Chương 72: Hầu tước phu nhân

- Huynh đệ, ngươi nói nhỏ thôi, nếu để các lão gia biết được bảo đảm ngươi sẽ ăn đủ ah.

- Ta mới không sợ đâu, lão gia nhà ta đã sắp làm gia nghiệp bại lụi rồi, ngay cả bảo tiêu cũng nuôi không nổi. Qua thêm mấy ngày nữa, nếu hắn không trả tiền công cho ta, ta sẽ đi tìm chỗ khác. Nếu có thể đến Hầu tước phủ làm phu xe thì tốt rồi. Ngươi không thấy được bọn phu xe Hầu phủ có bao nhiêu kiêu ngạo, một bộ dạng cao cao tại thượng, cứ như bọn họ cũng là quý tộc không bằng.

- Được rồi, huynh đệ, ngươi cũng đừng oán giận, đãi ngộ ở đây chính là so với chúng ta tốt hơn nhiều. Hầu tước phu nhân có nhiều nhất là tiền a! Cái này kêu thì có tác dụng gì.

A Ngốc nghe đến đó, quay đầu hướng mọi người nói:

- Dường như Hầu tước phu nhân đang tổ chức yến hội. Các phu xe kia đều là của khách nhân mang đến.

Nham Thạch suy nghĩ một chút, nói:

- Hiện tại đang có yến hội, thủ vệ cũng tự nhiên sẽ nghiêm cẩn hơn, chúng ta chờ một chút đi. Đợi khách nhân vừa đi, thủ vệ tất nhiên sẽ thư giãn một chút, chúng ta

sẽ tranh thủ đi tìm người.

Trác Vân tán dương gật đầu, nói:

- Đó là một ý kiến hay, chúng ta chờ một chút đi.

Nham Thạch đáy mắt toát ra một tia thần sắc vui mừng, hắn liếc mắt qua Trác Vân rồi đem ánh mắt trở lại trong trang viên.

Bốn người tại trên đại thụ lẳng lặng chờ đợi.

Hai canh giờ trôi qua, trời đã về khuya, Nham Lực đã không nhịn được nữa, đứng lên đang chuẩn bị hành động. Lúc này, tòa thành bên trong trang viên đại môn đột nhiên mở ra, hòa cùng tiếng cười đùa là vài người đi ra. Bọn họ quần áo hoa lệ, có nam có nữ, đều là một bộ dạng say khướt, ngã trái ngã phải đi ra ngoài. Bốn người trong lòng vui vẻ, tinh thần bỗng chốc phấn chấn hẳn lên. Các quý tộc cùng hộ vệ lần lượt lên xe ngựa của chính mình dần dần rời đi.

Trang viên khôi phục lại sự yên tĩnh. Thủ vệ cùng đèn đuốc đều giảm bớt không ít. Nham Thạch trầm giọng nói:

- Đi, chúng ta nhanh hành động.

Bốn người lặng lẽ từ trên cây hạ xuống, chuẩn bị tốt quần áo dạ hành, lặng lẽ lẩn vào góc khuất. A Ngốc nói:

- Ta đi vào trước.

Nơi này hắn công lực cao nhất nên đi vào trước thám thính, ba người còn lại đợi sau. A Ngốc nhẹ nhàng phiêu khởi, đáp nhẹ lên đỉnh hàng rào, cúi người xem xét động tĩnh, thấy chung quanh không có thủ vệ lại đây, mới lao xuống rồi hướng ba người phất phất tay. Lúc này mới nhẹ nhàng hạ người vào trong trang viên.

Nham Thạch huynh đệ cùng Trác Vân cũng theo vào, bọn họ hạ xuống cạnh A Ngốc. Lúc này, một đội thủ vệ hướng chỗ bọn họ đi tới. Bốn người vội vã trốn sau một bụi hoa mộc. Thủ vệ lướt qua bụi hoa mộc, bốn người liền thở phào nhẹ nhõm.

Nham Lực vừa định di động, lại bị A Ngốc kéo lại. Nham Lực ngẩn người, ngạc nhiên nhìn về phía A Ngốc. A Ngốc chỉ chỉ trước mặt hắn. Nham Lực nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy trên mặt đất có một sợi ti tuyến rất nhỏ, phía trên có treo mấy cái chuông nhỏ. Nguyên lai, A Ngốc nhân lúc đuốc sáng khi đám hộ vệ đi qua, phát hiện trước người Nham Lực có cái gì loang loáng, chăm chú nhìn lại mới phát hiện ra cái cơ quan này.

Nham Thạch thấp giọng nói:

- Xem ra, bố trí trong Hầu tước phủ thật đúng là không ít! Chúng ta phải thật cẩn thận mới được.

A Ngốc truyền âm cho Nham Thạch nói:

- Đại ca, nơi này thủ vệ dường như cũng không quá mạnh, hay là chúng ta xông thẳng vào đi. Bọn họ chắc sẽ không đỡ được chúng ta đâu.

Nham Thạch còn chưa kịp đáp lời, Trác Vân đã cướp nói:

- Không được, đệ đệ, ngươi bình tĩnh một chút, ta so với ngươi càng muốn nhanh chóng cứu tộc nhân hơn, nhưng là, ngươi đã quên sự việc tại Hắc Ám thành sao? Hầu tước phu nhân thế lực khổng lồ như vậy, chẳng lẽ nàng lại không thể điều động binh lính trong thành, một khi xông vào kinh động đến quan phủ, sợ rằng chúng ta lại lâm vào tuyệt cảnh.

A Ngốc gật đầu, nói:

- Được rồi, tỷ tỷ, ta nghe lời tỷ.

Nham Thạch mỉm cười nói:

- Huống chi, Hầu tước phu nhân có gia sản khổng lồ như vậy, nàng nhất định sẽ cho cao thủ bảo vệ nơi này. Bên ngoài mặc dù hộ vệ bình thường, nhưng tòa thành bên trong sẽ như thế nào chúng ta cũng không chắc được. Vẫn nên cẩn thận mới tốt. Tốt nhất là có thể thần không biết quỷ không hay cứu thoát được tộc nhân Tinh Linh Tộc.

A Ngốc đáy mắt hiện lên một tia lãnh mang:

- Hừ, Lạc Nhật đế quốc toàn là ác nhân, Hầu tước phu nhân này cũng đã không biết gϊếŧ hại bao nhiêu người rồi ấy chứ?

Cảm giác được bạo khí trên người A Ngốc, Nham Thạch nhíu nhíu mày, trong lòng dâng lên một tia lo lắng.

- Tốt lắm, chúng ta đi thôi. A Ngốc, ngươi ở phía trước dò đường, cẩn thận một chút.

A Ngốc gật đầu, đem linh giác tăng lên tới cực hạn, cẩn thận di động về hướng tòa thành. Ở trong vườn hoa u nhã này, khắp nơi đều cất dấu cơ quan, nếu như không phải A Ngốc mục lực kinh người, bốn người sớm đã bị phát hiện. Qua nửa canh giờ, bốn người mới mò tới được bên ngoài tòa thành.

Nhìn tòa thành cao ngất, A Ngốc nói:

- Đại ca, ngươi xem, chỉ có duy nhất một gian có đèn, vậy chắc Hầu tước phu nhân sẽ ngự ở nơi đó.

Nham Thạch theo hướng A Ngốc chỉ nhìn lại, quả nhiên, trên đỉnh tòa thành nhất cấp có một gian phòng mơ hồ lộ ra quang mang, các nơi khác đều tối đen như mực. Hắn khẽ gật đầu, nói:

- Hẳn là nơi đó.

A Ngốc nói:

- Ta trước đi tới xem một chút, các ngươi ở dưới giúp ta coi chừng.

Vừa nói, liền cởi áo ngoài, lộ ra bên trong cự linh xà lân giáp màu đen. Nham Thạch cũng không có biện pháp khác tốt hơn, đành phải gật đầu, nói:

- Hết thảy cẩn thận! Nếu như bị phát hiện, không nên miễn cưỡng. Chúng ta trước hết rút khỏi nơi này rồi tìm biện pháp sau.

A Ngốc gật đầu, nhìn một chút bốn phía không có động tĩnh gì, lặng lẽ di chuyển hướng về phía bờ bên kia. Khi hắn sắp hạ xuống bờ đối diện, đột nhiên chứng kiến có người đi đến,

trong lòng cả kinh, vội vàng tung chưởng hướng phía sau nhằm mượn phản lực lẩn trốn, thân thể chợt gia tốc, mắt thấy trực tiếp sắp đυ.ng vào tường thành ngón tay liền dùng sức, dưới tác dụng của Sanh Sanh chân khí trảo thành công cứng rắn cắm vào thạch bích.

Hắn hiện tại cách mặt đất chừng ba thước, hướng bốn phía nhìn một chút, các thủ vệ vẫn như cũ tuần tra không hề phát hiện động tĩnh bên này. A Ngốc hai tay dùng sức, dần phiêu khởi đến gần ngọn đèn ngoài cửa sổ, hướng vào trong nhìn chỉ thấy nơi này là một gian phòng trống, mơ hồ có tiếng nước chảy vang lên.

A Ngốc đột nhiên trong lòng vừa động, quay đầu nhìn xuống phía dưới chợt thấy một đội hộ vệ đang hướng tòa thành đi tới, mặc dù bản thân đã mặc bộ đồ đi đêm nhưng A Ngốc vẫn lo sợ bị lộ nên liền cẩn thận đẩy cửa sổ nhảy vào trong phòng.

Trong phòng có vẻ ấm hơn bên ngoài một chút, giữa phòng là một chiếc giường lớn, phía trên là một tấm thảm màu vàng, đồ đạc trong phòng vô cùng lỗng lẫy và phi thường quý giá.

Tiếng nước chảy tựa hồ là từ phía gian ngoài truyền đến. A Ngốc cẩn thận tiến đến gần cửa phòng đang khép hờ. A Ngốc nhìn ra ngoài, bên ngoài là một đại sảnh trống trải không người. Tiếng nước chảy là từ một phòng bên cạnh đại sảnh phát ra. A Ngốc lặng lẽ đến gần, cửa phòng kia cũng không có đóng chặt, hắn cảm giác được bên trong tựa hồ có người. Ghé mắt vào quan sát, hắn liền mặt mũi đỏ bừng.

Bên trong là một thân hình thiếu nữ xích͙ ɭõa đang ở dục trì tắm rửa, da thịt trắng nõn như ẩn như hiện, tuổi của nàng mặc dù không nhỏ nhưng từ hình dáng nuột nà đó cũng có thể thấy được khi còn trẻ nàng nhất định là một tuyệt sắc thiếu nữ, chỉ là hiện tại trên khóe mắt đã có chút dấu vết thời gian làm bại lộ độ tuổi của nàng, ngâm mình trong nước nong khén mặt nàng ửng hồng, hiện lên bộ dáng khiến người mê say.

A Ngốc tựa vào vách tường trong phòng tắm, nghĩ thầm, chẳng lẽ, nàng ta chính là Hầu tước phu nhân? Đột nhiên, A Ngốc cảm thấy Tinh Linh Xuyến trong lòng nóng lên, trong lòng cả kinh, lại nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân, tựa hồ không chỉ có một người.

“Bang bang” tiếng đập cửa vang lên, một thanh âm cung kính vang lên:

- Phu nhân, người đã mang đến.

Mỹ phụ tựa hồ từ phòng tắm bước ra, A Ngốc lại càng hoảng sợ, vội vã tiến sâu vào phòng trong, xuyên qua cửa phòng nhìn ra phía ngoài. Chỉ thấy, mỹ phụ trên người vây quanh là một cái khăn tắm rộng thùng thình, một đầu tóc đen ẩm ướt xõa dài sau lưng, nàng đi tới trong đại sảnh, nói:

- Vào đi.

Thanh âm của nàng nhu mị êm tai, khiến cho toàn thân như có cảm giác muốn nhũn ra.

Cửa mở, hai gã tráng hán nâng một người tiến vào, người kia toàn thân bị vây trong bạch bố, chỉ có đầu lộ ra bên ngoài, từ đó có thể nhìn thấy được dung mạo anh tuấn cùng lỗ tai dựng thẳng, đúng là một nam Tinh Linh.

Nam Tinh Linh nọ toàn thân tựa hồ đang không ngừng run rẩy, sắc mặt hồng nhuận, nhắm mắt lại như đang giãy dụa.

Mỹ phụ thấy nam Tinh Linh nhất thời mặt mày hớn hở, hướng một gã tráng hán hỏi:

- Đã cho hắn ăn chưa?

Tráng hán có chút tham lam liếc nhìn mỹ phụ một cái, cung kính đáp:

- Đã ăn, phu nhân.

- Như vậy hảo, theo ta vào đi.

Vừa nói, xoay người hướng phòng trong đi tới.

A Ngốc vội vàng xoay người, nhìn mọi nơi một chút, tựa hồ cũng chỉ có dưới giường mới có thể ẩn núp, liền vội vã chui vào. Hắn vừa mới chui vào, đã nghe được tiếng mở cửa vang lên, tiếng bước chân ngày càng đến gần, giường chiếu một trận chấn động, hai gã tráng hán tựa hồ đem Tinh Linh đặt ở trên giường. Thanh âm mỹ phụ vang lên:

- Đem hắn cột chắc, đừng để hắn lộn xộn.

Một trận thanh âm vang lên, A Ngốc cảm giác được hai gã tráng hán tựa hồ đang tại bên giường bận rộn. Trong chốc lát công phu, mỹ phụ nói:

- Tốt lắm, các ngươi đi ra ngoài đi. Đóng cửa cho kỹ. Nhìn cái gì vậy. Muốn ta khoét hai tròng mắt của ngươi sao?

Tráng hán hoảng sợ thành khẩn nói:

- Nô tài không dám, nô tài không dám.

Hai người vội vã lui ra ngoài. Trong phòng, chỉ còn lại có mỹ phụ, nam Tinh Linh cùng A

Ngốc

dưới giường.

Mỹ phụ nghe được

tiếng đóng cửa

bên ngoài

xong liền

vứt

bỏ hài, giường chiếu

lập tức

một trận chấn động, hiển nhiên nàng cũng đã

lên

giường.

- Tiểu bảo bối, ta rất nhớ ngươi a! Hôm nay nhân gia uống không ít

rượu,

một lát nhất định sẽ rất hưng phấn a.

Nam

Tinh Linh truyền đến

tiếng hít thở, tựa hồ tâm tình rất không ổn định. Mỹ phụ nói:

- Này

900

vạn kim tệ thật sự là đáng giá, ngươi là

nam nhân xinh đẹp nhất mà

ta đã thấy, ngươi xem, ngươi

có khuôn mặt anh tuấn,

vóc người

hoàn mỹ, ta thật muốn đem ngươi một

ngụm

ăn tươi, nhưng là có

chút

không nỡ

nha.

Làm gì có

nam nhân

nào so được với ngươi chứ. Ngươi xem, hai tròng mắt

của ngươi

đều đỏ, có phải hay không nghĩ muốn

tỷ tỷ

nhanh giúp ngươi giải quyết một chút a! Đừng có gấp!A! Ngươi phía dưới cứng quá! Tỷ tỷ

rất

thích bộ dáng

này của ngươi.

A Ngốc mặc dù không thể hoàn toàn nghe hiểu mỹ phụ nói

gì, nhưng cũng mơ hồ biết nàng đang làm cái gì, không khỏi một trận mặt đỏ tới mang tai, vốn định đi ra ngoài cứu Tinh Linh, nhưng

vẫn

là nhịn xuống. Giường chiếu một trận run rẩy, Tinh Linh tiếng hít thở càng thêm nặng nề.

Mỹ phụ

trong

thanh âm có chút bất đắc dĩ

- Ai....! Ngươi mặc dù rất đáng yêu, đáng tiếc chính là rất không nghe lời, ngươi nếu

biết nghe lời một chút đã không bị ăn nhiều khổ. Ăn nhuyễn cân tán, ngươi

có cố gắng giãy dụa như thế nào cũng vô ích thôi. Ân? Xem ra hôm nay buổi tối bọn

chúng cho ngươi ăn không ít hợp lộ a! Nhanh như vậy

đã

hưng phấn

đến thế. Chờ một chút đi, chờ ngươi hưng phấn

thêm chút nữa, nhân gia ăn mới càng thống khoáinha.

-

Lần đầu tiên đem ngươi mang về, ngươi

đương

nhiên mắng ta lão yêu bà, nhân gia thật sự rất thương tâm, ta sống

hơn 40

năm, ai nhìn thấy ta không nói ta xinh đẹp, chỉ có ngươi, chỉ có ngươi hội mắng ta. Mặc dù ta

phong bế năng lực nói chuyện của ngươi nhưng nhân gia lại rất thích luồng dương khí mới mẻ của ngươi. Ngươi yên tâm đi, ta tuyệt đối sẽ không giống

những người đã từng đối đãi với ngươi. Nghe nói Tinh Linh

sinh

mệnh đều rất dài, hơn nữa dung mạo cũng sẽ không

thay

đổi, ta còn muốn lưu ngươi

đểhưởng dụng cả đời đây chứ.

- Những tiểu tử trước kia không một ai có thể so với ngươi, vài ngày ta sẽ chơi đùa một chút. Buồn cười chính là, bọn họ cư nhiên còn muốn

tiền của ta,

ta lại

không nghĩ cho bọn hắn, cho nên không thể làm gì khác hơn là đem

gϊếŧ hết

bọn

chúng, bất quá,

bảo bối của

bọn

chúng

ta

đều

còn lưu trữ,

tính

đến giờ

cũng có đến mấy trăm cái đi. Hì hì,

những lúc rảnh rỗi, ta thi thoảng sẽ đi xem một chút các bảo bối được ngâm trong dược bình đó, rất có cảm giác thành tựu a! Tốt lắm, tỷ tỷ biết ngươi nhẫn nại không được, hiện tại sẽ tới

ngay.

-

Ah....., hảo năng, hảo thoải mái a!

Giường chiếu không ngừng chấn động,

rung lắc,

thanh âm

“bạch bạch” liên tiếp

vang lên.

A

Ngốc trốn dưới giường nghe được không sót chút gì, mặc dù hắn không biết bảo bối là cái gì, nhưng hắn lại rõ ràng

hiểu được nàng ta là một ác phụ,

đã gϊếŧ ít nhất mấy trăm mạng người.

Rốt cuộc hắn cũng không thể nhẫn được nữa, trượt từ dưới giường đi ra, liền thấy trên giường tứ chi của nam Tinh Linh bị trói tại đầu giường, mỹ phụ toàn thân xích͙ ɭõa đang ở trên người hắn không ngừng lên xuống.

Mỹ phụ

thấy

A Ngốc, cũng không có bất cứ

phản ứng nào, vừa không ngừng rung lắc thân thể vừa nói:

- Đã sớm biết

có người đột nhập. Nhân gia nơi này phòng vệ

chu đáo

như thế, ngươi cư nhiên cũng có thể tiến vào

tận đây. Thật sự là không

tầm thường. Ân, bộ dáng mặc dù bình thường, nhưng vóc người thật đúng là hảo.

A Ngốc ngẩn người, hắn không nghĩ tới, mỹ phụ cư nhiên

đã

biết hắn ở chỗ này. Mỹ phụ mỉm cười, nói:

- Tiểu bảo bối, đừng giật mình,

lúc ngươi đứng ngoài

phòng tắm

ngắm tỷ tỷ, trống ngực nhanh hơn, tỷ tỷ tự nhiên

liền

phát hiện. Ân, ân, hảo thoải mái a!

Nàng như trước đang không ngừng

lên xuống, rung lắc thân thể xích͙ ɭõa,

nam

Tinh Linh gắt gao nhắm hai mắt, mồ hôi không ngừng chảy xuống, tựa hồ

như đang

giãy dụa.

A Ngốc trong lòng giận dữ, mãnh

mẽ ra chưởng

hướng mỹ phụ chụp

tới,

Sanh Sanh đấu khí mênh mông thẳng đến

thân thể mềm mại của

mỹ phụ.

Mỹ phụ

kêu

“ôi u”

một tiếng, tay phải

phất lên, một cỗ đấu khí màu đỏ nhạt

xuất ra nghênh đón. “Bịch”một tiếng, A Ngốc dĩ nhiên bị đẩy lui từng bước, mà mỹ phụ vẫn đang cưỡi tại

trên người nam

Tinh Linh, mặt lộ vẻ tươi cười nhìn hắn:

- Tiểu bảo bối, công lực

của ngươi

không kém, tỷ tỷ

rất

thích

nam nhân có võ kĩ cao cường như

ngươi.Lũ ma pháp sư đều là một đám mềm oặt, một điểm cũng không dùng được.

A Ngốc thất kinh, mới vừa rồi mỹ phụ phát ra

đấu khí

màu đỏ nhạt lực lượng phi thường nhu hòa, nhưng là trong đó

lại hàm chứa niêm lực rất mạnh, Sanh Sanh đấu khí

cũng chỉ vừa chạm vào liền bị hóa giải hoàn toàn, chấn hắn về phía sau mấy bước,

công phu này thật quái dị hắn chưa từng thấy qua.

A Ngốc nào biết rằng,

Hầu tước phu nhân

này

cũng không phải người bình thường,

khi

nàng còn nhỏđã

từng ăn qua thiên hạ chí dâʍ ѵậŧ, lớn lên



bản tính kì da^ʍ. Ở

Lạc Nhật đế quốc học được một loạiphương pháp tu luyện tà ác,

hấp thụ nguyên thần của nam tử đề

thăng công lực. Hầu tước chính là chết ở trên người nàng.

Bởi vì nàng có

hậu thuẫn

cường ngạnh

không ai biết. Sau khi

Hầu tước chết, nàng càng thêm

cuồng hoan, lợi dụng

thế lực

khổng lồ

của mình, nàng không ngừng hấp thu nguyên thần của tráng nam, công lực tăng nhiều.

Ngay khi A Ngốc đứng ngoài phòng tắm nàng đã biết rồi, tự thị công lực cao cường, cũng không có đem A Ngốc để vào mắt, muốn lợi dụng

tình cảnh mình cũng nam Tinh Linh giao hoan để câu dẫn A Ngốc. Cũng không nghĩ

đến thiếu niên nhìn qua không lớn tuổi này đối mặt với thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của nàng dĩ

nhiên

lại

không

hề

động tâm, hơn nữa công lực không kém, có thể tiếp được

nàng

một chưởng mà không ngã.

A Ngốc

theo

tiềm thức sờ vuốt Minh Vương kiếm,

tà lực

lạnh như băng lấy Minh Vương kiếm

làm

trung tâm nhanh chóng lan tràn, mỹ phụ biến sắc, người nhẹ nhàng

đứng

lên, từ

trên người nam

Tinh

Linh nhẹ nhàng hạ xuống mặt đất. Nhíu nhíu mày, nói:

- Nguyên lai, ngươi chính là

tử thần theo như lời

con mèo nhỏ

. Thiên hạ chí tà Minh Vương kiếm, con mèo nhỏ sợ ngươi, ta ngân nữ

thì

không. Ngươi

nếu không ngại nam Tinh Linh này chết đi thì liền dùng.

Ta không tin ngươi có thể khống chế

được tà lực không làm tổn thương đến hắn.

A Ngốc trong lòng rùng mình, biết

lời

ngân nữ

nói chính là sự thật. Ngay khi hắn vừa buông lỏng, trong nháy mắt ngân nữ liền động, toàn thân tản mát ra đấu khí hồng sắc nồng đậm, hai tay biến ảo những hình thái kỳ dị

hướng A Ngốc chộp tới.

A Ngốc thân thể lui về sau, hai tay

hướng về phía trước, Sanh Sanh biến ảo thành một hoàng thuẫn, đón nhận hồng sắc đấu khí của ngân nữ.

Một tiếng buồn bực vang lên, ngân nữ

thân thể bay ngược về sau nét mặt còn mang theo

vẻ kinh ngạc.A Ngốc

dụng

Sanh Sanh biến

xuất ra cố thể

đấu khí, khiến

hồng sắc đấu khí của nàng mất đi đặc tính niêm dính, suýt nữa không cách nào hóa giải

lực công kích

khổng lồ.

A Ngốc tay phải huyễn hóa ra

kim

trường kiếm, hướng ngân nữ

xông

tới. Ngân nữ hừ lạnh một tiếng, thân thể giống

như cá nhỏ

trơn trượt. Khi A Ngốc công kích, hồng sắc đấu khí dưới sự khống chế của ngân nữ, từ

mặt bên hướng A Ngốc đánh tới.

Động tĩnh trong phòng tựa hồ đã kích động đến những người bên ngoài, phòng ngoài vang lên tiếng bước chân ồn ào hỗn tạp.

A Ngốc biết,

nếu không sử dụng Minh Vương kiếm hắn sẽ rất khó giải quyết vị Hầu tước phu nhân này,hạ quyết tâm hắn

trầm giọng quát:

- Thiên la địa võng.

Quang võng màu vàng nhanh như chớp theo thủ thế của A Ngốc liền phủ xuống, công kích của ngân nữ vừa tiếp xúc quang võng liền lập tức tan rã. Nàng ta cả kinh, bất chấp thể diện, thân thể bay ngược đυ.ng nát cửa phòng ngủ lủi ra ngoài nhanh như chớp

mới may mắn hóa giải được công kích của A Ngốc.

A Ngốc không chút do dự

lập tức cởi trói cho nam Tinh Linh, dùng tấm thảm trên giường bao thân thể lõα ɭồ của hắn lại, rùi tung bay ra ngoài từ cừa sổ.

Hai chân dùng sức

đạp vào tòa thạch bích, thân thể như mũi tên nhọn hướng địa phương ba người

Nham

Thạch ẩn nấp

phóng đi.

Nham Thạch

thấy

A Ngốc trở về, vội vàng hỏi:

- Thế nào?

A Ngốc thấp giọng nói:

- Mau đi, đắc thủ.

Nói xong,

liền lập tức phóng ra ngoài. Ngân nữ bị A Ngốc

công kích

làm cho chật vật không chịu nổi, từ trên mặt đất

chật vật

đứng lên. Thủ hạ của nàng

vừa vọt vào đã bị nàng giận dữ

hét:

-

Bắt kẻ đột nhập cho ta, không để chúng chạy thoát.

Tiếng thét chói tai của nàng dưới tác dụng của đấu khí truyền lan xa, nhất thời kinh động cả tòa trang viên.

A Ngốc bốn người bay nhanh, Trác Vân phi thân dựng lên, quang mang

màu xanh biếc

từ trên người nàng phát ra, nơi này thực vật đông đảo, đúng là

địa phương thích hợp

thi triển tự nhiên ma pháp. Rất nhanh dưới tác dụng của chú ngữ, cỏ cây chung quanh đột nhiên phong trưởng, hình thành từng đạo lá chắn,

ngăn chặn sự truy kích của các hộ vệ.

Bốn người tốc độ

cực nhanh, trong giây lát đã đến vách tường của trang viên. A Ngốc cùng Nham Thạch huynh đệ phi thân

ra khỏi trang viên, theo phương hướng hoang lạc mà chạy.

Ngân nữ đứng ở phía trước cửa sổ nhìn

thân ảnh bốn người

A Ngốc rời đi, biết

đám thủ hạ dưới tay mình căn bản không có khả năng

đuổi theo, nàng cũng không dám tùy

tiện, dù sao

mùi vị

tử thần

từ Minh Vương kiếm cũng đã tạo thành uy hϊếp rất lớn

đối nàng.

Trong mắt lửa giận không ngừng thiêu đốt, nàng cùng Miêu nữ giống nhau, đều là

một trong 12 đại thiên vương của một tổ chức

thần bí, nhìn

“sủng vật” mình yêu mến bị cướp đi,

đồng thời

lại khiến chính mình một thân chật

vật không chịu nổi

khiến nàng trong lòng

phẫn nộ tới cực điểm.

Chuyện trong trang viên hiển nhiên không có kinh động đến bên ngoài, giữa đêm khuya Vân Mẫu thành dị thường yên tĩnh

chỉ có ánh trăng le lói,

bốn người hướng

phía thành nam chạy đi. Rất nhanh,liền thấy được cửa thành.

Cửa thành thủ vệ rất nhiều, A Ngốc quay đầu

hỏi

Nham Thạch:

- Đại ca, hiện tại làm sao bây giờ? Lao ra sao?

Nham Thạch lắc đầu, nói:

- Bay qua

đi. Đừng đem chuyện nháo

thành

quá lớn.

A Ngốc có chút lo lắng nhìn

nam Tinh Linh được bọc bởi tấm thảm

trong tay,

nhiệt

độ

cơ thể

không ngừng

tăng lên. Hắn biết,

đây nhất định là hậu quả do ăn phải hợp lộ. Hắn

nhớ trong ghi chép của Ca Lí Tư đã có thấy qua loại độc dược này, hiện tại

phải tìm được một địa phương an toàn mới có thể nghĩ biện pháp giải độc cho hắn.

Bốn người cẩn

thận kiếm một góc khuất, lặng lẽ phi thân qua thành lâu. A Ngốc mặc dù trong lòng ôm một người, nhưng hắn

phi thân qua cũng không quá khó khăn.

Thủ vệ thành

lâu cũng không tính sâm nghiêm, đại bộ phận binh lính đều

tranh thủ ngủ. Bốn người không có kinh động binh lính, thành công ra khỏi thành, hướng

phía tây nam khuất dạng.

Chạy không ngừng nghỉ đến khi

Vân Mẫu thành biến thànhmột chấm đen

mọi người mới ngừng lại được.

Tất cả mọi người có chút thở dốc, Trác Vân hưng phấn tiến đến

cạnh

A Ngốc, nói:

- Lại cứu

được thêm một tộc nhân của chúng ta sao?

Mau, để cho ta xem xem đó là ai.

A Ngốc đem thảm tử đặt trên mặt đất, cười khổ nói:

- Tỷ tỷ,

tộc nhân này là nam tính, hơn nữa

đang lõa

thể,

tỷ vẫn là trước không nên nhìn mới tốt.

Trác Vân mặt cười đỏ lên, nói:

- Vậy ngươi trước cho hắn

mặc

quần áo đi.

Nói xong, xoay người đưa lưng về phía A Ngốc.

A Ngốc từ Thần Long Chi Huyết

lấy ra

một bộ

quần áo của

Nham Thạch, đem thảm tử mở ra, giật mình phát hiện

thân thể nam

Tinh Linh biến thành màu đỏ, mồ hôi không ngừng chảy ra,

dường như

dị thường thống khổ.

Nham Thạch

thấy vậy

kinh ngạc hỏi:

- A Ngốc, hắn

bị

sao vậy?

A Ngốc nói:

- Đại ca, ta nghe

Hầu tước phu nhân nói, hắn dường như ăn

phải nhuyễn cân tán cùng độc dược hợp lộ.

Nham Thạch cả kinh, hắn trước kia

có nghe người trong tộc nói qua, hợp lộ là một loại xuân dược cực mạnh,

vội

nói:

-

Mau, A Ngốc, ngươi thử dùng

tà khí

Minh Vương kiếm giúp hắn tỉnh táo lại.

Nếu còn tiếp tục như vậy, hắn

nhất định sẽ bị

dục hỏa đốt người mà chết.

Nghe được Nham Thạch nói, Trác Vân

vội

xoay người lại,

nhất thời kinh hô lên tiếng khi nhìn thấy dung mạo của thiếu niên

Tinh Linh. Thiếu niên

Tinh Linh

này

đối với nàng mà nói

vô cùng quen thuộc. Đây là thanh mai trúc mã

của nàng, cũng

chính



vị hôn phu của nàng :

Khất Linh.

Ngày đó, chính là

bởi vì hai người chạy ra ngoài hẹn hò mới tạo cơ hội cho Đạo

tặc công hội

bắt được. Nàng kích động

nắm lấy bả vai

Khất Linh,

lắc lắc thân thể hắn.

- Linh, ngươi làm sao vậy,

Linh.

A Ngốc đè lại

chuôi

Minh Vương kiếm, dùng Sanh Sanh chân khí bao lấy một tia

tà khí băng lãnh đưa vào thể nội

Khất Linh. Khất Linh thân thể một trận run rẩy, dần dần bình tĩnh. A Ngốc bắt được uyển mạch, thúc dục

chân khí

trong cơ thể đưa vào

thể nội

Khất Linh, trợ giúp hắn khu trừ

hai loại độc tố trong cơ thể. Dưới tác dụng của

Sanh Sanh chân khí, độc tố trong thể nội

Khất Linh

từng

chút bài trừ

rabên ngoài cơ thể, đồng thời, A Ngốc cũng giải khai

cấm chế phong bế thanh âm của hắn.

Khất Linh chậm rãi thở ra một

ngụm

trưởng khí, chậm rãi mở hai mắt.

Trác Vân phát hiện

đôi mắt hắn nguyên bản trong suốt nay lại trở nên

lờ mờ, ánh mắt trở nên đờ đẫn không ánh sáng.

- Linh, là ta,

Linh, ngươi được cứu

rồi. A Ngốc đệ đệ bọn họ, là

Nữ vương bệ hạ mời tới cứu chúng ta. Ngươi được cứu

rồi.

Khất Linh nhìn về phía Trác Vân, đáy mắt toát ra một tia

ngạc nhiên, run rẩy nói:

- Vân!

Là nàng

sao? Vân!

Ta...ta còn có thể gặp lại nàng, không nghĩ tới, ta thật sự

được

gặp lại nàng.

Trác Vân đem Khất Linh ôm vào trong lòng

mình, an ủi nói:

- Không có việc gì!

Linh,

chàng

đã an toàn,

đợi cứu được hết các tộc nhân còn lại, chúng ta có thể về nhà.

Nhìn bọn họ thân thiết, Nham Thạch đáy mắt toát ra một tia buồn bã. Hắn lui

về sau

từng bước, yên lặng cúi đầu.

Khất Linh khí lực tựa hồ khôi phục một ít, hắn từ

trong ngực

Trác Vân giãy dụa

thoát

ra

- Vân!

Ta xin lỗi nàng.

Nước mắt trong suốt theo khóe mắt chảy xuống, hắn

thân thể run rẩy không ngừng, thì thào nói:

- Vân! Ta thân thể đã ô trọc, ta không

còn

xứng với nàng nữa. Ta không thể trở lại Tinh Linh Tộc. Ta không thể bởi vì

thân thể dơ bẩn của ta làm ô uế

Tinh Linh thành. Xin lỗi

Liễu

Vân.

Hắn tay phải bạo khởi, vận khởi

một chút lực lượng

vừa mới khôi phục chợt cắm vào ngực trái

mình. Mọi người ai cũng không nghĩ tới

Khất Linh

vừa mới được cứu

thoát liền đi tìm cái chết, căn bản không kịp ngăn cản,

máu chảy không ngừng, Khất Linh đã chậm rãi té xuống, ngã

vào trong lòng

Trác Vân.

- Không.....

Trác Vân lớn tiếng khóc hô

- Linh, tại sao...? Linh,

chàng

tại sao

lại

muốn như vậy a!

A

Ngốc đứng giật mình,

vội vã bắt

lấy cổ tay

Khất Linh, không ngừng đem Sanh Sanh chân khí đưa vàothể nội hắn.

Khất Linh trên mặt toát ra một tia cười khổ,

hướng

A Ngốc nói:

- Huynh đệ, cám ơn ngươi

đã cứu ta, đừng uổng phí khí lực, ta đã

tự tay hủy đi trái tim mình. Thật sự rất cám ơn ngươi, cho ta

cơ hội tự sát này. Chỉ có chết, mới có thể rửa sạch

linh hồn

ta.

Hắn thanh âm dần dần yếu ớt, chuyển hướng Trác Vân, đứt quãng nói:

- Vân! Ta......yêu......nàng.

Ta......thật sự......rất yêu......nàng......Nhưng là...... ta không......còn.....có thể......cùng......nàng......một chỗ.....Vân......là ta đã ...cô......phụ......nàng

......Đừng......vi niệm.....ta. Nàng.....hãy....hảo hảo......bảo trọng.....Nhất định....sẽ....có người.....mạnh mẽ.....hơn ta....đến...bảo hộ....nàng.....yêu nàng. Vân, ta...thật...hoài niệm.... khoảng....thời gian....chúng ta.....tại.....Tinh...Linh....thành....Ta...rất...muốn...cùng....nàng....

Thanh âm

đình

chỉ, hai hàng nước mắt chảy xuôi xuống, Khất Linh trên mặt mang theo mỉm cười tạitrong lòng

Trác Vân

trút hơi thở cuối cùng.

Đêm,

vẫn yên lặng như thường. Trác Vân ôm

thi thể

Khất Linh hoàn toàn ngốc trệ. A Ngốc cũng thất thần, hắn như thế nào cũng không

nghĩ

tới, lao lực

khổ trí cứu Khất Linh ra liền như

vậy

chấm dứt.

Nham Thạch ngồi xuống bên cạnh

Trác Vân. Nếu như mới vừa rồi chứng kiến Trác Vân ôm Khất Linh trong lòng

hắn

sinh ra một tia ghen ghét

nhưng hiện tại trong lòng hắn

tràn ngập thương tiếc.

- Trác Vân....

Hắn nhẹ giọng gọi. Trác Vân ánh mắt ngốc trệ chuyển hướng Nham Thạch. Nham Thạch thở dài một tiếng, ôm

Trác Vân

vào trong lòng, buồn bã

nói:

- Muốn khóc

liền

khóc đi. Không nghĩ tới hắn

lại cương liệt như thế.

Trác Vân lên tiếng khóc lớn, cái chết của Khất Linh đã tạo thành đả kích

quá lớn đối với nàng, nước mắt

thấm ướt vạt áo trước ngực

Nham Thạch. Nàng khóc hô:

- Tại sao? Tại sao

chàng lại ngốc

như vậy. Chàng

không phải tự nguyện

mà!

Không ai trách chàng cả,Linh…Linh. Chàng

tại sao ngốc

như vậy a!

Nham Thạch có chút nghẹn ngào, nhẹ nhàng vuốt ve

tóc

Trác Vân.

- Hắn là

một Tinh Linh

cao ngạo, bị vũ nhục

lớn như vậy. Hắn giác

linh hồn đã bị nhiễm

bẩn cho nên mới lựa chọn

cái chết. Có lẽ, hắn còn sống so với

chết sẽ

càng thêm thống khổ. Nàng không thấy được sao? Hắn là mang theo

nụ

cười

mà ra đi. Ta nghĩ, hắn nhất định

sẽ

thăng lên thiên đường. Đừng khổ sở.

Trác Vân mạnh mẽ

đẩy Nham Thạch

ra, hô lớn:

- Không…không. Ta không nên để hắn chết. Ngươi như thế nào biết hắn còn sống so với chết càng thống khổ hơn?

Nàng ôm lấy Khất Linh không ngừng lay.- Linh! Chàng là đang dọa ta có đúng hay không? Trước kia tại Tinh Linh thành

chàng cũng từng dọa ta như thế. Ta sợ rồi, chàng mau tỉnh lại đi. Linh......

Nham Thạch nhắm hai mắt lại, thở dài, nói:

- Trác Vân, nếu như nàng ở trong cảnh ngộ của hắn, bị ác nhân vũ nhục, lúc gặp lại hắn nàng sẽ lựa chọn như thế nào?