“Này, hôm nay coi như tôi bắt đầu làm việc.”
Thị Dĩ Thành ngẩn ra.
Tô Tô nheo mắt: “Này, đừng nói anh
đã quên thỏa thuận của chúng ta chứ. Vậy thôi, tôi
đi đây.”
—–
Suốt đêm hôm đó Thị Dĩ Thành trăn trở trằn trọc, chưa tới bốn giờ sáng đã tỉnh dậy, dù sao cũng không ngủ tiếp được nữa, bèn rời giường làm điểm tâm. Việt Việt vẫn giống như lúc nhỏ, thích ăn cháo do anh
nấu. Lúc đó, toàn bộ viện nghiên cứu, chỉ còn nhà Thị Dĩ Thành vẫn chưa dùng bếp gas, cha dùng mấy viên gạch vụn xây thành bếp nung, thu gom những cành cây khô làm củi, dùng để nấu nướng. Cái nồi lớn nấu cháo đã dùng nhiều năm rồi, mà nắp nồi vẫn dùng ván gỗ tròn thay thế. Tuy nấu nướng không thể nhanh bằng bếp gas, nhưng đồ ăn làm ra dường như đặc biệt thơm ngon hơn. Còn nhớ lúc đó, Việt Việt vô cùng thích
thú với loại bếp nung này, mỗi lần nấu cháo, cậu
lúc nào cũng ngồi xổm một bên, dùng sức mà chun mũi hít hít, ngửi mùi gạo dẻo thơm bốc lên, luôn miệng hỏi: Chín chưa, chín chưa? Lúc mở nắp nồi, hơi nóng phả ra, phủ lên tròng mắt kính, cậu
thường một mạch chạy đi, lau kính xong mới chạy về. Cậu không bao giờ chịu để Thị Dĩ Thành nhìn thấy dáng vẻ lúc không đeo kính của mình, mãi cho đến một lần…
Sau đó, trong viện thanh lý mấy cái bếp gas cũ, lãnh đạo bèn cho nhà họ dùng, cha mẹ vui mừng đến mức muốn đập bỏ lò bếp nung, Thị Dĩ Thành ngăn cản, mang cái bếp nung cất
vào nhà kho nhỏ sau nhà, Việt Việt vừa hay chuyện, cuống quýt chạy đến, Thị Dĩ Thành dẫn cậu
tới nhà kho cất cái bếp kia, cậu
vui mừng nhảy cẫng lên lưng Thị Dĩ Thành, để Thị Dĩ Thành cõng chạy vòng quanh sân nửa ngày trời. Việt Việt lúc nhỏ, thật đúng là một đứa trẻ đáng yêu, còn
làm nũng biết bao nữa chứ. Bây giờ cũng vậy. Thị Dĩ Thành cười ngố, ngay cả mình cũng không phát hiện ra. Đến khi làm xong bữa sáng, cũng chỉ mới năm giờ rưỡi. Thị Dĩ Thành đi tới đi lui trong nhà, hết sờ đông lại ngó tây, tâm tình như chàng trai sắp cưới vợ, hồi hộp trong sự mong chờ và
vui mừng vô hạn.
Khoảnh khắc Thị Dĩ Thành nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên, lập tức từ trong giấc ngủ ngắn choàng tỉnh dậy, ra mở cửa.
Tô Tô đứng ngay cửa.
Cậu thay một chiếc áo sơmi cotton màu lam nhạt, áo khoác jean cùng với quần jeans, có chút lười biếng đứng dựa vào khung cửa, nhìn thấy vẻ vui mừng không chút che giấu trên mặt Thị Dĩ Thành, mỉm cười nói: “Tôi đến rồi.”
Thị Dĩ Thành bất chợt bế cậu
lên, xoay một vòng, sau đó ôm chặt
lấy
cậu.
Khuôn mặt Tô Tô áp vào vai anh, ngay giây phút Thị Dĩ Thành không nhìn thấy, trên mặt cậu
tràn ngập ôn tình, giống như thời thiếu niên.
Đến khi quay mặt qua, nét cười mang theo chút phóng túng kia lại khôi phục.
“Này, hôm nay coi như tôi
bắt đầu làm việc đấy.”
Thị Dĩ Thành ngẩn ra.
Tô Tô nheo mắt: “Này, đừng nói anh đã quên thỏa thuận của chúng ta chứ. Vậy thôi, tôi
đi đây.”
Thị Dĩ Thành theo bản năng kéo cậu lại: “Không không không, anh nhớ, anh nhớ mà. Lại đây, mau vào đi. Phải rồi, em không mang theo hành lý sao?”
Tô Tô nhướn mày trêu chọc: “Anh bao tôi, nhưng không bao cả hành lý của tôi?”
Thị Dĩ Thành lắp bắp: “Ấy, anh không phải… anh… ý anh là…”
Tô Tô bật cười: “Anh lại đỏ mặt kìa. Xin lỗi xin lỗi, không trêu anh
nữa.”
Thị Dĩ Thành hỏi: “Ăn sáng chưa? Anh có nấu cháo.”
Tô Tô ngồi vào bàn, Thị Dĩ Thành múc cháo đưa đến trước mặt cậu. Tô Tô nhìn chén cháo nói: “Hôm qua tôi
chợt nghĩ đến một chuyện. Anh
muốn tôi
đóng vai Việt Việt, dù sao cũng phải nói cho tôi
biết sở thích thói quen của Việt Việt chứ, kẻo tôi
diễn không giống, anh
càng xem càng thấy thất vọng đúng không? Chẳng hạn, Việt Việt thích ăn món gì? Cậu ta
thích chơi trò gì? Có thứ gì đặc biệt chán ghét?”
Ánh nhìn dịu dàng của Thị Dĩ Thành dừng
trên mặt cậu, như vỗ về từng tấc từng phân: “Việt Việt, em ấy
rất ngoan, cũng không kén ăn, lúc ăn cháo rất thích thêm đường, bình thường ngoài luyện dương cầm ra cũng không có sở thích gì đặc biệt. Thành tích tốt, thông minh, nhưng không thích học bài lắm. Thể thao cũng không khá, lúc tập chạy xe đạp, bị té không biết bao nhiêu lần, ngồi lỳ dưới đất không chịu đứng dậy, giận dỗi nói cả đời không thèm chạy xe đạp nữa, muốn anh sau này mua mô tô chở em ấy. Việt Việt
bẩm sinh gầy yếu, rất dễ ngã bệnh, sợ uống thuốc, nhưng trời lạnh lại ghét mặc áo ấm, bảo là trông giống gấu chó. Em ấy lúc đó, tóc có hơi vàng, anhthường dùng khe cửa kẹp vỡ vỏ hạch đào cho em ấy
ăn, răng rất đều lại rất trắng, lúc ăn quà vặt thích cắn bằng răng cửa, giống như cún con vậy. Sợ nhất là người ta đυ.ng tới mắt kính của mình. Sợ ngứa muốn chết, lại rất thích người khác gãi lưng cho, Việt Việt
thường nằm sấp trên đầu gối anh, nói: Gãi lưng cho em, gãi lưng cho em. Trẻ con miền nam, theo anh học được vài câu địa phương Đông Bắc, hơn nữa còn mấy lần bập bẹ nói với mẹ em ấy.”
Tô Tô im lặng nhìn anh, nghe anh
dùng giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi kể từng mẩu chuyện cũ vốn đã trở nên quá mờ nhạt
trong phần ký ức sâu nhất của mình. Cậu
trước giờ không hề biết, anh trai
cao lớn nhà bên lúc nào cũng ấm áp bảo vệ cậu
lại khắc ghi những chuyện này, nhớ lâu như vậy, nhớ sâu như vậy, nhớ nhiều như vậy, nhớ kỹ như vậy.
Tô Tô vươn tay mở nắp hủ đường ra, thêm hai muỗng đường vào chén cháo.
“Vậy cậu ta, Việt Việt, cậu ta
gọi anh
thế nào?”
“Em ấy
gọi anh là anh Dĩ Thành. Lúc không có ai, sẽ gọi là anh.”
“Được, từ giờ trở đi, tôi
sẽ học làm Việt Việt.” Cậu
chậm rãi ăn cháo. Ngẩng đầu lên, nét cười ngả ngớn lúc nào cũng nhàn nhạt hiện trên mặt từ từ biến mất, ánh mắt trở lại trong trẻo như nước, từ túi quần lấy ra một cặp kính nhỏ gọng đen đeo vào, nhìn Thị Dĩ Thành, mỉm cười, lại bưng chén cháo lên ăn tiếp. Khoảnh khắc đó, Thị Dĩ Thành chỉ cảm thấy mình như một lá thuyền nhỏ, trôi xuôi theo dòng, thời gian xung quanh như trở về tám năm trước đây, cậu bé khả ái thích nũng nịu lúc nào cũng ỷ lại vào anh, đang đứng bên bờ sông cỏ xanh mơn mởn, mỉm cười nhìn về phía anh.
Thị Dĩ Thành cảm giác vành mắt như có thứ gì đó ấm nóng đang đong đầy, quay đầu đi, che giấu.
Anh
nói: “Lại đây, Việt Việt, xem phòng của
em này.”
Thẩm Thiên Việt theo anh
đi đến phòng ngủ mà lần trước mình đã từng ngủ lại, đây hiển nhiên là phòng ngủ chính. Suốt đêm
anh
đã sắp xếp bày trí lại căn phòng này, đổi cả tấm ga trải giường mới tinh màu lam sẫm, trên ghế sofa màu nghệ bên cửa sổ đặt thêm một cái gối dựa thật to sọc ca rô xanh trắng, bên cạnh còn có kệ sách báo.
Thị Dĩ Thành nói: “Thiếu gì cứ nói cho anh
biết. Anh
ngủ phòng kế bên.”
Thẩm Thiên Việt đứng nhìn một hồi, quay đầu nói: “Cảm ơn anh, anh Dĩ Thành.”
Thị Dĩ Thành nói: “Dậy sớm như vậy, có muốn ngủ thêm chút nữa không? Lát nữa anh
đi làm, em
cứ tuỳ ý. Cái này cho em.”
Thị Dĩ Thành kéo tay Thiên Việt qua, dúi chiếc chìa khoá vào trong tay cậu.
Thiên Việt cúi đầu nhìn thứ nho nhỏ sáng loáng, mang theo hơi ấm của người kia: “Anh Dĩ Thành, anh
không sợ
em
cuốn gói hết đồ trong nhà anh
bỏ đi sao?”
Thị Dĩ Thành xoa đầu cậu: “Đương nhiên không sợ. Anh
tin em.”
Thiên Việt hỏi: “Anh tin Việt Việt, hay tin Tô Tô?”
Thị Dĩ Thành chăm chú nhìn
cậu, nụ cười mộc mạc, ấm áp như ánh nắng chiều mùa đông.
“Người anh
tin chính là em!”