Nói xong, mặt còn đỏ lên.
Ngốc nghếch, có chuyện gì mà ngượng chứ?
Ta lườm một cái, tạm biệt Hà phu nhân rồi dẫn Tô Lạp Thả Mạt đến tiểu viện được phân cho hắn, sắp xếp chỗ ở.
Suốt đường đi, Tô Lạp Thả Mạt không ngừng nhìn ta.
Ta cười nhạt trong lòng.
Ta biết hắn không phục, cảm thấy phu nhân quá tâng bốc ta.
Có vẻ cần chút thủ đoạn để khiến vị “di nương” này ngoan ngoãn hơn một chút.
Ta giả vờ thân thiết, một tay nhanh chóng bấm vào huyệt Khúc Trì trên cánh tay hắn, ta hơi dùng sức, hắn đau đến mức mặt mày méo xệch.
“Tô Lạp di nương, gọi như vậy cũng thật không quen. Sau này gọi muội là Tô di nương nhé, chúng ta phải hòa thuận với nhau đấy.”
“Tô di nương” gật đầu như gà mổ thóc.
Ta buông tay ra.
“Tô di nương” yếu ớt nói: “Thiếu phu nhân, sau này ta nhất định nghe lời.”
Ta cười nói: “Thật sao, vậy muội thu hồi kim độc của muội lại. Nếu không, ta sẽ phế cánh tay đó.”
“Tô di nương” hoàn toàn trở nên khuất phục.
Vào tiểu viện, hắn quay lại đóng cửa, không chịu ra ngoài.
Ta dặn dò hạ nhân, nếu “di nương” có yêu cầu gì thì cứ đặt trước cửa là được, thời gian còn lại không cần làm phiền.
Hạ nhân nhìn ta với ánh mắt đầy khâm phục.
Có lẽ họ nghĩ, ta nhìn hiền hòa, không ngờ lại giỏi trấn áp người khác, chỉ một lúc đã khiến “di nương” khuất phục.
Không biết Hà phu nhân lại nói gì với Hà tiểu tướng quân, hôm sau hắn không thoải mái lắm, hỏi ta:
“Nghe nói cô là do biểu ca nhờ cậy mà đến?”
Biểu ca hắn nói là con trai của cậu hắn, Thiếu khanh Đại Lý Tự Chung Chính Bình.
Ta gật đầu.
Thực ra nói chính xác hơn, người Chung Chính Bình nhờ không phải là ta, mà là tông chủ của chúng ta Mã Đại Nhạn.
Tổ chức của chúng ta sở dĩ gọi là “Thiên Lý Thừa Phong” chính là từ tên của tông chủ mà ra.
Thiên Lý, chính là Thiên Lý Mã.
Thừa Phong, chính là chim nhạn bay theo gió.
Tên Mã Đại Nhạn vốn dĩ rất bình thường, giống như Đại Ny Nhi ở thôn, nhưng qua cách giải thích này, nghe rất có khí thế hiệp khách.
Cứ như vậy, Chung Chính Bình nhờ Mã Đại Nhạn, Mã Đại Nhạn liền cử ta đến.
Còn Chung Chính Bình và Mã Đại Nhạn quen biết nhau thế nào?
Rất tầm thường, Chung Chính Bình ra ngoài phá án bị kẻ gian hãm hại, Mã Đại Nhạn cứu hắn ta.
Có khởi đầu như vậy, chúng ta đều rất mong đợi họ xảy ra điều gì đặc biệt.
Nhưng không có.
Mã Đại Nhạn phẩy tay một cái, liền đuổi Chung Chính Bình đi.
Còn thúc giục rất gấp, bảo hắn ta đi nhanh.
Ta lén hỏi Mã Đại Nhạn, tại sao nhất định phải đuổi người ta đi?
Mã Đại Nhạn nói, nếu không đuổi đi, nàng ấy sẽ muốn cưỡng ép hắn.
Cưỡng ép thì cưỡng ép, là tông chủ của chúng ta, lại sợ trước sợ sau, ta khinh nàng ấy.
Thực ra chúng ta đều không sợ Mã Đại Nhạn lắm, nàng ấy làm tông chủ không có uy vọng gì.
Nhưng nàng ấy mặt dày, mỗi lần cầu chúng ta làm gì đều sẽ lải nhải mãi, bất tri bất giác phải đồng ý với nàng ấy.