Chương 2: Loảng xoảng!

Lý Quan Kỳ cúi đầu, cơ thể không khỏi run lên, cầm thảo dược trong tay đứng im tại chỗ không dám nhúc nhích.

Nhưng người đàn ông liếc mắt lại nhìn thấy đôi mắt không được che lại của Lý Quan Kỳ.

Sắc mặt người đàn ông sa sầm, tát Lý Quan Kỳ ngã ra đất!

Bốp!

“Mẹ nó, ông đây đã nói với ngươi phải bịt mắt ngươi lại bao nhiêu lần rồi!”

“Thứ xui xẻo này!”

Lý Đại Sơn nhìn thảo dược vương vãi khắp mặt đất càng tức giận hơn, lão ta đá vài cú thật mạnh lên người Lý Quan Kỳ.

Lão ta gầm lên giận dữ: “Có phải ngươi muốn lấy tiền mua thuốc không!!”

Có lẽ cậu bé đã trải qua cảnh tượng như thế này vô số lần, nên hai tay ôm đầu cố gắng cuộn tròn cơ thể.

Cuộc sống như địa ngục này bắt đầu từ ba năm trước khi họ chạy nạn đến nhờ vả người thúc phụ họ hàng xa này.

Cậu bé nằm xuống bảo vệ thảo dược vương vãi dưới cơ thể.

Người phụ nữ trên giường đất nghe thấy tiếng loạng choạng đẩy Lý Đại Sơn ra, trong miệng kêu lên: “Đừng đánh… đừng đánh thằng bé…”

Thấy vậy, Lý Đại Sơn cầm tấm gỗ bên cạnh đập vào đầu người phụ nữ!

Rầm!

“Một kẻ bệnh tật! Con mẹ nó tốn tiền chữa trị cái gì! Chết sớm đi!”

“Sớm biết như vậy thì nên đưa ngươi đến Triệu phủ làm đầy tớ, chết rồi còn có thể bồi thường được chút tiền!”

Máu từ từ chảy xuống từ trán của người phụ nữ, nhưng bà vẫn bảo vệ cậu bé thật chặt, miệng liên tục cầu xin “Đừng đánh thằng bé.”

Bỗng nhiên Lý Quan Kỳ cảm thấy trên mặt truyền đến chút ẩm ướt và dinh dính.

Ý thức được gì đó, vẻ mặt cậu bé dần trở nên dữ tợn!

Cậu ra sức vùng vẫy thoát khỏi vòng tay của người phụ nữ, dựa vào trí nhớ quen thuộc lập tức cầm lấy con dao phay trên thớt!

“Im miệng! Nếu không phải vì kẻ nghiện rượu và cờ bạc như ông, thì nhà chúng ta sao lại biến thành như thế này!!!”

“Bệnh của mẹ ta làm sao cứ kéo dài mãi! Tỷ tỷ sao lại bị ông bán đến Triệu phủ, cuối cùng kiệt sức mà chết chứ!”

“Người thực sự đáng chết là ông! Là Lý Đại Sơn ông!!”

Vẻ mặt Lý Quan Kỳ hung tợn gào lên với người đàn ông, nói ra sự tức giận luôn đè nén ở trong lòng.

Sự tức giận luôn đè nén trong nhiều năm, vào khoảnh khắc này giống như đã tìm được chỗ giải tỏa.

Thấy vậy Lý Đại Sơn nồng nặc mùi rượu vẻ mặt cũng dần trở nên hung hãn, chửi rủa.

“Nếu năm đó không phải ông đây cho hai mẹ con các ngươi miếng ăn, thì các ngươi đã chết đói ở ngoài thành từ lâu rồi, bây giờ lại dám cầm dao chỉ vào ông à?”

Lý Đại Sơn nhìn quanh tìm ai cái gì đó, nhưng lỗ tai cậu bé lại khẽ nhúc nhích, lập tức dậm chân lao về phía người đàn ông!

Con dao phay lạnh lùng lóe lên dưới ánh trăng bên ngoài cửa, trong cơn hoảng loạn Lý Đại Sơn tiện tay vớ lấy một cái lọ sành ném về phía Lý Quan Kỳ!

Dáng người cậu bé tuy gầy gò nhưng lại nhanh nhẹn, ngay lúc người đàn ông nhấc vật nặng lên cũng lập tức phát ra âm thanh.

Dựa vào thính giác cực kỳ nhạy bén của mình, cậu bé đã tránh được sang một bên.

Bốp!!

Loảng xoảng!

Chiếc lọ sành vỡ tan tành ở bên chân Lý Quan Kỳ, cùng với đó là tiếng tiền đồng rơi xuống đất, cậu bé đứng đờ ra tại chỗ!

Bởi vì cậu hiểu âm thanh vừa rồi có nghĩa là gì!!

Dưới ánh trăng những xâu tiền đó trông thật chói mắt.

Giọng nói ngạc nhiên của Lý Đại Sơn bỗng vang lên: “Ha ha ha!!! Mười quan!!”

“Lần này ông chắc chắn có thể trở mình!!”

“Lần này ta sẽ thắng cả vốn lẫn lời, ha ha ha!!!”

Lý Quan Kỳ đứng im tại chỗ, cả người không ngừng run rẩy.

Trong thoáng chốc, những cảnh tượng đó lướt qua trong đầu giống như một đoạn tua lại.

Từ khi có thể nhớ được thì cậu chưa từng được ăn no, cũng không biết cha mình là ai, bởi vì cậu chưa bao giờ gặp mặt.

Nghe nói ông ấy đã chết trong nạn đói.

Ba năm trước sau khi nương nhờ thúc phụ họ hàng xa này, cơn ác mộng mới thật sự bắt đầu.

Lý Đại Sơn thường đến nhà đòi tiền, có tiền thì mua rượu uống, hoặc là đến sòng bạc ở đó tận mấy ngày.

Lần này ông ta lại đến nữa!!

Không biết ông ta biết tin tỷ tỷ chết từ đâu, mà lại biết đến số tiền đó!

Có khi trong lòng Lý Quan Kỳ sẽ ao ước rằng, nếu mình là thần tiên bay lên trời thì tốt biết mấy.

Có lẽ cũng có thể buông bỏ được phần nào những đau khổ của chính mình trong cuộc đời này.

Quay người lại, bên tai Lý Quan Kỳ vẫn tràn ngập những lời chửi bới của Lý Đại Sơn.

“Chết thì cũng đã chết rồi, còn đốt thành tro làm gì!”

Lý Quan Kỳ chậm rãi giơ con dao phay trong tay lên!!

Đáy mắt Tống Uyển Dung hiện lên vẻ không nỡ, nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng ngăn cản.

Bà đã hoàn toàn thất vọng với Lý Đại Sơn từ lâu, bà cũng biết mạng sống của mình cũng không còn được bao lâu.

Bà không muốn sau khi mình chết, Lý Đại Sơn lại bán con của mình để đổi lấy tiền.

“Có lẽ như thế này… cũng tốt.”

Phập!

Con dao phay bén ngót đâm sâu vào cổ, cậu bé chỉ cảm thấy trên mặt hơi ẩm ướt.

Bịch!

Trong ánh mắt Lý Đại Sơn tràn đầy vẻ không thể tin, cuối cùng ngã trong vũng máu.

Mà cậu bé trải qua tất cả những điều này cũng nhũn người, ngồi tê liệt trên mặt đất,

Tống Uyển Dung chỉ cảm thấy choáng váng, hai mắt mờ đi.

Cơ thể dần lạnh đi, Tống Uyển Dung biết mình sắp chết, trên khuôn mặt tái nhợt khó khăn nặn ra một nụ cười.

Bà nhẹ nhàng gọi: “Quan Kỳ… đến đây.”

Nghe thấy tiếng của mẹ Lý Quan Kỳ vội vàng đến bên cạnh bà, cả người run rẩy ôm lấy mẹ.

Tống Uyển Dung ôm Lý Quan Kỳ trong lòng, không hề nhìn Lý Đại Sơn ngã bên cạnh.

Theo bản năng dùng tay che hai mắt Lý Quan Kỳ, vỗ về lưng cậu và nói: “Quan Kỳ đừng sợ…”

“Chết thì chết thôi, chết rồi cũng tốt.”

“Nào, ngẩng đầu lên để mẹ nhìn một chút.”

Suy nghĩ của Lý Quan Kỳ rất nhạy cảm, lập tức cảm nhận được gì đó.

Khi ngửa đầu nhìn mẹ nước mắt đã rơi như mưa, khóc không thành tiếng.

“Mẹ… mẹ cũng muốn bỏ con lại sao?”

“Con phải làm sao đây…”

Hai mắt Tống Uyển Dung càng lúc càng mờ đi, ngẩng đầu nhìn gió tuyết bên ngoài cửa sổ thì thầm.

“Mẹ vô dụng, đã để cho con phải chịu khổ…”

“Sau này, con nhất định phải trở thành một nam tử hán đội trời đạp đất.”

“Cưới vợ, sinh con.”

“Mẹ… ở trên trời sẽ luôn dõi theo con.”

“Nhất định phải… sống… thật tốt.”

“Đi ngắm sông lớn ngàn dặm, thế gian rất rực rỡ.”

Bịch…

Lý Quan Kỳ cảm nhận được bàn tay sau lưng không còn sức lực buông thõng xuống.

Cậu hét lên trong đau buồn và giận dữ: “Mẹ!!!”

Gọi mấy lần vẫn không nhận được câu trả lời.

Hai mắt Lý Quan Kỳ trống rỗng ngã trong lòng mẹ, miệng lẩm bẩm: “Ta… không có mẹ nữa rồi.”

“Ta cũng không có… người thân nữa rồi.”

Hốc mắt Lý Quan Kỳ đỏ hoe, nước mắt không kìm được mà tuôn ra.

Cậu không nói chuyện, chỉ cẩn thận vuốt v e khuôn mặt của mẹ.

Giống như muốn giữ mãi hình ảnh của mẹ trong tâm trí.

Sau đó cậu bé lại gõ cửa cửa hàng treo tấm lụa trắng ấy.

Ông chủ béo không kiên nhẫn mở cửa ra thì thấy chính là cậu bé đã đến lúc tối.

Đột nhiên hắn ta trở nên tức giận và nói: “Sao ngươi lại đến đây? Không phải ban ngày đã đến rồi sao?”

“Ta nói cho ngươi biết, những người làm nghề như chúng ta đều làm việc bằng lương tâm, ta thật sự không thu của ngươi nhiều hơn mười văn tiền!”

Cậu bé chân trần đứng trong gió tuyết, chỉ khàn giọng nói: “Mẹ ta cũng chết rồi, có thể chuyển vào trong giúp ta không.”

Nghe vậy cổ họng ông chủ bỗng nghẹn lại, lửa giận trong lòng đã biến mất, thay vào đó là vẻ mặt đau lòng.

Ông chủ mở cửa ra, kéo cậu bé vào trong nhà, khoác cho cậu một chiếc áo khoác tồi tàn mà trong nhà không cần đến.

Giọng nói có chút nghẹn ngào nói: “Làm ấm người một chút trước đã… Ta mặc quần áo rồi ra ngoài.”

“Đứa trẻ ngươi… số mệnh thật vất vả, nếu không chê sau này có thể làm giúp việc cho ta.”

“Không nói có thể cho ngươi bao nhiêu tiền, nhưng ít nhất cũng sẽ không để ngươi đói chết.”

Cậu bé đã không còn khóc nhưng lại tan vỡ bởi sự quan tâm đột ngột của ông chủ, cậu ngồi thụp xuống đất òa khóc.

Lý Quan Kỳ cảm nhận được ngọn lửa nóng rực trước mặt, chậm rãi quỳ xuống đất.

Cậu nặng nề cúi đầu lạy về phía lò lửa.

“Mẹ, ơn nuôi dưỡng con sẽ không bao giờ quên, Quan Kỳ nhất định sẽ sống thật tốt!”

Trên không trung, Tô Huyền mặc áo xám im lặng nhìn cảnh tượng này.

Trong lúc bấm đốt ngón tay không khỏi khẽ thở dài, nhẹ giọng nói: “Số mệnh như thế, cho dù có là ta thì cũng không có cách nào thay đổi được.”

Khi cậu bé trở về nhà trong gió tuyết thì Tô Huyền đã đứng ngoài cửa nhà cậu.

Sau khi cảm nhận có người, Lý Quan Kỳ khàn giọng mở miệng nói: “Ông tìm ai?”

Trong tay ông lão lóe lên ánh sáng, lấy ra một chiếc áo khoác dày cộm khoác lên người cậu bé.

Ông ngồi xổm xuống cầm đôi tay đã lạnh cóng của cậu bé bằng đôi bàn tay ấm áp của mình.

Đối với những chuyện mà cậu bé đã trải qua trong một đêm này, cho dù là ông lão đã chứng kiến muôn vàn đau khổ trên đời cũng không khỏi thổn thức.

Tô Huyền khẽ nói: “Đứa trẻ, ngươi có muốn đi theo ta không?”

“Từ nay về sau ta sẽ là gia gia của ngươi, chúng ta rời khỏi nơi này.”

Đôi mắt của cậu bé đã trở nên tê dại, nhưng lại cảm nhận được hơi ấm trong tay mà cậu chưa từng cảm nhận được trước đây.

Nước mắt bất giác rơi ra, giọng nói run rẩy: “Có thể ăn no không…”

Tô Huyền đau lòng, ôm cậu bé vào lòng thấp giọng nói: “Có thể!”