Chương 82: Bọn họ mới là người đáng chết

Lý Quan Kỳ lắc đầu và nói: "Chưa chắc."

Sau đó Lý Quan Kỳ vừa duy trì dây trói hồn vừa nói: "Kỳ thật ta có mấy nghi vấn."

Thật ra nữ quỷ thanh tú xuất hiện trong ngôi miếu đổ nát trên núi đúng là Lý Lan Hoa. Nhưng trên thi hài kia cũng có khí tức của ả.

Nhưng có vài chỉ tiết làm hắn ý thức được có gì đó không đúng.

Lý Quan Kỳ ngồi xổm trước mặt nữ quỷ và nói: "Chắc thi hài trên núi không phải là của ngươi, tức là của quả phụ Trương Thúy Phân kia đúng không."

Nữ quỷ dưới thân lập tức ngẩng đầu lên nhìn Lý Quan Kỳ, hung tợn mà quát lên: "Không được nhắc đến con tiện nhân kia trước mặt tal!"

"Đúng vậy, bọn chúng là do ta gϊếŧ!!" "Lý Đại Ngưu chính là người cuối cùng đáng chết!!"

"Thiếu niên, nếu ngươi ngăn cản ta thì đừng trách ta không khách sáolI"

Lý Quan Kỳ khẽ thở dài một tiếng, lúc xế chiều hắn đã biết được một vài bí mật từ hai nữ nhân kia.

Chuyện này cũng là một gièm pha nhiều năm qua của trấn Hưng Vân, nhưng dần dà không ai nói tới nữa.

Mãi đến gần đây liên tục xảy ra án mạng mới có không ít người nhớ lại chuyện năm đó.

Mà nữ quỷ dưới chân hắn chính là nhân vật chính của sự kiện kia.

Lý Lan Hoa, từ nhỏ phụ mẫu đã mất nên bị bọn buôn người cắt lưỡi bán vào thanh lâu.

Mãi đến lúc nàng ba mươi tuổi không còn giá trị gì thì lại bị bán cho Trương Đại Ngưu của trấn Hưng Vân.

Lúc này Lý Lan Hoa sớm đã chán ghét hồng trân cảm thấy mình khổ tận cam lai (1), có thể giúp chồng dạy con.

(1) Thời kỳ gian khổ đã qua, giờ đã đến lúc hưởng sung sướиɠ

Nhưng Trương Đại Ngưu lại là kẻ lòng tham không đáy, không bao lâu sau đã chung chạ với quả phụ Trương Thúy Phân trong trấn.

Mà Lý Lan Hoa từng giặt đồ bổ củi, chịu thương chịu khó đột nhiên lại bốc hơi khỏi nhân gian.

Hơn nữa trước khi Trương Đại Ngưu và quả phụ chung chạ thì trong trấn còn truyền ra một tin đồn, nói rằng Lý Lan Hoa không biết liêm sỉ, quen sống trong chốn lầu xanh nên thích đi dụ dỗ nam nhân khắp trấn.

Lý Quan Kỳ nói hết những chuyện mình nghe được, nhưng lại không phát hiện nữ quỷ dưới thân đã run rẩy dữ dội như cái sàng.

Oanh.

Một dòng khí kinh khủng trực tiếp hất bay Lý Quan Kỳ trong nháy mắt!

Từng cơn gió âm ty lập tức bao phủ cả trấn Hưng Vân!

Lý Quan Kỳ lập tức biến sắc mà cúi đầu nhìn dây trói hồn trong tay, chỉ thấy bùa chú màu vàng trong đó bắt đầu xuất hiện vô số vết rách.

Phanh!!

"Ta không dụ dỗ nam nhân!! Là hắn!!! Là hắn!!"

Chẳng biết tại sao Lý Lan Hoa trở nên vô cùng kích động, oán khí toàn thân lại tăng vọt!

Lý Quan Kỳ đeo hộp kiếm trên người lại nhẹ nhàng mượn lực bay lên nóc nhà, căng thẳng nhìn bóng dáng

phóng thích oán khí ở phương xa.

Lúc này Lý Quan Kỳ còn không quên lên tiếng hỏi: "À? Chẳng lẽ ta nói không đúng sao?"

OanhI!

Khuôn mặt ác quỷ vặn vẹo rồi hóa thành một nữ tử trung niên quyến rũ xinh đẹp.

Lý Lan Hoa chỉ vào mặt mình rồi gầm hét lên: "Là nữ nhân tỉ tiện này!!"

"Có liên quan gì đến tal! Ta mới là người bị hà hϊếp!"

"Dựa vào cái gì! Chỉ vì ta là câm điếc nên phải chịu tất cả bêu danh và sỉ nhục!"

"Bọn họ mới là người đáng chết!!"

"Trương Đại Ngưu chính là súc sinh!! Hắn bảo chúng chà đạp tai!"

Nhìn thấy nữ tử như hoá điên, Lý Quan Kỳ thầm thở dài một tiếng rồi lên tiếng hỏi: "Nói vậy hài cốt dưới tàng cây của ngôi miếu đổ nát kia chính là Trương Thúy. Phân?"

Ánh mắt Lý Lan Hoa lạnh như băng, thân hình lập tức hóa thành một bóng đen mơ hồ đánh úp về hướng Lý Quan Kỳ!

Mắt Lý Quan Kỳ hoa lên, sau đó gương mặt trắng bệch của Lý Lan Hoa đã xuất hiện trước mặt hắn.