Chu lão an ủi: "Công tử không cần như vậy, kỳ thực bệ hạ cùng nương nương chỉ hy vọng công tử có thể sống được thật tốt."
Trần Minh Quân im lặng không trả lời, Chu lão thấy vậy cũng chỉ đành thở dài đem chén đũa dọn dẹp. Đợi Chu lão rời đi, Trần Minh Quân mới biểu lộ ra sắc mặt nặng nề, thất lạc.
Thử hỏi trên đời, có ai không muốn xuyên không?
Có ai không muốn trở thành cường giả, bộc lộ hết thảy phong mang?
Hắn ban đầu trong lòng không muốn xuyên không thế nhưng bất đắc dĩ xuyên không...
Xuyên đến làm một tên phế vật?
Lại nghĩ đến trong thiên hạ có vô số kẻ ngấp nghé vợ mình....
Tại thế giới này không có thực lực làm sao giữ được vợ mình?
Không có thực lực làm sao bảo vệ người mình yêu thương?
Bỗng nhiên một đạo màu tím quang mang lóe lên, đợi đến khi quang mang tán đi để lộ ra một vị xinh đẹp đến không từ ngữ nào có thể miêu tả hết vẻ đẹp của nàng. Nếu như để hình dung chỉ có thể mượn một đoạn thơ của đại thi hào Nguyễn Du...
'Đầu lòng hai ả tố nga
Thuý Kiều là chị, em là Thuý Vân
Mai cốt cách, tuyết tinh thần
Một người một vẻ, mười phân vẹn mười
Vân xem trang trọng khác vời
Khuôn trăng đầy đặn, nét ngài nở nang
Hoa cười ngọc nói đoan trang
Mây thua nước tóc, tuyết nhường màu da
Kiều càng sắc sảo mặn mà
So bề tài sắc lại là phần hơn
Làn thu thuỷ, nét xuân sơn
Hoa ghen thua thắm, liễu hờn kém xanh
Một hai nghiêng nước nghiêng thành
Sắc đành đòi một, tài đành hoạ hai.'
Bên trong, đoạn thơ miêu tả Thúy Kiều có thể dùng để hình dung nữ tử trước mắt. Nàng đầu đội đế vương mũ miện, một thân quần áo cổ điển, đoan trang, bên ngoài khoác một chiếc áo dài màu tím bên trên có họa tiết chín trăm chín mươi chín con kim long. Chỉ cần đứng ở đấy không cần tản ra uy áp cũng đủ để người ta trong lòng dâng lên một loại cảm giác uy nghiêm, kính sợ, quỳ xuống triều bái xúc động, giống như một tôn cao quý uy nghiêm nữ đế.
Trần Minh Quân bản năng muốn quỳ bái, động tác được giữa chừng lại bị một đạo hào quang màu tím nâng đỡ lấy. Hắn ngạc nhiên ngẩng đầu chỉ thấy nữ tử thản nhiên nói: "Ngươi hành lễ, ta nhận không nổi."
Hắn một mảnh cảnh giác nhìn xem nữ tử trước mặt: "Ngươi là người ai?"
Nữ tử ung dung đáp: "Ta gọi Tử Vi, Tử Vi Đế Kiếm khí linh."
Tử Vi Đế Kiếm khí linh?
Giống như nhìn ra trong lòng hắn nghi hoặc Tử Vi một bộ không quan trọng, giải thích: "Ta đã cùng ngươi kí kết khế ước."
Trần Minh Quân mày nhíu càng sâu, hắn không nhớ được chính mình cùng đối phương từ khi nào thành lập khế ước.
Hắn còn chưa từ trong nghi hoặc tỉnh lại, cung trang nữ tử lại mở miệng nói: "Kỳ thực, lấy tư chất của ngươi nếu như bị gọi là phế vật chỉ sợ khắp thiên hạ không có thiên tài."
Trần Minh Quân một mặt nghi hoặc hỏi: "Lời ấy là có ý gì?"
Hắn ngay cả việc nhìn thấy trong thuộc tính nguyên tố trong thiên địa đều không nhìn thấy còn nói gì đến tư chất?
Cung trang nữ tử chậm rãi nói: " Ngươi thân phụ tiên thiên Đạo Thể, công pháp bình thường đối với ngươi không dùng."
Trần Minh Quân: "???"
Nàng nói tiếp: " Đạo Thể, hơn một triệu năm xuất hiện một lần, Côn Lôn Giới từ Sơ Khai, Thái Cổ, Thượng Cổ đến nay chỉ xuất hiện duy nhất hai lần. Ngươi là người thứ hai."
Trần Minh Quân tò mò hỏi: "Vậy người thứ nhất là ai?"
Cung trang nữ tử môi đỏ khẽ mở thốt ra hai chữ: "Nhân Tổ."
"!!!" Trần Minh Quân trong lòng kinh đào hải lãng, mặc dù hắn không rõ ràng vị này Nhân Tổ lợi hại đến cấp độ nào nhưng hắn hiểu được 'Nhân Tổ' hai chữ không phải người nào cũng có thể gánh chịu.
Đồng thời hắn cũng cảm thấy mình may mắn, vị kia Nhân Tổ có Đạo Thể, hắn cũng có Đạo Thể cho nên nói theo một cách khác thì tư chất của hắn cùng vị Nhân Tổ kia là ngang nhau.
Hắn hai mắt tỏa sáng, tràn đầy mong đợi hỏi: "Vậy Đạo Thể tu luyện bằng cách nào? Có công pháp?"
Cung trang nữ tử lắc đầu nói: "Đạo Thể phương thức tu luyện chỉ có Nhân Tổ tự mình biết, công pháp tu luyện cũng không lưu truyền đến bây giờ."
"..." Trần Minh Quân cảm giác mình bị đùa giỡn, vừa tinh thần phấn chấn lại ăn ngay một gáo nước lạnh vào mặt.
Bất quá nhắc đến Đạo Thể hắn ngược lại có chút kiến giải, trong kiếp trước khi vẫn làm tác giả hắn từng viết một bộ tiểu thuyết, nam chính trong tác phẩm này cũng là một vị thân mang Đạo Thể.
Lại liên kết đến một vài tin tức.
Khi xuyên không, giọng nói vang lên trong đầu hắn từng nhắc đến mỗi người sẽ được ban cho một loại khả năng đặc biệt. Hắn không có hệ thống, thân không mang chí bảo hỗ trợ tu luyện, xuyên vào chính truyện mình đang viết... các loại khả năng thường thấy trong các tiểu thuyết xuyên việt hắn từng đọc qua đều đã thử qua, kết quả đều không đúng. Vận khí ngược lại cũng không tệ, thu phục hai kiện bảo bối.
Trong lòng hắn nghĩ đến một loại khả năng hết sức hoang đường...
Nhưng mà,
Xuyên không vốn là chuyện hoang tưởng, đã xảy ra.
Một thế giới con người không cần máy bay vẫn có thể bay, hắn đang ở.
Nghĩ đến đây hắn bắt đầu thử.
Chỉ thấy hắn vẫn như cũ ngồi xếp bằng hai chân, hai mắt nhắm lại, miệng lẩm bẩm một loại cổ quái tối nghĩa khó hiểu khẩu quyết sau đó hai tay kết một loại rườm rà phức tạp thủ ấn.
Đợi một lần nữa hắn mở hai mắt ra hai mắt đã biến thành màu đen quỷ dị, nhìn vào đôi mắt hắn khiến người ra cảm thấy mình bất tri bất giác đứng trong tăm tối, mênh mông vũ trụ, tự trong linh hồn cảm thấy hoang mang, sợ hãi.
Cung trang nữ tử cũng một mặt kinh dị, lấy nàng sau khi cởi bỏ phong ấn, thực lực bây giờ vậy mà khi nhìn đến đôi mắt Trần Minh Quân tâm thần có chút hốt hoảng, thậm chí ẩn ẩn cảm thấy sợ hãi.
Trần Minh Quân nhếch miệng cười, kết hợp với đôi mắt toàn bộ đều là màu đen nhìn có chút tà dị, giống như UFO. Bất quá lúc này hắn cũng không quan tâm bây giờ nhìn mình thế nào bởi vì trước mắt hắn lúc này là vô số điểm sáng nhỏ như hạt cát, nhiều vô số, màu sắc khác nhau.
Hắn bắt đầu dựa theo Chu lão giới thiệu phân biệt màu xanh là mộc hệ, màu nâu Thổ hệ,.....vân vân và mây mây....
Cung trang nữ tử kinh ngạc hỏi: "Ngươi sử dụng là bí điển nào?"
Côn Lôn giới có một số môn công pháp có nghịch thiên tác dụng ví dụ như trường sinh bất lão, cải lão hoàn đồng, một giọt máu cũng có thể trọng sinh,.... Những môn công pháp này được gọi là Bí Điển.
Giống như Trần Minh Quân bây giờ, lấy nàng thực lực đều nhìn không thấu cho nên nàng phỏng đoán hắn sử dụng cũng là một loại Bí Điển.
Trần Minh Quân một mặt đắc ý trả lời: "Hồng Mông Nguyên Thủy Kinh."
Kiếp trước, trong bộ tiểu thuyết hắn viết, nhân vật nam chính thân mang đạo thể tu luyện nghịch thiên công pháp cũng là môn này Hồng Mông Nguyên Thủy Kinh. Lấy Hồng Mông thai nghén vũ trụ, uẩn sinh đại đạo, đản sinh vạn vật làm ý tưởng chế tạo ra môn công pháp này.
Đạo Thể bao hàm ba ngàn đại đạo, diễn hóa tiểu đạo, nuôi dưỡng tự thân, vạn đạo quy nhất, thiên địa thuần phục.
Lấy Đạo Thể đặc tính, Hồng Mông Nguyên Thủy Kinh là môn công pháp tu luyện phù hợp nhất.
Trần Minh Quân trong lòng đại hỉ, nếu như lúc trước hắn chỉ dám suy đoán trong lòng, bây giờ không khác gì đạt được sự khẳng định.
Tất cả công pháp, chiến kỹ,.... mà kiếp trước viết trong mấy bộ tiểu thuyết, tại thế giới này tất cả đều dùng được.
Quan trọng nhất một điểm, Đạo Thể một trong những ưu điểm 'Nhìn một cái đã luyện thành'.
Trong thiên hạ, bất luận cái gì công pháp, chiến kỹ, trận pháp thủ pháp, luyện đan thủ pháp loại hình hắn chỉ cần nhìn một lần liền có thể làm được thành hoàn mỹ vô khuyết.
Thế nhưng Đạo Thể nhược điểm cũng vô cùng to lớn, tại cùng cảnh giới hao phí tài nguyên so với người khác gấp ba ngàn lần. Từ Đạo Thể nhập môn đến tiểu thành cần luyện thành vô số loại chiến kỹ, công pháp đem bên trong tinh hoa 'đạo' rút ra nuôi dưỡng Đạo Thể hoặc cũng có thể nói là nuôi dưỡng chính mình đạo.