"Ngươi có dám nhắc lại những lời ngươi vừa nói?"
Lưu Phượng Vy cười lạnh nói: " Thế nào, muốn quay giữ lại làm kỉ niệm? Được a, bổn tiểu thư một lần nữa nhắc lại cho ngươi nhớ. Ta nói ngươi chẳng qua chỉ là một tên phế vật, làm phò mã lại như thế nào? Cũng không khác gì một con chó đực vừa hôi vừa thối! Còn lão bà của ngươi nha, cũng chỉ là một con xinh đẹp cɧó ©áϊ mà thôi, một con đàn bà phế vật ỷ vào mình là tam công chúa mà muốn được người khác tôn trọng? Ta nhổ vào."
"Hỗn xược! Giữa thanh thiên bạch nhật ngươi dám buông lời khi quân phạm thượng, người tới đem nàng bắt lại đem về đại lao thẩm vấn xem kẻ nào cho nàng lá gán dám bôi nhọ hoàng tộc, sỉ nhục hoàng thượng!" Trần Minh Quân đem nguyên câu nói ban nãy nói lại một lần nữa sau đó nhỏ giọng nói với Chu Lão: "Đem toàn bộ biểu cảm của những người trong căn phòng này quay lại."
Chu lão cũng không phải người ngu, chuyện diễn biến đến giờ phút nếu như hắn còn nhận không ra công tử nhà mình muốn làm gì vậy thì thật uổng công hắn nhiều năm như vậy ở trong cung sinh hoạt. Hắn đem lưu ảnh ngọc điều khiển quay đến xung quanh từng người trong căn phòng biểu lộ thu hết vào bên trong.
Lưu Phượng Vy khẽ nhíu mày bất quá nàng cũng không coi trọng loại hành động này của hai người, quay lại thì thế nào, làm như hoàng thượng sẽ đem bọn hắn bắt vào nhà lao không bằng. Chỉ sợ cho dù hoàng thượng có ý nghĩ này, nơi này có không ít con cháu mệnh quan triều đình, gõ một hai người cũng thôi, đem toàn bộ gõ lại muốn mà không được. Lại nói gia gia của nàng chức quan không nhỏ, trong gia tộc cũng không ít người làm quan, bọn họ còn muốn dùng nàng đi thông gia đánh tạo quan hệ mới đây, ai nguyện ý để nàng thế nào.
Trong phòng từng người trong lòng có ý nghĩ khác nhau thế nhưng tổng thể đều không so Lưu Phượng Vy khác biệt bao nhiêu, thứ nhất bọn hắn cũng không phải người mở miệng nói xấu hoàng gia, sỉ nhục hoàng thượng, thứ hai sau lưng bọn họ thế lực bè phái cũng không phải ăn chay hoàng thượng cũng không thể trách phạt bọn hắn.
Chỉ có Lê Ngọc Kiều khóe miệng khẽ nhếch tạo nên đẹp như vạn hoa nở rộ nụ cười, ánh mắt nhiều hứng thú nhìn xem đứng ở giữa phòng nam nhân.
Đối diện, Lê Ngọc Anh cũng cười cười ngồi xuống đem trường đao thu hồi, ánh mắt nhìn về phía Trần Minh Quân mang theo vẻ thưởng thức.
Ngồi ở cạnh cửa sổ thiếu nữ xinh đẹp khẽ giật mình, lấy nàng trí thông minh hiển nhiên rất nhanh ẩn ẩn đoán được Trần Minh Quân ý đồ. Nàng ưu nhã đứng dậy, bước chân nhẹ nhàng đi đến đứng ở giữa Trần Minh Quân cùng Lưu Phượng Vy cười khẽ nói: " Phò mã, Lưu tiểu thư tuổi còn nhỏ nói năng không suy nghĩ cũng không phải cố ý phạm thượng mong ngài đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân."
Trần Minh Quân có chút ngạc nhiên nhìn về phía nữ tử này, hóa ra trong căn phòng này không phải tất cả đều là người ngu nha. Ánh mắt hắn trên dưới đảo qua một vòng đánh giá thiếu nữ trước mắt, chỉ thấy nàng xinh đẹp động lòng người, ăn mặc đoan trang theo trường phái nữ tử cổ điển không giống như Lê Ngọc Kiều ăn mặc bên dưới như vậy thiếu vải. Một mái tóc đen dài tùy ý thả ra, gương mặt tinh xảo như trong tranh tiên tử, một đôi mắt sáng ngời đầy trí tuệ, vòng một vòng hai vòng ba cân đối đạt đến một sự hoàn hảo không thể bắt bẻ.
Cảm nhận được ánh mắt hắn dán trên người mình, nữ tử mặt ngọc hơi ửng hồng bất quá vẫn bảo trì lấy nụ cười nhìn xem hắn, trong lòng cũng dấy lên sự tò mò. Vị phò mã này trước đây nàng nghe người khác nói rất nhiều, bất học vô thuật, ăn chơi chác táng, trầm mê nữ sắc..v.v......
Thế nhưng hôm nay chứng kiến, nàng cảm thấy truyền ngôn không phải tất cả là thật. Ít nhất dạng này mưu kế không phải một kẻ bất học vô thuật có thể nghĩ đến, một đám công tử bột suốt ngày ăn chơi hưởng thụ lại càng không được.
Mắt thấy vị xinh đẹp nữ tử xuất hiện, Lưu Phượng Vy sửng sốt, bất quá cũng im lặng không nói giống như không dám phản bác nàng.
Xung quanh khách quan cũng bị thu hút, tầm mắt nhìn về phía bên này.
Trần Minh Quân mỉm cười hỏi: "Vị tiểu thư này, xin hỏi tôn tính đại danh."
Xinh đẹp nữ tử lễ phép mỉm cười đáp: " Dân nữ Trương Tâm Tuệ, bái kiến phò mã đại nhân."
Đứng tại một bên Chu lão giật mình, nếu như nói trong kinh thành hiện nay thế hệ trẻ tuổi nổi danh nhất ba người, Trương Tâm Tuệ là một trong số đó.
Trương gia không chỉ phú khả địch quốc, đương thời năm vị nguyên soái bên trong liền có hai người Trương gia. Không những vậy, Đại Lê Hoàng Triều trường học nổi tiếng nhất Quốc Tử Giám hiệu phó cũng là người họ Trương.
Tại Trương gia trong thế hệ này, Trương Tâm Tuệ tuy không phải là người nổi bật nhất về thiên phú tu luyện nhưng luận về trí tuệ chỉ sợ toàn bộ Trương gia thậm chí Đại Lê Hoàng Triều thế hệ trẻ tuổi cũng chỉ xếp sau đại công chúa Lê Ngọc Tâm.
Nàng tại kinh thành đại danh Trần Minh Quân tự nhiên có chỗ nghe nói, bất quá ngày hôm nay hắn không dự định đem những người mở miệng xúc phạm Lê Ngọc Kiều có quả ngọt để ăn.
Hắn lắc đầu nói: "Trương tiểu thư lời ban nãy sai rồi, nàng đã hai lần buông lời sỉ nhục hoàng tộc, chuyện này nếu như còn có thể coi là không hiểu chuyện, nói năng không suy nghĩ vậy chẳng khác nào đem trí tuệ của ta hạ thấp xuống trở thành ba tuổi tiểu hài."
"Lại nói, vị này Lưu tiểu thư nhìn qua tuổi tác cũng đã không còn nhỏ, bằng tuổi nàng không ít người đã gia nhập quân ngũ ra trận gϊếŧ giặc."
"Trương tiểu thư không cần thay nàng cầu tình, theo như những gì ta biết, tại kinh thành chỉ cần trong nhà có một chút kinh tế đều sẽ đưa con cái từ nhỏ đến Quốc Tử Giám học tập. Trương tiểu thư nếu như trong lòng còn tôn kính hoàng thượng, hoàng tộc thì xin đừng sử dụng lời lẽ lừa dối tiểu hài tử ra vũ nhục trí thông minh của bổn phò mã."
Trương Tâm Tuệ hô hấp cứng lại, trầm mặc giây lát nàng quyết định lui một bước bởi vì lấy nàng trí thông minh có thể hiểu rõ lỗi lầm của Lưu Phượng Vy đã không cách nào cứu vãn. Lấy Lưu gia cùng Trương gia quan hệ làm ăn, nàng ban đầu còn muốn đứng ra trợ giúp nào ngờ vị phò mã này quá khó chơi, nàng nói tiếp cũng không cách nào giải vây ngược lại rất có thể bị áp lên tội cấu kết, bao che Lưu gia tam tiểu thư sỉ nhục hoàng tộc.
Trầm ngâm giây lát nàng bước sang một bước không còn ngăn trở ở giữa Trần Minh Quân cùng Lưu gia tam tiểu thư. Trần Minh Quân khẽ gật đầu, cô gái này coi như thông minh, hắn nói: "Nếu như trong sảnh tất cả mọi người đều không dám động thủ, Chu lão, ngươi tiến lên đem nàng bắt lại."
Chu lão không nói gì ánh mắt liếc về phía Lưu gia tam tiểu thư một cái lập tức Lưu gia tam tiểu thư toàn thân giống như bị núi lớn đè xuống, cái đầu cúi thấp, hai tay chống đất, hai chân quỳ xuống.
"Ngươi dám!!!" Đứng ở gần đấy Phùng Oanh vừa giận vừa sợ quát lên: " Ngươi cũng biết ông nội nàng là ai?"
Trần Minh Quân một mặt khinh thường nói: " Ông nội nàng là ai bổn phò mã không cần biết."
"Ngươi...." Phùng Oanh bị tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, lời còn chưa nói hết đã bị một đạo giễu cợt thanh âm đánh gãy: "Ngươi biết bố vợ hắn là ai a?"
Nghe được giọng nói này tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn về phía bàn trà bên cạnh cửa sổ, chỉ thấy một vị tĩnh lặng như nước nữ tử toàn thân mặc một bộ giản dị mà thoát tục quần áo trắng không biết từ lúc nào đã đứng lên, nàng bây giờ chính đang nhìn về phía Phùng Oanh một cách đầy mỉa mai cùng khinh miệt.
Ngạc nhiên nhất không ai qua được Lê Ngọc Anh, trong ấn tượng của nàng tam muội xưa nay luôn luôn trầm lặng như nước mùa thu, không màng thế sự, càng không đối với bất kỳ sự vật, sự việc nào bày tỏ thái độ bao gồm cả việc người khác ngay trước mặt nàng sỉ nhục nàng là phế vật, vậy mà hôm nay....
Lê Ngọc Kiều khóe môi khẽ nhếch một bên, nhìn xem Phùng Oanh chậm rãi nói: " Phùng Oanh, ngươi vì sao không trả lời bổn công chúa? Ngươi biết cha vợ của hắn là ai a?"
****
Nhắn nhủ của tác giả: Mình có việc bận nửa tháng vừa rồi nên không viết chương mới được, từ bây giờ sẽ ra chương đều hơn. Love all