Chương 3

Đám người xem náo nhiệt bàn tán xôn xao.

Hà phu nhân bảo hạ nhân nhanh chóng đóng chặt cửa lớn.

Vào đến nội đường, Hà Hữu Tùng nói muốn tâm sự với phu nhân và ta, đuổi hết hạ nhân ra ngoài.

Sau đó hắn đóng kín cửa sổ, đối diện với ta và Hà phu nhân nói:

“Mẹ, phu nhân, Hữu Tùng trở về muộn. Hữu Tùng có lỗi với hai người.”

Hà phu nhân chảy nước mắt, nhưng bà vẫn giữ được bình tĩnh, chỉ vào “nữ nhân” kia hỏi:

“Người này là ai, chuyện gì vậy?”

Hà Hữu Tùng vội vàng nói: “Thực ra hắn là nam nhân, là nam nhân!”

Tô Lạp Thả Mạt là vu sư của bộ tộc Tô Lạp trên sa mạc.

Hắn ta rất đẹp, giống tỷ tỷ của mình.

Quân chủ của Tây Địch để ý đến tỷ tỷ hắn, bắt nàng ấy làm đồ chơi.

Bản thân mình chơi chán thì cho các thần tử hưởng dụng.

Thần tử hưởng dụng xong, liền vứt vào quân doanh.

Tỷ tỷ của Tô Lạp Thả Mạt đã dùng rắn cắn nát cổ tay mình để tự tử.

Bộ tộc Tô Lạp là một bộ tộc yếu đuối, đối mặt với Tây Địch hùng mạnh không thể làm gì.

Khi phó tướng của Hà Hữu Tùng dốc hết sức lực cuối cùng, đưa hắn đến bộ tộc Tô Lạp, mắt Tô Lạp Thả Mạt sáng lên.

Hắn nghĩ rằng đây chính là sự ám chỉ của thần linh, nam nhân trước mắt này, chắc chắn có thể giúp hắn báo thù!

Tô Lạp Thả Mạt đã chữa lành vết thương cho Hà Hữu Tùng, hỏi hắn tại sao lại rơi vào tình cảnh như vậy?

Hà Hữu Tùng nói: “Ta bị người khác ám toán, ta muốn trở về Kinh thành báo thù.”

Tô Lạp Thả Mạt hỏi: “Vậy huynh báo thù xong có đánh Tây Địch không?”

Hà Hữu Tùng nói: “Báo thù là để chỉnh đốn lại quân đội, nhất định phải đánh bại Tây Địch!”

Tô Lạp Thả Mạt cười:

“Ta biết sử dụng một ít độc dược, còn có thể điều khiển vài loại động vật, hơn nữa còn biết thu nhỏ xương, dẫn ta theo đi. Chỉ cần huynh báo thù xong, thì hãy giúp ta báo thù!”

Hai kẻ báo thù hợp lại, miệng đầy mùi vị khát máu.

Tô Lạp Thả Mạt có vẻ ngoài quá nổi bật, nghĩ đủ mọi cách, cũng không giải quyết được vẻ yêu kiều ngoại quốc này.

Làm sao đưa hắn ta về Kinh thành?

Cuối cùng, Hà Hữu Tùng nói:

“Tô Lạp huynh, huynh tạm thời chịu thiệt một chút. Huynh cứ giả làm nữ nhân đi, ta sẽ nói rằng huynh là ân nhân cứu mạng của ta. Đến lúc đó huynh ở lại Hà phủ, làm di nương của ta.”

Tô Lạp Thả Mạt xoay eo:

“Hà tiểu tướng quân, có gì khó đâu, người ta đều nghe theo huynh.”

Sắc mặt Hà Hữu Tùng xanh tím, hắn nói:

“Kế tạm thời thôi, ta không thích vậy, thật sự không thích!”

Tô Lạp Thả Mạt che mặt: “Ôi chao, đau lòng quá.”

Hà Hữu Tùng nghĩ:

“Chết tiệt, ai đứng đằng sau hãm hại mình, khiến mình phải chịu cảnh này. Nhất định phải đánh chết hắn!”

Hà Hữu Tùng và Tô Lạp Thả Mạt mỗi người một câu giải thích rõ ràng ngọn nguồn sự việc.

Hà phu nhân gật đầu.

Dù sao đi nữa, trong mắt người ngoài Tô Lạp đã là thϊếp của Hà gia, phải diễn cho tròn vai.