Xe ngựa một đường chạy nhanh trên phố, một nhóm kỵ binh đi trước mở đường. Quãng đường từ Thính Phong Lâu đến Phò Mã Phủ vốn không xa lại thêm xe ngựa có thanh phong mã kéo xe, rất nhanh Trần Minh Quân một nhóm người trở về phủ.
Lúc xuống xe ngựa hắn vốn định đem Lê Ngọc Kiều đỡ xuống nhưng lần này lại bị nàng uyển chuyển từ chối. Bởi vì vị trí nơi ở trong phủ hai người khác nhau, đi vào phủ một đoạn liền tách ra hai hướng. Trước khi đi, tên gọi Tuyết Nhi thị nữ còn quay lại lườm hắn một cái.
Trần Minh Quân không để ý chút nào, nếu đối phương đã không muốn cùng hắn tiếp tục giao lưu thay vì cưỡng cầu còn chẳng bằng trước trở về phòng nghỉ ngơi một hồi. Vết thương hắn mặc dù đã tốt hơn rất nhiều nhưng cách khỏi hẳn còn xa lắm, hôm nay liên tục vận động mặc dù không biểu hiện ra mặt nhưng cảm giác đau nhức liên tiếp truyền đến khiến hắn cũng có chút kiên trì không được.
Đồng thời hắn ẩn ẩn cảm nhận một số vết thương có dấu hiệu bong vẩy dẫn đến máu bắt đầu chảy ra, miệng vết thương cọ cọ quần áo khiến cảm giác đau càng thêm lợi hại.
Về phần Lê Ngọc Kiều hắn cũng không lo lắng nhiều, dù sao nàng bây giờ cũng đã là vợ hắn, chạy không được.
....
Đợi đến khi hắn ngủ một giấc tỉnh dậy, sắc trời đã chuyển tối. Ngoài cửa phòng truyền đến tiếng bước chân, quy củ vang lên ba tiếng gõ cửa, thanh âm có chút chanh chua phân không rõ nam nữ vang lên: "Công tử, đến giờ dùng bữa tối."
Trần Minh Quân vươn vai lười biếng đáp lại: "Vào đi."
Chu lão đẩy cửa đi vào, trên tay bưng lấy mâm đồng. Từng đợt hương thơm đồ ăn xông vào mũi khiến Trần Minh Quân cái bụng không ngừng gõ trống đòi lấp đầy, hắn một mặt hào hứng đứng dậy nhưng khi nhìn thấy một bát nước thuốc màu đỏ sậm khuôn mặt đều đen.
Bất quá khi nghĩ đến sáng hôm nay nhìn thấy Triệu Hạo ánh dán mắt vào vợ mình, nước dãi muốn chảy ra ngoài một màn, hắn hai mắt tinh quang lóe lên.
Đợi thức ăn được bày biện xong xuôi về sau, Chu lão muốn lui xuống nhưng lại bị Trần Minh Quân giữ lại: " Chu lão, ta hiện tại trên đời này cũng chỉ còn lại một mình ngươi là người quen. Ngươi cũng chăm sóc cho ta hai mươi năm, ta đã sớm coi ngươi là người một nhà, ngươi ở lại cùng ta ăn cơm đi. "
Chu lão vội nói: "Công tử, Đại Trần tôn ti phân biệt, quy tắc nghiêm ngặt. Lão hủ không dám cùng công tử bình khởi bình tọa dùng bữa, mong công tử thông cảm."
Trần Minh Quân một mặt bi thương nói: "Đại Trần đã mất, những quy tắc này giữ lại lại có ích gì?"
Nhìn xem hắn một mặt bi thương, Chu lão muốn nói lại thôi cuối cùng chỉ đành thở âm thầm dài một hơi.
Trần Minh Quân nói tiếp: " Ta bây giờ thân ở đất khách quê người, cha mẹ bây giờ sống chết không rõ. Được! Được! Nếu ngươi cũng muốn rời bỏ ta mà đi vậy thì trực tiếp xoay người rời đi là được, ta sẽ không trách ngươi."
Chu lão nghe vậy vội vàng hai chân quỳ xuống, cái đầu cũng cúi thật thấp nghẹn ngào nói: "Thái tử, lão nô sẽ cả đời hầu hạ người cho dù có chết cũng không rời khỏi Thái Tử."
Trần Minh Quân 'hốt hoảng' chạy đến đem Chu lão đỡ dậy, 'cảm động' nói: "Ngươi làm gì? Còn không mau đứng dậy đi! Có Chu lão bên cạnh ta cảm giác như mãnh hổ thêm cánh. Đến, cùng ta ăn cơm."
Nghe được câu nói này, Chu lão xúc động ào ào. Lần này hắn lại không tiếp tục từ chối nữa, tâm niệm vừa động trong tay lập tức xuất hiện một cái bát cùng một đôi đũa.
Đợi Chu lão ngồi xuống, Trần Minh Quân không tiếp tục che giấu ý đồ: " Chu lão, một người phải thế nào mới có thể bước vào con đường tu luyện?"
Chu lão gắp cho hắn một cái đùi gà nướng sau đó mới chậm rãi giải thích: " Một người nếu như muốn bước vào con đường tu luyện trước tiên cần phải cảm nhận được trôi nổi giữa thiên địa nguyên tố linh khí, nói ví dụ như thổ hệ sẽ có màu nâu, kim hệ màu vàng, hỏa hệ màu đỏ...v.v...."
"Ngoại trừ ngũ hành nguyên tố còn có phong, lôi, băng, quang, ám, dạ, không gian, thời gian.... Thường thấy nhất trong số này là băng hệ bởi nó có sự liên kết nhất định với thủy hệ nguyên tố."
Trần Minh Quân nghe đến hai mắt đều sáng: "Làm thế nào mới có thể giác tỉnh nguyên tố?"
Trong một số bộ tiểu thuyết, ban đầu người tu luyện sẽ không có nguyên tố thế nhưng trải qua một loại nào đó 'thức tỉnh' mới có được, cho nên hắn nghĩ phương thế giới này cũng tương tự vậy.
"Giác tỉnh?" Chu lão biểu lộ có chút kỳ quái nói: " Mỗi người sinh ra trong thân thể tự mang nguyên tố thuộc về mình, muốn tu luyện chỉ cần tiếp tục hấp thu nguyên tố linh khí phân tán trong thiên địa đề cao cảnh giới."
"Ngoài ra tốc độ tu luyện nhanh hay chậm còn phải phụ thuộc vào thiên phú của từng người..."
Trần Minh Quân trong lòng nóng vội, nghe không được cái khác nữa trực tiếp hỏi: "Chu lão, vậy ta thích hợp loại nguyên tố nào?"
Trong đầu hắn đã bắt đầu não bổ chính mình có băng thuộc tính, giống như vị nào đó đội trưởng đội 10 phóng ra một chiêu 'Thiên đường băng giá' hoặc 'Băng phong tám vạn dặm'.
Hỏa nguyên tố cũng tốt, đem thiên hạ dị hỏa thu vào trong tay sau đó học theo Tiêu huynh một chiêu 'Phật Nộ Hỏa Liên' ngầu bá cháy.
Lôi hệ lại càng tốt hơn, một chiêu chidori cân cả thiên hạ.
Ách! Rasengan cũng rất bá, phong hệ cũng ngon.
.....
Trong lúc hắn còn đang nằm mơ giữa ban ngày, não bổ đủ loại thì một gáo nước lạnh dội thẳng vào mặt, chỉ thấy Chu lão một mặt buồn bã nói: "Thái tử, ngươi thiên sinh không có loại nguyên tố thuộc tính nào."
Trần Minh Quân: "???"
Chu lão nói tiếp: "Năm xưa khi thái tử mới trào đời, bệ hạ đem dốc hết vốn liếng trợ giúp thái tử tẩy gân phạt tủy, hao tốn vô số thiên tài địa bảo, thậm chí Đại Trần duy nhất một bản cao cấp nhất thiên thư quán đỉnh truyền thụ. Thế nhưng đáng tiếc, thái tử cho đến năm mười bảy tuổi vẫn không thể cảm nhận được sự tồn tại của thuộc tính linh khí bên trong thiên địa."
Trần Minh Quân giống như sét đánh ngang tai: "Cái gì? Ta không thể cảm nhận sự tồn tại của thuộc tính nguyên tố bên trong thiên địa?"
Chu lão thở dài một hơi, gương mặt giống như già thêm vô số tuổi khẽ gật đầu: "Phải, nói cách khác là thái tử ngài không thể tu luyện."
Trần Minh Quân ban đầu có chút hoảng hốt nhưng ngay sau đó bình tĩnh trở lại, hắn cẩn thận nhớ lại toàn bộ quá trình xuyên không cùng sau khi xuyên không trong lòng có phỏng đoán.
Trước giây phút bắt đầu quá trình xuyên không, trong đầu hắn vang lên một giọng nói, nói cái gì bọn họ thân là những người xuyên không trên người có sứ mệnh cùng bản thổ thiên đạo con cưng chém gϊếŧ lẫn nhau, gọi cái gì Thiên Mệnh Chiến.
Nói như vậy, hắn không thể nào trọng sinh đến một cỗ thân thể phế vật mới đúng.
Nếu hắn là phế vật, lấy gì cùng bản thổ thiên đạo con cưng tranh đấu?
Hơn nữa, nếu như hắn thực sự là phế vật vậy thì đêm hôm đó trong hoàng cung bảo khố Lục Dực Y Khiên vì sao lại chủ động cùng hắn kí kết khế ước?
Nghĩ đến đây, hắn hỏi thăm Chu lão: "Ta muốn thử cảm nhận nguyên tố thuộc tính trong thiên địa, ngươi có cách nào không?"
Chu lão cũng không muốn giấu giếm, thẳng thắn nói: "Lấy lúc trước bệ hạ truyền thụ thái tử Cửu Thiên Ngạo Đế Quyết tầng thứ nhất vận hành sau đó ngưng thần tĩnh khí cảm thụ xung quanh.
Trần Minh Quân im lặng gật gật đầu, hắn đi đến bên giường ngồi khoanh hai chân sau đó bắt đầu vận chuyển Cửu Thiên Ngạo Đế Quyết.
Cửu Thiên Ngạo Đế Quyết là Trần gia trấn tộc thiên thư, nếu như tu luyện thành công sẽ rèn luyện người tu hành có một cỗ bễ nghễ thiên hạ ngạo khí, chỉ cần ngạo khí luôn duy trì chiến lực sẽ ngày càng kéo lên cao.
Trần Minh Quân lúc này đã vận chuyển lên Cửu Thiên Ngạo Đế Quyết tầng thứ nhất, hắn làm theo Chu lão hướng dẫn ngưng thần tĩnh khí, đem tạp niệm khu trừ, cẩn thận cảm nhận xung quanh.
Thế nhưng tiếp tục duy trì nửa canh giờ, hắn vẫn không thấy được lưu động trôi nổi trong không khí nguyên tố thuộc tính điểm sáng. Trong lòng trầm xuống, hắn biết đây là tình huống gì.
Giống như Chu lão nói, hắn không thể nhìn thấy nguyên tố thuộc tính bên trong thiên địa linh khí, đồng nghĩa là hắn đã bị định trước không thể tu luyện, cả đời chỉ có thể làm một phế nhân.
Ta thật sự chỉ là một phế nhân?
Trần Minh Quân không cam lòng.