Chương 6

Mộ Huyền Linh nhận lấy khay, giọng nói dịu dàng ngoan ngoãn: "Cảm ơn bà, đúng lúc bọn ta đang đói. Tướng công ta tỉnh rồi, sáng sớm ngày mai bọn ta sẽ đi, không làm phiền mọi người nữa."

Bà lão cười ha hả: "Không sao, nơi này hoang vắng, các ngươi dưỡng thương ở đây, không sợ bị kẻ thù đuổi theo. Ta nghe con trai ta nói, tướng công của cô bị thương không nhẹ, qua mấy ngày nữa chờ vết thương khép lại rồi hẵng đi cũng không muộn. Vừa hay con trai ta biết chút y thuật, có thể giúp hắn thay thuốc."

Mộ Huyền Linh cười đáp: "Vậy là làm phiền rồi."

Bà lão cười vẫy tay: "Không đâu, ta ra ngoài trước, các ngươi cần gì, cứ việc nói với bà già này."

Bà lão thấy mặt Tạ Tuyết Thần, cảm thấy dáng dấp thiếu niên này thật tuấn tú, chỉ là lạnh lùng quá, khiến người khác thấy sợ, còn tiểu cô nương lại ngoãn ngoãn ngọt ngào khiến người gặp người thích.

Bà đi ra ngoài, đóng cửa lại.

Tạ Tuyết Thần nhìn qua bát cháo hoa, lại nhìn về phía Mộ Huyền Linh.

Mộ Huyền Linh nói: "Được rồi, lúc nãy là ta nói dối. Sau khi ngươi ngất, ta bị phong ấn kinh mạch, không thể động đậy, cũng may có một thợ săn đi qua, chính là con trai bà lão này, cả nhà họ đã cứu chúng ta. Ta vất vả lắm mới giải được phong ấn, liền nói với bọn họ, chúng ta là phu thê đang đi bỏ trốn, ta là tiểu thư khuê các giàu có, ngươi là kiếm khách giang hồ nghèo túng, người nhà không đồng ý hôn sự của chúng ta, còn phái người truy sát ngươi, bọn họ liền cho chúng ta ở lại." Mộ Huyền Linh thản nhiên thừa nhận mình nói dối, còn liếc mắt đưa tình với Tạ Tuyết Thần, cười tít mắt hỏi: "Tướng công, nhìn chúng ta có giống một đôi không?"

Tạ Tuyết Thần phớt lờ ánh mắt nàng, lạnh lùng nói: "Người giúp ta trị thương, là con trai bà lão kia?"

Hắn mất hết công lực, mới không phát hiện được khí tức của người bên ngoài, lại bị yêu nữ này lừa thêm lần nữa.

"Đúng.." Mộ Huyền Linh bất đắc dĩ thở dài: "Ta thừa nhận ta không giúp ngươi bôi thuốc trị thương, cũng chưa nhìn thấy thân hình oai vệ của ngươi."

Tạ Tuyết Thần lạnh nhạt cười nhạo: "Ma tộc trời sinh tính tình ác độc, Yêu tộc giỏi nhất là lừa người."

Mộ Huyền Linh lúng túng nói: "Nhưng có một câu nói là thật."

Tạ Tuyết Thần hỏi: "Câu nào?"

Ánh mắt Mộ Huyền Linh sáng rực: "Câu thích ngươi ấy."

Không thể nổi giận, giận sinh tâm ma. Không thể nổi giận, giận sinh tâm ma..

Mộ Huyền Linh ân cần thổi nguội cháo, đưa lên môi Tạ Tuyết Thần: "Tướng công, cháo nguội rồi."

Tạ Tuyết Thần lạnh nhạt nhận thìa, nói: "Tay ta vẫn cử động được."

Mộ Huyền Linh tỏ vẻ thất vọng, lẩm bẩm: "Thật đáng tiếc.."

Dù Tạ Tuyết Thần ăn chay, nhưng bây giờ thân thể đang bị thương, pháp tướng suy tổn, không khác người thường là mấy, ngũ cốc giúp khôi phục nguyên khí, một bát cháo nóng vào bụng, liền cảm thấy thân thể có thêm mấy phần khí lực.

Mộ Huyền Linh chống cằm, hứng thú nhìn Tạ Tuyết Thần ăn, lúc Tạ Tuyết Thần ăn cơm cũng là dáng vẻ thanh nhã, ung dung không vội.

Thấy Tạ Tuyết Thần đã ăn xong, Mộ Huyền Linh ân cần nhận bát, hỏi: "Hương vị thế nào?"

Tạ Tuyết Thần lịch sự gật đầu.

Mộ Huyền Linh nở nụ cười xinh đẹp, nói: "Ta đã bỏ thuốc vào cháo rồi."

Tạ Tuyết Thần đột ngột dừng lại, quay đầu nhìn Mộ Huyền Linh.

"Đừng nhìn ta hung dữ thế, là thuốc bổ." Mộ Huyền Linh chớp mắt vô tội: "Ngươi ngủ một giấc, sẽ có lợi cho cơ thể ngươi."

Cơn buồn ngủ ập tới, Tạ Tuyết Thần lập tức thở gấp, hối hận vì sơ suất, lại ăn đồ yêu nữ đưa tới.

Cô ta hạ thuốc lúc nào?

Rốt cuộc cô ta muốn làm gì?

Hắn chưa kịp nghĩ thông, đã chìm vào trong mộng cảnh.

Tạ Tuyết Thần không biết Mộ Huyền Linh hạ thuốc gì trong cháo, nhưng đúng là hắn đã có giấc ngủ ngon lành, thể lực rõ ràng có chuyển biến tốt lên, chỉ là lúc tỉnh lại, trong ngực lại có thêm món đồ không nên có - một thân hình mềm mại thơm dịu.

Đêm khuya trên núi, sương giá lạnh buốt, ánh trăng lạnh lẽo xuyên qua khe hở của song cửa sổ rơi xuống giường, phác hoạ bóng dáng mảnh mai thanh thoát. Mộ Huyền Linh mặc áo mỏng manh nằm nghiêng bên cạnh Tạ Tuyết Thần, nàng ôm hai tay Tạ Tuyết Thần, đầu tựa vai hắn, hai chân khẽ cuộn, chân phải nhẹ nhàng gác lên người hắn, lớp vải mỏng trượt xuống, lộ ra đôi chân trắng nõn. Nàng ngủ say, thở đều đều, hơi thở ấm áp cùng hương thơm lạ luồn qua cổ Tạ Tuyết Thần, như lông vũ khẽ cọ tai hắn, khiến hắn ngứa tê dại.

Tạ Tuyết Thần tỉnh dậy từ giấc mơ, trong lúc nhất thời lại không phân biệt rõ cảnh trước mắt là thật hay giả, mãi đến lúc tỉnh táo lại mới giật mình, kinh hãi tột độ, đồng tử co rút, vô thức dùng hết khí lực đẩy Mộ Huyền Linh ra.

Mộ Huyền Linh bất ngờ nhận một chưởng của Tạ Tuyết Thần, lăn từ trên giường xuống, phịch một tiếng rơi xuống đất, đầu đập mạnh xuống nền nhà.

"..."

Mộ Huyền Linh kêu đau một tiếng, mơ màng ngồi dậy, đưa tay xoa vết thương trên trán, ngước nhìn Tạ Tuyết Thần trên giường, đáy mắt vô thức nổi lên hơi nước, ủy khuất oán giận nói: "Ngươi lại làm đau ta."

Gân xanh trên trán Tạ Tuyết Thần giật giật, hai tay nắm chặt, cố gắng kiềm chế. Từ trước đến nay hắn luôn giữ đạo tâm thanh tịnh, kiềm chế tự chủ, rất ít biểu lộ cảm xúc trước mặt người khác, nhưng không biết có phải do tu vi bị hao tổn hay không, mà nhiều lần bị Mộ Huyền Linh khiến bản thân nổi giận.