Chương 69: Nguyệt Luân Lại Xuất Hiện

Người ở giữa không thay Diệp Vân nhận lấy tia sét kia, không phải ai khác, là Đoàn Dật Phong! ! !

“Chủ nhân!” Thủy Kỳ Lân bỏ rơi Vô Danh trên lưng, rống giận một tiếng bay lên trời.

Lạc Tâm Hồn mím chặt môi, liếc nhìn Đoàn Dật Phong đã không còn hình người nằm trong tay, đặt người lên trên lưng Thủy Kỳ Lân, Thanh Long lại ngăn chặn một tia chớp khác.

Diệp Vân nâng bước chân nặng nề đi tới bên cạnh Đoàn Dật Phong đã được Thủy Kỳ Lân đặt dưới đất, run rẩy vươn tay ra, muốn đυ.ng vào khuôn mặt không còn nhìn ra dáng vẻ lúc trước kia, nhưng lại không thể nào tìm được một nơi nguyên vẹn mà đυ.ng vào, há miệng, Diệp Vân mãi hơn nửa ngày mới tìm lại được giọng nói của minh, cổ họng chua chát lẩm bẩm nói: “Vì sao?”

Đoàn Dật Phong bình tĩnh nhìn Diệp Vân, dường như muốn khắc sâu hình dáng của nàng vào trong đáy lòng, chăm chú nhìn chằm chằm vào nàng, giọng nói mềm yếu, khó khăn nói: “Ta nói rồi, ta muốn mang ngươi quay trở về, làm sao có thể … làm sao có thể để ngươi chết… chết trước mặt ta… ” Lời nói càng lúc càng chậm, càng nói càng nhẹ, đôi mắt đen nhánh kia dần dần mất đi thần thái, chậm rãi khép lại.

“Đồ khốn, ai cần ngươi chặn thay ta! Dựa vào chút công phu mèo quào này của ngươi, ngươi cho là ngươi mạnh hơn ta hay sao?” Diệp Vân đột nhảy dựng lên, chỉ vào mặt Đoàn Dật Phong. Mắng to: “Đừng tưởng rằng ngươi thay ta đỡ một lần sét đánh là không còn nợ ta, ta cho ngươi biết, ta mà không thể cứu được Lạc Y, đó chính là vì ngươi hại đấy, ta mà không toàn vẹn tay chân quay trở về Thanh Sơn, đó cũng là ngươi làm hại, ngươi đừng tưởng rằng ngươi chết là có thể xong hết mọi chuyện, sẽ không nợ ta cái gì nữa sao, nói cho ngươi biết, cho dù ngươi có làm quỷ, ta cũng sẽ ép ngươi trả nợ, ngươi muốn ăn quỵt, không có cửa đâu, ngay cả cái cửa sổ cũng không có”.

Mạc Ly liếc nhìn Đoàn Dật Phong chỉ còn lại một chút hơi thở yếu ớt lắc lắc đầu, liếc mắt nhìn Bạch Hổ không biết đang suy nghĩ cái gì, nhẹ giọng nói: “Lạc Tâm Hồn sắp không đỡ nổi xà yêu rồi, chúng ta cùng lên đi, tốt xấu có thể kéo dài thời gian một chút”.

Bạch Hổ hiếm khi lại không còn náo loạn, nghe theo lời Mạc Ly xông lên.

Mặt âm trầm, Diệp Vân tìm trong túi trữ vật một viên thuốc màu đỏ thẫm, tách miệng Đoàn Dật Phong ra nhét vào. Mộng Tuyết chân tay luống cuống đứng ở một bên, nhìn Diệp Vân lại tìm ra một lọ thuốc khác, chửi một câu thô tục lại tùy tay vứt lọ thuốc, tìm ra một lọ khác lại bỏ qua, không ngừng lục lọi trong túi.

Mộng Tuyết đột nhiên hiểu ra, cũng tìm kiếm trong túi trữ vật của mình trong chốc lát, hai tay cầm lấy một chiếc bình màu đỏ đưa cho Diệp Vân, cẩn thận từng li từng tí nói: “Đây là thuốc trị thương thượng đẳng của yêu giới ta, chuyên dùng trị loại nội thương này, chàng có muốn … Thử hay không ?”

Diệp Vân chợt quay đầu liếc nhìn Mộng Tuyết, mím môi nhận lấy cái bình, đến khi nàng quay đầu lại, lại kinh hãi phát hiện trên mặt đất trước mặt không phát hiện tung tích của Đoàn Dật Phong.

Diệp Vân đứng lên nhìn khắp nơi xung quanh, lại thấy Thủy Kỳ Lân đang quay lưng về phía nàng, chậm rãi tiến vào màn đêm tối đen.

Diệp Vân ngẩn gia, vô ý thức thân hình đã nhoáng lên ngăn trước mặt Thủy Kỳ Lân, quả nhiên Thủy Kỳ Lân đang ngậm Đoàn Dật Phong ở trong miệng. Diệp Vân khó hiểu nhìn nó hỏi: “Ngươi muốn làm cái gì?”

Thủy Kỳ Lân lặng yên liếc nhìn Diệp Vân, dịch sang bên cạnh hai bước, cứ thế tiếp tục đi về phía trước.

Đè nén lửa giận trong lòng, Diệp Vân lần thứ hai cản lại Thủy Kỳ Lân, nhẫn nại nói: “Ngươi buông hắn ra, hiện tại hắn cần chính là trị liệu, ngươi dẫn hắn đi, là muốn hắn chết sao?”

Vòng vo vài lần vẫn không thể tránh thoát khỏi Diệp Vân, Thủy Kỳ Lân nhẹ nhàng đặt Đoàn Dật Phong xuống mặt đất, nhìn Diệp Vân lạnh lùng nói: “Ngươi cho là chỉ bằng ngươi, còn có thể cứu sống hắn sao”.

Diệp Vân nhìn Đoàn Dật Phong hơi thở mỏng manh, cũng không thể kiềm chế được nôn nóng trong lòng nữa, đẩy Thủy Kỳ Lân ra gào lên “Ngươi ngay cả cứu cũng không để cho ta cứu, ngươi sao có thể chắc chắn là ta không thể cứu được hắn! Nếu ngươi không để cho ta thử cứu hắn, vậy thì hắn sẽ thực sự không thể cứu được nữa rồi! Ngươi đối xử với chủ nhân của mình như vậy sao?”

Thủy Kỳ Lân bình tĩnh nhìn vẻ mặt phẫn nộ của Diệp Vân, thản nhiên nói: “Chủ nhân không muốn làm cho ngươi mất hứng, vì thế, ta cũng sẽ lấy ý nguyện của chủ nhân làm chuẩn tắc cho hành vi của mình, nhưng bây giờ chủ nhân đã sắp chết, vì thế, ta chỉ sẽ chỉ nghe theo chính ta. Xin ngươi, tránh ra!”

Thủy Kỳ Lân một lần nữa lại ngậm lấy cổ áo Đoàn Dật Phong, đạp gió mà bay lên trời, Diệp Vân không biết vì sao Thủy Kỳ Lân lại hành động như vậy, nhưng làm sao cũng không chịu để cho nó mang Đoàn Dật Phong đi.

Thân thủ hư ảo nhoáng lên, Diệp Vân trong tay nắm Nguyệt Luân lại một lần nữa ngăn bước Thủy Kỳ Lân, lạnh lùng thét lên: ” Nếu ngươi không buông Đoàn Dật Phong ra, đừng trách ta trở mặt vô tình!”

“Thế nào, ngươi muốn gϊếŧ ta?” Thủy Kỳ Lân lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Vân, khẽ hừ một tiếng.

“Ta sẽ không gϊếŧ ngươi”. Diệp Vân cầm Nguyệt Luân trong tay chỉ vào Thủy Kỳ Lân: “Nhưng nếu ngươi muốn mang Đoàn Dật Phong đi, trừ phi ngươi gϊếŧ ta!”

Thủy Kỳ Lân bình tĩnh nhìn Diệp Vân, khi Diệp Vân sắp không nhịn nổi mà bắt đầu kết ấn tay muốn công kích Thủy Kỳ Lân, trên khuôn mặt dữ tợn của nó bỗng hiện lên một nụ cười vô cùng đáng sợ, chậm rãi hạ xuống, đem Đoàn Dật Phong đang ngậm trong miệng nhẹ nhàng đặt xuống mặt đất.

Không đợi Diệp Vân kịp phản ứng, Thủy Kỳ Lân trực tiếp dùng thần thức nói với nàng: “Thay ta hộ pháp, ta muốn cứu chủ nhân”.

Dưới ánh chớp cùng ánh sáng của các loại pháp thuật chiếu rọi xuống, một hạt châu màu xanh lục đậm chậm rãi bay ra từ trong miệng Thủy Kỳ Lân.

Vô Danh vẫn luôn im lặng đứng bên cạnh, bỗng đi tới kéo kéo tay áo Diệp Vân, thấp giọng nói: “Nó đang cứu hắn đấy”.

Diệp Vân há miệng, đè xuống nghi vấn tràn ngập trong lòng hai tay kết ấn bày ra kết giới phòng ngự xung quanh Đoàn Dật Phong và Thủy Kỳ Lân.

Chú ngữ tối nghĩa được Thủy Kỳ Lân nhẩm niệm trong miệng trầm thấp vang lên, những dòng chữ màu xanh lục xoay quanh trong miệng Thủy Kỳ Lân, từ từ bay về phía mi tâm Đoàn Dật Phong, nhanh chóng bao phủ nơi đó

Mộng Tuyết ánh mắt phức tạp nhìn một màn trước mắt, nhẹ giọng nói thầm: “Cho dù có là chủ nhân, cũng không cần thiết phải ký kết huyết thệ đi, tiểu tử này, đúng là vẫn khí tốt”.

“Huyết thệ, huyết thệ là cái gì?” Diệp Vân dựng tai nghe thấy câu nói thầm của Mộng Tuyết, chợt quay đầu nhìn chằm chằm nàng.

“Đó là thánh thú Thủy Kỳ Lân đúng ko?” Mộng Tuyết nhìn Thủy Kỳ Lân chép miệng, trong mắt tràn ngập hâm mộ. “Tiểu tử này mặc dù chỉ còn lại có một hơi, nhưng quả đúng là trong họa có phúc. Chàng có nghe thấy không, chú ngữ kia đã niệm lâu như vậy mà vẫn không có dấu hiệu ngừng lại, đó là bởi vì nó đang niệm chính là chú ngữ của Kỳ Lân thượng cổ truyền lại qua các đời, từ đó song phương gắn kết sinh mạng với nhau, cùng hưởng phúc họa, Thủy Kỳ Lân cả đời này sẽ không thay đổi chủ nhân?”

Diệp Vân nao nao, tảng đá đè nặng trong lòng rốt cuộc cũng thả xuống được.

Lẳng lặng trôi nổi giữa không trung, xà yêu híp mắt nhìn trận địa sẵn sàng đón địch hai người hai thú kia, đột nhiên nở nụ cười, mị nhãn như tơ nhìn Lạc Tâm Hồn: “Nhân loại. Hì hì… quả thật đúng là hiếm có, thậm chí có nhân loại dám cả gan xông vào yêu giới”.

Lạc Tâm Hồn đặt kiếm ngang trước ngực, không nói một lời, lạnh lùng nhìn xà yêu, sợi xích màu vàng trôi lơ lửng bao quanh lấy hắn, chặt chẽ ngăn cản các đường đi của xà yêu. Thanh Long bay vòng vòng trên đầu Lạc Tâm Hồn, cùng chủ nhân cùng nhau lạnh lùng nhìn xà yêu.

Thấy Lạc Tâm Hồn không để ý tới mình, xà yêu cũng không để ý, đưa mắt rơi xuống người Mạc Ly. Từ lúc tiến vào yêu giới, mái tóc được biến thành màu đen của Mạc Ly lúc này đang dần khôi phục lại thành màu bạc, gương mặt cũng một lần nữa khôi phục lại dáng vẻ khuynh thành trước kia.

“Chậc chậc” hai tiếng, xà yêu ‘ti’ một tiếng vươn lưỡi rắn liếʍ liếʍ môi, cười quyến rũ nói: “Cửu vĩ hồ, tóc bạc, ngộn thiên kích, ngươi chính là yêu vương Mạc Ly đi, năm đó khi yêu vương đăng cơ, tiểu yêu chưa từng đến chúc mừng, tiểu yêu ở đây xin nhận lỗi với yêu vương”.

Nói xong, xà yêu quả thật khẽ cúi đầu về phía Mạc Ly.

Bạch Hổ đứng bên người Mạc Ly trợn trắng mắt, vẻ mặt không kiên nhẫn liếʍ liếʍ bộ lông rối loạn của mình.

“Thành chủ Xích Viêm thành khách khí rồi”. Mạc Ly vẫn nắm chặt trường kích trong tay không hề buông lỏng: “Diệp Vân đứa nhỏ này quá nghịch ngợm, thiêu hủy phòng ở của thành chủ là hắn không đúng, mong rằng thành chủ nể mặt Mạc Ly mấy phần, chớ nên so đo với đứa nhỏ này. Tương lai, Mạc Ly nhất định sẽ bồi thường cho thành chủ một phủ đệ hoàn toàn mới”.

Xà yêu ném cho Mạc Ly một cái mị nhãn: “Nghe lời này của yêu vương, đừng nói chỉ là một tòa phủ đệ nho nhỏ của thành chủ, cho dù là toàn bộ Xích Viêm thành, nếu như ngài cam tâm tình nguyện nhận hết mọi tổn hại để người kia đốt vui vẻ, nô gia cũng nhất định xin dâng bằng hai tay”.

Mạc Ly khóe mắt liếc về phía Diệp Vân cùng Thủy Kỳ Lân không biết đang làm gì phía bên dưới, thu trường kích trong tay về, hướng xà yêu chắp tay nói: “Hôm nay lại phụ ý tốt của thành chủ, ra hạ sách này để ra khỏi Xích Viêm thành, đúng là bất đắc dĩ, thật sự là chúng tôi có chuyện cần phải nhanh chóng tới Quang Hoa thành, thành chủ rộng lượng, Mạc Ly nhất định ghi nhớ kĩ, tương lai nhất định hậu tạ”.

” Là vì con sâu róm nhỏ kia đúng không!” Xà yêu đột nhiên nói.

Mạc Ly sắc mặt vốn đã không tốt, nghe vậy tức khắc trở nên trắng bệnh như giấy.

Phản ứng của Mạc Ly hiển nhiên là khiến xà yêu vô cùng vui vẻ, cười bừa bãi không ngừng, hơn nửa ngày mới ngừng lại hướng về phía Mạc Ly nói: “Đừng nói Quang Hoa thành bây giờ đang ở trong tay tiểu tử huyền sói kia, cho dù là khi mà yêu vương ngài còn tọa trấn tại Quang Hoa thành, những chuyện xảy ra trong thành, chỉ có nô gia không muốn biết, chứ không có chuyện nô gia không thể biết”.

Thấy sắc mặt Mạc Ly càng lúc càng khó coi, rốt cuộc xà yêu không cười nữa, mặt nghiêm túc, lạnh lùng nói: “Yêu vương muốn đến Quang Hoa thành làm cái gì, ta đương nhiên sẽ không xen vào, có điều, nếu các ngươi đi làm chuyện nguy hiểm như vậy, tuyệt đối ta sẽ không để cho các ngươi mang Tuyết Tuyết theo. Để Tuyết Tuyết ở lại, ta sẽ không làm khó dễ các ngươi nữa”.

Xà yêu lại dễ dàng thỏa thuận như vậy, Mạc Ly hơi hơi ngẩn người, che giấu đề phòng nơi đáy mắt.

Mạc Ly cố nặn ra một nụ cười trên mặt, hướng về phía xà yêu nói: “Thành chủ nói cũng đúng, nhưng chính là Mộng Tuyết tiểu thư muốn đi theo chúng ta, nếu thành chủ muốn giữ Mộng Tuyết tiểu thư lại, chỉ sợ, ngài nên trưng cầu ý kiến của nàng mới được”.

Hai người đang nói, bỗng nhiên xuất hiện một ánh sáng màu đỏ xé rách bầu trời tối đen, như có tiếng ca trầm thấp quanh quẩn tại chân trời, nghe vào trong tai, khiến lòng người có một cảm giác thoải mái khó hiểu.

“Huyết thệ?” Xà yêu có chút kinh ngạc nhìn cột sáng đỏ như máu trên mặt đất kia.

Bạch Hổ cùng Thanh Long liếc nhìn nhau một cái, đều thấy được kinh ngạc trong mắt đối phương. Hai người bọn họ đều biết tính nghiêm trọng của huyết thệ, tựa như bọn chúng để ý chủ nhân nhà mình như vậy, bất kể chủ nhân có làm việc gì đều sẽ ủng hộ vô điều kiện, nhưng bọn chúng cũng không nghĩ tới chuyện sẽ ký kết huyết thệ với chủ nhân nhà mình, không ngờ là, Thủy Kỳ Lân kia, lại không chút do dự làm.

“Chẳng qua chỉ là một Thủy Kỳ Lân nho nhỏ mà thôi, chắc hẳn, còn chưa vừa mắt thành chủ đại nhân được!” Mạc Ly lấy ra một vật từ trong ngực, ném về phía xà yêu, cười nói: “Một chút lòng thành, bày tỏ lòng tôn kính, mong rằng thành chủ đại nhân vui lòng nhận cho”.

“Vậy, từ chối thì bất kính rồi”. Xà yêu vươn tay tiếp lấy vật kia, ung dung thản nhiên cất vào trong lòng, cười duyên thi triển pháp lực xuống gần mặt đất một chút, hướng về phía Mộng Tuyết còn đang ngơ ngác nhìn kỳ quan khó gặp kia gọi: “Tuyết Tuyết, đến đây, cùng dì quay về”.

Xà yêu gọi tới ba lần, Mộng Tuyết mới đưa mắt nhìn về phía nàng, đầu tiên là ngẩn ra, sau đó chợt trốn về phía sau Diệp Vân, trong miệng hô lên: “Không muốn không muốn, cháu không muốn về cùng dì, cháu muốn đi theo phu quân của cháu”.

“Tuyết Tuyết ngoan, cùng dì quay về, nơi bọn họ muốn đi cũng không có gì thú vị”. Xà yêu đi đến gần Mộng Tuyết vài bước.

Diệp Vân nắm chặt Nguyệt Luân trong tay, đề phòng nhìn chằm chằm xà yêu, mặc dù nàng không rõ huyết thệ là cái gì, nhưng có thể đoán được lúc này với Thủy Kỳ Lân cùng Đoàn Dật Phong là thời khắc mấu chốt.

“Yên tâm, huyết thệ một khi được phát động, bất kể ai cũng không thể đánh gãy được”. Xà yêu cười ha ha, phong tình vạn chủng liếc nhìn Diệp Vân, hướng về phía Mộng Tuyết nói: “Tuyết Tuyết, nếu cháu không đồng ý quay về cùng dì, vậy dì đành phải mời tiểu tướng công thân ái của cháu cùng về nha”.

“Dì dám, nếu dì dám động tới một sợi lông của tướng công, cháu sẽ nói cho phụ thân biết!” Mộng Tuyết nhảy từ phía sau lưng Diệp Vân ra, tức giận chỉ vào xà yêu, mắng to.

Đáy mắt xà yêu hiện lên một tia lo lắng, trên mặt hì hì cười vẫy vẫy tay với Mộng Tuyết: “Cháu cũng biết tính tình của dì đấy, Tuyết Tuyết ngoan, đi tới bên dì”.

Liếc nhìn vẻ mặt không tốt lắm của Mộng Tuyết, Diệp Vân thở dài, nàng không biết xà yêu cùng Mạc Ly, Lạc Tâm Hồn nói những gì lúc ở trên kia lại khiến cho xà yêu vốn phẫn nộ như vậy có thể bỏ qua việc đuổi gϊếŧ nàng, chỉ yêu cầu đem Mộng Tuyết mang về là được rồi. Khi đó nói với Mộng Tuyết là xà yêu đã cố ý đe dọa, nhưng lúc này mặc kệ xà yêu có thái độ gì, nàng cũng không thể để một mình Mông Tuyết ở lại được.

Bạch Hổ thấy nửa ngày mà vẫn không đánh, liền nhào về phía Diệp Vân, trong nháy mắt liền biến thành phiên bản mini đứng trên bả vai Diệp Vân, ở bên tai nàng khuyến khích nói: “Chủ nhân, để mèo yêu này lại cho con xà yêu kia đi. Nàng ta rất lợi hại đó, vừa rồi ta cùng Thanh Long, hồ ly còn có tiểu tử họ Lạc kia, bốn người còn không đánh lại một mình nàng ta. Mau ném mèo yêu cho nàng ta đi, vậy thì chúng ta có thể nhanh chóng lên đường”.

Diệp Vân hơi nhíu nhíu mày, nàng tuy rằng có những lúc không ngại ti bỉ vô sỉ, nhưng vào lúc này lại bỏ lại một cô gái để đổi lấy bình an ình, chuyện như vậy, nàng lại không làm được.

Huống chi, xà yêu kia nói vậy là thật hay giả, còn phải xác định lại nữa.

Nghĩ đến đây, Diệp Vân liền đi vài bước đến phía trước Mộng Tuyết, cố ý che nàng ta ở phía sau lưng, không nói gì biểu đạt lập trường của mình, khiến Mộng Tuyết cảm động ôm lấy nàng, lớn tiếng reo lên: “Phu quân, ta biết chàng yêu ta mà. Phu quân, chàng yên tâm, mặc kệ chàng có đi đâu, Tuyết nhi nhất định sẽ đi cùng chàng”.

“Con mẹ nó, nữ nhân chết tiệt này, cách xa chủ nhân ta một chút”. Bạch Hổ tàn bạo vung móng vuốt về phía Mộng Tuyết, vừa quay đầu hô lên với xà yêu: “Ngươi mau đưa con nhỏ háo sắc này về nhà đi, chúng ta mới không cần nàng đi theo đâu”.

“Bạch Hổ!” Diệp Vân quát lớn một tiếng, xách Bạch Hổ từ trên vai xuống, học phương pháp Lạc Tâm Hồn đối phó với Thanh Long, cầm lấy đuôi Bạch Hổ “Vèo” một tiếng, vứt cho Lạc Tâm Hồn.

“Ha ha, ngươi cũng có hôm nay! Ha ha, thật là quá buồn cười, ha ha… Aha ha…”. Thanh Long nhìn Bạch Hổ bị Lạc Tâm Hồn xách ở trong tay, oành, một tiếng hóa thành phiên bản mini, cười lăn lộn trên vai Lạc Tâm Hồn.

“Chủ nhân… Chẳng lẽ người thực sự coi trọng tiểu yêu tinh này sao?” Bạch Hổ nhìn Diệp Vân đang bảo vệ Mộng Tuyết ở phía sau người, ai oán đến mức không thèm để ý tới lời nói của Thanh Long “Ô ô… Chủ nhân, không nên a!”

Lạc Tâm Hồn nhìn Bạch Hổ khóc nước mắt nước mũi lem nhem, chân mày nhíu lại, cầm lấy đuôi Bạch Hổ ném về phía Mạc Ly. Đối với ánh mắt dò hỏi của Mạc Ly đáp lại một chữ: “Phiền!”

Mạc Ly liếc nhìn Bạch Hổ nằm sấp trên quần áo mình khóc đến cực kỳ thê thảm, giữa trán mơ hồ lộ ra mấy vạch đen.

“Tiểu gia hỏa, ngươi cũng đừng rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt!” Xà yêu nhìn hành động của Diệp Vân nheo mắt lại.

Mộng Tuyết cảm thấy ngọt như mật ôm lấy cánh tay Diệp Vân, có điều cũng không có bị bong bóng màu hồng làm cho u mê đầu óc, nàng biết nếu như chọc giận bà dì này, kết quả sẽ thực là thê thảm. Mộng Tuyết tựa sát vào Diệp Vân bất mãn nói với xà yêu: “Dì, dì cũng không cần phải lo cho Tuyết Tuyết, phu quân hôm nay đốt phòng của dì là không nên, sau này quay về, cháu sẽ bảo phụ thân xây một căn nhà khác đẹp hơn đền cho dì được không?”

Xà yêu híp mắt nhìn Diệp Vân, mãi cho tới khi ánh sáng màu đỏ từ Thủy Kỳ Lân cùng Đoàn Dật Phong lại xuất hiện ở trước mắt mọi người, xà yêu đột nhiên nở nụ cười xinh đẹp, sẵng giọng với Mộng Tuyết: “Được rồi được rồi, thật là, không thể nào mà lay chuyển được cháu, tính tình này của cháu, đúng là giống cha cháu như đúc, chuyện gì mà đã nhận định, mặc cho trời sập có sập xuống sống chết không quay đầu lại”.

“Tuyết nhi biết mà, dì hiểu rõ Tuyết nhi nhất”. Mộng Tuyết không bỏ lỡ cơ hội liền lên tiếng nịnh nọt.

Xà yêu thở dài, khom lưng xuống cởi chiếc roi mềm màu ngân bạch bên hông ra, vẫy vẫy tay với Mộng Tuyết: “Lần này các ngươi đi Quang Hoa thành, quả thực là cực kỳ nguy hiểm, cháu mang theo cái này đi, huyền sói kia mà có thấy, chắc chắn sẽ thủ hạ lưu tình với cháu, không dám làm cháu bị thương đâu”.

“A… Tinh Huy? Thật là Tinh Huy! Cho cháu sao. Thực sự cho cháu sao?” Mộng Tuyết thoáng cái đã từ sau lưng Diệp Vân nhảy ra ngoài, Diệp Vân còn chưa kịp đưa tay ra kéo nàng, Mộng Tuyết đã tựa như một trận gió lướt tới bên người xà yêu, trong tay đang cầm sợi roi màu trắng bạc kia lật qua lật lại, hài lòng ôm lấy xà yêu, luôn miệng nói cám ơn.

“Đứa nhỏ ngốc nghếch, dì không thương cháu, còn có thể thương ai”. Xà yêu vỗ nhẹ lên đầu Mộng Tuyết, đưa mắt nhìn về phía Diệp Vân, nhưng trong nháy mắt liền trở nên oán độc mà lạnh lùng.

Ôm lấy thắt lưng Mộng Tuyết, tức tốc bay lên không trung, cũng không biết động tác của xà yêu như thế nào, ngay lập tức xuất hiện một Phi Vũ thú trưởng thành lẳng lặng đứng trên không trung. Đem Mộng Tuyết đặt lên lưng Phi Vũ thú, xà yêu vươn tay xoa khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy kinh hoàng của Mộng Tuyết, dịu dàng nói: “Tuyết Tuyết ngoan, dì làm xong chuyện sẽ đi tìm cháu, cháu đi trước nha”.

Ra lệnh cho Phi Vũ thú, lệnh cho nó không ngừng bay về phía trước, cho tới khi mình đi tìm nó mới thôi, nhìn Phi Vũ thú chở theo Mộng Tuyết biến mất trên bầu trời, xà yêu thu hồi ánh mắt, đứng trên không nhìn xuống bốn người một yêu ba thú phía dưới mặt đất, ánh mắt huyết tinh mà tàn bạo, hơi thở quanh thân cũng biến đổi, hơi thở mạnh mẽ ùn ùn kéo đến tựa như thủy triều đánh úp về đám Diệp Vân.

“Thành chủ, ngươi làm vậy là ý gì!” Mạc Ly gượng chống, hướng xà yêu chất vấn.

Mạc Ly vốn đã bị thương không nhẹ, vì mở ra cánh cửa yêu giới mang theo bọn Diệp Vân vào, lại tổn hại không ít công lực, vừa rồi cản trở xà yêu kéo dài thời gian cho Diệp Vân chữa thương cho Đoàn Dật Phong, khiến hắn hao phí rất nhiều yêu lực, nhưng điều hắn không thể nào mà ngờ là, vừa rồi xà yêu ở trong trạng thái phẫn nộ như vậy, lại vẫn khống chế được tu vi.

“Vừa rồi bận tâm Tuyết Tuyết, mới vẫn không nghiêm khắc trừng trị ngươi được”. Trên khuôn mặt xinh đẹp lẳиɠ ɭơ của xà yêu tràn ngập tàn nhẫn, ngón tay trắng như ngọc chỉ hướng về phía Diệp Vân, âm hiểm nói: “Cho dù có là phu quân thật sự của Tuyết Tuyết, dám hủy họa của ta, vậy thì để lại mạng bồi thường!”

Diệp Vân cố gắng đè nén sóng biển cuộn trào nơi đáy lòng, hơi thở mạnh mẽ khiến người ta không tự chủ được mà đáy lòng sinh ra cảm giác sợ hãi, cái này nàng chỉ từng cảm nhận được từ một người, vị nam tử ở Thanh Sơn bí cảnh được gọi là – Tiếu Khinh Trần, xà yêu tám ngàn năm, quả nhiên, danh bất hư truyền.

Không biết khi nào lại bay về ngồi trên vai Diệp Vân – Bạch Hổ ghé vào tai Diệp Vân nhỏ giọng nói : “Chủ… Chủ nhân, nàng… Nàng nàng, cho tới bây giờ chưa bao giờ ta thấy yêu lực mạnh mẽ như vậy, quả thực, quả thực có thể sánh với khi ta còn mạnh nhất, chủ nhân, chúng ta mau chạnh đi thôi”.

“Nếu có cơ hội thì ngươi hãy mau mang chủ nhân nhà ngươi cùng Vô Danh rời khỏi đây”. Diệp Vân dùng thần thức dặn Thủy Kỳ Lân một tiếng, vung tay đem tiểu Ô Nha đang nằm trong ống tay áo về phía Thủy Kỳ Lân, Diệp Vân nắm chặt Nguyệt Luân trong tay bình tĩnh nghênh đón, thản nhiên nói: “Người ngươi muốn gϊếŧ là ta, ngươi để cho bọn họ rời đi”.

“Rời đi?” Đôi mắt xà yêu nổi lên ánh sáng lạnh đáng sợ, điên cuồng phá lên cười: “Nghĩ cũng thực đẹp, hôm nay các ngươi ai cũng đừng hòng rời đi, quản các ngươi cái gì yêu vương, quản các ngươi cái gì Bạch Hổ Thanh Long, tu sĩ nhân giới, dám hủy họa của ta, tất cả các ngươi đều phải chôn cùng, chôn cùng!”

Xà yêu điên cuồng gào thét cùng cười lớn, trời đất cũng như bắt đầu rít gào, cuồng phong tàn phá khắp nơi, những tia chớp màu tím không ngừng vây quanh xà yêu, phát ra những tiếng xèn xẹt, khiến người nghe rợn người.

“Họa? Cái gì họa?” Diệp Vân không biết rốt cuộc mình đã làm gì mà khiến xà yêu thống hận như vậy, chẳng qua, cái loại mộng tưởng bị hủy, ký thác bị hủy diệt, ánh mắt tuyệt vọng khi thứ gì đó mình quan tâm nhất vĩnh viễn không trở lại nữa, nàng nhìn đã hiểu.

“Không! Nếu chỉ lấy cái mạng nhỏ của ngươi thì quá dễ dàng cho nhà ngươi rồi, ta muốn giữ lại ngươi, cho ngươi muốn sống không được”. Xà yêu không ngừng gào thét, xông về phía Diệp Vân, những tia chớp màu tím quanh người không ngừng đánh về phía Diệp Vân.

Lạc Tâm Hồn cùng Thanh Long sớm đã có chuẩn bị liền bay lên trên đầu Diệp Vân, thay nàng ngăn lại một đạo lại một đạo tia chớp, cũng may lần này xà yêu có ý định đùa chết bọn họ, mặc dù trong tia chớp có ẩn chứa sức mạnh to lớn, lại được khống chế vừa vặn không gây thương nặng cho bọn họ, sẽ không lại đến mức thương tổn đến tính mạng của bọn họ.

Mạc Ly nắm thật chặt trường kích trong tay, trong lòng có chút do dự, xem ra, xà yêu không lấy mạng Diệp Vân là không được, hắn bây giờ căn bản không thể đối kháng lại xà yêu được, nhưng nếu như thừa cơ rời khỏi nơi này, chắc hẳn xà yêu sẽ không thật sự đuổi cùng gϊếŧ tận với yêu vương như hắn. Hơn nữa, thành kế tiếp là Nhật Nguyệt thành rồi, chỉ cần tới Nhật Nguyệt thành, cho dù xà yêu có truy sát tới, cũng sẽ không được lợi gì.

Đi, hay là không đi!

Tay, siết chặt lại thả lỏng, siết chặt lại thả lỏng, Mạc Ly mím chặt môi lại, nhìn hai người hai thú đang đau khổ chống đỡ giữa làn mưa chớp.

“Ngươi biết không? Ta gặp được bạn của ta”.

Khuôn mặt vui mừng của tiểu yêu tinh xấu xí kia bỗng nhiên xuất hiện trước mặt hắn, Mạc Ly đau đớn cúi đầu gầm thét một tiếng. Nếu như, hắn quả thật bỏ lại Diệp Vân, tiểu yêu tinh mà biết được, đại khái sẽ… Không, nhất định là sẽ, sẽ hận hắn cả đời .

Thôi thôi, huyền sói mặc dù dã tâm bừng bừng, nếu không phải bên cạnh còn có mèo yêu kia khuến khích, thì mọi chuyện cũng không đến nước này. Nếu như hắn hôm nay quả là tang mệnh nơi đây, Lạc Y, có lẽ cũng sẽ không bị mất mạng

Mà thôi, Mạc Ly nhắm mắt lại, hai tay nắm chặt trường kích, xông vào trong đoàn người không có hy vọng thắng gì kia.

Thủy Kỳ Lân đem tiểu Ô Nha, Vô Danh cùng Đoàn Dật Phong đang hôn mê ngậm trong miệng, lẳng lặng đứng ở một bên, xuyên thấu qua khe hở giữa những chiếc răng nanh của Thủy Kỳ Lân nhìn tình hình chiến đấu tàn khốc trước mắt, hai mắt Vô Danh trừng lớn, trong đôi mắt ấy hiện lên một tia kiên nghị, từ trong ngực lấy ra viên nội đan mà Diệp Vân bảo nó giữ cho tốt kia, không chút do dự nuốt một hơi xuống.

Chợt, thân thể đau đớn kịch liệt như sắp bùng nổ, lập tức lan truyền khắp cả người, đau đến nỗi khiến Vô Danh cuộn tròn người lại. Bất kể đau đớn có kịch liệt hay gian nan bao nhiêu, đôi mắt xanh biếc của Vô Danh lại vẫn luôn trấn định, trong miệng lẩm bẩm nói nhỏ cái gì đó, có ánh sáng mỏng bao phủ quanh thân hắn.

Thủy Kỳ Lân vẫn luôn nhìn chằm chằm cuộc chiến bỗng chớp chớp mắt, trong mũi thở ra tiếng phì phì, lặng lẽ phân ra một tia linh lực truyền vào người Vô Danh, dịu dàng len lỏi vào kinh mạch như sắp bắt đầu nổ tung của hắn.

Liếc nhìn Mạc Ly sóng vai đứng ngay bên cạnh mình, Diệp Vân nâng tay day day đôi mày đang nhíu chặt, bất đắc dĩ nói: “Ngươi tới làm gì, nếu ngươi chết, ai đi cứu Lạc Y”.

Mạc Ly vung trường kích đánh rơi vài đạo sét đang bổ về phía mình, không nhìn lấy một cái thản nhiên trả lời: “Nếu sống mà để nàng oán hận cả đời, ta tình nguyện chết để cho nàng nhớ ta cả đời”.

Diệp Vân nao nao, khóe môi chậm rãi cong lên, liếc nhìn người vẫn luôn che ở phía trước mình – Lạc Tâm Hồn, còn có Thanh Long cùng Bạch Hổ không còn một chút cợt nhả ngày xưa, đang không ngừng ngăn chặn đầy trời sấm sét, ngửa mặt lên trời huýt sáo dài một tiếng, trong lòng không còn một chút bực mình.

Tay phải nắm chặt Nguyệt Luân phi người đến bên Lạc Tâm Hồn cùng chiến đấu, tay trái không ngừng kháp pháp quyết, thỉnh thoảng còn ném ra mấy tờ phù chú, Diệp Vân sang sảng cười to nói: “Nếu vậy, chúng ta liền chiến thôi! Ha ha ha! Đấu với người, vô cùng vui vẻ! Đấu với trời, vô cùng vui vẻ! Đấu với yêu, cũng không hề thiếu vui vẻ! Ha ha ha…”

Nụ cười của Diệp Vân kí©h thí©ɧ xà yêu, sấm sét đánh xuống càng thêm dày đặc, ngoại trừ hướng về Diệp Vân, sấm sét đánh về phía Lạc Tâm Hồn cùng Mạc Ly, cùng với Thanh Long Bạch Hổ, càng lúc càng trở nên hung hiểm.

Một khi xà yêu thu lại vẻ đùa cợt, rất nhanh mọi người không chịu nổi, một người cũng không, Lạc Tâm Hồn bị đánh rơi xuống đầu tiên, Thanh Long kinh hãi lao tới tiếp lấy chủ nhân rơi giữa không trung, cũng liền bị một đạo sấm sét đánh ngã xuống mặt đất. Bạch Hổ miễn cưỡng duy trì được một lúc, rất nhanh, liền nối gót Thanh Long.

Diệp Vân trơ mắt nhìn đồng đội của mình một người lại tiếp một người bị đánh rơi xuống, sống chết không rõ, áp lực trong lòng khiến nàng không thể nào hô hấp, khi trước mắt hiện lên hình ảnh cửu vĩ Mạc Ly, cũng bị đánh rơi xuống phía dưới, đôi mắt Diệp Vân trở nên đỏ ngầu nhìn chằm chằm xà yêu, cũng không thèm trốn tránh nữa.

Cái cảm giác huyền diệu từng xuất hiện tại Thanh Sơn bí cảnh, lại một lần nữa hiện ra. Bốn phía tất cả bắt đầu trở nên yên tĩnh, sấm chớp đầy trời giống như là cứng lại, khuôn mặt xinh đẹp của xà yêu đáng ghét biết bao, đáng ghét đến nỗi khiến người ta muốn chém thành hai khúc.

Diệp Vân chậm rãi giơ tay đang nắm chặt Nguyệt Luân, nhẹ nhàng vung lên, một luồng ánh sáng màu bạc tựa như ánh trăng trút xuống mặt nước. Đôi mắt đỏ ngầu dần dần tan rã, Diệp Vân chưa kịp nhìn kết quả chiến đấu của mình, cả người trở nên mềm nhũn.

Cả người rơi vào một vòng ôm lành lạnh, một bàn tày đẹp đến không tả nổi, nhẹ nhàng xoa khuôn mặt tái nhợt của Diệp Vân, một tiếng thở dài yếu ớt phảng phất như truyền từ phía chân trời xa xa tới, khiến Diệp Vân trong hôn mê, hơi nhíu nhíu mày.

Nam tử một đầu tóc màu lam nhạt như thác nước trút xuống dưới chân, trên khuôn mặt mỹ lệ khiến lòng người tan nát kia hiện lên một chút ưu thương nhàn nhạt nói không nên lời, đôi mắt màu lam lạnh lùng nhìn chăm chú người trong lòng, ngón tay một lần lại một lần lướt theo ngũ quan xinh xắn của người trong lòng.

Xà yêu hổn hển thở từng hơi, khuôn mặt xinh đẹp kia lại không còn chút máu, búi tóc vốn được buộc cao kia bị mất một nửa, khiến mái tóc đen dài ngắn khác nhau rối tung xõa trên vai.

Cảm giác khác lạ vừa rồi là sao? Cả người không thể nào nhúc nhích, không thể nào hô hấp, chỉ có thể trơ mắt nhìn ánh đao lạnh lùng như ánh trăng trên mặt nước kia đánh về phía mình. Giơ tay lên vuốt mặt, nhìn một chút đỏ sẫm nơi đầu ngón tay, trong mắt xà yêu tràn ngập sợ hãi nhìn hai người đang trôi nổi giữa không trung.

Nếu như không phải ở thời điểm cuối cùng, thân thể cứng ngắc được giải phóng, nàng hiện tại, chỉ sợ đã trở thành vong hồn dưới vũ khí hình trăng non màu xanh lam kỳ lạ kia.

Không, chờ một chút, nàng bỏ quên cái gì?

Vũ khí hình trăng non băng lam? Có thể! Uy lực lay động cả trời đất, ngưng đọng cả thời gian?

Trong đầu đột nhiên hiện lên tia sáng, xà yêu một bộ như con người thấy quỷ hô lên: “Nguyệt Luân! Là Nguyệt Luân!” Trong mắt kinh sợ nhìn nam tử tóc lam không coi ai ra gì kia, xà yêu toàn thân run rẩy lẩm bẩm nói: “Nàng chính là, nàng chính là Thiên ..”.

Nam tử chợt ngẩng đầu lên, đôi con ngươi màu lam lạnh như băng nhìn chằm chằm xà yêu, một luồng khí lạnh dâng lên từ lưng, trong nháy mắt vọt tới đỉnh đầu, xà yêu nuốt lại lời nói đã tới đầu lưỡi, trong mắt có không tin thì thào tự nói: “Làm sao có thể là ‘nàng’, không thể nào là ‘nàng’, rõ ràng nàng ta đã chết, đã chết, sao nàng ta có thể còn sống, sao có thể”.

Nam tử tóc lam kia gợi lên khóe môi trào phúng cười, nhẹ nhàng nâng cổ tay lên, búng đầu ngón tay về phía xà yêu đứng phía xa.

Cảm giác cực kỳ nguy hiểm khiến xà yêu tỉnh táo lại, chật vật tránh né đạo kình khí mà mắt thường không thể thấy kia, xà yêu vung hai tay trong hư không nhoáng cái cầm lấy Càn Khôn Quyển, khó khăn chống đỡ công kích lần thứ hai của nam tử tóc lam kia.

Xà yêu vừa ngăn cản công kích của nam tử tóc lam, vừa hô lớn: “Ngươi muốn làm gì, năm đó sau khi Thần Ma đại chiến đã ký hiệp nghị, chẳng lẽ ngươi đã quên mất hay sao? ! !”

“Thần Ma đại chiến”. Nụ cười châm chọc bên môi nam tử tóc lam càng thêm sâu sắc, lạnh lùng nói: “Hiệp nghị cái rắm của con chó kia, có quan hệ gì với ta!”

Lần thứ hai chật vật tránh thoát công kích của nam tử kia, xà yêu không cam lòng lớn tiếng gào thét “Ngươi đây là muốn lấy mạng của ta sao?”

Nam tử cúi đầu liếc nhìn Diệp Vân còn hôn mê bất tỉnh trong lòng, mềm nhẹ nói: “Bất kể thứ gì muốn thương tổn đến tính mạng của ‘nàng’, ta cũng sẽ vì ‘nàng’ hủy diệt sạch sẽ”.

Xà yêu nhạy cảm bắt được trọng điểm trong lời nói của nam tử kia, đúng rồi, người trước mắt, là ‘nàng’, cũng không phải ‘nàng’, nếu như quả thật là nàng kia, sao có thể để người khác thay nàng quét sạch trở ngại. Có, muốn giữ mạng sống, cũng không thể không đánh một trận, xà yêu nghĩ thông suốt, không hề tính toán công kích nam tử tóc lam, vừa tránh né công kích của hắn, vừa công kích tới thân thể của Diệp Vân. Nam tử hơi nhíu nhíu mày, nâng tay liền hóa giải thế công của xà yêu, đôi mắt màu lam càng lúc càng trở nên lạnh, cũng công kích xà yêu càng thêm sắc bén, rất nhanh, liền khiến cho xà yêu chỉ có thể chống đỡ, không còn lực mà đánh trả.

Trong mắt bỗng hện lên một tia quyết tuyệt, xà yêu vung cổ tay, bỗng trên không trung xuất hiện một chiếc gương nhỏ chiếu sáng lấp lánh, chiếc gương càng lúc càng lớn, xoay tròn trên đỉnh đầu xà yêu, phóng ra một luồng ánh sáng màu trắng, bao phủ toàn bộ xà yêu.

Xà yêu điên cuồng điều động linh lực khắp người, tạo thành một lốc xoáy màu đen trên đỉnh đầu, ở giữa vòng xoáy ấy có một đạo sấm chớp thô to chưa từng thấy đang không ngừng tích tụ.

Mỗi một đợt công kích ra đều bị ánh sáng từ chiếc gương kia cản lại, nam tử tóc lam hơi nhíu mày lại, ngừng công kích, lẳng lặng nhìn đạo tia chớp màu tím vẫn đang không ngừng tích tụ kia.

Thấy nam tử không công kích nữa, xà yêu điên cuồng nở nụ cười: “Cho dù là ‘nàng’ thì làm sao, ta thực là muốn nhìn xem, một kích toàn lực này của ta không gϊếŧ được ngươi, chẳng lẽ không diệt được nàng sao?”

Nam tử cúi đầu nhìn Diệp Vân trong lòng, do dự chỉ chốc lát, liền ôm chặt lấy người chạy thật xa.

“Ha ha ha. . .” Xà yêu cười càng thêm điên cuồng: “Không ngờ nha, ngươi mà cũng có lúc ngốc như vậy, ta thao túng chính là lôi điện, là lôi điện đấy! Trên thế giới này còn có ai có thể công kích nhanh bằng ta? Muốn chạy trốn? Ngươi cũng chầm chậm mà trốn đi, ta thật muốn nhìn xem, ngươi có thể mang nàng trốn đi nơi nào!”

Nam tử tóc lam mắt điếc tai ngơ với những khıêυ khí©h của xà yêu, càng chạy càng nhanh. Rốt cuộc tia chớp màu tím kia cũng tích đủ năng lượng, khuôn mặt xà yêu tái nhợt, nhìn về phía nam tử tóc lam xa xa chỉ còn là một bóng đen nhỏ bằng ngón tay, trong miệng quát lên: “Nhanh!”

Cuối cùng nam tử tóc lam cũng ngừng lại, dồn lực về tay, vẻ mặt nặng nề ngẩng lên, nhìn nhìn hư không trên đầu bỗng xuất hiện uy áp mạnh mẽ khiến người ta hít thở không thông, tia sét màu tím khổng lồ rạch ngang bầu trời đêm dữ tợn như nanh vuốt. Nam tử tóc lam kia đang muốn tung chưởng về phía tia sét, chợt một bóng người nhanh hơn so với hắn nghênh đón.

Tia chớp lóe lên chiếu vào mặt người kia, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn quen thuộc tràn ngập kiên nghị kia, xà yêu giật mình.

“Không!” Một tiếng thét tan nát cõi lòng phát ra từ miệng xà yêu, ánh mắt tuyệt vọng nhìn tia chớp màu tím kia đang đánh vào người Mộng Tuyết không biết quay lại từ bao giờ.

Mộng Tuyết quay đầu, cố gắng nhìn Diệp Vân đang nhắm nghiền hai mắt, được nam tử tóc lam ôm vào trong ngực, trên mặt lộ ra một nụ cười có thể nói là nụ cười hạnh phúc.

“Diệp Vân, xin lỗi, ta luôn miệng nói yêu chàng, nhưng so ra còn kém Lạc Tâm Hồn cùng Đoàn Dật Phong đối tốt với chàng. Lần đầu tiên, ta không thể thay chàng đỡ, lần này, ta sẽ không lại do dự.Diệp Vân, chờ ta chết, lòng chàng có ghi nhớ ta suốt đời hay không, sẽ không quên ta?”

Mặt xà yêu phủ đầy nước mắt, trơ mắt nhìn tia chớp màu tím căn nuốt thân thể nho nhỏ của Mộng Tuyết.

Một ánh sáng màu trắng ở trong tia chớp màu tím kia tản ra ánh sáng nhàn nhạt, ánh sáng lan rộng ra từng chút từng chút, khi ánh sáng trắng chói mắt ấy tan đi, thân thể Mộng Tuyết không hề tổn hao gì chậm rãi hiện ra, trên đầu Mộng Tuyết dần dần lộ ra một bóng người, sau khi thừa nhận tia chớp bóng người ấy cũng dần hiện ra, quay lại tươi cười với xà yêu.

Không chờ xà yêu lộ ra nụ cười trên mặt, mà một nỗi hối hận cùng tuyệt vọng lớn hơn nữa nháy mắt cắn nuốt trái tim nàng.