Đi tới trong một gian phòng rộng lớn, đập vào trước mắt Nguyên Vũ là một toà truyền tống trận loại nhỏ. Theo như trong ký ức của Trần Phong, tòa pháp trận này được chính lão tổ Trần gia tạo ra để Trần Phong dễ dàng từ gia tộc đi tới tòa phủ đệ riêng này của hắn.
Nguyên Vũ chỉ có thể thầm than trong lòng về sự xa xỉ của đám người giàu này, phải biết dù là khi còn ở tại Nguyên Thiên Học Viện hắn cũng chỉ thấy qua pháp trận truyền tống như này vài lần mà thôi.
Lấy ra một viên linh thạch trên tú trữ vật bên hông đặt xuống trung tâm pháp trận, lập tức một loại lực lượng không gian mơ hồ khuấy động xung quanh.
Theo sau lực lượng không gian là một trận trời đất quay cuồng, tiếp nữa một cột trụ sáng phóng thẳng lên trời.
Lúc này Nguyên Vũ chỉ cảm thấy có chút choáng váng, mãi đến khi hắn cảm thấy có chút buồn nôn thì bản thân đã xuất hiện tại một đầu pháp trận khác.
Nơi đây là một gian phòng rộng lớn, chính giữa chỗ hắn đang đứng là tòa truyền tống trận kia. Bốn phía được bao phủ bởi tường cao, mặt đất lắp nền bằng cẩm thạch, trông vô cùng xa xỉ.
Vừa bước ra khỏi truyền tống trận, một tên thanh niên lực lưỡng liền làm ra vẻ mặt nịnh nọt chạy tới.
"Thiếu gia ngài đã trở lại, chúc mừng thiếu gia, thuộc hạ vừa làm theo chỉ thị của ngài, đi cướp thê tử của tên nghèo nàn Trương Lâm Sa về, thiếu gia có muốn qua đó xem trước không?" Tên nam tử lực lưỡng vừa chạy tới vừa hưng phấn kể.
Nghe thế, Nguyên Vũ có chút ngẩn ra, sau đó hắn cẩn thận dò kỹ ký ức lần nữa mới nhận ra tên này tên là Vương Mãn, một tên thuộc hạ chuyên cáo mượn oai hùm của Trần Phong. Còn về chuyện cướp thê tử gì gì đó đương nhiên là do Trần Phong phái tên này đi làm.
"Làm rất tốt, lần này bản thiếu gia nhất định không quên công lao của ngươi." Nguyên Vũ liếc Vương Mãn một cái, dù trong lòng hắn cảm thấy có chút khó chịu nhưng vì sợ lộ bí mật nên vẫn cố tỏ ra vô cùng hưng phấn, nói.
"Đa tạ thiếu gia, việc thuộc hạ nên làm mà thôi, vì ngài, dù có phải lên núi đao xuống biển lửa thuộc hạ cũng cam lòng." Vương Mãn nghe xong vô cùng phấn khích, hắn không nhịn nổi vuốt mông ngựa một câu.
"Xì, nhớ kỹ mấy lời hôm nay ngươi nói, ha ha." Nguyên Vũ liếc nhìn hắn, thần thái không chút thay đổi, trong lòng thầm nổi lên ý nghĩ xấu xa.
Đối với dạng người như tên trước mắt, dù có gϊếŧ chết đi nữa thì Nguyên Vũ cũng chưa bao giờ thấy bản thân làm sai, ngược lại hắn cực kỳ ghét những người như tên này.
Sở dĩ Nguyên Vũ nghĩ vậy là vì hắn lục lọi được từ trong ký ức những việc xấu tên này từng làm qua, phải nói là cực kỳ càn rỡ tàn độc.
"Trước tiên ta đi làm chút việc, lát nữa ta sẽ tự qua bên đó xem xét một chút, ngươi trở về trước đi!" Nguyên Vũ cố làm ra vẻ hài lòng dặn.
"Vậy thuộc hạ cáo lui, thiếu gia đi đường cẩn thận." Vương Mãn khom người đáp.
Thấy Vương Mãn rời đi, Nguyên Vũ thở phào nhẹ nhõm, hắn vẫn cảm thấy hơi sợ bị người khác phát hiện ra thân phận giả mạo của mình.
"Chậc chậc, Trần Phong ơi là Trần Phong, không ngờ tên bại hoại như ngươi lại được trời chiếu cố như vậy, đến cả cỏ cây trồng ven đường nhà ngươi cũng đã là Thanh Diệp Thảo, nhà giàu vậy... A! Chẳng phải ta chính là Trần Phong sao, những thứ đồ trân quý ở đây chẳng phải là của ta sao. Trước khi rời đi ta có nên..." Dọc đường đi, Nguyên Vũ không khỏi tấm tắc khen sự giàu có của Trần gia, chợt lúc này hắn nhớ ra gì đó, trong lòng liền nổi ý nghĩ xấu.
Vừa đi tới trước cửa phòng của Trần Vũ Hinh, từ trong phòng cô nàng đã đi nhanh ra, vẻ mặt vô cùng vui mừng chạy tới ôm lấy Nguyên Vũ.
Nhìn vẻ mặt xinh đẹp thánh thiện trước mắt, lại nghĩ tới thánh nữ luôn tỏ cao cao tại thượng trước mặt người khác nhưng lúc nào cũng tỏ ra nũng nịu dâʍ đãиɠ khi thấy Trần Phong. Nguyên Vũ cảm giác thật là buồn nôn, lúc này hắn thật sự muốn đưa tay đẩy nàng này ra nhưng suy nghĩ kỹ vẫn không làm vậy, hiện tại hắn vẫn phải diễn cho tròn, bằng không sẽ bị lộ ra sơ hở.
Chịu ảnh hưởng từ việc bị tình nhân phản bội khi trước, Nguyên Vũ có chút không quá thích gần gũi với nữ nhân, vô hình chung hắn đã hình thành một suy nghĩ không quá tốt về nữ nhân.
Trong suy nghĩ của hắn hiện tại, nữ nhân là tai họa, là hiện thân của sự tráo trở, quá mức tuyệt tình. Trong lúc nhất thời hắn đã vơ đũa cả nắm mà chẳng hay biết rằng bản thân mình lúc trước cũng từng không ưa gì dạng người như vậy.
"Muội muội yên tâm, ca đã xử lý xong mọi chuyện, thứ đó chỉ là do một tên tu sĩ luyện khí đang tập khống pháp, ca đã gϊếŧ chết hắn rồi!" Nguyên Vũ vẻ mặt không đổi sắc nói.
"Vậy thì tốt rồi, vậy tối nay ca định ở lại đây không?" Trần Vũ Hinh thở ra một hơi, nói.
"Ha ha, ca còn có chút chuyện cần xử lý, vẫn là để khi khác vậy." Nguyên Vũ làm ra vẻ mặt khó xử nói.
"Vậy ca mau đi làm việc huynh muốn làm đi, đi đường cẩn trọng." Trần Vũ Hinh có chút thất vọng nói.
"Bận việc sao? Ta thấy ngươi hẳn là có vấn đề, thường ngày ta chỉ vừa mới nói như thế ngươi đã như tên điên mà lao tới, xem ra ngươi thật rất bận a, ca của ta." Nguyên Vũ vừa rời đi, vẻ mặt thất vọng của Trần Vũ Hinh lập tức thay đổi, nàng cau mày lẩm bẩm.
Ánh mắt nàng hướng về một góc tối trong hoa viên, từ trong xuất hiện một bóng người bị bao lại trong bóng đêm, thấy Trần Vũ Hinh ra hiệu, bóng đen kia liền nhảy qua tường đi về hướng Nguyên Vũ vừa rời đi.
"Quá sơ xuất rồi! Thế mà ta lại mắc sai lầm ngay lần đầu ra sân, đối với cái tên Trần Phong bệnh hoạn kia một khi nghe muội muội hắn dụ dỗ như vừa rồi thật sẽ từ chối ư? Quá mức sơ xuất, tên đó thậm chí còn tự chủ trương kiếm Trần Vũ Hinh để làm chuyện bại hoại, nói gì hắn sẽ từ chối nàng ta khi mỡ dâng lên tận miệng. Phải cẩn thận hơn mới được." Đang đi trên đường, Nguyên Vũ chợt ngộ ra điều gì, bước chân hắn bất giác hơi khựng lại, trong lòng thầm nghĩ quá mức sơ xuất.
Một phần nguyên nhân khiến hắn nhớ ra chuyện quan trọng này là vì vừa rồi hắn cảm giác được phía sau có ai đó đi theo, phải biết khi còn ở Hằng Vũ Đại Lục hắn cực kỳ am hiểu theo dõi người khác, vì vậy mà bản lĩnh phản theo dõi của hắn cũng rất tốt, dễ dàng phát hiện ra người khác có đang theo dõi hay không nhờ vào việc tinh thần lực mạnh hơn so với người bình thường.
"Trần gia còn có ai dám theo dõi Trần Phong chứ? Như vậy chỉ có hai loại khả năng, một là người phía sau là hộ vệ do gia tộc phái đi theo sau bảo vệ Trần Phong, hai là tên này chỉ vừa bắt đầu theo dõi." Nguyên Vũ vừa nghĩ tới đây liền khẳng định khả năng thứ hai có lẽ cao hơn, bởi trước đó hắn không cảm nhận được có người đi phía sau, hơn nữa nếu có người đi sau hắn thì chắc chắn lúc truyền tống đã sớm hiện ra.
Cuối cùng Nguyên Vũ dám khẳng định người phía sau chắc chắn là do Trần Vũ Hinh phái tới.
"Xem ra nữ nhân này cũng không hề đơn giản!" Nguyên Vũ thầm nghĩ nhưng bước chân vẫn bước đi như chưa có xảy ra chuyện gì.
Trong một bụi cây cách phía sau hắn không xa, một bóng đen đang núp ở đó hơi chút nhíu mày khi thấy bước chân Nguyên Vũ khựng lại, nhưng ngay sau đó khuôn mặt người nọ liền giãn ra khi nghe thấy Nguyên Vũ đang tự lẩm bẩm.
"Khốn kiếp, tiểu thê tử của ta ơi, bản thiếu gia đến với nàng đây, chắc hẳn giờ này tên phu quân nghèo nàn đó đang phải đau khổ vì nàng đã thuộc về bản thiếu gia rồi."
Nghe xong mấy lời này, bóng đen phía sau như hiểu ra điều gì đó, người này lại đi theo phía sau cho đến khi thấy Nguyên Vũ tới trước một gian phòng lớn, phía trước giường có một nữ nhân đang bị ép ngồi trên giường, toàn thân mặc một bộ đồ hở hang gợi cảm. Vừa thấy như vậy người nọ nhanh chóng xoay người quay lại trước phủ của Trần Vũ Hinh.
"Chuyện là như vậy sao, xem ra là ta đa nghi rồi!" Trần Vũ Hinh hơi lắc đầu chán nản, nàng phất phất tay ý bảo người áo đen rời đi.
"Ngươi cũng không đáng tin, nghĩ ta không biết ngươi là người của ai sao!" Người áo đen vừa rời đi, ánh mắt Trần Vũ Anh nhìn về phía y vừa biến mất, miệng lẩm bẩm.