Mộ Huyền Linh cười lạnh một tiếng, tay nắm chặt, tia máu trong ma trận lập tức bùng lên mạnh mẽ, nuốt hết Lục Mang Diệt Hoa. Bóng người Mộ Huyền Linh chợt lóe, quỷ mị lại gần bốn người Cao Thu Mân.
Cao Thu Mân lập tức quay người bay xuống, dẫn theo ba đồng môn vội vàng chạy đi.
Mộ Huyền Linh chỉ còn chốc lát là đuổi kịp đối phương, nào ngờ, Tạ Tuyết Thần nhanh hơn nàng một bước, một luồng kiếm khí lạnh lùng chặn đường của Mộ Huyền Linh, Mộ Huyền Linh nhìn ra bội kiếm mà nam tu vừa rồi làm rơi.
Mộ Huyền Linh nhíu mày, nhìn về phía Tạ Tuyết Thần: "Ngươi cản ta?"
Tạ Tuyết Thần lãnh đạm nói: "Ta sẽ không cho cô gϊếŧ người."
Mộ Huyền Linh cười nhạt, nàng nhẹ nhàng dậm chân, chiếc chuông xương trắng phát ra âm thanh chói tai, tựa như tiếng gào của mũi tên bén nhọn phá không. Ba tu sĩ tu vi thấp kia liền kêu thảm thiết, quỳ xuống bịt lỗ tai.
Nguyên thần của Cao Thu Mân cũng bị ảnh hưởng, bước chân hơi dừng, một khắc chậm chạp này, đã bị Mộ Huyền Linh đuổi theo.
Mộ Huyền Linh giật túi gấm trong tay Cao Thu Mân về, như mèo đuổi chuột giễu cợt nhìn chằm chằm Cao Thu Mân, giờ phút này Cao Thu Mân đã không còn cao cao tại thượng, ngạo mạn lãnh đạm, đôi mắt toát ra sự sợ chết.
Tạ Tuyết Thần giơ kiếm đứng trước Cao Thu Mân, chặn tay Mộ Huyền Linh đang hướng về phía Cao Thu Mân. Dù Tạ Tuyết Thần không thể vận động linh lực, nhưng kiếm pháp của hắn vẫn tinh tuyệt vô song, kiếm khí tạo thành tấm lưới không có kẽ hở, Mộ Huyền Linh vô tình bị xẹt qua mặt, may là nàng tránh nhanh, nhưng vẫn bị đứt một vài sợi tóc.
Mộ Huyền Linh kinh hãi nhìn về phía Tạ Tuyết Thần: "Ngươi vậy mà lấy máu làm kiếm!"
Chẳng biết Tạ Tuyết Thần cắt đứt tay lúc nào, một thanh pháp khí hạ đẳng, vì dính pháp tướng tu sĩ, lập tức ánh lên kim quang, khiến yêu ma khó tới gần, đến Mộ Huyền Linh cũng phải tránh xa ba phần.
Nhưng lấy máu làm kiếm, Tạ Tuyết Thần vốn đang trọng thương, thân thể đã rét vì tuyết, lạnh vì sương, môi mỏng của hắn vốn đã không còn huyết sắc, lúc này càng thêm tái nhợt.
Tạ Tuyết Thần nhìn nàng, nhàn nhạt nói: "Cô lấy máu hóa trận bảo vệ yêu, ta lấy máu làm kiếm bảo vệ người, cô và ta khác đường, đều có người cần bảo vệ."
"Ngươi không có linh lực, cho dù tế ra huyết kiếm, ta cũng có hàng trăm cách để dễ dàng đánh bại ngươi." Mộ Huyền Linh nói dứt khoát nhìn thẳng vào Tạ Tuyết Thần, đột nhiên chép miệng, cảm thấy trong lòng cực kỳ khó chịu, ủy khuất lẩm bẩm nói: "Ngươi ỷ vào ta thích ngươi, không đành lòng đả thương ngươi."
Tạ Tuyết Thần khẽ giật mình.
Từ khi biết nhau đến nay, Mộ Huyền Linh nói thích hắn không dưới trăm lần, thế nhưng lúc này, Tạ Tuyết Thần đột nhiên có chút dao động.
Hắn không tin ma tộc du͙© vọиɠ, lỗ mãng tùy ý, yêu tinh giảo hoạt như Mộ Huyền Linh các nàng sẽ biết yêu là thế nào?
Tạ Tuyết Thần say mê kiếm đạo, thanh tâm quả dục, hắn cũng không biết, chỉ cảm thấy không nên như thế.
Mất hết pháp lực, vẫn xuất thủ tương trợ, vì hắn muốn giữ vững đạo của bản thân, vì bảo vệ nhân tộc, không màng sống chết. Hắn không thể thờ ơ nhìn tu sĩ nhân tộc chết thảm trong tay yêu ma, nếu vì vậy mà làm Mộ Huyền Linh tức giận, bị nàng chém gϊếŧ, hắn cũng không oán hận.
Nhưng khi thấy trong mắt Mộ Huyền Linh đầy ủy khuất, hắn có một tia dao động cùng mê man, hoài nghi nàng thật sự có tình cảm với hắn.
Nhưng rất nhanh liền phủ định phỏng đoán hoang đường của chính mình.
Bởi vì Mộ Huyền Linh gϊếŧ tới.
Nàng rút từ trong túi gấm ra một thanh pháp khí trường kiếm, ngân quang hiện lên, mũi kiếm đâm thẳng về phía Tạ Tuyết Thần.
Tạ Tuyết Thần là cao thủ đệ nhất kiếm đạo đương thời, rất nhanh đã nhìn ra kiếm pháp của Mộ Huyền Linh có vô số sơ hở, nhưng hắn vẫn tập trung chống đỡ, dù sao đối phương cũng tầng tầng thủ đoạn, khó lòng phòng bị. Khí tức của Mộ Huyền Linh hơn xa Tạ Tuyết Thần, nếu thật sự muốn dùng, chẳng mấy chốc đã có thể đánh bại Tạ Tuyết Thần, nhưng nàng không có ý này, xuất kiếm không theo trình tự, giống như đánh nhau với Tạ Tuyết Thần chỉ để hả giận.
Cao Thu Mân nhìn bóng lưng Tạ Tuyết Thần, nhận ra đây là kiếm tu nhân tộc, nàng mơ hồ cảm thấy bóng lưng này có chút quen mắt, nhưng không nhớ ra gặp ở đâu, gương mặt và dáng dấp thật sự quá phổ thông, hắn xoay người một cái, nàng đã quên dáng dấp của đối phương ra sao.
Ba tên tu sĩ kia lấy lại tinh thần, thấy Cao Thu Mân sợ sệt, vội vàng kéo cánh tay nàng lại, hạ giọng nói: "Sư tỷ, chúng ta đi mau!"
"Nhưng người kia.." Cao Thu Mân do dự một chút. Đối phương đứng ra, chẳng lẽ mình thấy chết không cứu?
Không biết sao kiếm tu kia lại không có linh lực, tuyệt đối không phải là đối thủ của ma tu. Nghe cuộc đối thoại kia, giống như ma tu kia có ý với kiếm tu?
"Sư tỷ, chúng ta ở đây cũng không cứu được người. Người kia đã dám xuất thủ với ma tu, tất nhiên là có mấy phần chắc chắn, chúng ta vẫn nên nhanh về sư môn thông báo đi!"
Cao Thu Mân nghe vậy đành nhẫn tâm, không trì hoãn nữa, bốn người nhanh chóng rời đi.
Mộ Huyền Linh vốn không có hứng đuổi theo, mấy người kia sống hay chết nàng không quan tâm, chỉ là nàng cảm thấy cực kì ủy khuất và phẫn nộ, sau một trận phát tiết, cuối cùng lấy lại tinh thần, thu kiếm.
Tạ Tuyết Thần lảo đảo hai bước, nửa quỳ trên mặt đất, khóe môi tràn ra một tia máu tươi.
Mộ Huyền Linh thấy thế vội vàng tiến đến, muốn kiểm tra tình trạng của Tạ Tuyết Thần, nhưng nàng vừa đi một bước, liền phát hiện điều bất thường.
Trước mắt mê man, đột nhiên sương mù giáng xuống, khiến người ta không nhìn rõ bất cứ thứ gì.
Mộ Huyền Linh yên tĩnh trở lại, lạnh lùng.
"Huyết kiếm là giả, mê trận mới là thật." Nàng hít một hơi thật sâu, cười khẽ một tiếng, rũ hàng lông mi cong dài xuống che sự cay đắng trong mắt: "Ngươi giả vờ đối phó với ta, thật ra là lấy máu làm dẫn, bày ra mê trận. Máu của pháp tướng tu sĩ vốn là vật thuần linh, chắc ngươi đã vẽ máu trên tảng đá sau đó ném ra ngoài, từng bước hình thành mê trận này."