Chương 86: Tặng ta cho hắn sao

Không ít đệ tử đều nhìn thấy Lý Quan Kỳ, trong mắt họ lộ ra vẻ sùng bái và hâm mộ.

"Ai... Nếu mỗi ngày ta không cần phát sầu vì tài nguyên tu luyện thì tốt rồi

"Hừ, cho ngươi nhiều tài nguyên cũng chưa chắc ngươi có thể tu luyện nhanh như vậy!"

"Oal! Lý sư huynh lại đến xông vào Tháp Kiếm! Ngươi nói xem lần này huynh ấy có thể lên đến tầng bảy không?" Nữ tu núi Thiên Thủy lộ ra vẻ mặt say mê mà nói.

Nữ tu bên cạnh cũng hai má ửng đỏ đáp lại: "Hẳn là... Được đấy... Nhất định là được!"

Lý Quan Kỳ đang chìm đắm trong một kiếm do kiếm linh vừa thi triển nên căn bản không chú ý tới phản ứng của những người chung quanh.

Nhưng dù nhìn thấy thì hắn cũng không để ý đến, hắn chỉ quan tâm hôm nay có thể xông lên tầng bảy hay không.

Trong đầu hắn cứ lặp đi lặp lại chiêu kiếm nữ tử vừa chém ra.

Mà hắn không biết đó chỉ là một chiêu mà kiếm linh tùy ý phát huy thôi.

Kiếm linh cũng không trông cậy vào Lý Quan Kỳ có thể lĩnh ngộ ra cái gì.

Mặc dù một kiếm tùy tiện đó của nàng cũng rất mạnh!

Lúc Lý Quan Kỳ lấy linh thạch ra đặt lên trận pháp thì cặp mày đang cau chặt của hắn đột nhiên giãn ra.

Ông!!

Truyền Tống Trận của Tháp Kiếm trực tiếp truyền tống hắn tới tầng thứ bảy.

Vừa lên đến đó, Lý Quan Kỳ liền phát hiện bảy con rối đen kịt từng làm hẳn chịu nhiều đau khổ kia.

Hiện tại hắn chỉ cần đi về phía trước nửa bước thì bảy con rối cùng cảnh giới sẽ lập tức tấn công.

"Hô..." Tay Lý Quan Kỳ chậm rãi đặt lên trường kiếm bên hông, tư thế giống với kiếm linh lúc nãy y như đúc.

Kiếm linh không dám tin mà nhìn cảnh này. "Thật sự có khả năng lĩnh ngộ mạnh như thế sao?” Ông!!

"Trường kiếm run lên nhè nhẹ, khí chất trên người Lý Quan Kỳ đột nhiên biến đổi!

Sau đó Lý Quan Kỳ tiến lên trước một bước, hai mắt làm bằng kim loại của bảy con rối lập tức toả ra một ánh lửa màu xanh.

Ngay sau đó chúng lập tức hành động, tấn công về phía Lý Quan Kỳ từ bảy hướng khác nhaul

"Tiếng trường kiếm xé gió như vang lên bên tai Lý Quan Kỳ.

Nhưng hắn vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích. Đột nhiên!

Khi bảy thanh trường kiếm chỉ còn cách hắn ba tấc, Lý Quan Kỳ bỗng mở bừng mắt ral!

Đôi mắt vốn vô thân đột nhiên phát ra khí thế rất sắc bén!

Keng!

"Trường kiếm ra khỏi vỏ, một ánh kiếm nhanh như tia chớp chợt lóe trước người rồi biến mất!

Dư âm khi kiếm ra khỏi vỏ còn chưa tiêu tan thì trường kiếm đã trở ngược vào vỏ!

Oanh bang bang phanh! Tiếng vang trầm đυ.c không ngừng vang lên, bảy con rối dừng lại tại chỗ, trên ngực đều xuất hiện một vết kiếm thật dài!

Lý Quan Kỳ xoay người đi xuống Truyền Tống Trận, nhẹ giọng nói nhỏ: "Cách rút kiếm thật nhanh!"

"Vậy gọi là Bôi Lôi (Sét Đánh) đi"

Kiếm linh trong hộp kiếm trầm mặc nhìn cảnh này.

"Không ngờ thiên phú kiếm đạo của hắn cao như thế! Chẳng lẽ là thiên ý sao..."

Lời còn chưa dứt, kiếm linh lại cười nhạo một tiếng. "A, ta tin thiên ý từ lúc nào?"

"Tô Huyền... Ngươi thật sự tùy ý tặng ta cho hắn sao?"

Nghỉ vấn làm nàng rối ren thật lâu lại xuất hiện trong lòng.

Nhìn bóng dáng Lý Quan Kỳ, kiếm linh không khỏi nói nhỏ trong lòng: "Có nên giúp hắn hay không? Thực lực của hắn càng mạnh mới có lợi cho ta."

Khi chỉ còn cách khảo hạch nhập môn một tháng, Lý Quan Kỳ trở thành người bận rộn nhất, ngày nào sư phụ cũng lại đây đốc xúc hắn tu luyện.

Chờ Lý Nam Đình đi rồi thì chính là thời gian huấn luyện khắc nghiệt của kiếm linh.

Nhưng cũng nhờ vậy mà thực lực của hắn bắt đầu tăng lên rất nhanh.

Tiến độ tu luyện của Lý Quan Kỳ thật sự là độc nhất vô nhị trong các đệ tử mới nhập môn.

Nhưng đệ tử của những ngọn núi khác cũng bắt đầu nhanh chóng đột phá cảnh giới.

Ví dụ như Diệp Phong núi Thiên Kim, Lâm Đông núi Thiên Thổ, tốc độ tu luyện của họ cũng không chậm.