Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thiên Mục Cùng

Quyển 1 - Chương 17: Kết thúc

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nếu ngươi muốn tìm một người, thế nhưng lại tìm không thấy người đó, vậy phải làm thế nào đây?

Nếu đã tìm không thấy, vậy không bằng để hắn quay đầu lại tìm ngươi!

Thiên Đế nhìn chúng tiên đang nghị luận dưới điện, chỉ cảm thấy trong một trăm năm này, chứng đau đầu của hắn chưa bao giờ ngơi nghỉ.

Trên điện, một vị hoàng y thần nhân đang đứng, sắc mặt tựa hồ cũng không tốt, Thiên Đế ho khan một tiếng, hỏi: “Ti Mệnh Thực Quân, thế gian hiện giờ mới tới bạch lộ, tới ngày hai ba tháng chạp hình như vẫn còn một khoảng thời gian đi?”

Vị thần quân này đúng là Ti Mệnh Thực Quân Táo Vương gia, hai ba tháng chạp hàng năm, Táo quân đúng ngày về thiên, bẩm báo với Đế Quân những việc làm thiện ác của phàm nhân. Nhưng lúc này thời gian còn chưa tới, hắn lại lên trời sớm, không biết vì nguyên do gì?

Chỉ thấy Táo quân hai tay duỗi ra, trên lòng bàn tay biến ra hai cái bình, một cái màu tím trầm, một cái bạch ngọc quang khiết, Đế Quân cúi đầu vừa nhìn, chỉ thấy trong chiếc bình ngọc bạch đều là hạt đậu doanh mãn mượt mà, còn bên bình tím, lại một viên cũng không có

Chợt nghe Táo quân kia nói: “Bệ hạ, hai bình trong tay thần này, một là đếm việc thiện, một là đếm việc ác, phàm nhân tích thiện làm ác như thế nào, thần cũng là từ số lượng hạt đậu trong hai bình này, cẩn thận ghi chép ra.”

Đế Quân thấy chiếc bình tím trong tay hắn trống rỗng không có một hạt, cười nói: “Thiện nhiều, ác lại không có, còn không phải rất tốt sao?”

Táo quân lạnh nhạt nói: “Bình ác trống rỗng không có một hạt không phải là vì phàm nhân hướng thiện bỏ ác, mà là có người đem toàn bộ hạt đậu trong bình tím đổ hết vào bình trắng kia!!” Vốn trong bình ác đã sắp đầy tràn rồi, không hiểu sao nháy mắt đều biến hết thành thiện, bảo làm sao Táo Quân không tức đến thất khướu xì khói!!

“Người nào lại dám lớn mật như thế?!”

Táo quân khóe miệng vừa kéo: “Vũ Khúc Tinh Quân.”

Hắn vừa dứt lời, phía sau liền có bốn vị võ tướng thần nhân uy phong lẫm lẫm lập tức đứng ra, bốn vị này phân biệt mặc giáp trụ màu xanh, trắng, đỏ, đen, bốn màu khôi giáp, lại nghe bọn họ bốn người cùng cao giọng tề bẩm: “Chúng thần cũng muốn cáo trạng Vũ Khúc Tinh Quân!!”

Thiên Đế nhìn lướt qua, thở dài: “Không biết Tứ phương Thần Quân muốn cáo việc gì?”

Tứ phương Thần Quân, chính là Thanh Long Mạnh Chương Thần Quân, Bạch Hổ Giam Binh Thần Quân, Chu Tước Lăng Quang Thần Quân, Huyền Vũ Chấp Minh Thần Quân.

Mạnh Chương Thần Quân mặc khôi giáp xanh đứng đầu chắp tay nói: “Bệ hạ, thần ở trong quân, chuyên bày binh bố trận, huấn luyện tướng sĩ. Hiện giờ tuy nói là thái bình thịnh thế, nhưng quân vụ cũng không thể buông thả, thường xuyên phải thao luyện, Vũ Khúc Tinh Quân không hiểu sao lại đến trong quân quấy rối, thiêu hủy tứ tượng tinh kỳ, dời núi lật rừng, nhiễu loạn chiến doanh, đả kích sĩ khí tướng sĩ, thật sự rất đáng giận!!”

Hắn cực kì tức giận bẩm tấu, ba vị võ tướng Thần Quân bên cạnh cũng liên tục gật đầu, xem biểu tình trên mặt đại khái cũng đã ăn không ít đau khổ.

Tiếp theo đó, Tứ Độc Long thần, Ngũ phương Chân Quân, Lục Đinh Lục Giáp đều tranh nhau bước lên, kể lể phong phú, nhưng đều có một điểm chung là chịu Vũ Khúc Tinh Quân gây họa, tuy đều là tiểu ác không ảnh hưởng đến đại cục, thế nhưng hết ba lần bảy lượt, hiển nhiên đều đã bị quấy rầy đến tâm huyết dâng trào, thật sự khiến bọn họ khổ không nói nổi lại chẳng thể làm gì, chỉ đành lên thiên điện cầu Đế Quân làm chủ.

Thiên Đế nghe xong chúng tiên trình bày, đôi mi mảnh như kiếm lại càng nhíu càng lợi hại.

Còn đang nói Vũ Khúc Tinh Quân hiếm khi lâu rồi không gây chuyện rắc rối, nhường Cự Môn Tinh Quân náo loạn một trận trước, hắn thì bắt đầu một ngày không nháo ra việc liền một ngày không được an ổn, quả nhiên là tên không chịu nổi cô đơn.

Đến khi vị khổ chủ cuối cùng ── Thành Hoàng Gia phun xong nước miếng, Thiên Đế cuối cùng mới lạnh lạnh mở miệng nói: “Được rồi, các vị khanh gia trước cứ lui xuống! Trẫm đều đã có chủ ý.”

Chúng tiên hai mắt nhìn nhau, Đế Quân thiên uy, hỉ giận khó dò, nhưng nếu Đế Quân đã mở miệng nhận lời, các vị tiên gia cũng không thể tiếp tục dây dưa, đành phải đều rời đi.

Đến khi đại điện thanh tĩnh trở lại, Thiên Đế nhu nhu mi gian còn đang nhíu chặt, ngồi im một lát mới rời khỏi đế vị. Hắn thong thả bước trong điện, liếc mắt, nhìn về phía một cây bàn long trụ tại sườn điện.

Mắt phượng vi liễm, áo bào vung lên, một đạo pháp chỉ hoàng kim trụ bạch từ trong không trung hiện ra: “Hạ giới đi, đem tên gia khỏa chuyên gây chuyện thi phi kia tóm lại cho trẫm!” Nói xong, cũng không quay đầu lại, phẩy tay áo bỏ đi.

Cuốn pháp chỉ trụ bạch lạch cạch lăn đến bên trụ thì dừng lại, nam nhân

cao gầy mới từ phía sau trụ bước ra, hắn chậm rãi cúi người, nhặt lên cuốn thánh chỉ không thể làm trái kia, khuôn mặt cứng ngắc lộ ra một chút mờ mịt.

※※※※※※※※※※

Trên đỉnh tuyết phong trắng xoa, cây đào cô độc vẫn như trước đứng thẳng hướng lên bầu trời, mặc dù trên trạc cây toàn là sương tuyết rơi đọng lại cũng không ngăn cản được lá đào vươn về phía mặt trời.

Thiên Lý Nhãn đáp mây bay đến nơi quen thuộc ── Thiên Phong tuyệt đính (cao ngất).

Hắn đã muốn nhớ không ra, từ lúc nào bản thân bắt đầu ngồi dưới tán cây đào này, dùng đôi mắt lén nhìn xuống nhân gian phàm thế. Khi hắn rời khỏi nơi đây, cũng là lúc thành tiên trên trời, nơi này thật trùng hợp, cũng vừa hạ xuống một hồi sương tuyết trắng xóa.

Dưới cây đào, Tinh Quân trẻ trung như đã đợi từ bao giờ

Giống như nhận biết hắn đã đến rồi, Khai Dương quay đầu, lộ ra nụ cười tươi sáng lạn, trong đôi mắt khó mà dấu một tia sáng tinh ranh tỏ vẻ thực hiện được ý đồ. Hắn ở nhân gian đã mười năm, những ngày nay, trừ bỏ đi tìm bảo châu trấn tháp, thời gian còn lại đều cố tình trở mình đi tìm thần nhân tiên gia khắp nơi gây phiền toái, thật sự cực kì chăm chỉ.

Nháy mắt đã qua mười năm, Khai Dương giờ đã nhược quán (20 tuổi đến tuổi đội mũ, trưởng thành) tướng mạo đường đường, giữa mi lộ ra anh khí lẫm lẫm. Tuy chỉ là thân thể phàm nhân, nhưng lại được hồn linh Vũ Khúc Tinh Quân nhập vào,

thân hình oai hùng cao ngất như kiếm, ngạo ý bức nhân.

Chỉ thấy hắn cao thấp đánh giá Thiên Lý Nhãn hồi lâu, chậm rãi nói: “Ngươi là cây đào tinh cực không tư sắc, cực thiếu tinh mị nhất mà ta từng thấy!”

Thiên Lý Nhãn không khỏi nhíu mày, đúng vậy, chân thân của hắn chính là cây đào đằng sau Khai Dương không biết từ khi nào, cũng không biết làm như thế nào mà tồn tại được trên đỉnh núi này. Trong băng tuyết vạn năm chưa từng tan chảy, cho dù là tiết xuân đại ấm cũng rất khó nở hoa, càng đừng nói đến việc thụ quả kết trái. Một gốc đào như thế, còn muốn nó hóa ra được dung mạo tuyệt mỹ tinh quái mê hoặc lòng người? Có thể hóa ra hình người ngũ quan đoan chính cũng đã là cực kỳ không tồi rồi.

Hắn cũng không đáp trả, chỉ nói: “Vũ Khúc Tinh Quân, thỉnh lĩnh pháp chỉ Đế Quân.”

Khai Dương tùy ý “Nga!” một cái, coi như sớm đã biết sẽ có kết cục này, từ trên tay Thiên Lý Nhãn tiếp lấy hoàng kim trục bạch, mở ra đọc, vèo một cái liền nở nụ cười, hắn nhìn nhìn Thiên Lý Nhãn, nói: “Đế Quân phạt ta ba trăm năm không được về trời, để chúng tiên sai sử, tích thiện phạt ác...... Do Thiên Nhãn thần tướng giám sát.”

Thiên Lý Nhãn cũng thực bất đắc dĩ, hắn vốn đã lập quyết tâm, nhất định không để mắt đến ngôi sao này nữa, có thể biết đâu, tiếp qua ngàn năm nữa, sẽ diệt được tâm ma tự nhiễu này. Thế nhưng Đế Quân lại cố tình muốn hắn theo giữ giám sát Vũ Khúc Tinh Quân, mà hắn, lại không thể mở miệng giải thích hay cự tuyệt.

Cho dù có cách nhau cả ngàn dặm, suy nghĩ của hắn vẫn là không thể bình ổn, huống chi nếu ở ngay cạnh Khai Dương thế này, hắn căn bản càng khó có thể khống chế không yên cuồn cuộn nơi đáy lòng.

Có phải hay không nên...... Kháng chỉ bất tuân?......

Đang còn do dự, bả vai đã bị đè nặng xuống, Khai Dương không ngờ đã vô thanh vô tức tới sát bên cạnh hắn, Thiên Lý Nhãn ngạc nhiên, chưa kịp phản ứng, đã cảm thấy trên cánh tay phải một trận nóng cháy, đau đớn rát bỏng như bị than lửa đốt trụi làn da: “A!”

Khai Dương tựa hồ cũng biết hắn đau, mày mặt nhăn lại trông rất chân thật, thế nhưng bàn tay đang dán trên cánh tay hắn lại vẫn như kìm sắt, không hề lơi lỏng.

Qua thời gian một chén trà, nhiệt độ nơi đó dần dịu đi, Khai Dương mới nhẹ nhàng thở ra, thả tay xuống.

“Ngươi vừa làm gì vậy?”

Thiên Lý Nhãn chỉ cảm thấy trên cánh tay nhiệt khí cuồn cuộn bốc lên, mặc dù đã không còn đau đớn, nhưng lại như có thứ gì đó đang tụ lại ở nơi ấy không chịu tiêu tan.

Khai Dương cười nói: “Nếu Đế Quân đã bày mưu đặt kế cho ngươi theo bên người giám sát, ta tự nhiên cũng không thể chểnh mảng coi nhẹ! Vừa rồi là hạ hồn tinh trên cánh tay ngươi, sau này cho dù cách nhau ngàn dặm, ta vẫn có thể biết được tình trạng của ngươi!”

Thiên Lý Nhãn nghe vậy nhất thời sửng sốt, vội vàng nhấc ống tay áo lên nhìn, quả nhiên trên cánh tay nơi như bị lửa thiêu đã xuất hiện

một đạo hỏa phù văn xích hồng, lặn vào trong da, cực kì chói mắt.

Người một khi đã nhận hồn tinh, nếu bị thương tích, hồn tinh ở đầu kia sẽ ngay lập tức biết được. Mà trừ phi hồn tinh này do người hạ tự mình giải trừ, nếu không chỉ có khoét thịt, mới có thể thoát khỏi nó. Kể từ lúc này, cho dù Đế Quân có thu hồi mệnh lệnh đã ban, chỉ cần hồn tinh này một ngày còn ở lại trên cánh tay người kia, bất luận là Thiên Lý Nhãn đi đến chân trời góc biển nào, cũng trốn không thoát bàn tay của Vũ Khúc Tinh Quân.

“Chẳng lẽ ngươi nghĩ ta còn có thể để ngươi trốn đi thật xa, ngay cả cái bóng cũng tìm không thấy sao?” Trên khuôn mặt anh tuấn hiện ra một tia mưu mô cực kì không thích hợp với thân phận Tinh Quân, “Dù sao thì ba trăm năm này, đành vất vả Ly Lâu ngươi bao dung a!”

Táo Vương Gia hình như phái tùy thị đến đây nói, nếu Vũ Khúc Tinh Quân còn đến nơi hắn quấy rối lần nữa hắn sẽ lập tức từ chức trước mặt Đế Quân, nhớ tới bộ mặt đau khổ đáng thương hề hề của tên tùy thị kia, Khai Dương quyết định mở lòng từ bi, tạm thời không tới chỗ Táo quân bên kia nữa. Hiện giờ thiên hạ mặc dù an bình, nhưng nơi biên cảnh Liêu nhân lại đang rục rịch, như vậy Tứ Phương Thần Quân chắc cũng đang bận rộn nhiều việc đi?

Trên trời sao xa ba nghìn trượng, nhìn xuống dưới mây mười sáu châu. Bắc liêu biên quan, còn hơn kinh đô phồn hoa, chắc chắn sẽ có một phen ý nhị mới!

Để Thiên Lý Nhãn đặt chân đến thảo nguyên bao la kia, đến hắn cưỡi ngựa hoang bốn vó như bay rong ruổi trên cánh đồng bát ngát, để hắn một lần thưởng thức rượu sữa ngựa của dân du mục...... Ha hả, cái khuôn mặt cứng ngắc này không biết sẽ biến ra cái dạng biểu tình gì đây?

Khai Dương trong lòng càng tính toán càng vui vẻ, lại thấy Thiên Lý Nhãn vẫn còn chưa hồi phục lại từ trong kiếp sợ, hì hì cười, gọi tới một mảnh mây đỏ, vươn tay kéo Thiên Lý Nhãn nhảy lên đám mây, hướng phía bắc bay đi.

Gió lại cuốn thêm một trận tuyết nữa, thổi lêи đỉиɦ núi, giống như những mảnh ngọc vụn trong suốt bay trong không khí.

Nơi đỉnh Thiên Phong phủ đầy gió tuyết, cây đảo đứng thẳng thản nhiên lay động, trên một cành cây to rắn chắc chậm rãi nhú ra một nụ hoa nộn hồng, nụ hoa hơi hơi hé mở, cánh hoa phiến phiến đỏ sẫm, rực rỡ như hỏa.========

QUYỂN THƯỢNG HOÀN

====
« Chương TrướcChương Tiếp »