Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thiên Ma

Chương 73: Vampire!

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Nữ nhân kia, nàng ta là ma tộc!” Diệp Danh sáng quắc nhìn về phía trước, câu nói khẳng định, khiến sắc mặt Diệp Vân nháy mắt biến đổi. Ma tộc? !

“Nhưng mà, sao ta lại không ngửi được cái mùi thối kia?”. Bạch Hổ nghi ngờ khụt khịt mũi.

Diệp Vân trong lòng chấn động vô cùng, quả nhiên! Quả nhiên không đơn giản như vậy, Thanh Sơn vẫn còn có ma tộc!

“Là người nào?” Diệp Vân dùng thần thức hỏi ở trong đầu Diệp Danh.

“Cái người đi ở phía sau kia, hơi cao hơn một chút đấy”. Diệp Danh nhỏ giọng trả lời khẳng định.

Diệp Vân bình tĩnh nhìn hai người càng lúc càng tới gần.

Là Bạch Tố Trinh! ! !

“Không cần nói, làm như cái gì cũng không biết”. Diệp Vân dùng thần thức dặn dò. Diệp Danh nhẹ nhàng gật đầu, không nói thêm gì nữa.

“Diệp sư huynh”. Cảnh Nhược Lan chạy nhanh nhất, chạy tới trước mặt Diệp Vân liền khẽ thở dốc nói, “Thật là huynh rồi, ha ha, sư huynh Châu Tài Hữu nói cho bọn muội biết, muội còn có chút không tin”.

“Ha hả ~”, Diệp Vân khẽ cười, “Hai muội còn ở đây sao? Ta còn tưởng rằng các muội đã quay về Hương Sơn Cốc rồi chứ”.

“Diệp sư huynh cùng Đoàn sư huynh không đi cùng bọn muội, bọn muội cũng không vội đi”. Lúc này, Bạch Tố Trinh cũng mỉm cười tới gần nói.

“Vậy sao? Chủ yếu là gần đây ta bận quá, mà bây giờ Đoàn sư huynh có thương tích trong người, sợ rằng đi một chút cũng không được rồi”. Diệp Vân mỉm cười giải thích.

“Không phải vội, Diệp sư huynh, bọn muội sẽ chờ”. Cảnh Nhược Lan vui vẻ nhìn Diệp Vân, ” Diệp sư huynh, huynh đi đâu vậy? Lâu như vậy không gặp”.

“Ta đến yêu giới một chuyến”. Diệp Vân bình tĩnh chú ý tới vẻ mặt của Bạch Tố Trinh, “Ở yêu giới cũng có ma tộc xuất hiện”.

“Cái gì, yêu giới cũng xuất hiện ma tộc!” Cảnh Nhược Lan quá sợ hãi hô lên.

Bạch Tố Trinh cũng có chút giật mình: “Ma tộc kia tới yêu giới làm cái gì? Đầu tiên là ở Thanh Sơn, hiện tại xuất hiện ở yêu giới”.

“Không biết”. Diệp Vân nhún vai, “Có điều, lần này đến yêu giới có được thứ tốt”.

“Vật tốt gì?” Cảnh Nhược Lan vô cùng hiếu kỳ.

“Chính là cái này”. Diệp Vân từ trên người lấy ra một quả trứng màu trắng, “Có một lão yêu quái cho ta, nói sau khi ấp trứng ra được một yêu thú có thể mở được cánh cửa đi tới các thế giới tùy thời tùy chỗ”.

“Oa!” Cảnh Nhược Lan ngạc nhiên há to miệng, “Thần kỳ vậy sao? Vậy không phải là cũng có thể tới tiên giới?”

“Đúng vậy”. Diệp Vân gật đầu, khóe mắt khẽ liếc Bạch Tố Trinh, mà Bạch Tố Trinh cũng tỏ vẻ kinh ngạc, chỉ là nơi đáy mắt lóe lên một tia sáng không tránh được ánh mắt của Diệp Vân.

“Vậy, lúc nào có thể ấp được trứng ra?” Cảnh Nhược Lan nhìn không chuyển mắt vào quả trứng trong tay Diệp Vân vội vàng hỏi.

“Cái này, phải đợi nó ấp ra thôi”. Diệp Vân vuốt vuốt quả trứng, nói: “Sờ thử không, rất mịn”.

“Có thể sao?” Cảnh Nhược Lan vui vẻ hỏi.

Diệp Vân mỉm cười gật đầu, Cảnh Nhược Lan cẩn thận từng li từng tí vươn tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve trên lớp vỏ trứng.

“Nếu quả thật có thể ấp được tứng, có thể ra vào tiên giới, yêu giới, thậm chí là ma giới”. Diệp Vân tùy ý nói, sau đó vẻ mặt tiếc hận nói, “Nhưng lão yêu quái cho ta quả trứng này đã ấp trứng sáu nghìn năm mà cũng không ấp ra được”.

“A?” Cảnh Nhược Lan há to miệng nhìn nhìn quả trứng nhỏ trong lòng bàn tay, có chút thất vọng trả trứng lại cho Diệp Vân nói, “Vậy không phải là không có khả năng ấp ra trứng hay sao?”

“Có lẽ vậy”. Diệp Vân nhận lấy, cất đi sau đó thản nhiên nói, “Có lẽ lão yêu quái kia gạt ta mà thôi”.

“Hừ, đúng vậy, chắc hẳn tên yêu quái kia lừa huynh rồi”. Cảnh Nhược Lan mân mê miệng bất mãn nói.

“Không cần phải lãng phí”. Diệp Vân mỉm cười nói, “Chẳng may là thật thì sao?”

“Sáu ngàn năm còn không ấp được trứng ra sao có thể là thật được”. Cảnh Nhược Lan nhỏ giọng nói thầm.

“Cảnh sư muội”. Bạch Tố Trinh trừng mắt nhìn Cảnh Nhược Lan. Không lựa lời. Cảnh Nhược Lan thè lưỡi, vội ngậm miệng lại.

“Diệp sư huynh, vậy chờ thân thể Đoàn sư huynh khỏe hơn rồi hãy đi”. Bạch Tố Trinh mỉm cười nói với Diệp Vân.

“Được”. Diệp Vân cũng gật gật đầu.

“Diệp sư huynh có chuyện phải làm, bọn muội cũng không làm phiền huynh nữa”. Bạch Tố Trinh gật đầu nói, sau đó nói với Cảnh Nhược Lan, “Chúng ta đi về trước chờ”.

“Dạ”. Cảnh Nhược Lan mệt mỏi đáp lại một câu, sau đó cùng Bạch Tố Trinh rời đi. Đợi đến khi bóng lưng của nàng biến mất, Diệp Vân mới lấy quả trứng trong tay, lẳng lặng nhìn quả trứng nhỏ, trong lòng cũng rất hoài nghi, thật có thể ấp ra được tiểu thú lợi hại như vậy sao? Có thể tùy thời tùy chỗ mở ra cánh cửa dẫn tới thế giới khác?

“Chủ nhân… ” Lúc này, Diệp Danh lại kéo nhẹ tay áo Diệp Vân. Diệp Vân cúi đầu nhìn Diệp Danh mỉm cười bảo: “Đừng gọi ta là chủ nhân nữa, gọi ta sư huynh. Không được gọi là sư tỷ nha”. Diệp Vân tâm tình tốt mở miệng trêu ghẹo.

“Nhưng mà…” Diệp Danh nhíu mày do dự, “Tôi là được chủ nhân cứu, người chính là chủ nhân của tôi”.

“Không được phép gọi chủ nhân nữa. Gọi sư huynh, không ta cũng sẽ tức giận”. Diệp Vân giả bộ tức giận nghiêm mặt nói.

“Sư huynh”. Diệp Danh thấy thế vội vàng sửa lại. “Sư huynh, huynh phải cẩn thận ả ma tộc kia, vừa rồi nhìn thấy quả trứng này, ánh mắt ả rất cấp thiết”.

“Ta biết, ha hả”. Bên môi Diệp Vân hiện lên nụ cười yếu ớt, “Ta chính là muốn có hiệu quả như vậy”.

“Chủ nhân, người muốn dụ ả đến, sau đó bắt sao?” Bạch Hổ gãi gãi lỗ tai của mình nói.

“Đúng”. Diệp Vân gật đầu, sau đó sờ sờ đầu Diệp Danh, “Đi thôi, chúng ta đến Thiếu sảnh trước”.

Diệp Danh ôm Phi Vũ thú nhu thuận theo phía sau. Diệp Vân cúi đầu nhìn tiểu Phi Vũ thú trong lòng Diệp Danh, sờ sờ cằm, cứ mang bên người như vậy cũng không phải cách hay. Lát nữa tìm sư phó xin một chiếc túi trữ vật cho Diệp Danh, để Diệp Danh để Phi Vũ thú trong đó, xung quanh tất cả đều yên tĩnh lại.

___

Diệp Vân nằm ở trên giường vuốt vuốt quả trứng trong tay, tinh thần lại tập trung chú ý tới động tĩnh bên ngôài.

“Chủ nhân, người nói xem ả kia có đến không?” Bạch Hổ nằm ngửa, lộ ra cái bụng tròn xoe của mình, xoay người khắp xung quanh, dùng thần thức hỏi trong đầu Diệp Vân.

“Hẳn là sẽ đến”. Diệp Vân đoán chừng, “Con đường tới ma giới đã bị phong bế, muốn quay về ma giới thì cần có quả trứng này”.

“Nhưng mà, người cũng đã nói, yêu quái kia mất sáu ngàn năm cũng không ấp ra được trứng”. Bạch Hổ giận trừng mắt nhìn.

“Ngươi sẽ không hiểu loại tâm tình này đâu, cho dù chỉ có một phần vạn cơ hội cũng muốn đi thử”. Diệp Vân thở ra một hơi, cũng nằm xuống, đặt trứng ở trên ngực mình, “Chúng ta cứ chờ thử xem”.

Nhưng mà, buổi tối hôm nay không hề có động tĩnh gì. Bạch Tố Trinh cũng không có tới.

Ngày hôm sau, cửa phòng Diệp Vân bị đập rung trời.

“Diệp sư huynh, Diệp sư huynh, rời giường thôi. Mau dẫn ta đi thăm quan Thanh Sơn”. Ngoài cửa truyền tới tiếng nói vui vẻ của Đông Phương Cẩn. Diệp Vân lật người một cái không để ý tới.

“Diệp sư huynh, huynh đã đồng ý với sư phó sẽ chăm sóc cho ta. Huynh không thể thất tín nha”. Đông Phương Cẩn đập cửa như sắp long cả ra, Diệp Vân dùng chăn trùm lấy tai, không đi để ý tới.

Tiếng đập cửa bên ngoài dần dần nhỏ đi, cho đến khi không còn tiếng gì. Diệp Vân thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng đã yên tĩnh lại

“Nếu ngươi còn không ra, ta sẽ đi khắp Thanh Sơn loan tin ngươi là người yêu của ta, ta vì theo đuổi ngươi nên mới tới Thanh Sơn”. Đông Phương Cẩn đứng ngoài cửa cúi đầu nói nhỏ trầm thấp, nhưng lại đè nặng trong lòng Diệp Vân.

Diệp Vân chợt bật mạnh người dậy, sắc mặt thay đổi. Ban đầu khi ở nhân ngư tộc, cũng đã bị toàn bộ tộc nhân ngư hiểu nhầm mình cùng Lạc Tâm Hồn là đoạn tụ. Cái đó cũng không có gì đáng lo, bởi vì đó là tộc nhân ngư, mình không ở đó mà cũng không quen biết bọn họ. Thế nhưng, bây giờ là ở Thanh Sơn!

“Ngươi câm miệng cho ta!” Diệp Vân tức giận bò dậy, cấp tốc mặc quần áo vào, “Ta dẫn ngươi đi thăm quan, cho ngươi thăm quan chết luôn đi!”

Bạch Hổ ngáp một cái khó chịu mở mắt ra, cũng bò dậy.

Sau khi, Đông Phương Cẩn cùng Diệp Vân đi tới quảng trường Thanh Sơn. Diệp Vân ngáp mấy cái liền: “Đây là nơi các đệ tử Thanh Sơn luyện kiếm”.

“Ồ”. Đông Phương Cẩn gật đầu.

“A, chủ nhân, người nhìn kìa, làm Diệp Danh, Diệp Danh đang ở kia” Bạch Hổ vừa liếc mắt liền thấy Diệp Danh với đôi mắt xanh biếc đang luyện bộ kiếm pháp cơ bản của Thanh Sơn, tiểu Phi Vũ thú nằm trên đầu cậu, nắm chặt lấy tóc cậu.

Dáng vẻ kia thực là khiến người ta yêu thích. Xem ra, Phi Vũ thú ở bên ngoài cũng tương đối tốt.

“Diệp Danh, Diệp sư huynh đang nhìn cậu kia”. Một cậu bé bên cạnh Diệp Danh thấp giọng hâm mộ nói.

Diệp Danh quay đầu, quả nhiên thấy Diệp Vân đang mỉm cười nhìn mình. Diệp Danh cũng khẽ nở nụ cười.

“Được rồi, mọi người nghỉ giải lao một chút đi”. Đệ tử Thanh Sơn chỉ đạo bọn họ vỗ vỗ tay, ý bảo mọi người có thể nghỉ ngơi. Diệp Danh cất xong kiếm liền chạy tới bên cạnh Diệp Vân.

“Sư huynh”. Diệp Danh cao hứng gọi .

“Đã quen hơn chưa?” Diệp Vân lấy một chiếc khăn từ trong túi trữ vật đưa cho Diệp Danh để cậu lau mồ hôi. Mấy đứa nhỏ đứng phía xa thấy cảnh này hâm mộ đến cực điểm. Từ đêm qua Diệp Vân dẫn Diệp Danh tới Thiếu sảnh, những đứa bé này cũng liền biết mối quan hệ giữa Diệp Danh cùng Diệp Vân không phải là thường

Diệp Danh gật đầu

“Sư huynh hướng dẫn tập luyện rất tốt, rất nhiệt tình”. Nói xong, Diệp Danh quay đầu nhìn một đám những đứa nhỏ phía xa xa rướn cổ nhìn về bên này, cười, “Sư huynh, bọn họ có lời muốn nói với huynh”.

Diệp Vân quay đầu nhìn lại, quả nhiên thấy được mấy đứa nhỏ bên kia đều bình tĩnh nhìn về bên này.

Diệp Vân cười “Gọi bọn họ lại đây đi”.

Diệp Danh vẫy vẫy tay với bên kia, một đám đứa nhỏ vui mừng chạy nhanh tới.

“Diệp sư huynh”.

“Diệp sư huynh, đây chính là thần thú Bạch Hổ sao?”

“Diệp sư huynh, huynh thật là lợi hại”.

Một đám những đứa nhỏ vây quanh Diệp Vân thầm thì hỏi, trong mắt tất cả đều là sùng bái.

Diệp Vân cũng chỉ mỉm cười đáp lời bọn trẻ.

Lúc này, đệ tử chỉ đạo ra hiệu triệu tập mọi người. Bọn nhỏ đều lưu luyến không rời chạy về phía quảng trường tiếp tục luyện kiếm.

“Không ngờ nha, ngươi lớn nhỏ đều ăn hết”. Đông Phương Cẩn hắc hắc cười rộ lên.

Diệp Vân liếc trắng Đông Phương Cẩn một cái, không nói lời nào, đứng lên rời đi.

“Chờ ta một chút”. Đông Phương Cẩn cũng vội vàng đứng dậy đuổi theo.

“Thân phận thực sự của ngươi là gì? Trước đây ngươi nói có phong ấn là có chuyện gì xảy ra?” Diệp Vân bỗng nhiên nghĩ tới, lên tiếng hỏi dò Đông Phương Cẩn.

Đông Phương Cẩn hơi trầm tư, hỏi lại Diệp Vân: “Ngươi biết trên đời này có những giới gì?”

“Nhân gian, tiên giới, ma giới, yêu giới, minh giới”. Diệp Vân thản nhiên trả lời, “Minh giới là nơi nguy hiểm nhất, đã vào đó thì không có cách nào quay trở về nữa”.

“Đúng, những điều này ngươi đều đã biết”. Đông Phương Cẩn bỗng nhiên nở nụ cười, “Lần trước ngươi còn nói là là yêu cùng nửa yêu, nhưng ta không phải”.

“Vậy ngươi là thứ gì”, Diệp Vân không khách khí hỏi.

“Ta không phải là thứ gì …”. Đông Phương Cẩn dứt lời liền hối hận muốn chết, vậy mà lại còn lặp lại câu nói của Diệp Vân.

Bạch Hổ đang ôm bụng cười thiếu chút nữa ngả khỏi vai Diệp Vân

Khóe miệng Diệp Vân cũng khẽ cong một độ cong không dễ phát hiện.

“Kỳ thực thế giới này rất rộng lớn, còn có một thế giới rất xa xôi khác mà các ngươi không biết” . Đông Phương Cẩn vẻ mặt nghiêm túc nói.

Diệp Vân nhíu mày, quay đầu nhìn Đông Phương Cẩn, lặp lại lời nói của Đông Phương Cẩn: “Không biết ?”

“Đúng”, Đông Phương Cẩn gật đầu, “Ở phương Tây rất xa xôi” .

Vậy là cái gì? Diệp Vân nhíu mày, từ trước đến giờ chưa từng nghe qua. Trong sách của Thanh Sơn không hề có ghi chép.

“Nơi đó có một chút khác biệt. Có huyết tộc, lang tộc. Con người đều có tóc vàng mắt xanh …”. Vẻ mặt Đông Phương Cẩn nghiêm túc, “Sau khi phong ấn được giải ta mới nhớ lại, mà ta chính là huyết tộc”.

Diệp Vân lập tức hiểu rõ ra. Phương tây! Thế giới này có phương tây giống với phương tây của kiếp trước. Huyết tộc chính là vampire, lang tộc đương nhiên là người sói có thể biến thành sói. Diệp Vân trong lòng kinh ngạc, không nghĩ tới thân phận của Đông Phương Cẩn lại là như vậy.

“Bây giờ ngươi muốn thế nào?” Diệp Vân nhíu mày hỏi, “Muốn quay về nơi trước kia của ngươi đi?”

“Không được tốt lắm. Tạm thời không muốn”. Đông Phương Cẩn lại quay lại dáng vẻ cợt nhả trước kia.

Diệp Vân đảo cặp mắt trắng dã, không để ý tới Đông Phương Cẩn liền đi về phía trước. Nhưng trong lòng vẫn vô cùng kinh ngạc, không ngờ là thật sự có vampire và những chủng tộc kia.

“Ngươi không hỏi ta sao ta lại làm thái tử sao?” Đông Phương Cẩn chạy lên cười hì hì hỏi.

“Không có hứng thú”. Diệp Vân cự tuyệt thẳng thắn.

“Ngươi là nhân sĩ tu hành Tây Phương? Vậy tại sao ngươi lại chạy tới nhân gian làm thái tử? Du ngoạn sao?” Bạch Hổ nằm trên vai Diệp Vân lại tò mò hỏi… Nơi xa xôi kia Bạch Hổ cũng đã từng nghe qua, nhưng không biết có gì giống với nhân sĩ tu chân tại đây hay không.

“Ta là quý tộc huyết tộc, trong huyết tộc có phản loạn, ta liền trốn thoát. Sau đó thuận tiện đầu thai trong bụng hoàng hậu, nên trở thành thái tử”. Đông Phương Cẩn thuận miệng nói.

Bạch Hổ ngáp một cái, tùy ý nói: “Hóa ra là như vậy”.

Diệp Vân đối với những điều này cũng không có hứng thú, cùng Đông Phương Cẩn đi dạo một ngày, tùy tiện có lệ. Buổi tối ăn xong cơm liền quay về phòng

Diệp Vân trong lòng còn có chút nghi ngờ, từ khi mình về Phi Nhi cũng chưa từng xuất hiện, không giống với tác phong của nàng. Cũng đã hỏi sư phó, sư phó lại nói Phi Nhi đang cố gắng bế quan tu luyện. Từ lần bị ma tộc tập kích trước Phi Nhi giống như thay đổi thành một người hoàn toàn khác, vô cùng chăm chỉ luyện công. Có lẽ đây cũng là chuyện tốt, để nàng hiểu rõ chỉ có khiến mình trở nên mạnh hơn mới không để bản thân bị thương.

Quay về nằm nghỉ, Diệp Vân sờ sờ trứng trong lòng, cẩn thận đặt lên gối đầu mới ngủ. Bạch Hổ cũng ngáp dài đi ngủ.

Đêm khuya, bỗng một tiếng động nhẹ khiến Diệp Vân thức dậy.

Diệp Vân mở mắt, lại kinh ngạc phát hiện quả trứng bên gối đầu của mình, không thấy!
« Chương TrướcChương Tiếp »