Chương 13: Thật sự là đoạt xá sao?

Khi tất cả mọi người đến Thiên Tử Sơn, các trưởng lão của các đỉnh khác nhau trong tông môn đều đang đứng chờ.

Trên lá cờ của tông môn có một chữ Hạ rất lớn, hai bên là hai thanh kiếm dài.

Trên quảng trường chu vi hàng ngàn trượng, lúc này có tám linh đài kiểm tra.

Trên mỗi linh đài đều có một quả cầu pha lê trong suốt.

Lý Quan Kỳ khởi động tâm nhãn, nhìn thấy trên bục cao có rất nhiều trưởng lão có cốt cách như bậc tiên nhân cũng sửng sốt.

Hắn không ngờ chuyện bái tông này lại sẽ được xem trọng như vậy.

Có lẽ Lý Thịnh An cũng nhìn ra được sự nghi ngờ của Lý Quan Kỳ, hắn ta nhẹ nhàng giải thích: “Đừng cảm thấy quá rầm rộ.”

“Có một vài tông môn, vào ngày thu nhận đệ tử thậm chí sẽ có tông chủ đích thân có mặt.”

“Những hạt giống tốt tu đạo bước ra từ cuộc thử thách này chắc chắn sẽ được các đại trưởng lão tranh giành!”

“Thậm chí một số người có tài sẽ nhảy thẳng qua rèn luyện ngoại môn, đi thẳng vào nội môn!”

“Chậc chậc, nếu có thể đi thẳng vào nội môn thì tài nguyên sẽ tốt hơn ngoại môn vô số lần.”

Mà Lý Quan Kỳ lại chú ý đến một ông lão nhắm mắt nghỉ ngơi phía sau những trưởng lão kia.

Ông lão có nhiều nếp nhăn trên mặt, hốc mắt hơi sâu, mũi khoằm, môi hơi mỏng, cằm có râu.

Mặc một chiếc áo choàng trơn màu xám lạc quẻ nhưng lại khiến cho ông lão trông vô cùng nghiêm túc.

Chỉ liếc mắt nhìn cũng cảm thấy như mình đã làm chuyện gì đó trái với lương tâm.

Mà người này chính là tư hình nắm giữ luật trong Đại Hạ kiếm tông, là Tần Hiền của nguyên anh trung kỳ!

Hơn một ngàn người được chia thành tám đội dưới sự lãnh đạo của các đệ tử Kiếm tông.

Mà vào lúc này, mặt đất của cả quảng trường khẽ rung chuyển.

Sau đó, một trận pháp lấp lánh ánh sáng xanh đột nhiên trỗi dậy!

Ông lão trên đài cao bỗng nhiên mở mắt!

Ầm!!

Cùng lúc đó ông lão chậm rãi đứng dậy, thế giới hư không đột nhiên tràn ngập sự áp bức!

Dưới sự áp bức này tất cả các đệ tử bái tông đều không thể động đậy, ngay cả Lý Quan Kỳ cũng nhíu mày, không biết là tình huống gì.

Tên béo Lý Thịnh An càng không chịu nổi, sắc mặt tái nhợt quỳ gối xuống đất!

Bịch! Bịch!

Những âm thanh nghèn nghẹt liên tục vang lên, ông lão vượt qua hư không trăm trượng xuất hiện trên đỉnh đầu của mọi người!

Chỉ thấy ông lão gõ nhẹ ngón tay vào hư không, nhẹ giọng thì thầm: “Thần chú, hai trăm ba mươi hai, trói rắn!”

Hai con rắn thần được hình thành bởi sự hội tụ linh lực màu vàng, trong chớp mắt bắn tung tóe về phía đám đông bên dưới!

Chốc lát tiếng kêu kinh ngạc vang lên khắp nơi, ngay cả các trưởng lão bên cạnh cũng đều kinh hãi!

Mà vào lúc này, trong đám đông bỗng có hai bóng người xuất hiện với ngọn lửa trong suốt đang cháy khắp người, xé tan sự áp bức đáng sợ đó.

Hai thiếu niên có vẻ ngoài cực kỳ giống nhau trong nháy mắt bỏ chạy về hai hướng khác nhau.

Khóe miệng Tần Hiền lộ ra vẻ mỉa mai, rắn thần hơi cuộn tròn, sau đó hóa thành hai luồng sáng màu vàng, trong nháy mắt quấn quanh và giam cầm họ!

Rầm rầm!

Hai bóng người nặng nề ngã xuống đất, sau đó bị ông lão phất tay đẩy lên hư không.

Ông lão thu lại hơi thở, ánh mắt sắc bén liếc nhìn bên dưới, trầm giọng nói: “Lão phu tên Tần Hiền, là người nắm giữ luật của tông môn!”

“Sở dĩ lão phu ra tay là vì hai đệ tử này đã bị người ta đoạt xá!”

Soạt!!

Nhóm thanh thiếu niên mười ba mười bốn tuổi nào đã trải qua những điều này?

“Đoạt xá!”

“Thật sự là đoạt xá sao?”

Lý Quan Kỳ nhíu mày, hắn từng nghe ông nội nói rất nhiều về chuyện đoạt xá, không ngờ lại có thể gặp được ở đây.

Quy tắc đanh thép trong giới tu chân là chỉ có tu sĩ cảnh giới cao mới có thể đoạt xá của tu sĩ cảnh giới thấp.

Hơn nữa cho dù là tu ở cảnh giới cao thấp thì cả đời chỉ có thể đoạt xá một lần, lần thứ hai sẽ chết!

Sau đó ông lão ấn hai tay lên đ ỉnh đầu hai người, lôi ra hai linh hồn hư ảo!

Nhưng khuôn mặt của hai linh hồn này đều là ông già!!

Cùng với đó hai tay Tần Hiền dùng sức, hai linh hồn hư ảo kia bỗng nổ tung!

Sau đó ánh mắt sắc bén của Tần Hiền liếc nhìn mọi người bên dưới, nhẹ nhàng quở trách: “Nếu có kẻ đoạt xá khác thì hãy rời đi ngay lập tức!”

“Đại Hạ kiếm tông, tuyệt đối không cho phép bất cứ kẻ đoạt xá nào tồn tại!”