☆ Chương 01
Tống Hi Thành nhìn Tề Ninh gọt táo, rất không kiên nhẫn trở mình.
“Đừng nhúc nhích!” Động tác tay của Tề Ninh vẫn không dừng.
Tống Hi Thành liếc mắt: “Hôm nay xuất viện rồi mà còn bắt hạn chế di chuyển, sao cậu không trói tớ thành xác ướp luôn đi, sau đó vứt tới núi Bát Bảo là xong chuyện.”. Truyện Quan Trường
Tề Ninh châm chọc: “Còn núi Bát Bảo [1]? Cậu nghĩ mình đạt tới cấp bậc đó sao?”
[1] Nghĩa trang cách mạng, là một nghĩa trang ở núi Thạch Cảnh, một quận phía tây của thủ đô Bắc Kinh, Trung Quốc. Là nơi chôn cất phần lớn các lãnh đạo của Đảng Trung Hoa, ngoài ra đây cũng là nơi an nghỉ của nhiều người nổi tiếng trong đó có Phổ Nghi, hoàng đế cuối cùng của nhà Thanh.
Tống Hi Thành ảm đạm nhìn trần nhà: “Nếu như lần này chết oanh liệt thật, không chừng sẽ có cơ hội.”
Một miếng táo nhét vào trong miệng cậu, Tề Ninh lo lắng nói: “Tôi vẫn chờ cậu giúp tôi nhặt xác đấy, cho nên không được phép tùy tiện hi sinh.”
Táo Yên Đài chua chua ngọt ngọt tan trong miệng, giống như tâm trạng hiện tại của Tống Hi Thành, cậu nghiền ngẫm, mập mờ trả lời: “Thật sao?”
Tề Ninh vào nhà vệ sinh rửa tay, Tống Hi Thành nhìn bóng lưng của hắn, không diễn tả được cảm giác trong lòng. Giữa ranh giới sự sống và cái chết, khi ấy cậu đã hiểu trái tim mình, có lẽ là vì sắp chết nên cứ chấp nhận điều đó mà không hề kháng cự, cũng không suy xét tình cảm này có bình thường hay không, có được xã hội chấp nhận hay không, có mang đến phiền phức cho mình và Tề Ninh hay không.
Suy cho cùng mọi chuyện có hỗn loạn thế nào thì khi chết cũng sẽ tan thành mây khói.
Nhưng hôm nay cậu vẫn sống, lại không biết dùng cách gì để đối mặt với Tề Ninh, dùng thái độ gì để đối mặt với người nhà. Xem mắt chắc chắn không thể tiếp tục, làm lỡ phận con gái người ta sẽ bị thiên lôi đánh. Gia đình Tề Ninh cũng không thể, ngấp nghé con trai nhà lành cũng là tội đáng muôn chết.
Suy đi nghĩ lại, nhân sinh Tống Hi Thành trong chớp mắt từ thiên đường rớt xuống địa ngục.
Tề Ninh xoa tay, nhìn mình trong kiếng, vẫn là mặt than lạnh lùng ngàn năm không đổi.
Tốt, xem ra không có để lộ.
Tề Ninh nhìn gương, người trong kính nhìn hắn cười trào phúng.
Tiếng báo tin nhắn đến, đến từ Hà Mộ.
“Sếp, bọn tôi đang ở dưới bệnh viện. Xin chỉ thị: Có cần bọn tôi lên lầu an ủi tâm hồn Tống Tiểu Thụ hay không.”
Trả lời: “Cần hai bốc vác. Ps: Sai lỗi chính tả nữa thì cút.”
Tề Ninh đẩy cửa đi ra ngoài: “Tống Hi Thành thay quần áo, bọn họ tới đón cậu.”
Rốt cục vào ngày 15 tháng 12, đồng chí Tống Hi Thành nằm viện khải hoàn trở về, xa cách đồn cảnh sát nhiều ngày, từ cửa chính đến phòng làm việc cậu nhận được sự đãi ngộ như anh hùng và hết sức chu đáo của các đồng chí đồng nghiệp.
Thôi Bằng đích thân đến phòng bọn họ nói: “Đồng chí Tống Hi Thành trong quá trình phá án không ngại nguy hiểm, xâm nhập hang hổ, lấy được tình báo phá được ổ điểm đa cấp lập được công lao. Đồng chí đáng được mọi người kính trọng và noi gương!” Ông nhìn Tống Hi Thành cười nói, “Đại hội biểu dương cuối năm, viết bản thảo đi, kêu Tề Ninh giúp cậu trau chuốt lại.”
Những người còn lại cực kỳ hâm mộ, Hà Mộ giọng chua chua: “Tiểu Tống thực sự là tình trường thất ý, sự nghiệp đắc ý, em đem đào hoa của mình chia cho anh một nửa, anh thấy sao?”
Phương Na Na ngắt lời hắn: “Đào hoa nát vụn nhà cậu, Tiểu Tống chúng ta lạ gì, ngoan, lát nữa chị đây sẽ giới thiệu hoa khôi cảnh sát cho.”
Tống Hi Thành khoát tay lia lịa: “Quên đi, tôi tạm thời không có dự tính đó. Huống hồ việc biểu dương, đơn vị vẫn nên suy nghĩ thêm đi, có nhiều người cống hiến nhiều lại ưu tú hơn tôi…”
Tề Ninh ngắt lời cậu: “Được rồi, chuyện biểu dương lãnh đạo đương nhiên sẽ có suy nghĩ riêng, Tống Hi Thành cậu đừng nghĩ nhiều. Vừa rồi xem như là mở tiệc chào đón cậu quay trở lại, bây giờ chúng ta bắt đầu nói chính sự!”
Thôi Bằng cười híp mắt đóng cửa đi, Tề Ninh bảo mọi người ngồi xuống: “Mới đây tại Silver City Đông Uyển thành phố này xảy ra một vụ trộm cướp gϊếŧ người, khiến hai người chết hậu quả vô cùng nghiêm trọng. Sau khi vụ án xảy ra hai nghi phạm đã trốn khỏi hiện trường, án này cũng chính thức chuyển cho chúng ta.”
Lữ Thận Ngôn rất nhạy cảm: “Hai nghi phạm, nếu đã có nghi phạm, chứng tỏ bản thân vụ án này không phức tạp, vậy tại sao lại chuyển cho chúng ta?”
Tề Ninh rất tán thưởng: “Tốt, rốt cục có người nắm được mấu chốt vấn đề rồi. Vụ án này quả thật không phức tạp, ở một mức độ nào đó thì có thể nói là đơn giản, tôi tin, chỉ cần vài ngày ngày, chúng ta không những biết được thân phận nghi phạm, mà còn có thể nắm rõ được động thái của bọn họ.”
“Vậy tại sao lại giao cho chúng ta, sao không để đội hình cảnh trực tiếp giải quyết?” Bành Cương rất kinh ngạc.
Tề Ninh mở ra máy chiếu, trên hình là một khu chung cư cao cấp.
“Đây cũng là địa điểm vụ án phát sinh, phòng 901 tầng 19.” Hắn nhấn nút, xuất hiện cánh cửa màu đỏ, biển số nhà mạ vàng 901 rất bắt mắt, “Chủ nhà là một cặp vợ chồng trung niên, bọn họ năm ngoái tốn rất nhiều tiền mới có được đứa con trai đầu lòng, lúc đứa nhỏ chào đời thì người mẹ cũng đã 33 tuổi.”
Tống Hi Thành nghe cách nói của hắn, một dự cảm bất thường bỗng nhiên nảy sinh.
“Ý của cậu là?”
Tề Ninh không nói gì, trên máy chiếu xuất hiện một đoạn phim, là phòng khách của căn nhà, vết máu trên đất cho thấy đây là hiện trường đầu tiên phát hiện vụ án. Giữa căn phòng sang trọng có một người phụ nữ đứng tuổi, người lảo đảo, dưới thân có vết máu, có vẻ như bị hung khí sắt nhọn đâm trúng chổ hiểm. Tề Ninh di chuyển bút laser trong tay, chậm rãi hướng về phía ghế sofa, tầm mắt của mọi người đi theo điểm đỏ, hình ảnh dừng ở một góc ghế sofa.
Phương Na Na la to, mấy người Hà Mộ Lữ Thận Ngôn cũng kinh hãi, còn lão Trương và Lý Cường đã lên chức ba ba thì suýt nữa không kiềm được nước mắt.
Tống Hi Thành ngơ ngác nhìn đứa trẻ sơ sinh máu thịt be bét, chỉ cảm thấy một trận buồn nôn, sức khỏe còn chưa hoàn toàn hồi phục không chịu được kí©h thí©ɧ thị giác này, không kiểm soát được mà choáng váng.
Xác trẻ sơ sinh, người lớn, vết máu, dao kéo…
Nét hồn nhiên, tàn nhẫn, chết chóc, địa ngục…
Có vật gì đó ấm áp nhẹ chạm lên trán, Tống Hi Thành chậm rãi quay đầu lại, thấy các đồng nghiệp đang lo lắng nhìn mình, Phương Na Na quan tâm hỏi: “Vẫn ổn chứ? Sắc mặt cậu trắng quá, hay là về nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa rồi trở lại?”
Tề Ninh vừa nhẹ nhàng xoa bóp huyệt thái dương của Tống Hi Thành, vừa tiếp tục nói: “Trung tâm pháp y giám định, người chết là nữ giới 54 tuổi, bị đâm 8 nhát, vết thương chí mạng là ở lá phổi và vị trí gần tim, một nạn nhân khác là bé trai 8 tháng tuổi…” Hắn xoa bả vai Tống Hi Thành, “Là bị ném mạnh từ trên cao, đầu đập xuống đất mà chết.”
“Quá biếи ŧɦái!” Phương Na Na đột nhiên không khống chế được, “Ai lại nhẫn tâm quẳng chết con nít, còn là người hay không, có còn là người hay không!!!”
Mọi người có chút kinh ngạc, Hà Mộ kéo cô ngồi xuống, “Na Na, cô bình tĩnh một chút.”
Tề Ninh thờ ơ, với hắn mà nói, 54 tuổi hay là 8 tháng, bất quá đều là người chết mà thôi.
“Chủ căn hộ họ Tiền, là Tiền Trừng, nữ chủ là Triệu Thiến. Nạn nhân 54 tuổi là bảo mẫu gia đình này, người tỉnh S, được nhà họ Tiền thuê làm việc chưa tới hai tháng. Đứa bé này là con một của vợ chồng nhà này, tên là Tiền Ký Vọng, có nghĩa kỳ vọng rất cao vào nó.”
Lão Trương từ trong khϊếp sợ hoàn hồn lại: “Nếu là cướp của gϊếŧ người, vậy bọn họ tổng cộng lấy đi bao nhiêu tiền?”
“Người hiện đại học được các cách thanh toán chuyển tiền, đương nhiên sẽ không để nhiều tiền mặt ở nhà. Bọn họ lấy đi 100.000 tệ tiền mặt với 300.000 ngàn tờ séc, nhưng tờ séc kịp báo mất, cho nên tiền vẫn chưa bị lấy đi.”
Tống Hi Thành cũng đặt câu hỏi: “Hung thủ có để lại đầu mối gì không?”
Tề Ninh thăm dò ánh mắt cậu, thấy sự kiên định dưới nỗi tức giận, trong lòng cũng yên tâm nhiều: “Xem ra sau khi thoát khỏi miệng hùm, đồng chí Tống Hi Thành có tiến bộ rất nhiều. Không sai, hung thủ tuy đã lập kế hoạch kín đáo, thế nhưng cẩn thận mấy cũng có sơ hở. Khu chung cư này thuộc về đô thị hạng sang, cửa chính chung cư và hành lang đều có camera theo dõi, nhưng rõ ràng hung thủ không tiêu hủy chứng cứ để che đậy mục đích phạm tội thực sự, mà là chỉ hòng thoát khỏi sự đuổi bắt của cảnh sát, ung dung ngoài vòng pháp luật. “
“Sếp bố trí nhiệm vụ đi! Vụ án như thế này, một khi hung thủ có cơ hội chạy trốn sang tỉnh khác, thì tiến hành truy bắt sẽ càng khó hơn.”
Tề Ninh lắc đầu: “Vụ án xảy ra đã quá 25 tiếng đồng hồ, tôi đoán hung thủ đã chạy trốn, bây giờ việc cấp bách của chúng ta là bắt được hai hung thủ này, chẳng qua còn có nhiệm vụ quan trọng hơn đang chờ chúng ta.”
“Ví dụ như?”
“Căn cứ vào kết quả điều tra, trước đây đã từng có vụ án gϊếŧ người cướp của, từ thủ pháp gây án đến cách chọn mục tiêu đều vô cùng giống nhau.”
“Chẳng lẽ là liên hoàn án?” Phản ứng đầu tiên của Lữ Thận Ngôn là liên tưởng đến mấy vụ án trong phim cổ trang.
Tề Ninh mỉm cười: “Vụ án đó đã có người đền tội rồi, nhưng theo lời khai của bọn họ, là có người dạy bọn họ gây án.”