Quyển 1 - Chương 9: Quan tài trong nước!
Vốn chỉ là câu hỏi vô tình nhưng rõ ràng là đang có ý hoài nghi năng lực của hắn, lời nói vừa ra khỏi miệng, Bạch Tiểu Bích cũng biết mình lỡ lời, ngượng ngùng chuyển đề tài: “Phạm gia nghe nói tiên sinh muốn lấy quan tài nên mà không lo lắng sao?”
Ôn Hải lặng yên không đáp.
Người Phạm gia không lo lắng tự nhiên là rất tin tưởng hắn rồi, lúc trước còn tưởng hắn lừa bọn họ, Bạch Tiểu Bích càng thêm lo lắng, thấp giọng hỏi: “Ngươi… ngươi không sợ bọn họ phát hiện sao?”
Ôn Hải quay lại liếc nàng một cái.
Thấy hắn không tức giận, Bạch Tiểu Bích bạo gan nói: “Ngày đó là ta nói nhảm, nhưng nếu bọn họ biết bị ngươi lừa…”
“Lừa?” Ôn Hải cắt ngang lời nàng: “Ta vì sao phải lừa bọn họ?”
Bạch Tiểu Bích ngây người mất nửa ngày mới nói: “Mãnh hổ xuống núi là thật sao?”
Trong đêm tối, ánh mắt Ôn Hải nhìn về phía bên kia bờ nói: “Mãnh hổ xuống núi tất có giai huyệt, linh khí hội tụ, dời di hài có thể bảo vệ tôn tử vinh hoa phú quí, quyền thế lớn mạnh!”
Bạch Tiểu Bích khẩn trương hỏi lại: “Như vậy là ngươi đang giúp bọn họ sao?”
Ôn Hải thản nhiên gật đầu nói: “Chu Toàn không nghe theo lời dặn của ta nên gieo gió phải gặt bão, đây là báo ứng của hắn, chỉ là dân thường làm sao đấu lại với quan, chọc giận Phạm thượng thư thì hắn có thể chạy thoát sao? Hiện tại chỉ có thể nghĩ kế giúp hắn thoát khỏi Phạm gia trước mà thôi!”
Sự thật cùng tưởng tượng khác xa nhau một trời một vực, sự hời hợt của Ôn Hải đánh tan ảo tưởng trong lòng Bạch Tiểu Bích, hi vọng báo thù tan biến, nội tâm không kìm được thất vọng cùng tức giận, cho rằng hắn không phân biệt được thị phi, e ngại quyền thế, vẽ đường cho hươu chạy,…
Bạch Tiểu Bích lẩm bẩm: “Nhưng bọn họ xấu xa như vậy, cha ta…”
Ôn Hải cắt ngang lời nàng: “Nếu khí số của Phạm gia đã hết, tất sẽ tự suy tàn, ngươi không cần nói nữa!”
Bạch Tiểu Bích cúi đầu im lặng, nàng đương nhiên hiểu đạo lí dân không thể đấu với quan, cho dù bản lãnh của hắn thật sự lớn thì cũng không phải là thần tiên, việc hắn sợ hãi thế lực của Phạm thượng thư cũng là chuyện thường tình, huống chi là do bản thân nàng vô năng báo thù, có thể nào lại phiền hà đi cầu xin người khác báo thù cho mình chứ, hắn có thể cứu được Chu Toàn đã là giỏi lắm rồi.
Bạch Tiểu Bích còn đang khổ sở, đã thấy Ôn Hải ném vật gì đó xuống mặt nước, bọt nước văng lên bốn phía, thuyền nhỏ kịch liệt lay động.
Bạch Tiểu Bích không kịp phản ứng, kinh hoảng vịn chặt mạn thuyền: “Ngươi…”
Ôn Hải lạnh lùng cắt ngang: “Đừng cử động!”
Bạch Tiểu Bích chỉ thấy chiếc thuyền không ngừng chấn động, đèn l*иg vụt tắt.
Đột nhiên chìm trong bóng tối, giơ tay mà không nhìn thấy năm ngón khiến Bạch Tiểu Bích không thích ứng kịp, một cử động nhỏ cũng không dám làm. Ôn Hải cũng không lên tiếng, nàng thậm chí còn không biết hắn có còn trên thuyền hay không nữa, cả không giân trầm mặc đến đáng sợ.
Có tiếng nước động, chẳng lẽ hắn xuống nước rồi? Bạch Tiểu Bích còn đang nghĩ vậy thì trên mặt hồ đột ngột xuất hiện hai luồng hồng quang.
Hai tia sáng yếu ớt chiếu trên mặt hồ đen tối nhìn giống như hai ngôi sao le lói giữa bầu trời đêm, ước chừng qua một tuần trà mới trở nên sáng rõ hơn cả, càng lúc càng tiến gần thuyền nhỏ, lấp lánh như đèn của thuyền chài.
Tôm?! Bạch Tiểu Bích rốt cuộc cũng nhìn rõ hai luồng ánh sáng kia là vật gì, bị dọa đến ngây người. Đời này của nàng chưa từng thấy con tôm nào lớn như vậy, mỗi con ước chừng dài khoảng hai thước, toàn thân một màu đỏ rực, hai cái dâu thật dài, thân mình không ngừng di chuyển về phía thuyền nhỏ của nàng. Hóa ra tiếng động vừa rồi chính là do bọn chúng gây ra.
Bạch Tiểu Bích kinh hoảng, còn chưa kịp phản ứng thì bên tai đã vang lên tiếng xé gió, chỉ trong chớp mắt, hai mũi tên đen đã bắn trúng bụng hai con tôm khổng lồ.
Bạch Tiểu Bích xoay người nhìn lại, chỉ thấy Ôn Hải như trước đứng ở mũi thuyền, thần thái thản nhiên như thể mọi chuyện chẳng liên quan gì tới hắn.
Phải mất một lúc lâu sau, thi thể hai con tôm khổng lồ mới chìm hẳn trong nước.
Ánh sáng bị dập tắt, bóng tối lần nữa bao trùm không gian, Bạch Tiểu Bích khẽ run rẩy, không nhịn được lui về phía sau, đêm khuya tĩnh mịch, bốn phía quanh hồ căn bản không có một bóng người, vừa rồi là hắn đã ném tên sao? Bắn tên mà không cần cung, sức lực của hắn đến tột cùng là lớn cỡ nào a? Lúc trước chỉ nghĩ hắn với Chu bá bá giống nhau, giỏi lắm cũng chỉ là phong thủy tiên sinh, không nghĩ tới hắn thật sự có bản lãnh lớn như vậy, không trách được thuyền không cần mái chèo mà vẫn có thể ra được giữa hồ. Ngày trước thường nghe phụ thân kể về những người tu luyện nội lực, tùy tiện hái lá cũng có thể đả thương người, lợi hại hơn còn có thể lấy mạng người ta, thường thấy nhất chính là đại nội cao thủ bảo vệ hoàng cung, công phu hắn thể hiện hôm nay thật là đáng sợ!
Không gian lần nữa bắt đầu sáng lên.
Phát hiện ra sự khác thường, Bạch Tiểu Bích lập tức hoàn hồn, vội vàng đưa mắt nhìn xuống mặt nước, rất nhanh liền trợn tròn mắt, há hốc mồm, gương mặt thanh tú lộ rõ kinh hãi – chính giữa chùm ánh sáng dưới đáy hồ dần hiện ra một vật gì đó, đường nét ngày càng rõ ràng.
Chùm ánh sáng rực rỡ kia lại chính là một đóa hoa sen đầy màu sắc?!
So với những bông sen bình thường khác thì đóa sen này thật sự rất đặc biệt, cả đóa hoa chìm trong nước, thoạt nhìn giống như một đồ án khổng lồ dưới nước, khó phân biệt được thật giả, quỉ dị vô cùng.
Hồ Thải Liên thật sự có hoa sen nở trong đêm! Bạch Tiểu Bích ngây ngốc một hồi lâu, Ôn Hải nương theo ánh sáng mờ nhạt của đóa sen rời khỏi mũi thuyền đi tới trước mặt nàng, không nói một lời đã nhấc chân đá bay túi vôi dưới chân nàng khiến vôi trong túi văng ra, chuẩn xác rơi xuống nhụy hoa ở chính giữa.
Thanh âm nước sôi sùng sục không ngừng vang lên, đóa sen trong nước phút chốc khép lại.
Ánh sáng chẳng những không tắt mà ngược lại còn trở nên chói mắt hơn cả, cả không gian sáng như ban ngày, nước trong ao không ngừng sôi trào, Bạch Tiểu Bích không phòng bị, suýt chút nữa văng ra khỏi thuyền, nội tâm không khỏi kinh hô.
Một cánh tay vững vàng giữ chặt lấy nàng. Cánh tay vô cùng có lực, ngay cả lúc thuyền nhỏ không ngừng rung lắc, hắn vẫn có thể ôm nàng đứng vững như không có chuyện gì xảy ra. Bạch Tiểu Bích quẫn bách, gương mặt thanh tú đỏ bừng, theo bản năng giãy giụa muốn thoát khỏi.
“Đừng cử động!” Ôn Hải nhíu mày, ánh mắt thủy chung không rời khỏi mặt nước đang sôi trào.
Nghe thấy giọng nói như ra lệnh của hắn, Bạch Tiểu Bích mới nhớ ra hai người đang làm chuyện quan trọng, đành phải ngừng giãy dụa, quay mặt, cắn chặt môi không lên tiếng, bị hắn ôm trong ngực, hơi thở nam nhân xa lạ mơ hồ mà cường thế khiến nàng sợ hãi.
Một khắc trôi qua, từ dưới đáy ao nhô lên một vật gì đó, dĩ nhiên lại là một quan tài viền vàng!
Cỗ quan tài trôi trên mặt nước, nhấp nhô không ngừng, dưới đáy thuyền đột nhiên như có gió, cả con thuyền chậm rãi trôi về phía cỗ quan tài.
Ôn Hải buông Bạch Tiểu Bích, cúi người đưa tay giữ chặt cỗ quan tài bằng gỗ thượng hạng, bên trong chắc hẳn còn có vật bồi táng, nhìn sơ cũng khoảng chừng ba bốn trăm cân mà hắn chỉ nhẹ đặt tay một cái, cỗ quan tài lập tức bị nhấc lên, chuẩn xác không sai một ly rơi vào trong thuyền, thân thuyền vì sức nặng mà chìm xuống nhưng cũng rất ổn định, không hề bị lay động.
Nửa đêm nửa hôm bắt gặp một cỗ quan tài, nam tử hán còn sợ huống chi là một tiểu nữ tử, Bạch Tiểu Bích theo bản năng lùi lại phía sau, bàn tay nắm chặt vạt áo Ôn Hải, mãi đến khi thấy không ổn mới vội vàng buông ra.
Ôn Hải lạnh nhạt nói: “Đốt đèn đi!”
Ánh sáng trong hồ ngày càng mờ nhạt, Bạch Tiểu Bích lần nữa đốt đèn lòng, thuyền vừa cập bờ liền vội vàng nhảy xuống thuyền, đứng cách quan tài một khoảng rất xa.
“Ngươi ở đây coi chừng, bọn họ sẽ đến ngay thôi!” Ôn Hải nói rồi xoay người đi.
Thấy hắn muốn rời đi, Bạch Tiểu Bích luống cuống: “Ta…”
Ôn Hải xoay người lại nhìn nàng.
Bạch Tiểu Bích bị hắn nhìn càng thêm sợ, lời nói lên đến cổ họng lại bị nuốt trở lại, ra sức lắc đầu nói: “Không có, không có chuyện gì.”
“Sợ?” Ôn Hải thản nhiên hỏi.
Nghĩ tới mình hiện tại đã không còn là thiên kim tiểu thư được phụ thân che chở, Bạch Tiểu Bích cố gắng trấn tĩnh, đưa l*иg đèn trong tay đến trước mặt hắn nói: “Trời tối, ngươi thấy đường đi sao?”
Ôn Hải nhìn nàng chăm chú, khẽ mấp máy miệng, nhướn mày, cũng không biểu lộ là mình nhận ra được sự hoảng sợ của nàng, không chút khí phách nhận lấy l*иg đèn từ tay nàng, xoay người rời đi.
Nửa đêm mà phải đứng canh quan tài, những tiểu nữ tử bình thường khác sớm đã bị dọa cho khóc ngất cả, Bạch Tiểu Bích mặc dù không khóc cũng không ngất nhưng toàn thân không kìm được đổ mồ hôi lạnh, đứng canh chưa tới nửa canh giờ mà nàng tưởng như cả năm đã qua đi, mãi đến khi đám gia đinh từ chân núi lên tới khiêng cỗ quan tài đi, nàng mới thở phào nhẹ nhõm, yên lặng theo sau bọn họ trở về.
Ôn Hải cùng Phạm lão phu nhân chờ ở ngoài thành, thấy quan tài được khiêng tới, Ôn Hải khẽ gật đầu một cái rồi xoay người đi tiếp, Phạm lão gia cùng đám gia đinh vội vàng khiêng quan tài đi theo.
Về phần bọn họ muốn mang quan tài chôn cất ở chỗ nào thì Bạch Tiểu Bích không có tâm tư nghĩ tới.
Phạm lão phu nhân hết sức hài lòng, vừa tán thưởng nàng vừa không quên cảnh cáo: “Nếu ngươi dám nói lung tung, ta sẽ cho người lột da ngươi!”, thủy chung không nhắc tới chuyện nhận nàng làm cháu gái.
Bạch Tiểu Bích cũng chưa từng để tâm tới chuyện này, cho dù Phạm lão phu nhân nguyện ý nàng cũng không muốn, phụ thân bị bọn họ chết thảm, gia sản cũng bị bọn họ chiếm mất, thù này cả đời nàng cũng không thể quên được. Qúa nửa đêm mới về tới tiểu viện Bạch gia, trong đầu toàn là hình ảnh cỗ quan tài viền vàng kia, nàng bất chấp tắm rửa, ôm chăn cuộn người trong góc tường, một đêm dài chìm trong ác mộng.