Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thiên Ma

Chương 67: Xà Tinh Da^ʍ Tà

« Chương TrướcChương Tiếp »
Gục ở bên chân Diệp Vân chính là một thiếu niên nhân loại tuấn mỹ! Thoạt nhìn chỉ khoảng mười hai mười ba tuổi. Thân thể mảnh khảnh, dung mạo tuấn mỹ, đôi con ngươi có màu xanh biếc xinh đẹp, vẻ mặt kiên nghị.

Trong mắt Diệp Vân hiện lên kinh ngạc, vì sao ở đây lại có một thiếu niên nhân loại? Diệp Vân bỗng nhiên nhớ lại đoạn đối thoại giữa Mộng Tuyết cùng tiểu yêu kia, nói đây là sủng vật, thiếu niên tuấn mỹ này lại là sủng vật của yêu quái?

“Oa, bỏ bàn tay bẩn thỉu của ngươi ra!” Mộng Tuyết la hoảng lên, nhấc chân muốn đá vào bàn tay đang lôi kéo ống quần Diệp Vân của thiếu niên tuấn mỹ kia.

Thiếu niên kia nhẫn nhịn chịu một cước này, lại không hề kêu lấy một tiếng, cũng không buông tay, vẫn gắt gao lôi kéo lấy ống quần Diệp Vân.

“Vô liêm sỉ! Bỏ bàn tay bẩn thỉu của ngươi ra”. Nhất thời, đám tiểu yêu kia cũng hồi thần lại vọt lên, kéo kéo, đá đá, Mộng Tuyết cũng dùng chân ra sức đạp lên lưng thiếu niên kia.

Thiếu niên kia không hề xin tha cũng không có buông ta, một đôi mắt xanh biếc cứ bình tĩnh nhìn vào Diệp Vân như vậy, mặc cho lũ yêu kia đá đánh.

Cho dù khi Diệp Vân nhìn thấy sủng vật lại là một thiếu niên nhân loại cũng không có ý định can thiệp hay cứu. Mỗi thế giới đều có nguyên tắc của nó, không thể phá vỡ. Tựa như nhân loại cũng có kẻ bắt yêu về làm sủng vật. Vạn vật tuần hoàn, không có lý do gì đi đánh vỡ vòng tuần hoàn này.

Diệp Vân cúi đầu nhìn vẻ mặt quật cường của thiếu niên trên đất kia, cậu ta vẫn không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm Diệp Vân. Không có cầu xin Diệp Vân cứu hắn, nhưng cũng không buông tay.

“Tiểu Tuyết, dẫn hắn đi theo”. Diệp Vân nhẹ nhàng thở dài, ý tứ trong mắt thiếu niên kia nàng đọc rõ. Lạc Tâm Hồn cùng Đoàn Dật Phong đều không lên tiếng, lẳng lặng nhìn tất cả, chờ đợi Diệp Vân ra quyết định.

“Hả?” Mộng Tuyết thu chân mình về, chớp mắt không hiểu ý Diệp Vân là gì, bỗng nhiên biến sắc, “Phu quân, chàng, không phải chàng để ý hắn đấy chứ?”

“Ta sẽ sao?” Diệp Vân tức giận đáp lại một câu.

“A, cũng đúng”. Mộng Tuyết xoa thắt lưng quay đầu lại nói với đám tiểu yêu kia: “Sủng vật này bao nhiêu tiền? Ta mua”.

“A, đại tiểu thư, cái này ~~, thực là làm khó tiểu yêu quá”. Sủng vật này rất được chủ nhân sủng ái.

“Thế nào, sợ ta không mua nổi sao?” Mộng Tuyết trừng mắt như sắp phát hỏa.

“Sao có thể chứ? Đại tiểu thư nhìn trúng là vinh hạnh của hắn”. Tiểu yêu xoa xoa mồ hôi trên trán, “Nhưng mà, nhưng mà …”

“Nhưng mà cái gì? !” Mộng Tuyết tức giận quát lớn, “Ta muốn hắn định rồi!” Mộng Tuyết rút cây roi được quấn quanh bên hông ra, quất mạnh về phía tiểu yêu vừa nói chuyện kia.

“A!” Tiểu yêu kia phát ra tiếng kêu thảm thiết, lại không dám đánh trả, vâng vâng dạ dạ nói, “Vậy, Đại tiểu thư người cứ mang đi đi. Nhưng mà, nếu như chủ nhân tức giận, chuyện này không liên quan tới bọn tôi nha”.

“Cút!” Mộng Tuyết nhìn dáng vẻ lo lắng hãi hùng của tiểu yêu kia, khinh thường quát lại.

“Dạ, đại tiểu thư, cái này, cái này cũng không liên quan gì tới chúng tôi nha”. Tiểu yêu lui về sau, rất sợ lại ăn thêm một roi nữa.

“Tiền này cho các ngươi, về nói là ta mang đi, chủ nhân các ngươi cũng không dám nói gì”. Mộng Tuyết vênh váo tự đắc hừ lạnh một tiếng, không kiên nhẫn phất tay, “Được rồi, các ngươi đều cút đi”.

“Đại tiểu thư, bạc này chúng tôi cũng không dám thu đâu, nếu như chủ nhân hỏi, chúng tôi đảm đương không nổi”. Tiểu yêu kia nào dám nhận tiền của Mộng Tuyết, nếu nhận rồi mà để chủ nhân tra ra được. Ai mà dám tự chủ trương bán sủng vật của hắn chứ.

“Bảo ngươi nhận thì cứ nhận đi, đừng có nói nhiều lời vô nghĩa như thế nữa đi”. Mộng Tuyết hừ lạnh một tiếng ném tiền lên người tiểu yêu kia, “Mau cút đi!”

Tiểu yêu dẫn đầu nơm lớp lo sợ nhặt lấy bạc, vội vàng xoay người cùng với mấy tiểu yêu khác lên xe yêu rời đi.

Xung quanh yên tĩnh lại. Mộng Tuyết chán ghét nhìn cậu thiếu niên cả người đầy máu kia: “Ta không muốn ngồi cùng một xe với hắn”.

“Ngươi muốn chạy theo phía sau xe?” Diệp Vân hỏi lại.

“Mới không cần!” Mộng Tuyết nhíu mày, nhìn cậu thiếu niên nhân loại cả người đầy máu kia, dáng vẻ này của hắn cũng không có khả năng chạy theo phía sau xe ngựa được. Mộng Tuyết bĩu môi: “Vừa rồi quên không hỏi bọn chúng thuốc chữa thương”.

“Muốn cũng vô dụng, cũng chỉ có thể chữa khỏi được những vết thương ngoài da, nhưng những vết thương bên trong căn bản không thể khép lại”. Mạc Ly thản nhiên nói một câu. Mộng Tuyết không khỏi liếc nhìn Mạc Ly, trong lòng suy đoán không biết hắn là ai. Lại có thể biết được loại thuốc trị thương trong giới quý tộc kia. Bất kể bị thương nặng thế nào, chỉ cần xoa thuốc kia, vết thương bên ngoài sẽ lập tức khỏi hẳn, làn da giống như chưa từng bị thương vậy. Nhưng mà, bên trong vết thương đó lại không hề tốt hơn chút nào. Thường thì dùng loại thuốc kia, chỉ càng khiến thân thể thêm suy sụp. Đám quý tộc biếи ŧɦái kia cũng mặc kệ những điều này, miễn là bọn họ có thể đùa bỡn trên làn da bóng loáng của sủng vật là được.

Diệp Vân nhìn nhìn vẻ mặt quật cường của thiếu niên kia, ngồi xổm người xuống, từ trong túi đựng đồ móc ra bí thuốc của Thanh Sơn nhét vào miệng cậu. Thiếu niên cũng không hề do dự chút nào, một hơi liền nuốt xuống.

Diệp Vân nhìn động tác của cậu ta, khóe miệng hiện lên một nụ cười khó hiểu: “Ngươi không sợ ta cho ngươi ăn độc dược hay xuân dược sao?”

Diệp Vân vừa dứt lời, Mộng Tuyết lại biến sắc đầu tiên: “Phu quân, chàng, chàng cho hắn ăn xuân dược?”

Thiếu niên kia không nói được một lời, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu. Diệp Vân nhìn bộ y phục rách nát của thiếu niên kia, thở dài, lấy một bộ y phục từ trong túi đựng đồ ra: “Thay đi. Tự mình rửa lấy vết thương. Cho ngươi thời gian nửa nén hương”. Diệp Vân cầm quần áo đặt xuống bên người thiếu niên kia, búng nhẹ ngón tay, trên mặt đất liền kết xuất ra một kết giới hình cái bồn, Diệp Vân lại nhẹ nhàng phất tay, trong kết giới xuất hiện đầy nước trong suốt.

“Oa, phu quân, chàng thật là lợi hại”. Mộng Tuyết ở một bên kinh ngạc vui sướиɠ kêu lên, liền ôm lấy cánh tay Diệp Vân, “Sao chàng làm vậy được? Dạy cho ta đi, làm thế nào vậy”, Diệp Vân vẻ mặt lạnh nhạt: “Chúng ta đến ven đường nghỉ ngơi đi, thuận tiện chờ hắn”.

“Phu quân, rốt cuộc chàng là yêu quái gì vậy? Ngay cả ta cũng không thể nhìn ra nguyên hình của chàng nữa?” Mộng Tuyết đi theo bên người Diệp Vân líu ríu nói, “Rốt cuộc thì chàng là yêu quái gì vậy?”

Thanh Long nhìn Mộng Tuyết nói liên hồi không ngừng, cúi đầu nói: “Lại còn có người so với ta còn nhiều lời hơn”. Dọc theo đường đi Thanh Long đều thành thật rất nhiều, chủ yếu là mỗi lần muốn mở miệng, nhưng trong lúc vô ý lại nhìn thấy đôi mắt sâu kín của Thủy Kỳ Lân, lời vừa đến bên miệng liền nuốt xuống.

Thiếu niên kia ở bên cạnh tẩy rửa vết thương, mỗi một vết roi đều sâu vô cùng, nhưng cậu ta cũng không hề kêu lấy một lời, cũng không có nhíu mày, chỉ yên lặng rửa vết thương.

Diệp Vân liếc mắt nhìn qua thiếu niên kia một cái, đôi con ngươi xanh biếc kia rất lạnh, tựa như không hề tức giận chút nào. Thế nhưng, Diệp Vân thấy rõ ràng, khi thiếu niên kia chạm mắt với mình trong mắt hắn trở nên sáng bóng. Ẩn sâu trong đó như là khát vọng.

“Chủ nhân, đôi mắt của đứa bé kia nhìn ta khiến ta có chút nao núng. Có cảm giác như nó có thể nhìn thấu con người của người vậy”. Bạch Hổ ngồi xổm trên vai Diệp Vân nhỏ giọng nói.

“Dừng, đồ con mèo gan con chuột này”. Mộng Tuyết chen vào nói khinh bỉ nhìn Bạch Hổ, “Mới có chút vậy đã sợ hãi? Sau này gặp phải nguy hiểm không phải là ngươi sẽ chạy rất xa sao, bỏ lại phu quân của ta. Sớm cút đi là tốt rồi”.

Bạch Hổ trợn trắng mắt Mộng Tuyết, cũng lười phản bác lại nàng.

Thiếu niên kia đã thay ra quần áo rách nát, mặc vào quần áo của Diệp Vân, vết thương đầy người nhìn thấy mà ghê người, quần áo của Diệp Vân có chút lớn quá khổ, nhưng lại tạo nên một cảm giác khác. Xinh đẹp khiến người ta phải thương tiếc.

“Lên xe”. Diệp Vân nhàn nhạt nói câu, mọi người lên xe, thiếu niên kia đi ở phía sau cùng, khi cậu ta vừa muốn bước lên xe, vết thương trên người bị toạc ra đau đớn, thiếu niên khẽ nhíu mày, lại không hề hé răng. Một bàn tay thon dài trắng nõn xuất hiện trước mặt cậu, thiếu niên ngạc nhiên ngẩng đầu lên, liền thấy vẻ mặt hờ hững của Diệp Vân. Thiếu niên cắn răng, túm lấy bàn tay Diệp Vân, Diệp Vân nhẹ nhàng lôi kéo, kéo hắn lên xe. Trong xe yên tĩnh, không ai nói chuyện.

“Tên”. Bỗng nhiên Diệp Vân nhàn nhạt mở miệng…

Thiếu niên ngẩng đầu, ánh mắt bình tĩnh nhìn Diệp Vân nói: “Không có”.

“Vậy sau này ngươi gọi là Vô Danh”. Diệp Vân thuận miệng nói câu. Trong đôi mắt xanh biếc của cậu ta xuất hiện một tia sáng, gật gật đầu.

***

Mà mấy tiểu yêu kia cũng đã về tới Hỏa Tiêu thành, vào một tòa đại trạch hoa lệ.

Tiểu yêu dẫn đầu nơm lớp lo sợ đi đến căn phòng lớn nhất kia, mãi một lúc mới do dự mở miệng: “Chủ nhân, chúng nô tài đã trở về”.

“A, Có mang Tiểu Lục về cho ta hay không?” Bêng trong vang lên một giọng nói âm hiểm.

“Chủ, chủ nhân ~~ Tiểu Lục, bị, bị đại tiểu thư Băng Tuyết thành, đoạt đi rồi”. Tiểu yêu lấy hết dũng khí lắp bắp phun ra những lời này.

Trong phòng không còn động tĩnh gì nữa. Tiểu yêu thấp thỏm bất an đứng ở cửa.

Bỗng nhiên, cánh cửa bị bật ra, lộ ra một chiếc mồm lớn toàn máu. Tiểu yêu đứng ở cửa kia ngay cả kêu một tiếng cũng không kịp liền bị nó nuốt vào.

“Phế vật”. Một giọng nói khàn khàn phát ra từ chiếc mồm to như chậu máu kia, một con mãng xà màu xanh lá cây thật lớn trườn từ cửa ra, sau đó biến hóa nhanh chóng, biến thành một nam tử trẻ tuổi tuấn mỹ, chỉ là trên khuôn mặt tuấn mỹ kia lại là một đôi mắt âm ngoan, tỏa ra ánh sáng màu lục yếu ớt.

“Vậy con mèo yêu kia đâu? Đi về phía nào rồi?” Xà tinh khàn khàn hỏi. Trong lòng cũng nghi hoặc, chưa từng nghe nói mèo yêu ở Băng Tuyết thành kia có ham mê này, ham mê của nàng ta chính là dùng roi quất người đến chết đi mới đúng.

“Chủ nhân, đi, đi về phía ngoài thành, đang trên đường đến Xích Viêm thành”. Một tiểu yêu đứng ngoài sân nơm lớp lo sợ trả lời.

“Vô liêm sỉ!” Xà tinh biến sắc. Thành chủ của Xích Viêm thành hắn hiểu rõ nhất. Cũng là xà tinh, là một nữ yêu xinh đẹp tột cùng, thích nhất chính là thu thập mỹ nam. Tiểu Lục của mình mà đi đến thành kia thì đừng nghĩ đến chuyện trở về nữa.

“Đi dắt Phi Vũ tới cho ta”. Sắc mặt xà tinh khó coi đến cực điểm, chỉ có ngồi trên Phi Vũ thú mới có thể đuổi theo bọn họ được

“Nhưng mà, chủ nhân, Phi Vũ thú hôm qua vừa mới sinh con”. Tiểu yêu khϊếp đảm đáp lại một câu.

“Đi dắt tới cho ta!” Xà tinh nhoáng lên một cái, há to mồm một ngụm liền cắn nuốt tiểu yêu đang nói chuyện kia, độc tố màu đen theo vết thương bị cắn chảy vào làn da, trong nháy mắt thân thể tiểu yêu kia trở nên đen nhánh, hơi hơi run rẩy liền chết đi.

Mấy tiểu yêu khác thấy vậy hai chân phát run, nhìn đôi con người sâu thẳm của xà tinh, vội vàng xoay người chạy về phía khác đi dắt Phi Vũ thú tới.

Rất nhanh, Phi Vũ thú liền được dắt tới. Phi Vũ thú cũng không lớn, chiều dài chỉ khoảng ba bốn thước, thế nhưng tốc độ rất nhanh, dáng người cũng rất linh hoạt, ở yêu giới là một phương tiện đi lại hơi hiếm, thường thường chỉ có quý tộc cùng với yêu có tiền mới có thể có Phi Vũ thú như vậy. Mặc dù trong tên có một chữ ‘Vũ’, nhưng trên người yêu thú này lại không có một cọng lông chim. Trên thân thể mạnh mẽ cơ bắp rắn chắc, hai đôi cánh thịt mở rộng ra ước chừng dài khoảng bốn năm thước. Trước ngực có một chiếc túi như của chuột túi. Thông thường Phi Vũ thú sẽ đem thứ gì mà mình vừa ý để vào đó. Mà Phi Vũ thú cái sẽ đem con của mình giấu ở trong túi. Lúc này, Phi Vũ thú trước mặt xà tinh kia có vẻ yếu ớt, trong chiếc túi trước ngực nó là một tiểu Phi Vũ thú vừa mở mắt.

“Đi”. Xà tinh đi tới cưỡi lên, nhận lấy dây cương tiểu yêu dâng lên, vừa kéo mạnh một cái, Phi Vũ thú liền kêu lên một tiếng thống khổ, xông lên bầu trời. Trên mặt đất đám tiểu yêu nhìn hình ảnh dần dần biến mất trên không trung, lại nhìn nhìn tiểu yêu toàn thân biến thành màu đen trên mặt đất, yên lặng nâng thi thể tiểu yêu vừa chết kia đi. Những tiểu yêu pháp lực thấp kém như bọn họ, sống chết cũng không thể do chính mình quyết định. Còn có Phi Vũ thú kia, sợ là hôm nay chính là đại nạn của nó .

A a ô ô, Phi Vũ thú dưới thân xà tinh phát ra tiếng kêu thống khổ.

“Bay nhanh lên cho ta!” Xà tinh ra sức giật dây “Chậm chạp nữa ta nuốt thằng nhãi con của ngươi!”

Phi Vũ thú nghe thấy vậy, liền dốc sức vỗ đôi cánh của mình lao về phía trước. Tiểu yêu đi đường trên mặt đất chợt thấy đầu ướt nhẹp, tiểu yêu đưa tay sờ sờ đầu mình, lại nhìn nhìn trời: “Trời mưa ?” Lại nhìn nhìn chất lỏng trên tay mình, ngây ngẩn cả người, dịch thể màu đỏ, đều là máu. Tiểu yêu ngẩng đầu nhìn con đường phía trước, dọc theo đường đi tất cả đều là máu.

Dưới thân Phi Vũ thú không ngừng chảy ra máu đỏ tươi, một đường đều là máu. Mà xà tinh kia lại không hề thương tiếc chút nào. Đối với hắn mà nói, Phi Vũ thú mất có thể dùng tiền mua được, mà một nhân loại cực phẩm như Tiểu Lục, sẽ không tìm đâu được nữa.

“Nhanh hơn nữa cho ta!” Xà tinh bỗng giật mạnh dây cương thúc giục. Phi Vũ thú phát ra tiếng kêu thống khổ, nhưng vì tiểu Phi Vũ thú mới sinh, chỉ đành liều mạng bay về phía trước.

Cuối cùng, một chiếc xe yêu không giống những chiếc xe khác đập vào mắt xà tinh. Xe yêu rất lớn, mà chủ yếu là vì bên trong xe tỏa ra hương vị của Tiểu Lục của hắn.

“Hạ xuống, ngăn cản bọn họ lại cho ta”. Xà tinh vung dây cương lên, chỉ huy cho Phi Vũ thú vọt tới phía trước chiếc xe kia. Phi Vũ thú cũng không nhịn được nữa, xiêu xiêu vẹo vẹo hạ xuống mặt đất. Bởi tốc độ quá nhanh nên không thể dừng lại bình thường được, thân thể ma sát trên mặt đất. Xà tinh nhẹ nhàng nhảy xuống, vứt bỏ Phi Vũ thú. Phi Vũ thú phát ra tiếng kêu thống khổ, thân thể bị trượt đi một đoạn dài mới dừng lại. Chân cũng đã bị mài nát, trên mặt đất là một vết máu thật dài. Phi Vũ thú vẫn cố gắng nâng bộ ngực lên, tránh cho tiểu Phi Vũ thú bên trong túi bị thương. Tiếng động lớn như vậy tất nhiên là khiến ọi người trong xe chú ý tới. Xà tinh chặn ở phía trước, lạnh lùng nhìn về phía xe yêu, xe yêu vội vàng phanh lại, ngừng lại.

“Là ai chặn ở phía trước?” Mộng Tuyết hổn hển nhảy xuống, căm tức nhìn người phía trước.

“Đại tiểu thư Băng Tuyết thành, xin cô hãy trả lại sủng vật của ta!” Xà tinh khinh thường nhìn Mộng Tuyết, lạnh lùng nói một câu.

Mọi người ở trong xe hiển nhiên cũng nghe được, Diệp Vân thấy rõ trong đôi mắt xanh lục của Vô Danh ngồi trước mặt nổi lên một tia cừu hận.

Mộng Tuyết còn chưa kịp nói chuyện, Diệp Vân đã vén màn xe lên, lạnh nhạt nói: “Nếu chúng ta không trả thì sao?”

“Ngươi là ai? Ta đang nói chuyện cùng đại tiểu thư, ngươi dám xen mồm vào?” Xà tinh vừa thấy Diệp Vân liền biết cũng không phải là quý tộc gì, dĩ nhiên là sẽ không khách khí.

“Hắn là phu quân của ta!” Mộng Tuyết quát lạnh, “Ngươi nói chuyện khách khí chút”.

“Ha hả, đại tiểu thư thật đúng là độc đáo, thích yêu quái có ham mê đặc biệt như vậy làm phu quân sao?” Xà tinh ha hả cười lạnh, giọng điệu chanh chua khiến sắc mặt Mộng Tuyết đại biến.

“Ngươi nói láo, phu quân của ta mới không biếи ŧɦái buồn nôn như nhà ngươi”, Mộng Tuyết giận dữ, lớn tiếng rống giận với xà tinh.

“Vậy thì trả lại sủng vật cho ta”. Xà tinh mặt hầm hầm, lạnh lùng nói.

“Ngươi, tai có vấn đề sao?” Diệp Vân cười lạnh nhạt bước xuống xe, lời này khiến Mộng Tuyết đang chú ý cũng ngơ ngẩn, không rõ Diệp Vân có ý gì.

“Không có”. Xà tinh khó hiểu.

Mọi người trên xe cũng xuống, chỉ có Vô Danh núp trong góc xe không dám đi ra. Mà xe yêu rõ ràng cảm nhận được Vô Danh đang run nhè nhẹ.

“Vừa rồi ta cũng đã nói rất rõ ràng, không trả”. Diệp Vân nhàn nhạt cười rộ lên, “Đã nói không trả ngươi còn nói mấy lời vô ích này làm gì, không phải là tai ngươi có vấn đề thì là gì?”

“Ha ha, thì là kẻ ngu ngốc chứ sao”. Thanh Long cười ha hả.

Thủy Kỳ Lân liếc mắt Thanh Long, Thanh Long lập tức ngừng miệng, tiếng cười cũng liền im bặt. Bạch Hổ thu tất cả màn này vào mắt, trong lòng vui sướиɠ muốn chết, cuối cùng cũng có người có thể khắc chế Thanh Long đáng ghét này.

Mộng Tuyết cũng cười ha hả lên, đi tới ôm lấy cánh tay Diệp Vân, vểnh cằm lên: “Có nghe hay không? Không trả , mau cút đi!”. Nháy mắt sắc mặt xà tinh vô cùng khó coi, trong đôi mắt lóe lên ánh sáng lục sâu thẳm, hung hăng nhìn chằm chằm Mộng Tuyết âm trầm nói:” Đừng tưởng rằng ngươi là đại tiểu thư Băng Tuyết thành mà ta sợ ngươi. Xưa nay giữa các thành nước giếng không phạm nước sông, hôm nay ngươi muốn đi đầu khơi mào tranh chấp có phải không?”

“Ngươi nói đúng!”. Mộng Tuyết hừ lạnh một tiếng, “Chẳng lẽ ngươi không biết, cẩu hùng Thính Phong của các ngươi đã bị bằng hữu của phu quân ta đánh cho răng cũng không tìm thấy sao. Ngươi cũng chỉ là một con rắn nhỏ, còn dám ở trước mặt ta làm càn?”. Dáng vẻ vênh vênh váo váo của Mộng Tuyết khiến xà tinh vừa tức vừa giận, mà khi nghe đến Thính Phong lại bị yêu quái trước mắt đả bại, ngoài khó tin ra cũng có một chút run sợ.

“Đó là sủng vật của ta!” Xà tinh nghĩ tận lực tránh phải động thủ mà tìm về sủng vật của mình.

“Thì làm sao? Ta nói không trả”. Diệp Vân trêu chọc nhướng mày, bỗng nhiên thấp giọng nói với Mộng Tuyết, “Không trả cho hắn, hắn có thể đến chỗ tên thành chủ kia cáo trạng ảnh hưởng quan hệ hai thành các ngươi hay không?”

Mộng Tuyết hơi suy nghĩ một chút, gật gật đầu:”Sẽ. Dù sao hắn cũng là thân thích của thành chủ Hỏa Tiêu thành. Hơn nữa có thể lão cẩu kia sẽ phái người truy đuổi chúng ta”.

Diệp Vân thì có điểm không hiểu, thành chủ kia là cẩu yêu, còn tên này là xà tinh, sao có thể là thân thích được nhỉ?

“Vậy thì gϊếŧ hắn”. Diệp Vân cúi đầu cười bên tai Mộng Tuyết nói ra quyết định của mình. Hiển nhiên diệt trừ hậu hoạn là cách tốt nhất. Nàng cũng không muốn rước lấy phiền phức.

Mộng Tuyết nhìn Diệp Vân trừng lớn mắt, sau đó trong mắt hiện lên kinh ngạc cùng vui mằng: “Đúng, phu quân, gϊếŧ hắn là xong hết mọi chuyện. Nếu tên biếи ŧɦái này có chết thì tiểu yêu trong phủ hắn cũng không dám nói gì, tất cả sẽ đều chạy trốn. Mới không có người giúp hắn đi mật báo. Nếu như một mình ta, ta lại không gϊếŧ được hắn”.

“Các ngươi thì thầm cái gì!” Xà tinh trong lòng có chút bất an.

“Chúng ta đang bàn đưa hắn trả lại cho ngươi”. Diệp Vân lộ ra một nụ cười sáng lạn, xà tinh nhìn mà trong lòng càng bất an.

Ngay sau đó mắt hắn nhoáng lên một cái, Diệp Vân đã nắm chặt Nguyệt Luân xuất hiện trước mặt xà tinh, vung tay lên tàn nhẫn bổ xuống.

“A!”. Xà tinh vội vàng lui về phía sau đi, hắn không thể nào mà ngờ rằng yêu tinh trước mắt không nói gì đã ra tay đánh lén mình.

“Ngươi muốn làm gì? Ta là người nhà của thành chủ đó”. Xà tinh mở miệng nói chuyện, trước mắt lại là Diệp Vân cả người đầy sát khí khiến người ta kinh hãi. Xà tinh chật vật lui về phía sau, đứng lại sau đó kêu to: “Mèo yêu, chẳng lẽ ngươi muốn hai thành tranh chấp sao?”.

“Gϊếŧ ngươi xong thì ai biết nữa đâu?”. Mộng Tuyết ha hả cười lớn. Xà tinh trong lòng kinh hãi, giờ hắn mới hiểu được mèo yêu trước mắt quả thật là muốn gϊếŧ hắn. Nếu như lời của mèo yêu là thật, trong nhóm này có yêu có thể đánh bạu Thính Phong, vậy thì mình tuyệt đối không phải đối thủ của bọn họ.

Nghĩ đến đây, trong đầu xà tinh nổi lên một ý nghĩ.

Trốn!

Diệp Vân đương nhiên là đã nhìn thấu cách nghĩ của xà tinh, quay đầu nhìn lại mấy nam nhân băng sơn phía sau tức giận quát: “Còn nhìn cái gì nũa. Mấy người chết hết rồi sao, không biết đi lên giúp à”.

Mọi người sắc mặt khác nhau, rõ ràng một mình Diệp Vân có thể dễ dàng đối phó, thế mà hắn còn la lên như vậy.

Lạc Tâm Hồn vẻ mặt không biểu cảm rút kiếm của mình xông tới, Bạch Hổ nhe nanh múa vuốt vọt lên, Thanh Long cũng bay tới, Đoàn Dật Phong giật mình, cuối cùng cũng rút kiếm xông tới.

“Các ngươi! Đê tiện vô sỉ!” Những lời này cũng là lần đầu tiên xà tinh thốt ra khỏi miệng, thông thường đều là người khác nói hắn như vậy.

“Tốt, ha ha, lấy nhiều hϊếp yếu, ta thích nhất”. Mộng Tuyết vỗ tay vui sướиɠ kêu.

“Không đúng, cái này gọi là sách lược”. Diệp Vân vô sỉ sửa chữa .

“Vâng vâng, phu quân, chàng nói đúng”. Mộng Tuyết cũng rút cây roi quấn bên hông mình ra, nhe răng cười thương hại nhìn xà tinh.

“Mèo yêu, ngươi, như ngươi vậy ~~ “. Xà tinh vốn muốn nói nàng ta dám làm như vậy nhất định sẽ gây ra tranh chấp giữa hai thành, nhưng mà nhớ lại là bọn họ muốn diệt khẩu nên lời vừa đến bên miệng đành sửa lại, “Ta, ta không cần sủng vật của ta nữa là được chứ gì?”

“Hắc hắc, chậm”. Mộng Tuyết nhe răng cười, vung roi liền mạnh mẽ xông lên. Xà tinh vội vàng trốn sang bên cạnh, nhưng bên cạnh lại có Bạch Hổ giương nanh múa vuốt cắn một chân hắn. Xà tinh vội vàng lăn một vòng ngay tại chỗ, lăn sang một bên. Nhưng mà nghênh tiếp hắn là thanh kiếm lóe lên hàn quang của Lạc Tâm Hồn.

“Ta liều mạng với các ngươi”. Xà tinh nổi giận gầm lên một tiếng, nhanh chóng biến hình, biến thành một con mãng xà lục sắc thật lớn.

Ngay sau đó, xà tinh thống khổ há to miệng, Đoàn Dật Phong đã thuấn di đến phía sau lưng hắn, vẻ mặt hờ hững chém đứt đuôi của hắn. Xà tinh thống khổ chưa kịp hô thành tiếng, thì một tảng đá lớn bị nện vào trong miệng hắn, khiến thanh âm còn chưa kịp phát ra đã im bặt. Xà tinh đau đớn lăn sang một bên, trốn! Mau nhanh trốn, rốt cuộc đám yêu này là ai? Chui ra từ chỗ nào? Vì sao hắn chưa từng nghe nói về yêu quái nào mạnh mẽ như vậy? Phi Vũ thú đâu? Mau đến chỗ Phi Vũ thú kia, cưỡi lên Phi Vũ thú là có thể chạy trốn. Xà tinh phát huy toàn bộ sức lực, liều mạng lủi đến nơi Phi Vũ thú đang đứng. Nhưng mà, Phi Vũ thú lại không còn có hơi thở.

Phế vật! Xà tinh tuyệt vọng mắng trong lòng.

“Nhanh”. Lạc Tâm Hồn nhàn nhạt nói một tiếng, kiếm trong tay vung lên bổ xuống, đầu rắn cùng thân rắn liền tách ra nguyên vẹn, khi tách ra, không hề có bất kỳ vết máu nào. Đơn giản là bởi tốc độ của Lạc Tâm Hồn quá nhanh. Ngay sau đó, máu tươi phun ra như suối.

Xà tinh hơi hếch cằm lên, còn chưa chết đi. Đoàn Dật Phong cũng vung tay lên, chém xà tinh ra làm bảy mảnh. Xà tinh cuối cùng cũng bất động. Chỉ là đôi mắt lục sắc thật to kia vẫn không ngừng trừng về phía trước, chết không nhắm mắt. Cho đến khi chết hăn vẫn không rõ, từ lúc nào mà yêu giới xuất hiện yêu quái mạnh như vậy.

“Xà đảm là thứ tốt đấy”. Lạc Tâm Hồn đi lên phía trước chăm chú nhìn thi thể của xà tinh, sau đó quay đầu nói với Diệp Vân, ” Ngươi muốn ăn không?”

“Ngươi buồn nôn! Muốn ăn thì tự ngươi ăn đi!” Diệp Vân run run, nhìn dáng vẻ khi chết dữ tợn của xà tinh, lại nghĩ tới việc ăn một bộ phận trên thân thể hắn, buồn nôn muốn chết.

“Nội đan, lấy nội đan của người này ra”. Mộng Tuyết nhảy nhót một bên. Trong thế giới yêu giới này, yêu quái gặp phải kẻ mạnh hơn so với mình sẽ chạy trốn, gặp được kẻ nhỏ yếu hơn mình sẽ ăn tươi nuốt sống, đây chẳng qua là chuyện vô cùng bình thường. Chỉ có ở trong thành, mới nhất định phải tuân thủ các quy củ thành chủ đưa ra.

Diệp Vân nhíu mày nhìn một đống thịt hồng hồng lục lục trước mắt, lấy nội đan, thật là buồn nôn . Lúc này, Diệp Vân hơi nghiêng đầu, liền thấy Vô Danh chẳng biết là xuống xe từ bao giờ. Vô Danh bình tĩnh đứng trước thi thể của xà tinh, thân thể hơi run run.

“A a a a!” Bỗng nhiên Vô Danh giống như là nổi điên, nhặt tảng đá bên đường điên cuồng đập về phía thi thể chết không nhắm mắt của xà tinh kia. Một lần, hai lần, ba lần…

Màu trắng cùng màu đỏ văng tung tóe khắp nơi. Văng lên người Vô Danh, trên mặt của hắn, hắn lại hoàn toàn không có chút cảm giác gì.

Mọi người lẳng lặng nhìn một màn trước mắt không nói gì, cũng không hề có động tác gì.

Một lúc lâu sau, Vô Danh thở phì phò dừng tay, vết thương trên người lại rách ra lần thứ hai, nhiễm đỏ quần áo trên người hắn.

Chậc ~ Diệp Vân có chút buồn bực nhìn bộ quần áo đã ô uế kia, lạnh lùng mở miệng, “Không muốn bị ức hϊếp nữa thì hãy trở nên mạnh mẽ, giống như ngươi chỉ biết trả thù trên một cỗ thi thể như vậy thì vĩnh viễn sẽ bị khi nhục”.

Vô Danh chợt xoay người, đôi con ngươi xanh biếc nhìn chằm chằm Diệp Vân.

“Làm cái gì đấy, ngươi suy nghĩ đi, phu quân của ta nói có cái gì không đúng?” Mộng Tuyết nhìn đôi mắt xanh biếc của Vô Danh lóe lên tia sáng, trong lòng không khỏi có chút sợ. Bỗng nhiên lại cảm giác mình thực buồn cười, sao lại có thể sợ một nhân loại sủng vật không có cái gì chứ?

“Dạy ta, làm cho ta trở nên mạnh mẽ”. Tiếng nói Vô Danh nhẹ nhàng, lại có quyết tâm cùng sức mạnh vô tận.

Mọi người vẻ mặt khác nhau, đều nhìn Diệp Vân, xem hắn trả lời ra sao.

“Có thể, đầu tiên lấy nội đan của nó ra. Dù sao quần áo ngươi cũng đã bẩn”. Không ngờ Diệp Vân một lời liền đồng ý, tựa như đồng ý một chuyện gì đó không hề quan trọng, sau đó lại tùy ý bảo Vô Danh đi lấy nội đan. Vô Danh không hề nói một lời, xoay người đi tới thi thể khiến người ta buồn nôn kia, cẩn thận tìm nội đan trong thi thể xà tinh.

Không khí dường như đông lại, mọi người đối với hành vi của Diệp Vân không hề nói gì.

Một lúc lâu, Vô Danh cả người bẩn thỉu đứng lên, trên tay là nội đan tản ra màu xanh lục yếu ớt, đến gần Diệp Vân, đưa tới trước mặt Diệp Vân.

Mộng Tuyết nhìn chằm chằm vào nội đan kia, phải biết rằng, nếu ăn nội đan vào, mình có thể hấp thụ hơn một nửa công lực của xà tinh a.

“Ngươi giữ lấy”. Diệp Vân nhàn nhạt nói, sau đó nhìn Mộng Tuyết nói, ” Ngươi đã mạnh đến thế rồi, còn muốn ăn sao?”

“A, phu quân?”. Mộng Tuyết thấy Diệp Vân nói ra tâm tư của mình, liền thẳng thắn đứng dậy nói, “Cho ta nha, ta ăn vào có thể đề cao tu vi thật nhiều”.

“Vậy để cho Vô Danh ném vào, ngươi lại đi tìm”. Diệp Vân vẻ mặt không chút biểu cảm nói câu, “Ai tìm được thì của người đó, phu quân, chàng thật đáng ghét!” Mộng Tuyết lui lại, lại quay đầu nhìn lại cỗ thi thể khổng lồ đến buồn nôn kia, sợ run cả người, “Ta không cần nữa là được chứ gì”.

“Đi rửa sạch rồi quay lại”. Diệp Vân chỉ vào hồ nước bên ven đường không xa.

Vô danh không nói gì, thu nội đan, nghe lời đi về bên hồ.

“Thành sau, có vấn đề gì không?” Diệp Vân ngồi xuống tảng đá ven đường, nhìn nhìn sắc trời đang dần tối xuống, thuận miệng hỏi Mộng Tuyết.

“Hắc hắc. Thành sau, tất cả các ngươi đều phải che mặt mà đi qua”. Mộng Tuyết vẻ mặt đáng khinh nhìn đám người Diệp Vân.

“Vì sao?” Thanh Long bay đến trên vai Diệp Vân, sau đó nhỏ giọng thì thầm, trong giọng nói mang theo ai oán vô tận, “Tiểu Vân Vân, đói bụng rồi, cho ta trái táo đi. Chủ nhân gạt ta, nói đến yêu giới hỗ trợ thì mỗi ngày sẽ cho ta hai trái táo, hiện tại ngay cả bóng một quả táo ta cũng không có thấy”.

Diệp Vân thuận tay lấy một quả ra đưa cho Thanh Long, nhìn Mộng Tuyết chờ nàng nói nốt câu kế tiếp.

“Thành chủ Xích Viêm thành, là con rắn. Bà ta trời sanh tính tình da^ʍ tà vô cùng, thích nhất là nơi nơi sưu tầm mỹ nam, vì cái này mà kết thù kết oán không ít với những thành chủ khác. Nhưng mà bà ta vẫn luôn làm theo ý mình, cả ngày ở trong thành hàng đêm sênh ca”. Mộng Tuyết nhíu mày, đáng khinh nhìn mọi người, “Các ngươi đều tuấn mỹ như thế, vừa đến cửa thành sẽ liền bị bẩm báo với xà yêu kia. Đến lúc đó ả sẽ bắt các ngươi đi chà đạp hàng đêm”.

“A”. Diệp Vân quay đầu nhìn khuôn mặt tuấn mỹ vô cùng của mọi người, không thể phủ nhận, Mộng Tuyết nói vô cùng có đạo lý. Để cho người da^ʍ tà nhìn thấy nhóm người bọn họ, không ăn sống nuốt tươi mới là lạ.

“Vậy đều che mặt đi qua là được chứ gì”. Diệp Vân tùy ý nói xong sau đó quay đầu nhìn Vô Danh bên bờ hồ. Cả người bẩn đến rối tinh rối mù, đang cởϊ qυầи áo trên người tẩy rửa.

“Thanh Long, đi, đem quần áo này đưa qua đó”. Diệp Vân tiện tay lấy một bộ quần áo vắt lên đuôi Thanh Long.

Thanh Long còn đang gặm táo, liền bay về phía bên kia.

Vô Danh đang rửa vết máu trên người cùng trên quần áo, chợt nghe thấy tiếng a ô trầm thấp. Theo thanh âm mà nhìn, liền thấy là phát ra từ phía Phi Vũ thú bên kia. Đứng dậy, đi đến nơi phát ra thanh âm đó, liền thấy một Phi Vũ thú to khoảng bàn tay đang ôm lấy cổ của Phi Vũ thú đã chết, vừa mổ vừa phát ra tiếng a ô thê lương.

“Nó đã chết, theo ta đi”. Vô Danh đi lên phía trước, nhẹ nhàng ôm lấy Phi Vũ thú nho nhỏ kia! Cẩn thận ôm vào trong lòng.

“Quần … áo, chạy cái gì mà chạy?” Thanh Long cắn táo nói. Lời nói hàm hồ, đem quần áo đặt trước mặt Vô Danh.

Đợi khi Vô Danh mặc quần áo sạch sẽ ôm theo tiểu Phi Vũ thú xuất hiện trước mặt mọi người, mọi người chuẩn bị lên đường.

Lúc tới trước cửa Xích Viêm thành, đã là buổi tối.

Bóng đêm mịt mù, mọi người che mặt vào thành.

“Tìm một cái khách sạn, ở lại một đêm, ngày mai sẽ đi”. Mèo yêu ngáp một cái, kéo tay Diệp Vân vào thành, tìm một khách sạn trên đường lớn.

“Ở giữa kia”. Mộng Tuyết chỉ vào một cây đại thụ treo đầy phòng gỗ trước mặt. Cành lá đâm ra bốn phía, cảnh sắc xinh đẹp, trên ngọn cây khắp nơi là phòng gỗ. Trên thân cây treo đầu những hạt châu phát sáng. Mọi người nghi ngờ nhìn phòng trọ tựa như l*иg chim kia, bỗng một ít cành lá hơi hơi giật mình. Mặc dù không phải rất rõ ràng, nhưng mọi người đều có thể xác định thân cây kia vừa động

Khách sạn kia là sống, là một gốc cây thụ yêu!

Đẩy cửa ra, cảnh tượng bên trong ngăn nắp sạch sẽ. Bên quầy là một ông lão mặt có rễ cây đang lơ mơ buồn ngủ.

“Chưởng quầy, chúng ta thuê năm gian phòng đất. đưa lên một ít thức ăn nữa”. Mộng Tuyết hết sức phấn khởi vứt một thỏi bạc lên quầy, đánh thức thụ yêu đang ngủ gật kia.

“Dạ. được. Đi lên đi, vẫn còn phòng đấy ạ. Đóng cửa lại chỉ có thể mở từ bên trong, không có người quấy rầy. Ăn uống tại trong phòng”. Thụ yêu nhận lấy bạc nói mấy câu như vậy lại bắt đầu gà gật.

“Sao lại chỉ là năm gian phòng, ngươi biết đếm không vậy?” Bạch Hổ hừ hừ nói.

“Đi thôi, đương nhiên là ta cùng phu quân một phòng rồi”. Mộng Tuyết ôm lấy cánh tay Diệp Vân cao hứng nói, “Sáng sớm mai dậy sớm một chút. Sớm khởi hành. Phu quân, chúng ta đi ngủ đi”.

“Ngươi muốn chết”. Bạch Hổ nổi giận, vung trảo tới.

“Con mèo chết tiệt này!” Mộng Tuyết cũng vươn chân cùng Bạch Hổ đánh thành một đống, trong miệng không ngừng mắng, “Ngươi là con mèo đoạn tụ chết tiệt! Ngươi rõ ràng là mèo đực, cả ngày cướp phu quân với ta!”

“Ngươi là đồ háo sắc! Cả ngày quấn quít lấy chủ nhân ta, ta cào chết ngươi”. Bạch Hổ cũng la hét.

Diệp Vân ngáp một cái, không để ý đến Bạch Hổ cùng Mộng Tuyết, xoay người liền lên lầu. Mọi người cũng không thèm nhìn một mèo một hổ đánh thành một đống kia liền đi lên. Mọi người đều tự đi tìm phòng trống vào rồi đóng cửa nghỉ ngơi. Diệp Vân tiếp tục đi lên, gặp được một gian phòng trống không, ngáp một cái, bước vào liền chuẩn bị đóng cửa lại nhưng lại bị cái gì đó chặn.

Diệp Vân quay đầu nhìn lại, liền thấy Vô Danh ôm theo tiểu Phi Vũ thú đi theo phía sau mình.

“Đi, bên kia có phòng trống”. Diệp Vân mệt mỏi, trở tay sẽ đóng cửa lại.

Vô Danh cũng không nói gì, cứ vậy mà đẩy cửa bước vào, sau đó lại tự mình đóng cửa lại.

“Ta ngủ với ngươi, chỉ đêm nay”. Trên khuôn mặt quật cường của Vô Danh hiện lên một tia khẩn cầu.

Diệp Vân liếc nhìn tiểu Phi Vũ thú trong lòng Vô Danh: “Nó ăn cái gì?”

“Thịt”. Vô Danh trả lời xong liền đi về phía chiếc tủ kia, đi tìm ăn.

Diệp Vân tựa ở đầu giường nhìn Vô Danh đang lấy thức ăn trong tủ đút cho Phi Vũ thú, bỗng nhiên nhàn nhạt mở miệng “Làm sao ngươi biết ta là nữ tử ?”

Vô Danh cứng đờ người, chậm rãi quay đầu lại, vẻ mặt có chút kinh ngạc, dường như kinh ngạc là Diệp Vân lại sớm biết mình nhìn ra nàng là nữ tử. “Ta, ta nhìn ra được”. Vô Danh tựa hồ hơi do dự, lúc này mới nói ra.

“Nhìn?” Diệp Vân nhíu mày, “Ngươi không có tí công lực nào, ngươi chỉ là một con người bình thường”.

“Đôi mắt của ta, có thể nhìn thấy tất cả chân thực nhất”. Lúc này, Vô Danh ôm theo tiểu Phi Vũ thú ngồi bên cạnh bàn, chỉ vào đôi con ngươi xanh biếc kia của mình, “Tất cả những thứ chân thật nhất ra đều có thể nhìn rõ”.

“Ha hả, ngươi đây là xuyên thấu qua hiện tượng để thấy bản chất”. Diệp Vân nở nụ cười, “Năng lực của ngươi người khác có biết không. Nói như vậy, chỉ cần nhìn một lần là ngươi đã nhìn ra hết thảy?”

“Không ai biết”. Đôi mắt xanh biếc kia của Vô Danh sáng lên, tiếp tục nói, “Đúng, lần đầu tiên nhìn thấy ngươi ta đã biết ngươi là nữ tử, các ngươi đều là nhân loại”. Còn có một câu nữa, vô danh không có nói ra. Đó chính là, Diệp Vân không chỉ là một nữ tử, mà linh hồn nàng còn có màu sắc thực đẹp.

“Ta mang theo bảo vật”. Diệp Vân bỗng dưng nói ra một câu như vậy, Diệp Vân mở to mắt nhìn thiếu niên ở trước mắt, nghi ngờ nhìn tròng mắt của hắn, “Năng lực ánh mắt của ngươi là bẩm sinh sao?”

“Đúng. Người trong bộ tộc chúng ta đều có năng lực này”. Vô Danh thản nhiên nói, “Có điều, giờ chỉ còn lại có ta. Trở thành sủng vật rất ít và trân quý”.

Vật vì hiếm nên mới quý, Diệp Vân đương nhiên hiểu điểu này. Có điều yêu quái kia chỉ vì bắt một người làm sủng vật mà diệt toàn tộc nươời ta, thật đúng là có phần đáng sợ.

“Quyết định sau này đi theo ta?” Diệp Vân nghiêng đầu nhìn Vô Danh.

Vô danh trịnh trọng gật gật đầu.

Diệp Vân thở dài, tới đây là để cứu Trình Lạc Y, tiện thể lại còn nhặt được con ghẻ. Trở về giao cho sư phó vậy, để sư phó dạy dỗ hắn đi.

“Ăn một chút gì rồi ngủ đi”. Diệp Vân tìm thức ăn cùng nước trong túi đựng đồ, “Có điều, ngươi ngủ bên kia. Cho ngươi một chăn một giường”. Diệp Vân chỉ chỉ một góc khác của gian phòng.

Vô Danh nhìn góc đó liền gật gật đầu

Khi Bạch Hổ cùng Mộng Tuyết ngừng đánh mới thấy không còn ai nữa. Mỗi người đành phải tự tìm một gian phòng trải qua đêm lạnh. Trong mơ hồ, Diệp Vân cảm nhận được có một thứ gì đó nho nhỏ lạnh như băng cẩn thận tới gần mình.

Là Vô Danh?

Diệp Vân nghi hoặc, không có lên tiếng, muốn để xem rốt cuộc hắn muốn làm gì.

Vô Danh cẩn thận bò lên giường của Diệp Vân, nhẹ nhàng ngủ ở bên người Diệp Vân. Thật ấm áp. Vô Danh thỏa mãn nhắm nghiền hai mắt. Từ lúc chào đời tới nay đây là lần đầu tiên hắn có thể ngủ an tâm như vậy.

Diệp Vân bỗng nhiên hiểu ra, sợ là đứa bé này vẫn luôn sống trong căm hận cùng sợ hãi đi. Nhẹ nhàng đưa tay lên, ôm Vô Danh vào gần người hơn, nặng nề ngủ.

Diệp Vân không hề thấy, một giọt nước mắt màu xanh biếc từ từ lăn xuống khóe mắt hắn. Lần đầu tiên chảy, lần đầu tiên kết thành giọt. Người trong tộc của Vô Danh, chỉ có khi xuất phát từ nội tâm mới rơi lệ, mới có thể kết xuất ra ngọc tích tử vô giá.

Sáng sớm, Diệp Vân tỉnh lại, trong lòng cũng không còn thấy bóng Vô Danh nữa. Ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy Vô Danh đang ở bên cạnh bàn chuẩn bị bữa sáng cho nàng.

“Chủ nhân, người đã tỉnh rồi. Rửa mặt rồi tới ăn cơm thôi, mấy thứ này tôi sợ người ăn không quen, tôi đã chọn mấy thứ mà người có thể ăn đây”. Vô Danh quay đầu lại nhìn Diệp Vân lộ ra một khuôn mặt tươi cười thật lớn. Nháy mắt, nụ cười ấy như hút hồn người. Diệp Vân vỗ vỗ ngực, thầm nghĩ trong lòng, thảo nào mà xà tinh liều mình đuổi tới đây. Thật đúng là một tiểu yêu nghiệt, sau này trưởng thành còn thế nào nữa.

“Chờ một chút, ngươi gọi ta là cái gì?” Diệp Vân nhíu mày.

“Chủ nhân ạ. Người cũng đã nói sau này tôi sẽ là người của người”. Vô danh nghiêng đầu nở nụ cười sáng lạn.

Diệp Vân giật giật khóe miệng, đứng dậy đi tới chiếc bồn bên giường rửa mặt. Thản nhiên nói: “Ngươi cười lên nhìn đẹp hơn”.

Chỉ cười vì một mình cô. Vô Danh nhẹ nhàng nói trong lòng.

“Ngươi mấy tuổi rồi?” Diệp Vân rửa mặt xong liền ngồi bên cạnh.

“Mười hai”. Vô Danh trả lời, rót cho Diệp Vân chén nước.

Diệp Vân ‘a’ một tiếng nhận lấy.

“Chủ nhân, cái này tặng cho người”. Vô Danh đưa nắm tay ra, mở lòng bàn tay, trong lòng bàn tay là một viên ngọc tích tử màu xanh biếc ướŧ áŧ.

Đây là cái gì. Diệp Vân cầm trong tay nhìn nhìn, bóng loáng êm dịu, óng ánh trong suốt, kiếp trước nàng cũng được tiếp xúc với nhiều thứ quý giá khác, nhìn ngọc tích tử trong tay Diệp Vân liền hiểu, thứ này vô cùng quý giá. “Ngươi lấy ở đâu vậy?”

“Của chính tôi”. Vô Danh mỉm cười trả lời. Người hôm nay hoàn toàn không giống với đứa nhỏ trầm lặng ngày hôm qua, giờ đây hắn lại càng giống một đứa trẻ bồng bột tinh thần phấn chấn

“Cám ơn lễ vật của ngươi”. Diệp Vân cất đi, vừa mới uống một ngụm nước, cửa liền bị đập rung trời, “Đều đi ra!”. Bên ngoài ầm ĩ náo loạn lên, “Đều đi ra cho ta, thành chủ giá đáo. Đều ra nghênh tiếp”.

“Thành chủ có lệnh, những nam tử tìm tới khách sạn ngủ trọ ngày hôm qua đều phải đi ra”.

Diệp Vân khẽ nhíu mày, xem ra là có người để lộ ra tin đồn, vị thành chủ kia đã biết. Nhanh như vậy đã tới bắt người rồi?
« Chương TrướcChương Tiếp »