Chương 5: Tôi không phải tôi không phải

Thị Dĩ Thành ngồi lên mô tô, vừa nổ máy, bỗng nhiên lại xuống xe, cởϊ áσ khoác trên người ra, đưa cho Tô Tô, nói: “Cái này… cậu

mặc vào đi.”

Tô Tô lắc lắc cái đầu đang đội mũ bảo hiểm nặng trịch.

Thị Dĩ Thành tiến lại, nhẹ nhàng kéo tay cậu, mặc áo vào cho cậu: “Mặc đi. Bên trong tôi còn một chiếc áo ba lỗ. Cậu

lại mặc ít như vậy.”

Tay áo này dài đến tận mu bàn tay của Tô Tô.

Tô Tô nhìn người thanh niên

trước mặt qua tấm kính của mũ bảo hiểm, đôi mắt anh rất rõ nét, trong đó phản chiếu hình ảnh mình mặc chiếc áo khoác quá cỡ, đội mũ bảo hiểm thật lớn, bộ dáng quái dị.

Thị Dĩ Thành một lần nữa ngồi lên mô tô, Tô Tô đột nhiên hỏi: “Chúng ta đi đâu?”

Thị Dĩ Thành quay đầu, ôn hòa nói: “Về nhà tôi, có được không? Cách đây cũng không xa.”

Tô Tô nói: “Được.”

Trước kia, cũng không phải không có người dẫn cậu

về nhà, nhưng đa phần, vẫn thích đi thuê phòng hơn, dù sao cũng muốn dứt khoát nhanh gọn một chút, rời khỏi khách sạn, hai kẻ từng ở trên giường quấn quýt nhau, tựa như hai kẻ đang yêu, lập tức không còn quan hệ gì nữa, chỉ còn tiền giao dịch, như thế trái lại cũng rất sòng phẳng.

Anh lái xe vững vàng, tuy không nhanh, nhưng vẫn có gió thu lạnh lẽo phất tới tấp, lúc xuống xe, Tô Tô cảm thấy đầu mình càng nặng thêm.

Bọn họ dừng lại bên trong một khu dân cư nhỏ bình thường.

Thị Dĩ Thành cẩn thẩn tháo mũ bảo hiểm xuống cho cậu, có một sợi tóc vướng trên mũ, Tô Tô không kiên nhẫn muốn bứt ra, Thị Dĩ Thành cười nói: “Chờ đã chờ đã.” Từng chút từng chút gỡ ra: “Không phải được rồi sao? Bứt ra sẽ đau lắm.” Lại chỉ lên lầu nói: “Ở tầng năm.”

Lúc lên lầu, Tô Tô nhận thấy, đây là một tiểu khu bố trí quy hoạch rất bình thường, hành lang dài mà hẹp, bề bộn những món đồ gia dụng hết xài và cả những thứ hỗn tạp chưa nỡ vứt, cũng chẳng có đèn. Lối lên tầng năm lại có ánh đèn từ xa rọi sáng, Thị Dĩ Thành dẫn Tô Tô đến trước một căn hộ. Trên đầu cánh cửa, lắp một bóng đèn.

Thị Dĩ Thành nói: “Hành lang này không có loại đèn tiết kiệm điện năng, bàn chuyện lắp đặt, nhưng có vài hộ không chịu ra tiền, đành cứ tiếp tục như vậy, đèn này tôi tự lắp, cứ đến tối lại bật lên, người lên xuống cũng tiện hơn.”

Mở cửa, Thị Dĩ Thành nói: “Đây, mau vào đi.” Tô Tô theo anh vào trong.

Nối liền cửa ra vào là một lối đi hẹp dài, chỉ nhìn thấy một góc bên trong phòng khách. Sàn nhà được lau sạch đến mức trơn láng dị thường, Tô Tô nhìn thấy bóng mình mơ hồ phản chiếu trên đó. Vừa bước lên, liền trượt chân. Thị Dĩ Thành vội đỡ lấy cậu, cánh tay ấm nóng lại mạnh mẽ, cách lớp áo sơmi mỏng manh, khiến Tô Tô cảm thấy như bị bỏng mà muốn rút tay về.

Thị Dĩ Thành cười rộ lên: “Sàn nhà rất trơn, cẩn thận. Mang dép vào là được, đôi này đi, đôi này tương đối mềm.”

Anh

cúi xuống,

giúp Tô Tô mang dép vào. Cậu

im lặng đứng bên cửa, mặc anh

nhấc chân mình lên, xỏ dép vào, một chiếc, lại một chiếc.

Căn hộ của Thị Dĩ Thành thuộc loại nhà hai gian một sảnh, là kiểu nhà cũ, phòng khách rất nhỏ, Tô Tô vừa nhìn liền thấy phía trước bày trí một chiếc đàn dương cầm, màu đen sáng loáng,

lặng lẽ như quý tộc đứng ở một góc phòng khách.

Tô Tô nói: “Ồ, thì ra anh còn là một nghệ sĩ.”

Thị Dĩ Thành cười ngây ngô, gãi đầu nói: “Tôi không phải, tôi chỉ là một gã thô lỗ. Việt Việt biết đàn. Lúc chúng tôi còn nhỏ, những đứa trẻ học nhạc cụ cũng không nhiều như bây giờ. Mẹ của Việt Việt là một nghệ sĩ violin.”

Nụ cười của Tô Tô đột nhiên mang theo vài phần xa xăm mơ hồ, chậm rãi nói: “Ngay cả đàn anh

cũng chuẩn bị sẵn cho cậu ta rồi à.”

Thị Dĩ Thành nói: “Cậu đàn thử đi.”

Tô Tô cười nhạt bước qua, nhẹ nhàng mở nắp, ngón tay thon dài lướt trên phím đàn, khơi dậy làn âm thanh như nước chảy: “Thứ tao nhã thế này, tôi đâu biết. Hơn nữa, cho dù có biết, cũng không thể dùng đàn này, lỡ làm bẩn đàn anh tặng Việt Việt thì sao.”

Thị Dĩ Thành định nói gì đó, lại không thể nói thành lời.

Tô Tô vội chuyển đề tài: “Phòng khách của anh

không lớn, đồ vật cũng không nhiều, ngược lại có cảm giác rộng rãi.”

Thật vậy, mỗi một góc ở đây, đều được quét dọn không bám lấy một hạt bụi, nhưng vẫn mang bầu không khí của sự sống, bức tranh với tông màu ấm áp trên tường, là một bức tranh hoa hướng dương, trên bộ sofa lót một tầng đệm thật dày, dụng cụ trong bếp trơn bóng đến mức sáng lóa, hết thảy đều dung hòa với

người đàn ông diện mạo bình thường, nhưng lại

hết sức gọn gàng sạch sẽ đang đứng bên cạnh mình.

Tô Tô cảm thấy đầu càng lúc càng choáng váng, cậu

hỏi: “Phòng tắm ở đâu, tôi muốn đi tắm trước.”

Thị Dĩ Thành kéo một cánh cửa nhỏ bên cạnh phòng bếp: “Ở đây này.”

Tô Tô đi vào, Thị Dĩ Thành cũng vào theo.

Tô Tô nhìn anh, bắt đầu cởi cúc áo sơ mi của mình: “Muốn tắm chung sao?” Cậu

lười biếng hỏi.

Thị Dĩ Thành lập tức đỏ mặt: “Không phải. Cửa sổ ở đây có chút vấn đề, hơi khó đóng, thời tiết mùa này, đêm xuống sẽ khá lạnh.”

Anh

dùng sức đóng cánh cửa nhỏ hẹp kia lại, xoay người cầm lấy một cái khăn tắm thật to, còn có một bộ đồ ngủ, đưa cho Tô Tô.

Tô Tô đã cởi được phân nửa số cúc áo, tay dừng lại trên vạt áo, nghiêng đầu nhìn anh. Trên mặt mang nét cười nhàn nhạt như sóng nước dập dềnh. Thị Dĩ Thành cũng mỉm cười, nói: “Khăn tắm hơi cũ một chút, nhưng rất sạch sẽ, cậu chịu khó vậy.” Nói xong đi ra, còn giúp cậu đóng cửa phòng tắm.

Tô Tô nghe thấy cánh cửa “kịch” một tiếng đóng lại, thu hồi nụ cười, vùi mặt vào trong chiếc khăn tắm mềm mại kia, ngẩn ngơ ngồi trên thành bồn tắm cả nửa ngày.

Lúc bước ra, trán như bị nhiệt độ trong phòng tắm hâm nóng tăng thêm vài độ, nhưng nhiệt lượng cơ

thể lại bị không khí lạnh giá xung quanh bào mòn

từng chút một.

Tô Tô gần như ngã nhào xuống chiếc giường trong phòng ngủ, Thị Dĩ Thành cũng đi vào.

Tô Tô lăn một vòng trên giường, ngước nhìn Thị Dĩ Thành, lại cụp mắt kéo cổ áo ngủ, mỉm cười nói với Thị Dĩ Thành: “Anh thích gấu Pooh?”

Thị Dĩ Thành nói: “Việt Việt thích.”

Tô Tô oh một tiếng: “Việt Việt của anh.”

Thị Dĩ Thành đáp: “Việt Việt của tôi.”

Tô Tô vỗ vỗ giường, nhích sang một bên, tiếp đó, bắt đầu cởϊ áσ ngủ.

Thị Dĩ Thành lại kéo chăn, đắp lên cho cậu: “Chúng ta… trò chuyện có được không?”

Tô Tô khúc khích cười: “Chẳng lẽ anh thật sự chỉ muốn nói chuyện đơn thuần thôi sao?”

Thị Dĩ Thành ngắm nhìn nụ cười của Thiên Việt, nụ cười xa lạ này, đang nở rộ trên khuôn mặt đã in sâu trong giấc mơ anh

suốt bao năm qua: “Việt Việt, em, thực sự không nhận ra anh sao? Một chút cũng không nhớ ra anh sao?”

Sắc thái của anh

mang theo bi thương tuy mơ hồ nhưng vẫn không che giấu được, Tô Tô nắm lấy tay anh: “Việt Việt đương nhiên nhớ anh, có điều, tôi không phải Việt Việt. Tôi chỉ là một kẻ, mà anh

cảm thấy giống cậu ta.”

Thị Dĩ Thành chậm rãi đưa tay vuốt ve khuôn mặt Tô Tô: “Việt Việt… Tại sao…” Lời nói đột nhiên bị gián đoạn.

“Việt Việt, trán em nóng quá.”

Tô Tô nghiêng đầu, né tránh bàn tay hắn: “Có một chút.”

“Hình như sốt cao rồi. Chỗ anh có thuốc, anh đi lấy cho em.”

Tô Tô đột nhiên kéo tay anh

lại, hàng mi như rẽ quạt, vừa mơ màng vừa khıêυ khí©h nhìn qua: “Này, lúc phát sốt cảm giác càng tốt, anh thực sự, không muốn thử sao?”

Thị Dĩ Thành vỗ vỗ mu bàn tay cậu: “Ngoan, anh đi lấy thuốc cho em, mùa thu mà bệnh, không phải chuyện đùa.”

Như đang dỗ dành giải thích với một đứa trẻ muốn chơi trò mạo hiểm.

Tô Tô ngẩn ngơ nằm trên giường, đau đớn, như tàn lửa, từ nơi sâu nhất trong đầu bắt đầu âm ỉ thiêu đốt, một mạch lan xuống dần, cả người bồng bềnh như đang trôi nổi giữa không trung, không thể chạm đất, chỉ muốn ngủ.

Trong cơn mơ màng, cảm thấy có người đỡ mình dậy, đút thuốc, thuốc viên, còn có thuốc nước rất đắng, cậu

bắt đầu giãy dụa lảng tránh, lại bị đôi tay

dịu dàng kiên định giữ chặt lấy đầu, nửa điểm cũng không thể động đậy. Cơn đau trên người, tâm sự không thể nói ra trong lòng, mê man do cơn sốt hành hạ đồng loạt tập kích, Tô Tô bắt đầu phát ra tiếng nức nở

khe khẽ, qua một lát, thanh âm không còn, nhưng lại có nước mắt từng giọt từng giọt lăn dài, nhanh chóng trào dâng. Chợt nghe có tiếng ai không ngừng gọi bên tai: “Việt Việt, Việt Việt. Việt Việt, đừng sợ, có anh ở đây.” Tô Tô không ngừng lắc đầu mơ hồ phủ nhận: “Tôi không phải. Tôi không phải.”