Chương 2: Bước Đầu Trên Con Đường Mới

Sau khi cứu những đứa trẻ khỏi con mãnh thú, danh tiếng của Lâm Phong nhanh chóng lan rộng khắp ngôi làng Lục Bảo. Mọi người bắt đầu nhìn cậu bằng ánh mắt khâm phục và biết ơn. Nhưng điều đó cũng đặt lên vai cậu một trách nhiệm mới - bảo vệ và giúp đỡ những người dân trong làng.

Một buổi sáng, khi ánh nắng ban mai vừa chiếu rọi, Lâm Phong đã bắt đầu buổi luyện tập thường ngày. Cậu chạy dọc theo con đường mòn trong rừng, cảm nhận từng luồng gió mát lành thổi qua. Sự kiên trì và quyết tâm của cậu đã trở thành nguồn cảm hứng cho nhiều người trẻ trong làng.

"Anh Phong, anh có mệt không? Để em mang nước cho anh!" Tiếng gọi thân thiện của Nguyệt Nhi vang lên, kéo Lâm Phong trở về thực tại.

Lâm Phong dừng lại, mỉm cười với Nguyệt Nhi. "Cảm ơn em, Nguyệt Nhi. Anh không mệt đâu, nhưng chút nước sẽ giúp anh tỉnh táo hơn."

Nguyệt Nhi đưa cho Lâm Phong một bình nước mát lạnh. "Anh Phong, hôm nay em có nghe dân làng nói rằng có một đoàn thương nhân sắp đến thăm làng chúng ta. Họ mang theo rất nhiều hàng hóa quý giá."

Lâm Phong gật đầu, ánh mắt trở nên nghiêm túc. "Đúng rồi, anh cũng nghe nói về điều đó. Chúng ta cần phải đảm bảo an toàn cho họ, không để bất kỳ nguy hiểm nào xảy ra."

Nguyệt Nhi mỉm cười dịu dàng. "Em tin rằng với sự hiện diện của anh, mọi chuyện sẽ ổn thôi. Mọi người trong làng đều rất tin tưởng vào anh."

Lâm Phong cảm thấy lòng mình ấm áp. Dù chỉ mới đến đây không lâu, nhưng cậu đã nhận được sự tin tưởng và yêu thương từ mọi người. Điều đó càng khiến cậu quyết tâm hơn trong việc bảo vệ và giúp đỡ họ.

Buổi chiều hôm đó, khi mặt trời dần khuất sau dãy núi, đoàn thương nhân đã đến cổng làng. Họ mang theo những chiếc xe chở đầy hàng hóa, từ vải vóc, lương thực đến các loại thuốc quý. Dân làng Lục Bảo hào hứng chào đón đoàn thương nhân, không khí trở nên nhộn nhịp và vui tươi.

Trong khi mọi người đang bận rộn giao thương, Lâm Phong và Nguyệt Nhi đi tuần tra quanh làng để đảm bảo an ninh. Bỗng, từ xa, một nhóm người lạ mặt tiến lại gần. Họ mặc những bộ trang phục kỳ lạ, ánh mắt sắc bén và đầy thù địch.

"Anh Phong, họ là ai vậy?" Nguyệt Nhi lo lắng hỏi, nắm chặt tay Lâm Phong.

Lâm Phong nhìn chằm chằm vào nhóm người lạ mặt, rồi trả lời: "Anh không biết, nhưng có lẽ họ không có ý tốt. Em hãy đi báo cho trưởng làng, anh sẽ ở lại đây theo dõi."

Nguyệt Nhi gật đầu rồi chạy đi. Lâm Phong tiến lại gần nhóm người lạ mặt, giữ khoảng cách an toàn.

"Chào các vị, có gì chúng tôi có thể giúp không?" Lâm Phong hỏi, giọng điềm tĩnh nhưng không kém phần cảnh giác.

Người dẫn đầu nhóm lạ mặt cười khẩy, ánh mắt lạnh lùng: "Chúng tôi chỉ đến đây để trao đổi hàng hóa. Nhưng có vẻ như làng của các ngươi có thứ gì đó mà chúng tôi muốn."

Lâm Phong không rời mắt khỏi kẻ lạ mặt, cảm nhận được nguy hiểm từ ánh mắt của hắn. "Chúng tôi là những người hòa bình, chỉ muốn sống yên ổn. Nếu các vị có ý tốt, chúng tôi sẵn lòng chào đón. Nhưng nếu không, chúng tôi sẽ không để yên."

Người lạ mặt cười lớn, giọng nói đầy chế nhạo: "Hòa bình? Ở thế giới này, chỉ có kẻ mạnh mới có thể sống yên ổn. Nếu ngươi muốn sống, tốt hơn hết hãy giao nộp tất cả tài sản và rời khỏi đây."

Lâm Phong cảm thấy máu nóng dồn lên, nhưng cậu vẫn giữ bình tĩnh. "Chúng tôi sẽ không làm thế. Đây là nhà của chúng tôi, và chúng tôi sẽ bảo vệ nó đến cùng."

Người lạ mặt ra hiệu cho đồng bọn, họ nhanh chóng rút vũ khí ra, chuẩn bị tấn công. Lâm Phong biết rằng không thể tránh khỏi cuộc đối đầu này. Cậu lấy một thanh kiếm từ bao lưng, sẵn sàng chiến đấu.

Trận chiến diễn ra ác liệt, nhưng với sức mạnh và sự kiên cường của mình, Lâm Phong đã đẩy lùi được nhóm người lạ mặt. Tuy nhiên, một trong số họ bất ngờ tấn công Nguyệt Nhi từ phía sau. Lâm Phong kịp thời lao đến, che chắn cho cô, nhưng lại bị thương nặng.

"Anh Phong! Anh có sao không?" Nguyệt Nhi hoảng sợ, nước mắt rơi lã chã.

Lâm Phong cố gắng đứng dậy, mặc kệ vết thương đau nhói. "Anh không sao, Nguyệt Nhi. Chúng ta phải bảo vệ làng, không được để họ làm hại bất kỳ ai."

Nguyệt Nhi gật đầu, cố nén nước mắt. Cô biết rằng lúc này không phải lúc để yếu đuối. Cô đứng cạnh Lâm Phong, cùng anh chống lại những kẻ xâm lược.

Sau một hồi chiến đấu căng thẳng, cuối cùng nhóm người lạ mặt cũng bị đẩy lùi. Dân làng nhanh chóng đến giúp đỡ Lâm Phong và Nguyệt Nhi. Trưởng làng cảm kích nhìn Lâm Phong, giọng nói trầm ấm: "Cậu Phong, cậu đã cứu chúng ta một lần nữa. Chúng tôi thật sự không biết làm sao để cảm ơn cậu."

Lâm Phong mỉm cười yếu ớt, cảm nhận được sự đau đớn từ vết thương. "Đây là trách nhiệm của cháu. Cháu sẽ làm mọi thứ để bảo vệ làng."

Trưởng làng và dân làng đều rất cảm kích và biết ơn Lâm Phong. Họ đưa cậu về nhà và chăm sóc vết thương cho cậu. Nguyệt Nhi ngồi bên cạnh, ánh mắt tràn đầy lo lắng và yêu thương.

"Anh Phong, anh đừng cố gắng quá sức nữa. Anh cần phải nghỉ ngơi." Nguyệt Nhi nói, giọng nói khẽ khàng.

Lâm Phong mỉm cười, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô. "Anh biết rồi, Nguyệt Nhi. Nhưng anh không thể ngồi yên khi mọi người đang gặp nguy hiểm. Anh phải làm mọi thứ để bảo vệ em và dân làng."

Nguyệt Nhi cảm động, nước mắt lại trào ra. "Em biết anh là người tốt bụng và mạnh mẽ, nhưng anh cũng phải biết giữ gìn sức khỏe cho bản thân. Em không muốn mất anh."

Lâm Phong nhìn vào đôi mắt ngấn lệ của Nguyệt Nhi, cảm thấy lòng mình như bị xiết chặt. Cậu không muốn thấy cô đau khổ vì mình, nhưng cũng không thể từ bỏ trách nhiệm của mình.

Những ngày sau đó, Lâm Phong dành thời gian nghỉ ngơi và hồi phục vết thương. Dù cơ thể vẫn còn yếu, nhưng tinh thần của cậu không hề suy giảm. Cậu biết rằng mình cần phải trở nên mạnh mẽ hơn để có thể bảo vệ mọi người một cách tốt nhất.

Một buổi sáng, khi Lâm Phong đang tập luyện, Nguyệt Nhi đến bên cạnh cậu với một nụ cười tươi. "Anh Phong, em có một món quà muốn tặng anh."

Lâm Phong ngạc nhiên nhìn cô. "Món quà gì vậy, Nguyệt Nhi?"

Nguyệt Nhi lấy từ túi ra một chiếc vòng cổ bằng bạc, trên đó có khắc những ký tự cổ xưa. "Đây là vòng cổ gia truyền của gia đình em. Nó có thể bảo vệ người đeo khỏi những nguy hiểm và mang lại may mắn."

Lâm Phong cảm động nhận lấy chiếc vòng cổ. "Cảm ơn em, Nguyệt Nhi. Anh sẽ trân trọng nó."

Nguyệt Nhi mỉm cười, ánh mắt sáng ngời. "Em tin rằng anh sẽ làm nên những điều vĩ đại, và chiếc vòng này sẽ giúp anh trên hành trình đó."

Lâm Phong đeo chiếc vòng cổ vào, cảm nhận được sức mạnh và sự ấm áp lan tỏa từ nó. Cậu biết rằng mình không cô đơn trên con đường này, và có những người thân yêu luôn ở bên cạnh và ủng hộ mình.

Một buổi chiều, khi Lâm Phong và Nguyệt Nhi đang đi dạo quanh làng, họ bắt gặp một cậu bé nhỏ đang khóc nức nở. Lâm Phong tiến lại gần, ngồi xuống bên cạnh cậu bé. "Em sao vậy? Có chuyện gì xảy ra?"

Cậu bé ngước nhìn Lâm Phong, nước mắt lưng tròng. "Anh Phong, em bị lạc mẹ. Em không biết mẹ đang ở đâu."

Lâm Phong nhìn cậu bé với ánh mắt đầy thông cảm. "Đừng lo, anh sẽ giúp em tìm mẹ. Em có nhớ mẹ mình trông như thế nào không?"

Cậu bé gật đầu, kể lại cho Lâm Phong nghe về ngoại hình và trang phục của mẹ mình. Lâm Phong và Nguyệt Nhi dẫn cậu bé đi khắp làng, hỏi thăm mọi người xem có ai nhìn thấy người phụ nữ mà cậu bé mô tả không.

Sau một hồi tìm kiếm, cuối cùng họ cũng tìm thấy mẹ của cậu bé đang lo lắng đi tìm con. Khi nhìn thấy cậu bé, người phụ nữ ôm chầm lấy con trai, nước mắt chảy dài trên má. "Cảm ơn các anh chị đã giúp đỡ. Tôi thật sự không biết phải làm sao nếu không có mọi người."

Lâm Phong mỉm cười, gật đầu. "Không có gì đâu, đó là điều chúng tôi nên làm. Quan trọng là hai mẹ con đã tìm thấy nhau."

Người phụ nữ cảm kích cúi đầu cảm ơn lần nữa, rồi dẫn con trai về nhà. Lâm Phong nhìn theo họ, cảm thấy lòng mình tràn đầy niềm vui. Cậu biết rằng, dù hành trình này còn dài và đầy thử thách, nhưng với lòng quyết tâm và tình yêu thương, cậu sẽ vượt qua tất cả.

Buổi tối hôm đó, Lâm Phong và Nguyệt Nhi ngồi bên bờ sông, ngắm nhìn ánh trăng sáng chiếu rọi xuống mặt nước. Nguyệt Nhi nhìn Lâm Phong, ánh mắt dịu dàng. "Anh Phong, anh có biết em rất ngưỡng mộ anh không?"

Lâm Phong ngạc nhiên, quay sang nhìn cô. "Ngưỡng mộ anh sao? Tại sao lại vậy?"

Nguyệt Nhi mỉm cười, ánh mắt lấp lánh. "Vì anh luôn kiên trì và quyết tâm. Dù gặp bao nhiêu khó khăn, anh vẫn không bao giờ từ bỏ. Em tin rằng với sức mạnh và tấm lòng của anh, anh sẽ đạt được những điều lớn lao."

Lâm Phong cảm thấy lòng mình ấm áp. "Cảm ơn em, Nguyệt Nhi. Anh cũng rất ngưỡng mộ em. Em luôn ở bên cạnh anh, động viên và ủng hộ anh. Anh thật may mắn khi có em bên cạnh."

Nguyệt Nhi đỏ mặt, cúi đầu e thẹn. "Anh Phong... em..."

Lâm Phong mỉm cười, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô. "Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua mọi khó khăn, Nguyệt Nhi. Anh hứa sẽ luôn bảo vệ em và mọi người trong làng."

Nguyệt Nhi cảm động, nước mắt lưng tròng. "Em tin anh, anh Phong. Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua tất cả."

Và như vậy, hành trình của Lâm Phong vẫn tiếp tục, đầy những thử thách và niềm vui. Với sự ủng hộ của Nguyệt Nhi và dân làng, cậu biết rằng mình không đơn độc trên con đường này. Dù có gặp bao nhiêu khó khăn, cậu vẫn sẽ kiên trì và quyết tâm, vì đó là trách nhiệm và sứ mệnh của cậu - Thiên Mệnh.