- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Huyền Huyễn
- Thiên Mệnh Lâm Sinh Chí Tôn
- Chương 18: Sự Cố Bất Ngờ
Thiên Mệnh Lâm Sinh Chí Tôn
Chương 18: Sự Cố Bất Ngờ
Lâm Vũ đang nhìn khung cảnh hoang sơ xung quanh, chưa gì Tiểu Long hóa thành lão già bay ra sung sướиɠ hít lấy hít để:
- Ai, vạn năm rồi cuối cùng ta cũng được nhìn thấy bầu trời, những kẻ hãm hại ta lúc đó chờ chết đi Long gia ta quyết sống chết không thôi.
Tiểu Long ngửa mặt lên trời vừa nói vừa cười cộng thêm nét mặt hơi già thì càng bẩn bựa không tả nổi. Cũng phải thông cảm cho Tiểu Long hắn bị nhốt trong phong ấn hơn chục nghìn năm đủ hiểu khao khát tự do thế nào cố gắng lắm mới cầm cự được.
Sống không bằng chết, giờ đây chỉ là linh hồn thể nhưng nhìn thấy ánh sáng là mãn nguyện rồi.
Mà công ơn này chính từ tiểu tử Lâm Vũ, thâm tâm Tiểu Long giờ ấm áp biết bao. Không có Lâm Vũ thì hắn chỉ sợ hồn phiêu phách tán. Trong lòng Tiểu Long cảm kích ngửa mặt lên trời nói lớn:
- Haha nhà ngươi khá lắm, ta nhất định sẽ giúp người vô địch thiên hạ mau nhận lái bái sư nào. Ngươi cứ yên tâm mà.........
Tiểu Long nói đầy tự tin, hắn mong muốn Lâm Vũ sẽ bái hắn làm sư để trả ơn có điều khuôn mặt Tiểu Long giờ đây trầm cảm tột độ.
Quay lại vài giây trước Tiểu Long đang oai oai nói to quay lại đằng sau thì Lâm Vũ biến mắt đâu rồi. Nụ cười đã tắt, hóa ra nãy giờ hắn nói một mình à đó là sự quê mùa không có chỗ dấu.
Còn lúc Tiểu Long đang diễn văn, Lâm Vũ đã cái xa đó vài chục mét nhìn những vết cháy xén trên bãi cổ, có những dấu viết móng vuốt xen lẫn vết cắt. Lâm Vũ với ánh mắt tinh tế đã nhận ra điều bất thường đưa bàn tay ra chạm nhẹ chỗ cỏ cháy:" Thảm cỏ cháy vẫn còn khá nóng từ mấy vết tích này xảy ra đánh nhau gần đây chưa lâu, ê giun đất ra đây xem ".
Vừa mới thoát ra khỏi hang đã gặp tình huống khó đỡ này nhọ.
Lâm Vũ quay đầu hỏi Tiểu Long, nhưng lại thấy mặt Tiểu Long đang trầm cảm nghệt ra nhìn về phía mình. Từ nãy giờ Tiểu Long nói gì Lâm Vũ không nghe cả khiến cho Tiểu Long quê khó trông thấy.
" Giun đất mặt ngươi sao vậy? " Lâm Vũ nhìn cái mặt đần của Tiểu Long thắc mắc
Tiểu Long với khuôn mặt lão già trở lời một cách u sầu, từ từ: " Ta không sao, ngươi gọi ta là long gia đại hiệp đừng giun đất nữa ta có tên mà ".
" Xin lỗi ta lỡ quên, này long gia nhìn xung quanh xem " Tiểu Long nghe được thế giờ mới chú ý những vết tích vừa nãy, Tiểu Long đang u sầu thay đổi bình thường cảm nhận khí tức có chút sót lại:" Theo ta ở đây vừa xảy cuộc chiến giữa hai tân hà thực lực cũng gần cao cấp có vết tích ma thú và lại nhìn chiến trường này rất là khốc liệt "
Lâm Vũ gật đầu xem ra những gì Lâm Vũ nghĩ là đúng:" Phải đề cao cảnh giác thôi ". Tình hình hiện tại thật sự không ổn lần trước giao đấu với đan chủ Nhã Mị chật vật giờ giao đấu cũng khó mà thắng được. Lúc này gặp hai tân hà cao cấp khó mà đỡ được.
" Có vết máu " Tiểu Long ngửi được có mùi máu phía xa bọn họ liền ngó xuống đất cách đó vài chục mét dưới đất là từng giọt đỏ sẫm đọng lại. Lâm Vũ liền tới theo sau cả hai dần ngẩng đầu nhìn rậm bụi cao hơn mét. Vết máu kéo dài đến tận đó.
Nhìn bụi rậm đó cả hai đều nuốt nước bọt một hồi, im lặng kéo dài vài khắc Tiểu Long phá vỡ bầu yên tĩnh: " Lâm Vũ ta đoán chắc con yêu thú này bị thương không nhẹ đoán không sai quái thú này thuộc hệ hỏa ta nghĩ bây giờ liều thì ăn nhiều không liều thì ăn ít ".
Lâm Vũ nhìn Tiểu Long cả 4 mắt nhìn nhau nở nụ cười nham hiểm xem ra cao thủ không bằng tranh thủ.
Tiểu Long suy luận giống Lâm Vũ khả năng rất cao quái thú này bị thương nếu bây giờ tấn công khi nó sơ hở tỉ lệ thắng rất lớn. Ma hạch quái thú Tân hà cao cấp hệ hỏa có sức hút cực chân quý đối với luyện dược sư.
Muốn luyện dược sư có hai cách một là đạt đến thực lực yêu cầu hình thành hoặc tu luyện chi hỏa. Hai là gϊếŧ quái thú hấp thụ biến thành thú hỏa cho bản thân tùy vào cấp độ quái thú đặc trưng cho độ mạnh yếu của thú hỏa. Điều đó Lâm Vũ rất cần lúc này muốn luyện tam phẩm đan dược phải cần thú hỏa.
" Đành chơi lớn vậy " Lâm Vũ quyết tâm cắn răng nói.
-----------------
Vài phút đã trôi đi Lâm Vũ đang bò trên cỏ um tùm bao quanh, Tiểu Long đã biến lại dạng con rồng đen với hai chiếc sừng khá dễ thương, ở trong không gian linh hồn của Lâm Vũ. Tiểu Long khó chịu đi nãy giờ mà không có điểm ra.
Một đạo thân ảnh bé nhỏ xuất hiện lơ lửng trên chiếc nhẫn ở tay Lâm Vũ ngoài Tiểu Long ra còn ai khác. Tiểu Long càu nhàu:" Sao nãy giờ ngươi cứ lò mò mãi chưa ra thế ".
Thấy Tiểu Long thúc giục như vậy Lâm Vũ chỉ trừng mắt đáp:" Tiểu Long thế ngươi muốn thế nào? " Lâm Vũ hiện đang muốn ẩn thân từ từ áp sát mục tiêu để dễ dàng phân tích mà Tiểu Long cứ ở bên càu nhàu.
" Ngươi hốt gì đứng lên đi " Tiểu Long đáp lại không trần chừ. Mặt đắc ý, Lâm Vũ đâu biết Tiểu Long dấu nhiều chiêu bài tẩy chưa lật ra.
Búng tay nhẹ môt viên châu đan tím nhạt to bằng quả nhãn xuất hiện trên tay Lâm Vũ, mùi hương có chút khó chịu mê hoặc khiến mất tỉnh táo.
Cảm nhận mê người đó Lâm Vũ nhanh phong ấ đan hà lại không để khí lưu thông khắp kinh mạch. Lâm Vũ thở phào hắn vừa nãy súyt nữa thì bị mê muội:
- Phù may phản ứng nhanh cái này là cái gì nãy thì súyt bị u tâm loạn trí.
Tiểu Long đắc ý tự tin ban nãy khiến Lâm Vũ lao đao khiến Tiểu Long thoả mãn:" Đáng khen ngươi cũng thông minh đấy đây là mê hồn châu có công năng cực kì lợi hại. Chỉ cần ném về đối phương dù là sinh hà cũng bị hôn mê bất tỉnh nhân sự, thế này đủ ngươi cần sợ ai chứ hahaha".
" Thế sao không nói sớm " Lâm Vũ vui mừng khi nghe công năng của nó quá hữu dụng có mê hồn châu thì còn sợ ai nữa đây chả cần làm gì cũng khiến đối thủ mất khả năng chiến đấu . Lâm Vũ đưa tay thì lấy thì bị Tiểu Long rụt lại: " Biết điều đó là long gia ta có long thế ngươi cướp như thật " Tiểu Long tự ai khoác tay nói nhắm mắt mở.
Lâm Vũ cũng cạn lời với con rồng đen thôi thì hạ mình tí vậy :" Long gia đẹp trai đưa cho ta đi được không ".
" Coi như ngươi biết điều ta nhân từ không chấp tiểu bối" Tiểu Long quay lại vui mừng dạo rực trong người cuối cùng cũng bắt Lâm Vũ. Vui vẻ đưa viên mê hồn châu, Lâm Vũ nhanh tay cầm hớn hở nhưng trong lòng thầm nghĩ: " Con giun này ta biết các trấn lột nhà ngươi rồi ".
" Được đứng lên thôi " Lâm Vũ hai tay chống tay trên đất, chân nhấc lên từ từ đứng dậy. Trước mặt là khung cảnh thơ mộng, một chiếc hồ xanh biếc luôn theo sóng đặc biệt thay giữa hồ có một thiếu nữ xinh đào hoa đang ngâm mình trên làn nước để lộ ra mặt lưng trắng như tuyết, cuốn hút như mật ong, hàng ngàn sợi tóc mềm mại phất phơi theo gió.
Giờ đây Lâm Vũ vừa mới đứng dậy thấy cảnh này không khỏi nhanh trí núp xuống lại để cỏ che giấu. Lâm Vũ nhìn người con gái cuốn rũ bật kì người đàn ông cũng phải nóng rạo rực .Nhưng Lâm Vũ không phải quan tâm điều đó mà Lâm Vũ đang chú ý nhìn trên lưng da trắng như tuyết đó có một viết thương sâu bên trái, nó đôi khi toả ra những hơi nóng mắt thường có thể nhìn thấy.
" Lâm Vũ ta không ngờ ngươi có sở thích như thế đúng là nhân loại các ngươi suốt ngày du͙© vọиɠ bảo sao.. " Tiểu Long khi chỉ bảo như thật giờ lật mặt nhanh hơn mấy đứa từ hôn trong gia tộc của thanh niên nào đó.
Người con gái đang ngâm mình trong làn nước xanh đó, hiện tại sắc mặt có chút tái nhợt, viết thương bên vai càng lúc càng nóng khiến cho nàng đau đớn mà khẽ cắn môi. Nàng lấy ra lọ thuốc cố nhịn đau rắc vào vết thương đó.
Lâm Vũ giờ nhìn thấy được một khuôn mặt với vẻ đẹp băng lạnh để đó rất quen thuộc đó không phải là Lâm Nguyệt sao. " Sao Nguyệt tỷ tỷ lại ở đây " Lâm Vũ đặt ra câu hỏi lớn
Lâm Nguyệt đang cố đưa thuốc vào vết thương nóng hầm hậm chỉ nghe tiếng xèo xèo. Lâm Vũ thấy vết thương này rất quen thuộc đây chẳng phải giống vết móng trên thân cây vừa nãy sao.
Tiểu Long giờ há hốc mồm chú ý bên phải cách ngay sát Lâm Vũ là y phục của con gái đã được xếp ngăn nắp trên hòn đá. Lâm Nguyệt đang trị thương thì đột nhiên dừng lại cảm nhận sự rung động bên rào cỏ đằng kia liền xấu hổ giật mình kình phong đánh mạnh vào bụi cây Lâm Vũ đang nấp. Chỉ phát ra tiếng động mạnh gió thổi bay khắp nơi
Lâm Nguyệt lập tức lấy bộ y phục gần đó bay tục kín chắn thân thể. Cỏ gãy chẳng còn gì lộ ra Lâm Vũ đang ngồi cứng đờ nhìn Lâm Nguyệt.
Tân kì đại lục có một điều sỉ nhục với nữ nhân đó là nam nhân nhìn thấy thân thể của mình. Giống như là đã bị lấy sự trong trắng vậy một vết nhỏ không thể xoá nhoà mà giờ Lâm Vũ vô tình hay cố ý cũng xong đời rồi.
Nhìn thấy người trước mặt là Lâm Vũ, Lâm Nguyệt sát khí nổi lên trên khuôn mặt băng lãnh nói nghẹn ngào:
- Lâm Vũ ta lúc đầu cứ nghĩ con người ngươi là người nỗ lực, chín chắn làm ta rất khâm phục nhưng không ngờ ngươi là đồ dâʍ ɖu͙©, ta có mắt như mù khi con người Lâm Vũ nay ta phải gϊếŧ ngươi.
Lâm Nguyệt bộc phát hết nội lực, gió nổi gào thế xung quanh Lâm Nguyệt xuất hiện vài khí băng mờ nhạt.
" Kiếm quyết sát phạt "
Lâm Nguyệt lập tức dùng chiêu mạnh nhất. Thanh kiếm của Lâm Nguyệt xuất hiện phân thân thành hàng chục thanh đâm thẳng về hướng Lâm Vũ
Lâm Vũ lúc này cũng chỉ biết vừa chạy vừa né những thành kiếm đó. Thanh kiếm đó bay đến đâu là cây cỏ, đất đá bị trấn thành nát vụn.
Lâm Vũ chạy hộc hộc chửi Tiểu Long đang chốn trong linh hồn mình:
- Tiểu Long nãy ngươi bảo là đó là quái thú mà.
Tiểu Long nghe vậy đành vậy xấu hổ thanh minh:
- Ta đâu biết trong kịch bản làm gì có cái này. Giờ mà chạy không nhanh là bị xiên chết đó ai bảo ngươi đê tiện nhìn làm gì.
Nhìn cơn mưa kiếm lao tới Tiểu Long sợ hại thúc giục Lâm Vũ mà chết thì hắn cũng tèo luôn chứ chẳng đùa.
" Ngươi nhìn còn nói nhiều " Lâm Vũ trách nói
" Ta không có hứng thú với mỹ nhân loài người các ngươi đâu " Tiểu Long nói Lâm Vũ đang 3 chân 4 cảnh chạy như chó đuổi. Thật sự giây phút này ở lại chỉ có chết thôi.
Lâm Nguyệt lúc này đang bay trên không đuổi theo mặt đầy căm giận nàng giờ cảm thây bản thân đã bị vấy bẩn nên hôm nay mạng của Lâm Vũ phải lấy, nhấc tay vô số mưa kiếm lao xuống Lâm Vũ:" Tên đê tiện nhà ngươi hôm nay ta phải gϊếŧ ".
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Huyền Huyễn
- Thiên Mệnh Lâm Sinh Chí Tôn
- Chương 18: Sự Cố Bất Ngờ