Chương 17: Gã chính là Thiên Linh Căn!

Hắn ta cùng leo lên thang trời với Lý Quan Kỳ, sau lại trò chuyện rất thân cận. Lâm Đông cảm thấy thiếu niên căn bản không làm ra chuyện như Triệu Nguyên Lân đã nói!

Tên béo Lý Thịnh An vội vàng kéo hắn ta lại, cúi đầu sốt ruột nói: "Ngươi muốn làm gì! Ngươi cũng điên rồi sao!"

"Cho dù Quan Kỳ không làm những chuyện đó, nhưng Triệu Nguyên Lân là Thiên Linh Căn, nhất định sẽ được thiên vị trở thành đệ tử nội môn, thậm chí là đệ tử nòng cốt môn hạ của trưởng lão."

"Ngươi đứng ra không sợ về sau bị trả thù sao!"

Nhưng Lâm Đông lại nhìn thật sâu vào mắt Lý Thịnh An, nhẹ giọng mà nói: "Nếu ai cũng không lên tiếng, nhìn thấy bất công đều nhắm mắt làm ngơ thì còn tu tiên làm gì nữa!"

Một tiếng nói to lớn đột nhiên vang lên trong đám người!

"Ta không tin hắn làm như vậy!"

Đám người từ từ tránh ra để lộ ra Lâm Đông có làn da đen đúa.

Lúc này Lâm Đông tức giận nhìn về phía Triệu Nguyên Lân đang nằm dưới đất, trầm giọng quát: "Hay cho một câu nói của ngươi!"

Hiển nhiên Lý Quan Kỳ không ngờ Lâm Đông lại đứng ra nói chuyện cho mình vào lúc này.

Hắn hơi giơ tay lên ý bảo Lâm Đông giỏi lắm rồi chậm rãi quay đầu nhìn hơn ngàn đệ tử bái tông phía dưới, khóe miệng lộ ra một nụ cười lạnh châm chọc.

Rõ ràng hai mắt hắn bị che lại, nhưng mọi người lại cảm thấy đối phương đang lần lượt nhìn về phía bọn họ, cảm giác này làm họ hơi chột dạ.

Lý Quan Kỳ mở miệng nói: "Chó sủa đầu thôn, những con chó khác cũng sủa theo. Nhưng chúng không biết tại sao phải sủa."

Lý Quan Kỳ chậm rãi xoay người, bước từng bước về hướng Triệu Nguyên Lân, bước chân hắn trầm ổn mạnh mẽ, cái hộp kiếm sau lưng khiến hắn càng có khí thế.

"Ngươi muốn làm gì!" Ngữ điệu của Triệu Nguyên Lân cũng cao lên vài phần, đáy mắt hiện lên một tia tức giận.

Gã không ngờ cái tên chỉ có thể ăn phần ăn cơm thừa canh cặn ngày xưa, giờ lại có thể dùng một quyền đánh bại gã!

Trong lòng gã không thể chấp nhận được sự thật này!

Gã chính là Thiên Linh Căn!

Từ Chính Kiệt nhìn về phía Lý Quan Kỳ với đôi mắt sáng ngời, ông cảm thấy thiếu niên này rất thú vị.

Không phải do cái hộp kiếm quái dị kia, cũng không phải do nền tảng Đoán Thể vững chắc đến tột cùng của hắn, mà là những lời nói vừa rồi kia đủ để chứng minh người này mắt mù nhưng tâm không mù, là một người rất có chủ kiến.

Chỉ thấy Lý Quan Kỳ chậm rãi ngồi xổm xuống rồi tháo mảnh vải che hai mắt mình xuống!

Truyện được cập nhật nhanh nhất tại metruyenhot.vn nhé cả nhà. Các website khác có thì là copy truyện nên sẽ bị thiếu không đầy đủ nội dung đâu.Các bạn vào google gõ metruyenhot.vn để vào đọc truyện nhé

Khi đôi mắt trắng dã kia lộ ra thì những thiếu nam thiếu nữ dưới đài không khỏi kinh hô thành tiếng.

Triệu Nguyên Lân nhìn thấy cặp mắt trắng bệch đó thì đáy lòng phát lạnh!

Giọng nói đè nén lửa giận của Lý Quan Kỳ chậm rãi truyền ra.

"Đúng vậy, ta có lấy mười xâu tiền từ Triệu phủ của ngươi!"

"Tỷ tỷ của ta Lý Thuý Vy vào Triệu phủ chỉ hơn một tháng đã bị kiệt sức đến chết! Đói chết!"

"Ngay cả lúc bị hạ nhân trong phủ các ngươi ném ra ngoài, Triệu phủ cũng tiếc rẻ không đắp cho tỷ tỷ một cái áo rách!!"

Nói đến đây, hai mắt Lý Quan Kỳ sớm đã tràn đầy tơ máu, giọng nói cũng run lên nhè nhẹ. Gương mặt vì quá dùng sức mà căng phồng lên và nổi cả gân xanh.

"Đúng vậy, từ nhỏ ta đã là tên ăn mày, cơm thừa canh cặn của Triệu phủ các ngươi chính là bữa cơm cứu mạng của ta."

"Hạ nhân bỏ mình, chủ nhà đền mười xâu tiền, từ xưa đến giờ đã là như vậy."

"Trong mắt ngươi thì mạng của những người như chúng ta rất rẻ mạt! Cả đời chỉ có thể làm ăn mày! Không muốn thấy ta được sống tốt lên chút nào!"

"Mười xâu tiền là tiền mua mạng tỷ của ta sao?"

"Phải, cũng không phải."

"Tám năm trước ta chỉ có sáu tuổi, hạ nhân của Triệu phủ cắt xén tiền của người chết, chỉ đưa ra bốn xâu tiền!!"

"Lúc đó ta chỉ có một suy nghĩ thôi, đó là tôn nghiêm sau cùng của tỷ tỷ, phải đưa nó cho ta."

Lý Quan Kỳ chậm rãi đứng dậy, cúi đầu miệt thị nhìn xuống Triệu Nguyên Lân, lạnh giọng mà nói: "Đây là mười xâu tiền mà ngươi nói!"

Sắc mặt Triệu Nguyên Lân tái nhợt, nhìn quanh bốn phía liền phát hiện ánh mắt mọi người nhìn gã cũng thay đổi.

Gã thở hổn hển nổi giận mắng: "Thì tính sao!! Mạng ngươi đã rẻ mạt trời sinh rồi!!"

"Bái tông thì thế nào? Ta là Thiên Linh Căn!! Thiên Linh Căn!!"

"Còn ngươi? Sợ là không có cả linh căn nữa!!"

Từ Chính Kiệt đứng bên cạnh đã xanh mặt từ lâu, lập tức tung mạnh một cước đá bay Triệu Nguyên Lân hơn mười trượng!

Ông mở lòng bàn tay ra, đùng một tiếng vang lên, một cây roi sét màu đen chừng một trượng lập tức xuất hiện rồi quất về hướng gã.