- 🏠 Home
- Tiên Hiệp
- Xuyên Không
- Thiên Ma
- Chương 113: Nhà Vua Hoang Da^ʍ Vô Độ
Thiên Ma
Chương 113: Nhà Vua Hoang Da^ʍ Vô Độ
Hai nam nhân xanh mặt không nói được một lời.
Diệp Vân nhẹ nhàng thở dài, xoay người đi sang bên cạnh. Mà một tiếng thở dài kia lại như một quả tạ nghìn cân đập vào trái tim hai người họ.
“Chờ một chút!” Rốt cuộc, Lạc Tâm Hồn và Đoàn Dật Phong mở miệng gọi Diệp Vân lại.
“Cái gì?” Diệp Vân mỉm cười quay đầu lại, nhíu mày nhìn sắc mặt âm trầm đáng sợ của Lạc Tâm Hồn và Đoàn Dật Phong hỏi.
Hai nam nhân cắn răng, nghẹn ra một câu: “Chỉ ba chúng ta đi, chúng nó phải chờ ở bên ngoài. Càng xa càng tốt, không cho phép qua đây”.
“A… !” Thủy nhi kêu lên một tiếng thất vọng, bất mãn nhìn Đoàn Dật Phong, “Chủ nhân, đừng mà, ta muốn nhìn”.
“Nhìn cái gì mà nhìn ! Lúc này, ngươi hãy dẫn bọn Thanh Long đi núp vào một nơi thật xa cho ta, nếu không ngươi đừng trách!” Đoàn Dật Phong trừng mắt, hung ác nói với Thủy nhi, “Sau này, ta sẽ cho ngươi ăn táo mỗi ngày!”
Thủy nhi sắc mặt tái mét, so với việc nhìn chủ nhân mặc nữ trang, phải lo cho bản thân vẫn quan trọng hơn. Ăn táo? Như vậy còn thống khổ hơn cả việc gϊếŧ nó.
“Này, các ngươi, đi. Chúng ta đi ra đằng kia chờ chủ nhân”. Thủy nhi trừng mắt nhìn mấy thần thú khác quát .
Mấy thần thú khác chớp mắt khó hiểu, không biết là xảy ra chuyện gì.
Bỗng nhiên, Huyền Vũ ánh mắt sáng ngời: “Ta biết! Ta biết!” Nhưng mà, Huyền Vũ còn chưa kịp nói ra câu tiếp theo, Thủy nhi lập tức bay tới, vung chân tát nó một cái. Huyền Vũ bị đánh cho ngã chổng vó, loay hoay mãi cũng không thể lật lại. Bạch Hổ đành dùng chân lật người nó lại. Huyền Vũ được lật lại sợ hãi lùi lại phía sau, nó đã rõ Thủy nhi này quả nhiên như lời Bạch Hổ cùng Thanh Long đã nói, đủ tiêu chuẩn của một người đàn bà chanh chua. Sau này ít đυ.ng vào nó mới tốt.
“Được rồi, Bạch Hổ, các ngươi đến ngôi làng bên kia đợi chúng ta, chúng ta trà trộn vào trong cung điện đi tìm Mộc linh châu, các ngươi ở bên ngoài tiếp ứng”. Diệp Vân cũng bận tâm tới mặt mũi của hai nam nhân kia, dặn dò đám thần thú đi xa một chút.
Chúng thần thú nhìn ánh mắt cảnh cáo của chủ nhân mình, cuối cùng đành phải ngoan ngoãn nghe lời rời đi.
Mãi đến khi đám thần thú rời đi hẳn, Diệp Vân mới lấy ba bộ quần áo từ trong túi ra, để lại một bộ ình, hai bộ còn lại đưa cho Lạc Tâm Hồn và Đoàn Dật Phong.
Y phục này không phải gì khác, chính là quần áo của nữ!
Cách duy nhất mà Diệp Vân nghĩ ra là giả nữ, giả làm cống phẩm của tên vua hoang da^ʍ vô độ kia trà trộn vào cung. Sau khi vào được, họ sẽ tìm Mộc linh châu.
Để hai nam nhân hào hoa phong nhã như thế phải giả nữ trà trộn vào cung điện, có thể nghĩ, việc này còn khiến bọn họ khó chịu hơn là gϊếŧ bọn họ!
“Trước thay quần áo, sau đó ta giúp các ngươi chải tóc”. Khóe miệng Diệp Vân hiện lên nụ cười quỷ dị, xoay người đi tới phía sau một gốc cây lớn.
Lạc Tâm Hồn và Đoàn Dật Phong nhìn chằm chằm vào bộ quần áo xinh đẹp trên tay, tay đã hơi run. Trong mắt tràn ngập bi phẫn cùng bất đắc dĩ. Người duy nhất thoải mái chính là Diệp Vân .
Sau khi thay xong quần áo, Diệp Vân vừa đi ra liền thấy thân thể cứng đơ của hai nam nhân. Bọn họ cũng đã thay đổi xong quần áo, chỉ là không hợp như Diệp Vân, hai vai run nhè nhẹ bán đứng tâm trạng bọn họ lúc này.
Giờ phút này, trong lòng bọn họ đều chết lặng!
“Bóng lưng nhìn không tồi”. Diệp Vân mỉm cười trêu chọc nói.
Hai nam nhân nghe được tiếng nói của Diệp Vân liền ngẩng đầu lên nhìn, khi thấy rõ Diệp Vân, đều trừng lớn mắt, ngây ngẩn cả người.
Người trước mắt mắt ngọc mày ngài, nụ cười nhẹ nhàng xinh đẹp, quần áo màu hồng nhạt, hai con ngươi tinh thuần, đi sâu vào lòng người. Khiến người ta nhìn không muốn rời mắt.
“Oa, các ngươi thật xinh đẹp”. Diệp Vân cũng trừng lớn mắt nhìn hai nam nhân trước mắt. Trong lòng thầm than, với dáng vẻ này của bọn họ mà không làm nữ nhân thì thực đáng tiếc. Nếu như có nữ nhân như vậy, sợ rằng thiên hạ đại loạn rồi. Không biết sẽ có bao nhiêu vương hầu tướng lĩnh vì bọn họ mà tranh chấp. Diệp Vân còn đang chìm đắm trong suy nghĩ , hoàn toàn không để ý đến cảm thụ của hai nam nhân.
Hai người vốn còn đang chấn động khi thấy cách ăn mặc của Diệp Vân, nhưng khi nghe thấy những lời này liền bị kéo về hiện thực. Trên trán cả hai đều nổi gân xanh, hung tợn. Đồng thanh nói: “Nhanh đi tìm linh châu!”Hai nam nhân đều hận không thể che lại mắt của Diệp Vân để nàng không thể nhìn thấy cảnh này.
“Được, được”. Diệp Vân nở nụ cười, bỗng nhiên lại dừng chân, vẫy tay với hai người bọn họ, “Ngồi xuống, ta sẽ chải đầu cho hai người”. Nói xong, Diệp Vân lấy ra một số đồ trang sức từ trong túi.
“Ngươi sao lại có những thứ này?” Sau khi ngồi xuống, Đoàn Dật Phong tò mò hỏi. Nếu không phải đã biết Diệp Vân là một nữ tử, không chừng sẽ cho rằng Diệp Vân tâm lý không bình thường, là một kẻ biếи ŧɦái, đại nam nhân lại mang theo trang sức và quần áo nữ tử bên người. Nhưng, Diệp Vân ngày thường đều ăn mặc như nam tử, mang mấy thứ này làm cái gì?
“Có vài vật muốn tặng cho Phi Nhi, cũng có vài thứ là của ta. Ta dùng khi về nhà”. Diệp Vân vừa chải đầu giúp Đoàn Dật Phong vừa trả lời.
Đoàn Dật Phong im lặng, lúc này Diệp Vân cách hắn gần như thế, gần như có thể cảm nhận được cả hơi thở của nàng. Một cảm giác rất tuyệt. Diệp Vân mặc nữ trang xinh đẹp động lòng người. Nhà của nàng ở đâu? Nàng về nhà sẽ biến thành dáng vẻ của nữ tử sao?
Diệp Vân vấn tóc giúp Đoàn Dật Phong xong, lui về phía sau hai bước cẩn thận quan sát: “Ừm, rất đẹp”.
Lạc Tâm Hồn tái mặt, nhìn kiểu tóc xinh đẹp của Đoàn Dật Phong, trong lòng Lạc Tâm Hồn vẫn có xúc động muốn chạy khỏi nơi này.
Đoàn Dật Phong chậm rãi nghiêng đầu, gắt gao nhìn Lạc Tâm Hồn, chậm rãi nói: “Ngươi đừng hòng chạy”.
Lạc Tâm Hồn giật giật khóe miệng, bất lực ngồi xuống để Diệp Vân giúp mình làm tóc. Đoàn Dật Phong nhìn bóng lưng Diệp Vân, im lặng đứng chờ ở phía sau, dường như muốn khắc sâu bóng dáng của nàng vào trong đầu, khắc vào trong lòng.
Khi Diệp Vân làm tóc cho hai người xong, nhíu mày nhìn nhìn, đột nhiên cảm thấy có thứ gì đó không thích hợp. Tóc và quần áo đều đúng rồi, thế nhưng, hai khuôn mặt này chưa đủ nữ tính hóa. Nếu như vậy sẽ bị nhận ra mất?
Nghĩ nghĩ, Diệp Vân lại lấy ra một số thứ đồ trang điểm và vật phẩm trang trí của nữ.
Hai nam nhân nhìn son phấn bột nước trong tay Diệp Vân, hai mắt sắp lồi hẳn ra ngoài.
“Ta cảnh cáo ngươi, ngươi đừng có được một tấc lại tiến một thước!” Lạc Tâm Hồn sắc mặt lạnh lẽo.
“Đừng quá phận!” Đoàn Dật Phong cũng nghiến răng nghiến lợi.
“Chẳng lẽ các ngươi muốn kiếm củi ba năm thiêu một giờ, đều đã hóa trang như thế rồi, lại còn kiên trì cái gì nữa. Nếu không việc các ngươi mặc thành như vậy cũng sẽ uổng phí, đúng hay không?” Diệp Vân cười gian ước lượng son phấn trong tay, nhíu mày khinh thường nhìn hai mỹ nam trước mặt. Diệp Vân thoải mái trong lòng, làm cho hai nam nhân tâm cao khí ngạo này phải mặc đồ giả nữ, nhìn dáng vẻ kinh ngạc của bọn hắn còn thích hơn là ăn dưa hấu lạnh trong ngày hè nóng.
Hai nam nhân ngươi xem ta, ta xem ngươi, cuối cùng bại trận ngồi xuống, không rên một tiếng. Mọi chuyện đã tới nước này, còn có thể sao nữa?
Khi Diệp Vân giúp bọn họ trang điểm, tâm trí hai nam nhân cũng hoàn tòn bị phá hủy. Mặt xanh mét đứng đó để tùy ý Diệp Vân thích làm gì thì làm.
“Ừm, hai vị mỹ nhân, thật sự là khiến trẫm nhộn nhạo trong lòng, đêm nay hai nàng thị tẩm”.Diệp Vân nghẹn cười vô cùng khổ, giả giọng nói một câu như vậy.
Mắt thấy hai người họ sắp bùng nổ, Diệp Vân thức thời im lặng, điều chỉnh lại vẻ mặt nói: “Được rồi, chúng ta mau chóng trà trộn vào trong rồi lấy Mộc linh châu!”
Không khí xung quanh hai nam nhân lúc này mới khôi phục bình thường, Diệp Vân đi qua hai người đi về phía trước, âm thầm thè lưỡi, may mà mình thức thời, nếu không hai người bọn họ phát điên thì hỏng bét.
Không cần phải làm gì, khi ba người họ vừa đi tới cửa cung điện, thì có thị vệ xông lên .
“Thật to gan, lại dám tự ý chạy trốn”. Một người thị vệ quát lạnh, sau đó cười đắc ý, “Không ngờ lúc này lại tự động chui đầu vào lưới”.
Diệp Vân nhíu mày, làm bộ sợ hãi lắc đầu: “Không phải, chúng ta..”.
“Câm miệng! Đừng có nhiều lời! Mau vào đi”. Thị vệ dương dương đắc ý quát lớn Diệp Vân, đám thị vệ vây quanh mấy người Diệp Vân.
Thị vệ đứng đầu lấy thứ gì đó ra sau đó oa oa truyền lời, trước cửa cung lộ ra một đường hầm nho nhỏ, một nữ quan trung niên xuất hiện lạnh lùng quát lớn: “Mau đưa bọn họ vào”.
“Dạ dạ”. Thị vệ tiến lên đẩy Diệp Vân vào bên trong. Sau đó Đoàn Dật Phong và Lạc Tâm Hồn cũng đi theo sau vào cung. Ba người vừa đi vào, cuồng phong lại tự động đóng kín lại.
“Đi theo ta, không được phép nhìn đông nhìn tây”.Nữ quan lạnh lùng nhìn bọn họ, lạnh lùng nói ra một câu không chút cảm xúc.
Diệp Vân gật gật đầu, đi theo sau bà ta.
Một đường đi thẳng, quả nhiên toàn bộ đều là nữ nhân, không hề có một nam nhân, thậm chí người chăm sóc hoa viên cũng là nữ.
Diệp Vân thầm nghĩ trong lòng, nhà vua này hoang da^ʍ tới tận mức này sao. Họ không hề thấy bất kỳ bóng dáng một nam nhân nào, cũng chỉ có thị vệ canh cửa là nam, nhưng bọn hắn cũng không được phép vào trong.
Ba người theo sau nữ quan tiến vào, xuyên qua hành lang thật dài, xuyên qua đại điện, sau đó tới trước một cánh cửa lớn. Trước cửa có hai nữ quan trung niên, thấy nữ quan đi trước Diệp Vân vội hành lễ.
“Bọn chúng cũng là cống phẩm hôm nay”.Nữ quan lạnh lùng nói, “Dạy dỗ bọn họ cho tốt”.
“Dạ, đại nhân”. Hai nữ quan cung kính trả lời.
“Vào trong đi, hầu hạ nhà vua cho tốt, nhà vua sẽ không bạc đãi các ngươi“. Nữ quan đẩy cửa ra, sau đó nghiêng người để Diệp Vân đi vào.
Khi ba người vừa bước vào, cánh cửa nặng nề đóng lại sau lưng. Diệp Vân nhíu mày nhìn tình cảnh trước mắt có chút ngạc nhiên. Trong phòng tất cả đều là những cô gái xinh đẹp, tốp năm tốp ba ngồi cùng một chỗ nói chuyện sôi nỏi, có ăn, có uống, có vui đùa. Tuyệt không giống như là bị cướp tới.
“Ba người các ngươi, nhớ kỹ, bệ hạ là tối cao, nếu các ngươi được bệ hạ nhìn chúng thì hầu hạ ngài cho tốt. Các ngươi sẽ không phải lo đến ăn mặc sau này. Ăn uống và đồ dùng đều sẽ là tốt nhất ”.Một nữ quan lạnh lùng căn dặn mấy người Diệp Vân, trịnh trọng lặp lại lần thứ hai, “Nhớ kỹ! Phải khiến bệ hạ vui vẻ, dùng toàn bộ tâm tư mà lấy lòng bệ hạ để ngài vui vẻ chính là chuyện sau này các ngươi phải làm? Nếu như phạm tội gì khiến bệ hạ không vui, vậy thì các ngươi hãy chờ vào nhà lao đi !”
Mấy người Diệp Vân gật đầu.
Nữ quan lại càm ràm mấy câu mới rời khỏi đó.
Diệp Vân nhìn bóng lưng nữ quan bất đắc dĩ nhún vai, lấy lòng nhà vui kia? Đối với hai nam nhân phía sau này căn bản chính là chuyện cười rồi.
“A, các ngươi mới tới à?” Một thiếu nữ xinh đẹp đi tới chào hỏi đám Diệp Vân.
Diệp Vân nhẹ nhàng gật đầu.
“Ha ha, đến đây, ngồi xuống ăn một chút gì đi, những thứ kia được ăn“. Cô gái xinh đẹp hào phóng cười bảo mấy người Diệp Vân ngồi xuống.
Diệp Vân nghi hoặc nhìn cô gái đang vui vẻ trước mặt, không hiểu hỏi: “Các ngươi bị bắt tới, chẳng lẽ sẽ không cảm thấy khổ sở sao?”
“Có gì mà khổ sở chứ?” Cô gái xinh đẹp nghe xong không hề nhăn nhó, thẳng thắn nói, “Ở đây ăn ngon, ở cũng tốt. Bình thường muốn làm gì thì làm, cũng không có ai tới làm phiền chúng ta. Quả thực là so với thần tiên còn vui vẻ. Mỗi ngày chúng ta chỉ cần tập trung lại một chỗ đợi bệ hạ chọn người. Được bệ hạ sủng hạnh không phải là chuyện xấu gì”.
Diệp Vân nhìn thiếu nữ xinh đẹp trước mặt, nói không nên lời.
Đoàn Dật Phong cùng Lạc Tâm Hồn đều là mặt vô cảm quét mắt nhìn xung quanh, dùng thần thức cảm ứng nơi linh lực nồng đậm. Một lát sau, Đoàn Dật Phong cùng Lạc Tâm Hồn trao đổi ánh mắt, họ đều phát hiện ra Mộc linh châu ở phía trước!
Diệp Vân nhìn xung quanh, đại bộ phận thiếu nữ đều mặc rất đẹp đẽ quý giá, đang nói chuyện vui vẻ, có một số ít lại ăn mặc rất bình thường, hơn nữa trên mặt cũng mang theo khủng hoảng, hiển nhiên đó là những thiếu nữ bị bắt ngày hôm nay. Diệp Vân trong lòng không khỏi nghi ngờ, chẳng lẽ những người vào ở cung điện trước đây, liền thực sự thay đổi tâm ý, thích ở lại nơi này? Tất cả thiếu nữ trong căn phòng này đều mong chờ sự lựa chọn của nhà vua sao?
Nhà vua kia đúng là có diễm phúc. Diệp Vân cười lạnh trong lòng, quét mắt nhìn xung quanh. Luồng linh khí bàng bạc kia ở phía trước!
“Đều qua đây, đều qua đây!” Một giọng nói không hề mang một chút cảm tình nào vang lên trong căn phòng. Sau đó, một nữ quan đi tới, đợi khi mọi người tập hợp lại phía trước, lạnh lùng nhìn mọi người.
Tất cả mọi người đều đi tới.
“Đều đứng yên, bệ hạ sắp tới”.Giọng nói nữ quan nghiêm nghị, “Đều đứng yên, không được sự cho phép của bệ hạ không được lộn xộn, thành thật đứng đó đợi bệ hạ lựa chọn”.
Tất cả mọi người đứng yên chờ đợi. Diệp Vân lại cười xấu xa trong lòng, dùng thần thức nói với Lạc Tâm Hồn cùng Đoàn Dật Phong: “Nếu như lát nữa tên vua hoang da^ʍ vô độ kia chọn một trong hai người, cả hai không được nổi nóng đấy. Trái lại, còn phải thừa cơ trà trộn vào đó lấy Mộc linh châu”.
Đoàn Dật Phong cùng Lạc Tâm Hồn trừng mắt Diệp Vân, cả hai hừ lạnh một tiếng không để ý tới Diệp Vân.
“Ta nói thật!” Diệp Vân dùng thần thức nhấn mạnh .
“Bệ hạ!” Nữ quan cung kính hành lễ với người phía sau.
Tiếng bước chân vang lên, tất cả mọi người cùng nhìn về nơi phát ra tiếng bước chân ấy.
Khi thấy rõ nhà vua xuất hiện, Diệp Vân có chút ngạc nhiên. Nhà vua trước mắt mặc quần áo sang trọng, đầu đội ngọc quan, tuổi tác thoạt nhìn chỉ hai bảy hai tám, mỉm cười nhìn mọi người. Nụ cười ấm áp, nhìn thế nào cũng không thấy giống một tên vua hoang da^ʍ vô độ.
“Ta thấy có chút kỳ lạ, quanh thân hắn như có một tầng gì đó”. Đoàn Dật Phong nhíu mày dùng thần thức nói với Diệp Vân Lạc Tâm Hồn.
Diệp Vân cùng Lạc Tâm Hồn nhìn kỹ lại, quả nhiên thấy quanh thân nhà vua có một tầng mỏng gì đó. Nhưng cụ thể là cái gì lại không thể rõ.
Trong lúc ba người còn đang suy đoán, nhà vua đứng phía trên nhìn quét mắt phía dưới. Bỗng nhiên, trên mặt nhà vua lộ ra nụ cười vui mừng, ba bước cũng thành hai bước chạy tới bên người Đoàn Dật Phong, nắm chặt tay Đoàn Dật Phong: “Ngươi! Đúng, chính là ngươi!”
Đoàn Dật Phong lập tức tái mặt. Diệp Vân cùng Lạc Tâm Hồn thì biểu tình cứng đờ, hai người hai mặt nhìn nhau, giương miệng nhưng không thốt nên lời.
“Cái gì?” Đoàn Dật Phong thất kinh.
Đoàn Dật Phong đột ngột hỏi lại, ở trong mắt nữ quan chính là cực bất kính .
“Câm miệng, vô lễ! Bệ hạ xem trọng ngươi là vinh hạnh của ngươi!” Nữ quan tức giận quát lớn.
“Ngươi câm miệng”. Nhà vua quay đầu mắng nữ quan.
Nữ quan vội vàng cúi đầu nhận sai: “Dạ, bệ hạ, thần sai rồi”.
Tình huống rất phức tạp, Đoàn Dật Phong càng cảm thấy phức tạp hơn. Biểu tình trên mặt Diệp Vân cùng Lạc Tâm Hồn cũng rất đặc sắc.
“Chẳng biết tại sao, ta lại cảm thấy ngươi không hề giống người thường. Đi theo ta. Khuya hôm nay liền ngươi”. Nhà vua vui mừng nắm chặt tay Đoàn Dật Phong hơn.
Lạc Tâm Hồn và Diệp Vân trao đổi ánh mắt khinh thường, không giống người thường? Đó là đương nhiên . Bởi vì người ta là nam nhân mà.
Đoàn Dật Phong trong lòng tràn ngập lửa giận. Đang muốn rút tay ra, trong đầu vang lên giọng nói cảnh cáo của Diệp Vân: “Đừng hành động thiếu suy nghĩ, cứ đi theo rồi tính, trước tìm xem linh châu ở đâu. Kiếm củi ba năm thiêu một giờ thì huynh phụ trách đấy? Đến lúc đó huynh đi mà giải thích với sư phó của mình. Còn nữa, lúc nói chuyện với nhà vua hãy biến âm đi, đừng dùng giọng nam”.
Đoàn Dật Phong xanh mặt, trong lòng rối rắm, quả thực muốn đem tên vua hoang da^ʍ vô độ trước mắt này đánh bay. Thế nhưng nghĩ lại mục đính chuyến đi lần này, đành liều mạng nhẫn nhịn xúc động này.
“Đi theo ta”. Nhà vua cười híp mắt kéo tay Đoàn Dật Phong rời đi, để lại một đám thiếu nữ hâm mộ nhìn theo, còn có Diệp Vân cùng Lạc Tâm Hồn đang nhịn cười khổ sở.
“Nhớ kỹ đừng manh động”. Giọng Diệp Vân trịnh trọng nghiêm túc vang lên trong đầu Đoàn Dật Phong lần nữa.
Đoàn Dật Phong cắn chặt răng, liều mạng đè nén cảm xúc điên cuồng trong lòng. Lần đầu tiên, hắn muốn đánh bay một người như vậy, lần đầu tiên bị một nam nhân xa lạ nắm tay!
“Được rồi, các ngươi đều quay về phòng mình đi. Những người tới hôm nay, đi theo ta nhận phòng”. Nữ quan vỗ tay một cái ý bảo các thiếu nữ yên lặng.
Diệp Vân cùng Lạc Tâm Hồn đi theo đám thiếu nữ và nữ quan kia rời đi, mỗi người được phân ột gian phòng sạch sẽ mà xa hoa. Nữ quan căn dặn một hồi liền rời đi, đơn giản là bảo các nàng không được đi lung tung, ăn cơm sẽ có người đưa tới tận nơi cho các nàng.
Lạc Tâm Hồn và Diệp Vân được ở cách vách nhau, Lạc Tâm Hồn dùng thần thức hỏi Diệp Vân: “Kế tiếp làm sao bây giờ?”
“Chờ tin tức của Đoàn sư huynh rồi hành sự theo hoàn cảnh“. Diệp Vân trả lời, trong giọng nói rõ ràng mang theo vui sướиɠ khi người gặp họa.
“Thật muốn nhìn xem bên kia đang xảy ra chuyện gì. !” Lạc Tâm Hồn có chút tiếc hận nói.
“Ta nghĩ nếu như người ở bên trong là ngươi, Đoàn sư huynh hẳn cũng sẽ nói lời giống như vậy”. Diệp Vân cười hắc hắc, thật là đáng khinh.
Lạc Tâm Hồn sợ run cả người, không nói gì nữa.
Lúc này, Đoàn Dật Phong bị nhà vua kéo về tẩm cung của mình. Cung điện xa hoa mà rộng lớn có đầy đủ mọi thứ. Bên cạnh có một hồ nước nóng bốc hơi, tận cùng bên trong mới là phòng ngủ, bên ngoài là phòng nghỉ được trang trí xa hoa.
“Mau qua đây, ngủ cùng ta”. Nhà vua kích động kéo Đoàn Dật Phong đi về phía giường lớn.
Đoàn Dật Phong rút tay mình về, sắc mặt vô cùng khó coi, đứng ở tại chỗ không nói lời nào.
“Nàng đang xấu hổ sao?” Nhà vua khẽ nở nụ cười ấm áp, vươn tay ra muốn nắm lấy cằm của Đoàn Dật Phong.
Đoàn Dật Phong hừ lạnh một tiếng, vung tay lên hất tay nhà vua ra.
Nhà vua không hề giận mà còn cười, sờ sờ mu bàn tay hơi đau, bình tĩnh nhìn Đoàn Dật Phong: “Ta rất thích nữ nhân có cá tính như nàng. Thảo nào vừa nhìn đã cảm thấy nàng không giống người thường, hiện tại xem ra quả nhiên đúng”.
Hèn hạ! Đoàn Dật Phong hừ lạnh trong lòng, nhưng không nói một lời. Chết tiệt, Mộc linh châu rốt cuộc ở đâu? Vì sao tiến vào nơi này lại không còn cảm nhận được nữa?
“Được rồi, chúng ta mau nghỉ ngơi, lát nữa mà đến giờ thì hỏng bét”. Nhà vua cười híp mắt đi tới, vươn tay muốn ôm Đoàn Dật Phong.
Đương nhiên, nụ cười của nhà vua lúc này ở trong mắt Đoàn Dật Phong thoạt nhìn là đồ háo sắc, thô tục vô cùng.
Đoàn Dật Phong lắc người một cái, trốn sang phía bên kia cái bàn.
“Nhanh lên một chút, mỹ nhân, còn lằng nhằng sẽ không có thời gian“. Nhà vua có chút bối rối, chạy vòng qua bên kia bàn bắt lấy tay Đoàn Dật Phong. Đoàn Dật Phong thuận tay lấy thứ gì đó nằm trên bàn ném về phía nhà vua. Thần thức cũng không ngừng quét khắp nơi, vừa rồi bỗng nhiên cảm nhận được một chút linh khí.
“Thì ra nàng thích chơi như vậy”. Nhà vua bắt lấy thứ mà Đoàn Dật Phong ném tới, cười quỷ dị, sau đó lắc đầu nói, “Lần sau ta sẽ chơi cùng nàng, nhưng hôm nay nàng phải đi ngủ cùng với ta trước”.
Dở hơi mới ngủ cùng ngươi, biếи ŧɦái, lưu manh. Đoàn Dật Phong mắng thầm trong lòng, càng không ngừng chạy vòng quanh bành trán nhà vua.
“A! Nhanh lên một chút, không thể chơi nữa”. Nhà vua càng bối rối, vội vã muốn bắt lấy Đoàn Dật Phong. Thế nhưng, Đoàn Dật Phong đâu dễ để cho hắn bắt được chứ.
Hai người chạy vòng quanh bàn, một trốn, một đuổi.
Cũng không biết qua bao lâu, sắc mặt nhà vua tái mét, thống khổ ôm đầu ngồi xổm người xuống.
Đoàn Dật Phong ngạc nhiên, đứng lại nhìn nhà vua đang thống khổ kia, không rõ làm sao vậy. Thế nhưng sau một khắc, Đoàn Dật Phong trừng lớn ánh mắt nhìn. Linh khí, linh khí đang không ngừng tuôn ra từ thân thể của nhà vua. Là hơi thở của Mộc linh châu! Chính là tầng mỏng gì đó bao quanh thân thể nhà vua ban đầu!
Mà chuyện kỳ lạ hơn nữa còn ở phía sau! Khuôn mặt vốn thành thục của nhà vua dần thu nhỏ lại, vóc người cũng chậm chậm nhỏ đi. Từ một nam nhân hai bảy hai tám tuổi biến thành một đứa nhỏ chỉ khoảng bảy tám tuổi! Khuôn mặt trẻ con, chân tay cũng nhỏ, quần áo rộng thùng thình khiến người nó càng nhỏ. Linh khí bàng bạc kia lại có nguồn gốc từ cơ thể của nó! Đoàn Dật Phong kinh hãi, có nghĩa là Mộc linh châu ở trong cơ thể đứa bé này! Tầng linh lực mỏng kia chính là Mộc linh châu sao?.
“Đều là tại ngươi! Thời gian bị ngươi làm lỡ rồi!” Nhà vua tức giận rống lên với Đoàn Dật Phong, sau đó thẹn quá hóa giận cầm lấy kiếm bên cạnh hung ác chém tới, “Ngươi đã thấy được bộ dáng của ta bây giờ, vậy ngươi liền đi chết đi”.
“Chờ một chút!” Đoàn Dật Phong giơ tay lên ngăn lại động tác của nhà vua. Đoàn Dật Phong trong lòng có chút buồn cười, đứa nhỏ trước mặt có vẻ như xấu hổ khi bị người ta nhìn thấy dáng vẻ thực sự của mình, cho nên mới thẹn quá hóa giận muốn gϊếŧ người diệt khẩu.
“Làm gì?” Nhà vua trừng lớn mắt nhìn Đoàn Dật Phong, trong giọng nói lại mang theo tiếng nức nở.
“Kỳ thực, dáng vẻ này của ngài rất dễ nhìn”. Đoàn Dật Phong nhìn đứa nhỏ không được tự nhiên trước mặt, bỗng nhiên như thấy được dáng vẻ trước đây của mình. Không được tự nhiên như thế, yếu đuối như thế. Dù thế nào cũng không chịu thừa nhận, không chịu thua.
“Hả?” Nhà vua dừng tay, trừng mắt nhìn Đoàn Dật Phong, “Ngươi không gạt ta?”
“Ừ, không có, ta xin thề ta tuyệt đối không có lừa ngài”. Đoàn Dật Phong giơ hai tay lên, thái độ chân thành nói.
Nhà vua nhìn chằm chằm vào mắt Đoàn Dật Phong, muốn từ bên trong nhìn thấy dối trá, thế nhưng ánh mắt Đoàn Dật Phong vô cùng trong suốt, không có bất kỳ sự giả tạo.
“Vì sao cảm thấy dáng vẻ này của ta dễ nhìn?” Nhà vua nghi ngờ buông kiếm không hiểu hỏi. Ánh mắt vẫn có chút hoài nghi nhìn Đoàn Dật Phong.
“Đây mới là dáng vẻ thực sự của ngài đúng không?”. Đoàn Dật Phong lộ ra nụ cười hiếm thấy, “Người dùng dáng vẻ thực sự để đối mặt với mọi người, mới là hấp dẫn nhất, không phải sao? Cho mình dũng khí và lòng tin”.
Nhà vua sửng sốt, ngơ ngẩn nhìn Đoàn Dật Phong một lát không nói gì.
Đoàn Dật Phong mỉm cười nhìn hắn cũng không nói gì thêm.
Bỗng nhiên, nhà vua khẽ cười, đi tới, kéo lấy tay Đoàn Dật Phong: “Ta hình như thật sự có chút thích nàng rồi. Mau tới đây, ngủ cùng ta đi”.
Đoàn Dật Phong dở khóc dở cười, bị nhà vua kéo tới giường. Nhà vua kéo Đoàn Dật Phong liền nhảy lên giường, cứ như vậy nằm xuống ngủ.
“Bệ hạ?”Đoàn Dật Phong gọi một tiếng thăm dò, thế nhưng nhà vua không trả lời. Sau đó, tiếng hít thở đều đều vang lên. Đứa bé này không nhìn sự tồn tại của Đoàn Dật Phong mà đi ngủ!
Đoàn Dật Phong nhìn khuôn mặt điềm tĩnh ngủ say của nhà vua, trong lòng thoáng chút thương tiếc. Đứa bé này, hẳn là cô độc mà tịch mịch, hơn nữa lại thông minh. Làm ra bộ dáng của người lớn, để che giấu bất an trong lòng. Bài xích nam nhân, cũng là bởi vì trong lòng tự ti. Buồn cười nhất chính là, nó không ngừng lùng bắt thiếu nữ vào hậu cung chỉ để dẫn tới ngủ như thế này, chứng minh nó không phải là đứa nhỏ, mà là nam nhân? Hành vi ấu trĩ mà buồn cười, lại làm cho người ta phải yêu thương.
Đứa nhỏ đáng giận lại đáng thương. Đoàn Dật Phong nhẹ nhàng thở dài, vươn tay nhẹ vén mái tóc trên trán nó.
Màn đêm buông xuống, Diệp Vân cùng Lạc Tâm Hồn đều có chút đứng ngồi không yên. Đoàn Dật Phong không hề có chút tin tức gì cả.
“Đoàn sư huynh sẽ không bị bạo cúc hoa chứ?” Diệp Vân dùng thần thức hỏi Lạc Tâm Hồn một câu như vậy.
Lạc Tâm Hồn đổ mồ hôi lạnh trong lòng, sau đó đáng khinh nói: “Không phải chứ, muốn bạo, cũng là Đoàn Dật Phong bạo cúc hoa của tên vua kia. !”
“Nhưng mà, dù là bạo nhau, hiện tại cũng phải có chút tin tức chứ”.Diệp Vân nhíu mày có chút bất an nói.
“Lại kiên trì đợi một lúc nữa. Đoàn Dật Phong có suy tính đúng mực. Tên vua kia cũng không phải đối thủ của hắn“. Lạc Tâm Hồn chắc chắn nói.
“Ừm”. Diệp Vân gật đầu nằm lỳ ở trên giường, “Chúng ta cứ ngủ trước đi. Ta mệt rồi”.
“Được”.Lạc Tâm Hồn cũng đồng ý.
Hai kẻ suy nghĩ đen tối cũng dần chìm vào giấc ngủ.
Một đêm này, Đoàn Dật Phong tâm tình phức tạp
Sáng sớm hôm sau, Nhà vua vừa mở mắt lại không thấy bóng dáng Đoàn Dật Phong, kêu to lên: “Người đâu? Người đâu?”
“Ta ở chỗ này, bệ hạ”. Đoàn Dật Phong đi tới, mỉm cười nhìn nhà vua, “Ngài đã tỉnh”.
Khi thấy Đoàn Dật Phong, nhà vua thở phào một ơi rõ ràng: “Ta còn tưởng rằng nàng chạy”.
“Ta ở đây”. Đoàn Dật Phong mỉm cười: “Bệ hạ, sáng sớm muốn ăn chút gì không?”
“Nàng tên là gì?” Nhà vua đứng dậy nhìn Đoàn Dật Phong chăm chú hỏi.
“Đoàn Dật Phong”. Đoàn Dật Phong nói ra tên thật của mình.
“Rất êm tai, sau này ta gọi nàng là Phong”. Nhà vua đứng dậy đi tới bên cạnh bàn nhìn thấy trên bàn bày rất nhiều thức ăn có chút ngạc nhiên, “Đều là nàng chuẩn bị sao?”
“Đúng, ta nghe nữ quan nói bệ hạ luôn ăn sáng một mình, mà lại đơn giản. Bữa sáng nên ăn phong phú một chút”. Đoàn Dật Phong nhìn đứa nhỏ trước mặt, thật tình thân thiết nói.
“Phong, cám ơn nàng”. Nhà vua ngồi xuống, vui vẻ nhìn Đoàn Dật Phong nói, “Nàng là nữ nhân tốt nhất mà ta biết”.
Đoàn Dật Phong cười khổ trong lòng. Nữ nhân tốt nhất? Mồ hôi tuôn như mưa.
“Nhiều năm qua, nàng là người đâu tiên nhìn thấy hình dáng thật của ta”. Nhà vua vừa ăn vừa nói .
“Nhiều năm qua?” Đoàn Dật Phong ngơ ngẩn, chợt nhớ tới cái gì, “Ngài sống một mình bao lâu rồi?”
“Không nhớ rõ mấy nghìn năm “. Nhà vua tùy ý nói, “Bề ngoài, và tuổi của ta bị cố định tại thời kỳ này, có nhiều chuyện ta không nhớ rõ”.
Đoàn Dật Phong ngạc nhiên nhìn khuôn mặt trẻ con trước mặt, trong lòng kinh ngạc vạn phần. Ngoại hình bị cố định ở tại tuổi này! Rốt cuộc, nó đã cô độc mấy nghìn năm rồi? Đoàn Dật Phong lập tức nhớ tới con số ‘năm nghìn năm’! Những chuyện quá khứ đều liên quan tới năm nghìn năm trước, lần này thì sao?
“Ta không nhớ rất nhiều chuyện”. Nhà vua khẽ nói, dựa người vào ghế, trên khuôn mặt có chút cô đơn.
“Ngài bắt nhiều nữ hài tử tới nơi này là để các nàng ngủ với ngài như hôm qua sao?” Đoàn Dật Phong nghi hoặc hỏi.
“Đúng vậy”. Nhà vua trả lời đương nhiên, “Có điều, các nàng đều không thể thấy hình dáng thật của ta”.
“Vậy ngài có biết, ngài làm như vậy khiến đất nước trở nên hỗn loạn, dân chúng đều nghĩ ngài là một nhà vua hoang da^ʍ vô độ. Bắt rất nhiều thiếu nữ để làm cho hậu cung thêm phong phú”. Đoàn Dật Phong nhíu mày hỏi.
“Vậy ta lập tức bảo người thả họ ra, ta có nàng rồi, lại không cần những người khác nữa “. Không đợi Đoàn Dật Phong nói gì nhà vua đã đi ra cửa, ra lệnh cho những người bên ngoài.
Đoàn Dật Phong trợn mắt ngây người nhìn nhà vua đã quay lại, chuyện này đúng là hài. Chỉ nói đơn giản vậy liền thả các thiếu nữ ra?
“Được rồi, các nàng ấy sẽ được đưa trở về”. Nhà vua quay về nhìn Đoàn Dật Phong nói.
“Vậy, sau này..” Đoàn Dật Phong có chút nói lắp .
“Giống như nàng nói, ta sẽ dùng hình dáng thật của mình để đối diện với mọi người. Không bao giờ ngụy trang nữa“. Nhà vua cười vui vẻ, đi lên phía trước kéo một tay Đoàn Dật Phong đi về phía cửa.
“Đi, ta dẫn nàng đi xem đất nước của ta”. Dứt lời, một kết giới trong suốt bao quanh hai người, kết giới chậm rãi bay lên trời.
Kết giới xuyên qua tầng cuồng phong bảo vệ kia, chậm rãi bay lên cao, dưới chân hai người là những thảm cây xanh ngát.
“Nhìn xem, đẹp không?” Nhà vua vui vẻ chỉ vào dưới chân hỏi Đoàn Dật Phong.
Đoàn Dật Phong nhìn cảnh vật phía dưới cũng ngẩn ngơ, rừng cây thật lớn, xanh ngắt một màu.
“Đúng, rất đẹp”. Đoàn Dật Phong cười khẽ, gật gật đầu.
“Chúng ta đến bên kia nhìn”. Nhà vua cười, kết giới chậm rãi chuyển động về phía khác.
Lúc này ở trong cung điện, Diệp Vân cùng Lạc Tâm Hồn đã thu được tin tức, tất cả các thiếu nữ đều được thả về nhà. Diệp Vân và Lạc Tâm Hồn đang đi trên hành lang trong cung, hai người dùng thần thức nói chuyện.
“Không phải chứ, Đoàn sư huynh có mị lực lớn như vậy, khiến cho nhà vua bỏ qua ba nghìn gáo nước chỉ lấy một gáo?” Diệp Vân giật mình nói với Lạc Tâm Hồn bằng thần thức.
“Bây giờ không phải lúc giật mình, mộc linh châu làm sao bây giờ?” Lạc Tâm Hồn nhíu mày.
“Với mị lực của Đoàn sư huynh. Nhất định có thể lấy được”. Diệp Vân nói chắc chắn.
Hai người ra khỏi cung điện, vừa bước ra khỏi cửa cung, cả hai đều cảm nhận được một luồng linh khí mỏng manh, ngẩng đầu nhìn lên trời lại ngây ngẩn cả người. Giữa không trung có một kết giới trong suốt bao quanh hai người, một là Đoàn Dật Phong mà bọn họ quen biết, còn lại là một đứa bé có khuôn mặt hơi quen mắt.
“Đứa bé kia là ai?” Diệp Vân nhíu mày.
“Nhà vua bản nhỏ”.Lạc Tâm Hồn cũng nhíu mày, “Đây là có chuyện gì?”
“Hơi thở của linh châu ở trên người nó, chẳng lẽ Mộc linh châu được giấu trong cơ thể kia?”Diệp Vân giật mình.
“Hỏi Đoàn Dật Phong sẽ biết”. Lạc Tâm Hồn híp mắt nhìn hai người trong kết giới, sau đó vẻ mặt có chút mất tự nhiên, “Ta muốn đổi quần áo”.
“Đi đổi đi” Diệp Vân bật cười, cũng đi theo sau Lạc Tâm Hồn.
Hai người thay đổi xong quần áo, nhìn thấy hai người chậm rãi bay giữa không trung kia.
“A, tinh thần rất tốt”. Lạc Tâm Hồn nhíu nhíu mày, trong giọng nói có chút vui sướиɠ khi người gặp họa.
“Ngươi là hâm mộ hay là đố kị?” Diệp Vân trêu ghẹo. Lạc Tâm Hồn khẽ cười, mở miệng muốn nói gì đó, bỗng nhiên mặt đất rung chuyển dữ dội, khiến mọi người đứng không vững.
Diệp Vân và Lạc Tâm Hồn kinh ngạc trao đổi cái ánh mắt, động đất? Không đúng! Ánh mắt hai người biến đổi.
Ma tộc!
Trong đầu hai người đều hiện lên suy nghĩ này.
Vừa lúc đó, mặt đất càng chấn động dữ dội hơn, gió lốc điên cuồng thổi, cây cối khắp nơi ngả nghiêng. Bầu trời ầm ầm, chậm rãi bị xé rách.
“Cấm chế bị phá!” Lạc Tâm Hồn thất kinh, bởi vì có thể sử dụng sức mạnh trong cơ thể.
“Tại sao có thể như vậy!” Diệp Vân nhìn về hai người trong kết giới trên trời, trong ánh mắt tràn đầy lo lắng.
Trong kết giới, nhà vua biến sắc, như trước cắn răng nói: “Đừng sợ, có ta ở đây. Ta sẽ bảo vệ nàng”.Đoàn Dật Phong nhíu mày, trong lòng hiểu sợ rằng mọi chuyện không đơn giản như vậy.
“Lần đầu tiên xuất hiện loại tình huống này sao?”Đoàn Dật Phong trầm giọng hỏi.
“Ừm, ta cũng không biết vì sao. Đây là lần đầu tiên ta thấy xuất hiện ở bên ngoài cung điện”. Trong giọng nói nhà vua mang theo sự bất an.
Đoàn Dật Phong ngẩng đầu nhìn bầu trời mịt mờ, trên bầu trời tựa như có một bàn tay vô hình, đang từ từ xé mở bầu trời. Mây đen kéo tới, gió rít gào, sắc trời dần dần tối lại. Cấm chế bị phá! Có thể tùy ý sử dụng linh lực .
Đoàn Dật Phong suy đoán trong lòng. Đây là lần đầu tiên nhà vua để lộ hình dáng thực, mà hơi thở của Mộc linh châu toát ra ngoài hẳn là đã chạm phải cơ quan nào đó, vì thế đã phá vỡ cấm chế của đất nước này. Ma tộc, không cần nghĩ cũng biết là ma tộc.
“Mộc linh châu, rốt cuộc hiện thế . Ha ha ha..”.Chân trời bị xé rách, những tiếng cười điên cuồng vang lên.
“Ma tộc!” Diệp Vân cùng Lạc Tâm Hồn cùng nhau quát lên.
“Chủ nhân”. Lúc này, đám thần thú đều tới, đi tới bên cạnh hai người cùng ngẩng đầu nhìn bầu trời biến dị.
Đám ma tộc là đợi đến lúc này sao?
Đoàn Dật Phong trầm mặt.
Trong nháy mắt, một sức mạnh sắc bén đáng sợ đánh về phía kết giới của nhà vua và Đoàn Dật Phong.
- 🏠 Home
- Tiên Hiệp
- Xuyên Không
- Thiên Ma
- Chương 113: Nhà Vua Hoang Da^ʍ Vô Độ