
Thiên Lý Nhãn nhìn Khai Dương thần sắc ảm đạm, bản thân cố tình nói lời nặng nề, đối với vị Vũ Khúc Tinh Quân tính tình khảng khái này mà nói, chỉ sợ so với quát mắng càng thêm đả thương người. Rõ ràng là biết, nhưng vẫn khống chế không được.
Cặp mắt đen bóng mà tinh lượng kia, trong suốt như thế, giống như chỉ cần gần sát thêm một khắc lập tức sẽ nhìn thấu ra ý niệm dưới đáy lòng hắn. Có lẽ nếu cách xa một chút, hết thảy ngược lại sẽ không bị phát hiện. Hắn tình nguyện giống như trăm ngàn năm trước, ở trên thiên giai không phải kiêng kị gì mà chăm chú nhìn ngắm người kia, còn hơn tình trạng lén lút bây giờ, ngay cả tầm mắt cũng không dám dừng lại quá lâu trên người Khai Dương.
Hai người sau đó, cũng chỉ đi tiếp không nói gì nữa.
□□□ tự □ từ □ tự □ ở □□□
Hai người tìm đường xuống núi, men theo Hô Đà sông mà đi, được bảy dặm, liền thấy một trạm dịch nghỉ chân. Nơi đó có cung cấp nước trà, chuyên phục vụ khách thương qua đường nghỉ mệt, bọn họ ở nơi đó ngồi chơi một chút, liền nghe được một người nói chuyện tại một thôn trang gần đây đang tổ chức xiếc trẻ em đúng dịp lễ hội Thần Lửa, thật sự cực kì náo nhiệt, Khai Dương vội vàng hỏi rõ phương hướng xong liền gấp rút kéo Thiên Lý Nhãn hướng về Nga Phong Lĩnh tìm tới.
Thôn trang dưới chân Nga phong lĩnh từ xưa đã có một gánh xiếc rất nổi tiếng, tên là”Nạo Các”. Nạo Các là thổ ngữ vùng Tấn Bắc, “Nạo” có nghĩ là nâng lên, “Các” còn lại nghĩa là oa nhi. Bình thường đều là biểu diễn trong dịp tết âm lịch, đám tráng hán nâng lên một cái giá, bên trên là một oa nhi ăn mặc trang điểm xinh đẹp được buộc vào, giống như một tiên đồng thiên nhân trên trời. Vùng đất biên giới thiếu nhất chính là những hoạt động vui chơi kiểu này, mỗi lần biểu diễn tự nhiên đều hấp dấp không ít dân chúng mấy thôn lận cận tranh nhau đến xem, quả thật là náo nhiệt phi phàm.
Hai người bọn hắn đến đó, còn chưa bước qua cổng thôn, đã nghe âm nhạc từ bên trong vang lên bốn phía, tiếng Tỏa Nột cuồng dã rối loạn, tiếng lô sanh cao vυ"t bén nhọn, còn có tiếng trầm đυ.c của chiêng trống, nhị hồ tỳ bà, đủ loại, tuy nói không thể so sánh với thanh nhạc cung đình tư mỹ, nhưng cũng đủ phần náo nhiệt.
Vừa vào thôn, lại thêm tiếng người huyên áo ồn ào, trên đường đã sớm chật ních dân chúng từ mấy làng bên hàng năm đều đến xem, chỉ có thể nhìn thấy một cáo giá gỗ cao ngất trong ở đám người chớp lên, trên đó có một đám oa nhi phấn điêu ngọc mài đang đứng, tuy rằng trong thôn không giàu có gì, đèn được treo trên Nạo Các đều có nghĩa là «
đèn cao chiếu xa
», oa nhi nhà nào thắp được đèn trên đó thì nhà đó năm nay nhất định sẽ được ngôi sao may mắn chiếu mệnh, bốn mùa bình an, vì vậy nhà nhà dân chúng đều rất bận rộn, để oa nhi trong nhà có thể ăn mặc trang điểm càng xinh đẹp, năm sau sẽ lại càng thêm may mắn.
Thế cho nên tại Nạo Các Nga khẩu, lễ hội tuy không quá kinh diễm, cũng không quá tinh xảo hoa lệ, nhưng vẫn lộ vẻ náo nhiệt cao hứng đến kinh nhân.
Thiên Lý Nhãn thị lực không tồi, đứng ở bên ngoài sớm thấy rõ mọi chuyện, nhìn thấy cả một núi người cũng không quá muốn chen bước vào. Thế nhưng Khai Dương lại không giống hắn.
Đi xem náo nhiệt, đương nhiên phải lao vào mới là chân chính náo nhiệt!
Lập tức một tay túm lấy Thiên Lý Nhãn, xông qua đám đông lao vào.
Thiên Lý Nhãn đi theo sau hắn, cũng không biết trúng phải gì, nhất nhất nghe theo mọi sắp xếp lôi kéo của Khai Dương. Chui vào đến nơi rồi, bên tai là âm thanh nhạc khí rộn ràng vui vẻ, trên không từng oa nhi xinh đẹp lao qua lao lại, nơi nơi đều thấy dân chúng đang ngẩng cao đầu hưng trí xem diễn. Này so với đứng từ xa mà nhìn quả thật là không thể so sánh.
Thiên Lý Nhãn lặng lẽ nhìn sang Khai Dương bên cạnh, thấy hắn vẻ mặt cũng là hưng phấn, khuôn mặt bạch ngọc tựa hồ cũng bị cuốn hút vào niềm vui xung quanh, giống như quả đào mới từ trên cây hái xuống, tươi ngon mọng nước, một tầng mồ hôi hơi mỏng nơi đầu mũi như trong suốt. Còn bàn tay đang gắt gao nắm chặt hắn xuyên qua đám người dường như quên buông ra, vẫn đang siết lại.
Có lẽ vì quá mức im lặng, nam nhân cao gầy đứng trong đám người náo nhiệt như tỏa ra sắc thái tĩnh lặng, có chút bất ngờ.
Ai cũng không hề chú ý tới, bàn tay đang nắm lấy nhau của hắn cùng thanh niên bên cạnh, cẩn cẩn thận thận, siết lại thật chặt.
Đột nhiên, Khai Dương mạnh quay đầu lại, Thiên Lý Nhãn trong lòng liền nhảy dựng, hay là hắn phát hiện rồi?!
Chỉ thấy Khai Dương chậm rãi tiến đến bên tai hắn, nhỏ giọng nói: “Ngươi nhìn người kia.”
Thiên Lý Nhãn chỉ cảm thấy bản thân như đang đứng trên bờ vách núi đen kịt, mắt thấy mình sắp rơi đến tan xương nát thịt, lại được sợi dây thừng buộc bên hông kéo mạng trở về, khóe miệng không khỏi co rút, thật vất vả mới hừ được ra một câu: “Nhìn ai?”
Khai Dương cũng không chú ý tới sắc mặt có hơi biến của hắn, nâng ngón tay chỉ về phía đám người đối diện.
Thuận theo phương hướng ngón tay hắn, liền thấy giữa đám người đông nghịt, có một đại hán cao lớn khuôn mặt đen đúa đứng nơi đó, trông giống như hạc giữa bầy gà, so với đám dân chúng bên cạnh phải cao hơn đến gần hai cái đầu, ngay cả bả vai cũng vượt hẳn lên trên, dáng người khôi ngô như thiết tháp, thật sự khiến người ta khó mà không chú ý tới.
Thiên Lý Nhãn thấy người này rất quen mặt, nghĩ lại một chút, nhất thời có điểm ngạc nhiên.
Khai Dương liền hỏi: “Ngươi biết hắn?”
Thiên Lý Nhãn gật đầu, Khai Dương liền cười nói: “Qua bên đó chào hỏi một chút!” Nói rồi liền kéo Thiên Lý Nhãn đi qua.
Đại hán mặt đen đứng trong đám người đang rất tập trung tinh thần, mở thật lớn hai mắt như không muốn bỏ qua bất cứ màn nhào lộn nào đang trình diễn trước mắt. Đằng sau có người đánh vào lưng hắn, hắn không hờn giận nhíu mày, vẫn không quay đầu lại, đối với người đằng sau hoàn toàn hờ hững.
Đột nhiên một thanh âm đầy tiếng nghiến răng vang
lên bên tai: “Giỏi cho ngươi cái tên hắc long mắt trắng này, dám không nhìn bản Tinh Quân!!”
Đại hán kia liền chấn động, vội vàng quay đầu lại nhìn, hắn quả thật không nên quay lại, đám người vì lúc trước đứng sau lưng nên không nhìn thấy độ dáng của hắn
bây giờ đều thật sâu hấp một ngụm lương khí, lại không hẹn mà cùng nhau lùi lại tránh đi vài bước, thậm chí còn hơi chèn nhau mà tạo thành một vòng tròn trống trải.
Cũng không trách được bọn họ sợ tới mức như vậy, dù sao đại hán này bộ dạng cũng thật sự là...... quá mức dọa người!
Nước da trên mặt hắn so với đáy nồi còn đen hơn, đôi tròng mắt so với trâu còn lớn, mũi cao ngất, cộng thêm cái miệng vừa dày vừa rộng đến tận má, hai tai cực to lại vểnh ra như đang đón gió, chiếc cằm dài dày đặc đám râu ngắn tua tủa, tổ hợp tất cả lại trên mặt, thật đúng là, quá dọa người rồi.
Bất quá Thiên Lý Nhãn cùng Khai Dương đã sớm nhìn quen tướng mạo kỳ quái của đám thần tiên, sớm đối với tướng mạo của người này chẳng chút kiêng kị.
Đại hán mặt đen cẩn thận đánh giá hai người, thần sắc trên mặt thay đổi trong nháy mắt, từ kỳ quái đến kinh ngạc lại chuyển sang tôn kính, nếu không có Khai Dương nhanh tay nhanh mắt nhéo hắn một cái, chỉ sợ hắn đã ngay lập tức quỳ xuống giập đầu rồi.
Khai Dương lôi hắn khỏi đám người, đám đông đang xem náo nhiệt làm sao còn quản bọn họ làm cái gì, lại vây trở lại xem Nạo Các.
Đại hán mặt đen kia hướng hai người liên tục cúi đầu, nói: “Không biết Vũ Khúc Tinh Quân, Thiên Nhãn thần tướng giá lâm, tiểu thần không từ xa tiếp đón, vạn mong thứ tội!”
“Đâu có!” Khai Dương huy phất tay, “Hắc Long Vương, ngươi không ở Bạch Nhân Nham nghỉ ngơi, xuống đây làm gì a?”
Đại hán cộc lốc cười, có chút ngượng ngùng gãi gãi chòm râu trên cằm: “Tinh Quân không biết, tiểu thần thích nhất xem phàm nhân diễn khúc, nơi biên thuỳ thật sự lại ít khi có náo nhiệt, cho nên khi trên núi nghe thấy âm thanh huyên náo dưới này, thật sự nhịn không được muốn xuống đây nhìn một cái, ha hả...... Để Tinh Quân cùng thần tướng chê cười rồi! Ha hả......”
Hắn nhếch miệng cười, lại càng xấu thêm ba phần. Có điều hai hàm răng vừa hiện ra quả thật vừa trắng vừa chỉnh tề, không chê vào đâu được!
Hắn nghĩ nghĩ, lại hỏi: “Không biết hai vị đến địa hạt tiểu thần cai quản, là có việc gì sao?”
Khai Dương hàm hồ trả lời: “Cũng không có việc gì, chỉ là muốn đến đây nhìn xem một chút......”
May mà vị Hắc Long Vương này cũng là người tùy tiện hồ đồ, cứ thể liền bỏ qua, ngẩng đầu thấy sắc trời đã tối muộn,
liền đề nghị với bọn họ: “Nếu hai vị đã không có chuyện gì quan trọng, không bằng đến phủ của tiểu thần ngồi chơi một chút?”