“Chủ nhân, tiểu chủ đã trở về”. Phi kiếm đứng ở ngoài cửa cung kính nói.
“Ngươi, đã trở về”. Giọng nói yếu ớt kia lần thứ hai vang lên trong lòng Diệp Vân.
“Đúng vậy, lão đầu, ta đã trở về, có phải là ngài rất nhớ ta hay không?” Diệp Vân nhạo báng, đẩy cửa ra bước vào.
Phi Kiếm há to miệng, chưa từng có người dám bất kính với chủ nhân như vậy đâu. Nhưng mà vì sao mình không hề cảm thấy bất ngờ chút nào?
“Ha hả, cuộc sống ở Thanh Sơn thế nào?” Chủ nhân của giọng nói kia xoay người lại, vẫn là dáng vẻ trẻ tuổi y như mười năm trước, chỉ là giọng nói lại già nua thêm mà thôi.
“Nhìn sẽ biết, ta sống rất tốt”. Diệp Vân tùy tiện ngồi xuống bên cạnh, đánh giá người nói chuyện. Trong lòng vô cùng hiếu kỳ về tuổi tác của người này? Đã thủ hộ ở Trưởng Tôn gia bao lâu rồi?
“Phi Kiếm, đi châm trà”. Lão tổ tông Trưởng Tôn Trung Lam nhàn nhạt phân phó một câu.
“Ai, không cần, mau lấy Ngọc Linh Lung trên tay ta ra đi, ta đi gặp bọn họ”. Diệp Vân chỉ chỉ cánh tay của mình.
“Cũng đúng”. Trưởng Tôn Trung Lam đứng lên đi tới trước mặt Diệp Vân, ngón tay nhẹ nhàng bắn ra, cứ như vậy nhẹ nhàng tách Ngọc Linh Lung trên tay Diệp Vân ra mà không cần chạm vào.
“Đi đi, đổi một bộ y phục khác rồi đi từ cửa chính vào”. Trưởng Tôn Trung Lam giao Ngọc Linh Lung vào tay Diệp Vân nói.
“Dạ”. Diệp Vân gật đầu đứng lên, theo Phi Kiếm ra ngoài cửa. Đổi một bộ y phục mà Phi Kiếm đã chuẩn bị từ trước, từ cửa sau ra, cùng Phi Kiếm đến cửa trước.
Cửa trước vẫn giống trước kia không hề có thay đổi gì, hai bên cửa là hộ vệ. Khi Diệp Vân cùng Phi Kiếm đi tới cửa, hộ vệ gác cửa ngăn bọn họ lại. Cũng bởi bọn họ chưa gặp Diệp Vân bao giờ, mà Phi Kiếm lại vẫn luôn ở hậu viện không có đi ra ngoài, tự nhiên bọn họ cũng không có nhận ra.
“Xin hỏi hai vị tìm ai?” Hộ vệ thái độ không tự ti không kiêu ngạo hỏi.
“Đi bẩm báo lão gia đi, nói rằng tiểu thư đã trở về”. Phi kiếm thản nhiên nói.
“Tiểu thư?” Mấy hộ vệ đều kinh ngạc cùng nghi hoặc nhìn Diệp Vân vẫn đứng một bên không nói gì. Cô nương này quả thật rất đẹp, nhưng mà nghe nói tiểu thư nhà mình đã đi gần mười năm rồi. Có phải là giả mạo hay không?
“Đi bẩm báo. Ngay bây giờ!” Giọng nói của Phi Kiếm bỗng nhiên trở nên lạnh lùng, mấy hộ vệ kia không khỏi có chút run sợ.
“Xin hai vị chờ một chút, để ta vào trong bẩm báo”. Một hộ vệ vội chạy vào trong bẩm báo.
Không lâu sau, từ trong viện vang lên tiếng bước chân dồn dập. Rất xa, Diệp Vân liền thấy được Trưởng Tôn Chấn Uy cùng Trưởng Tôn Phó Tiềm chạy ở phía trước, phía sau còn có vài nha hoàn.
“Doanh nhi! Thật sự là Doanh nhi của ta!” Từ đằng xa, Trưởng Tôn Phó Tiềm liền kích động la hét vọt tới, Trưởng Tôn Chấn Uy mặc dù tóc đã bạc trắng, nhưng cũng như đang thi chạy cùng với nhi tử, “Doanh nhi, Doanh nhi ngoan của ta, thực sự đã trở về!”
Hộ vệ vào trong bẩm báo kia trợn tròn mắt nhìn, không ngờ rằng tiểu thư nhà mình thực sự trở về!
Trưởng Tôn Chấn Uy cùng Trưởng Tôn Phó Tiềm lôi kéo Diệp Vân vẫn không ngừng kích động nói chuyện, không để cho Diệp Vân có cơ hội xen mồm. Một lát sau, Trưởng Tôn Phó Tiềm mới nhớ ra cái gì đó.
“Đến đây, Tự nhi, đây là tỷ tỷ của con”. Trưởng Tôn Phó Tiềm bỗng nhiên xoay người kéo một tiểu nam hài đang núp phía sau mình ra.
Tiểu nam hài vẻ mặt tò mò nhìn Diệp Vân, diện mạo thập phần giống Diệp Vân
“Đây là?” Diệp Vân nghi hoặc.
“Con đi rồi, mẫu thân con ngày đêm nhớ nhung, cha sợ nàng quá đau thương, liền ~~” Trưởng Tôn Phó Tiềm giải thích.
Diệp Vân giật mình, thì ra Trưởng Tôn Phó Tiềm cùng Liễu Yên Yên tái sinh đứa nhỏ là vì giảm bớt nỗi khổ nhớ thương của Liễu Yên Yên, nhưng thật không ngờ Liễu Yên Yên lại vẫn ngã bệnh như vậy.
“Tỷ tỷ”. Trưởng Tôn Vô Tự khẽ gọi một tiếng.
“Ừ. Tiểu Tự ngoan”. Diệp Vân nhìn đứa bé khỏe mạnh kháu khỉnh trước mắt mà hai mắt tỏa sáng, căn cốt tốt. Đứa bé này lại là kỳ tài tu hành. Như vậy rất tốt, dạy cho nó một chút pháp thuật cơ sở, khi mình không có mặt tại đây Trưởng Tôn gia cũng không đến mức bị uy hϊếp.
“Đi thôi, đi gặp mẫu thân con một chút”. Trưởng Tôn Chấn Uy lúc này lên tiếng.
“Dạ”. Diệp Vân lúc này cũng muốn mau một chút thấy Liễu Yên Yên ốm đau thế nào.
Mọi người đi qua đình viện, đi đến gian phòng của Liễu Yên Yên.
“Yên Yên, Yên Yên, nàng xem ai đến này?” Trưởng Tôn Phó Tiềm vừa đến hành lang từ xa đã la hét.
“Không xong! Lão gia, thiếu gia, thiếu phu nhân nàng ~~” một giọng nói hoảng loạn truyền ra từ căn phòng kia.
Sắc mặt mọi người đại biến
Diệp Vân cũng không nói cái gì, bỗng nhiên lắc mình một cái liền đi tới cửa, đẩy cửa phòng ra xông vào. Trong căn phòng sáng sủa, nha hoàn thất kinh không biết nên làm thế nào cho phải, Diệp Vân đi tới bên giường liền thấy Liễu Yên Yên sắc mặt tái nhợt nhắm chặt mắt nằm đó, nắm lấy cổ tay nàng xem mạch, mạch tượng càng ngày càng yếu ớt.
Diệp Vân hơi nhíu mày, đỡ Liễu Yên Yên dậy, lấy bí thuốc Thanh Sơn từ trong túi đồ ra, bẻ ra làm hai, cho Liễu Yên Yên ăn một nửa. Lúc này mọi người đều đứng ngoài cửa, thấy được động tác của Diệp Vân.
“Ưm ~” Ngay sau đó, Liễu Yên Yên nhẹ ưm một tiếng có dấu hiệu tỉnh lại.
Mọi người ngoài cửa ngạc nhiên mà vui mừng nhìn Diệp Vân. Không ngờ rằng Diệp Vân ra đi mười năm, y thuật lại inh như vậy. Nhất thời tất cả mọi đều vô cùng tán thưởng.
Liễu Yên Yên chậm rãi mở mắt ra, thấy được người đỡ mình trước mặt. Trong nháy mắt, Liễu Yên Yên cả người cứng ngắc. Nước mắt cứ như vậy im lặng rơi xuống.
“Doanh nhi, là Doanh nhi của mẹ sao?” Liễu Yên Yên chậm rãi vươn tay nhẹ xoa mặt Diệp Vân, cẩn thận như vậy, sợ hãi như vậy. Sợ người trước mắt đây lại chỉ là ảo giác của mình, sợ người trước mắt sẽ lập tức biến mất.
“Dạ, con đã trở về”. Diệp Vân mỉm cười dịu dàng an ủi Liễu Yên Yên.
“Doanh nhi, con thực sự đã trở về”. Liễu Yên Yên chợt ôm chặt Diệp Vân vào trong ngực.
Tất cả đều vui mừng, một ngày này, phủ thừa tướng trong suốt mười năm nay vui mừng như vậy, náo nhiệt như vậy. Bệnh của Liễu Yên Yên vốn là tâm bệnh. Hiện tại gặp được người mà mình ngày nhớ đêm mong rồi, bệnh liền giảm hơn phân nửa.
Trưởng Tôn Chấn Uy lại dặn người dưới chuẩn bị buổi tối mở tiệc chúc mừng, vì cháu gái bảo bối của ông đón gió tẩy trần.
Tin tức này, rất nhanh truyền tới tai thái tử đang săn thú bên ngoài — Đông Phương Cẩn.
“Đã trở về? ! Trưởng Tôn Manh Doanh đã trở về?” Thái tử không thể tin không ngừng hỏi người tới báo tin.
“Thiên chân vạn xác, thái tử điện hạ, hiện tại phủ Thừa Tướng vô cùng vui mừng, đều đang chuẩn bị mở tiệc chúc mừng thái tử phi trở về”. Người tới báo tin tất nhiên là hiểu rõ tâm tư của thái tử, xưng hô cũng là thái tử phi .
“Lập tức trở về thành”. Đông Phương Cẩn xoay người lên ngựa, cũng không thèm liếc nhìn Tư Không Minh cùng Tư Không Oanh ở phía sau liền cưỡi ngựa đi.
“Cái gì? ! Tiểu tiện nhân kia sao lại trở về vào lúc này?” Tư Không Oanh cắn chặt răng.
“Không phải mất tích mười năm sao? Ở khoảng thời gian mấu chốt này lại quay về, có điểm quá là trùng hợp rồi”. Tư Không Minh cũng nghiến răng nghiến lợi, trên mặt đều là âm độc, “Chẳng lẽ có gian trá trong đó?”
“Đi về hỏi hỏi phụ thân tiếp theo làm sao bây giờ. Chúng ta không thể hành sự lỗ mãng”. Tư Không Oanh trầm giọng nói.
“A? Chúng ta không đến xem thực hư ra sao sao? Nếu như là lão già Trưởng Tôn kia tùy tiện tìm một người giả làm cháu gái của lão, không phải là chúng ta chịu thiệt lớn sao?” Tư Không Minh nói ra lo lắng trong lòng.
“Hừ!” Đáy mắt Tư Không Oanh tràn đầy âm hiểm, “Huynh cho rằng nói như vậy thái tử điện hạ sẽ tin sao? Thái tử điện hạ chấp nhất đợi nữ nhân kia như vậy, hắn sẽ không phân biệt được sao? Huống chi thái tử điện hạ cũng nói đã đem ngọc bội của mình đưa cho nữ nhân kia làm tín vật đính ước. Hiện tại nữ nhân ở phủ Thừa Tướng là thật hay giả, có ngọc bội hay không chẳng phải là sẽ biết?”
“Đúng vậy! Ngọc bội kia thì không thể nào làm giả được”. Tư Không Minh bừng tỉnh đại ngộ, bỗng nhiên lại nhíu mày, “Nếu là thật sự, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?”
“Đại ca, huynh thật đần. Khó trách phụ thân luôn mắng huynh”. Tư Không Oanh có chút bất đắc dĩ nhìn Tư Không Minh, “Nếu là thật sự, nghĩ cách diệt trừ không phải được rồi sao?”
Tư Không Minh sửng sốt sau đó hắc hắc nở nụ cười: “Đúng, nếu như là thực sự thì diệt trừ là được. Ta còn lo lắng cái gì chứ?”
Hai huynh muội nhìn nhau cười lạnh, sau đó cũng nhanh chóng quay về phủ tìm thái phó bàn bạc .
Ngay khi Trưởng Tôn gia từ trên xuống dưới đều đang chuẩn bị mở tiệc chúc mừng, ngoài cửa vang lên tiếng vó ngựa dồn dập.
Đông Phương Cẩn xoay người xuống ngựa liền phóng vào bên trong. Hộ vệ gác cửa đương nhiên biết đây chính là thái tử điện hạ, nào dám ngăn cản. Muốn đi bẩm báo, nhưng cũng không có nhanh bằng thái tử điện hạ.
Lúc này Diệp Vân đang đỡ Liễu Yên Yên ngồi ở trong sân hít thở không khí mới mẻ, Trưởng Tôn Chấn Uy cùng Trưởng Tôn Phó Tiềm đều đã đi giám sát việc mở tiệc chúng mừng. Chỉ có Trưởng Tôn Vô Tự ở bên cạnh.
Đông Phương Cẩn một đường chạy vào, không người nào dám ngăn cản, cũng không có ai có tốc độ nhanh bằng hắn.
Trong đại đường, Trưởng Tôn Chấn Uy đang vui tươi hớn hở nói gì đó với Trưởng Tôn Phó Tiềm, Đông Phương Cẩn như một cơn gió vọt vào, liền vội vàng hỏi: “Trưởng Tôn Manh Doanh ở đâu?”
“Ở đông viện”. Trưởng Tôn Phó Tiềm vô ý thức đáp lại, còn chưa kịp phục hồi tinh thần, Đông Phương Cẩn đã không thấy bóng người.
“Cha?” Trưởng Tôn Phó Tiềm ngơ ngẩn nhìn ngoài cửa không một bóng người.
“Hả?” Trưởng Tôn Chấn Uy cũng chưa có hồi thần lại.
“Người vừa rồi hình như là thái tử?” Trưởng Tôn Phó Tiềm ngơ ngẩn hỏi.
“A, hình như là vậy”. Trưởng Tôn Chấn Uy cũng chưa có phục hồi, đờ đẫn đáp lại một câu.
Sau đó hai cha con nhìn nhau, giống như hỏa thiêu mông cùng chạy nhanh về đông viện.
Đông Phương Cẩn chạy một mạch. Mười năm, cô bé kia biến mất mười năm. Mang theo tim của mình cứ như vậy biến mất tròn mười năm!
Vào đông viện, Đông Phương Cẩn đứng ở cửa, nhìn một màn trước mắt mà giật mình.
Trong viện một trận gió nhẹ thổi qua, hoa đào nhảy múa đầy trời, thiếu nữ đứng trong biển hoa kia duyên dáng yêu kiều, khuôn mặt xinh đẹp đến mức khiến người ta hít thở không thông kia mang theo nụ cười dịu dàng. Đang cầm trong tay một đóa hoa nhẹ nhàng gài lên tóc người đang ngồi trên ghế. Làn gió thổi qua vén lên vài sợi tóc, quần áo trắng như tuyết tung bay, trong nháy mắt làm cho người ta quên mất hô hấp, quên mất cả suy nghĩ.
Trên một tầng mây rất cao, Lạc Tâm Hồn cũng lẳng lặng nhìn Diệp Vân trong sân. Mặc dù cách rất xa, thế nhưng Lạc Tâm Hồn lại thấy vô cùng rõ ràng. Lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Vân mặc một thân nữ trang.
“Chủ nhân, thời tiết hôm nay cũng không tệ lắm oa”. Thanh Long ngồi xổm trên vai Lạc Tâm Hồn lải nhải, “Chủ nhân, có phải người coi trọng nữ nhân kia hay không. Ừm, kỳ thực nhìn cũng rất đẹp”.
Lạc Tâm Hồn sắc mặt băng lãnh, không nói một lời.
“Chủ nhân, tiếp theo chúng ta làm gì? Cứ đi theo nàng làm cái gì? A, như vậy thì thực là nhàm chán?” Thanh Long nhìn lên trời, tiếp tục nói, “Chủ nhân, hay là ta ra câu đố để người đoán nhé. Lúc trước
~ “
Thanh Long còn chưa dứt lời, Lạc Tâm Hồn mặt không chút thay đổi, một nắm lấy đuôi Thanh Long, quay quay giữa không trung mấy vòng, chợt ném về phía trên cao. Thanh Long phát ra tiếng a
thật dài, biến thành một chấm đen trên không trung, sau đó đã không còn thấy bóng dáng đâu nữa.
Thế giới trở nên yên tĩnh, ít nhất có thể yên tĩnh một hồi lâu, Thanh Long muốn bay trở về cũng cần một chút thời gian. Trên trán Lạc Tâm Hồn nổi gân xanh. Nếu như lại cho Lạc Tâm Hồn thêm một lần cơ hội, Lạc Tâm Hồn thà chết cũng không muốn đi ngang qua chỗ kia để rồi gặp phải Thanh Long đáng ghét này.
Lạc Tâm Hồn trong lòng cũng có nghi hoặc. Đứng xa xa nhìn Diệp Vân, không rõ nàng đến kinh thành Nhiêu Thiên quốc là có chuyện quan trọng gì? Thanh Sơn có ma tộc ẩn vào, nàng còn có tâm tư để ý đến chuyện phàm thế sao?